Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tần Mạt cúp điện thoại, trong lòng lại lo lắng lại không có cách nào khả thi.

Giao thông bây giờ phát triển như thế, nếu Tần Vân Chí cố tình muốn trốn, có thể dễ dàng tìm một nơi không ai có thể tìm đến.

Thiệu Thành cũng là một thành phố, dân số hơn hai mươi vạn, không có manh mối gì, biết tìm người ở đâu? Ngồi trên ghế lẳng lặng suy nghĩ năm phút đồng hồ, Tần Mạt lại gọi điện thoại cho Bùi Hà: "Mẹ, trên người Tiểu Chí có bao nhiêu tiền?" Bùi Hà giật mình, hạ giọng nói: "Không biết, mỗi tháng cho nó năm trăm đồng làm phí sinh hoạt, hôm nay là mùng tám, nó còn không ít?" "Suy đoán cẩn thận một chút, coi như trên người nó còn ba trăm, cũng không đủ để nó ở bên ngoài được mấy ngày." Tần Mạt nói một hơi, "Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, đến vài quán bar và Internet gần đây trước, còn khách sạn, siêu thị tìm thử xem, cũng nhờ mọi người xung quanh để ý hộ.

Tiểu Chí trước giờ chưa từng xa nhà một mình, trên người lại không có bao nhiêu tiền, nó không thể đi xa." "Mẹ…" Bùi Hà ngập ngừng, "Mẹ sợ, sợ nó không còn tiền cũng không chịu về nhà, ở bên ngoài chịu khổ.

Còn sợ chẳng may nó chịu không nổi, xúc động làm chuyện điên rồ…" Nói xong, giọng bà khô lại.

Tần Mạt nhăn mày: "Mẹ, sao mẹ lại không tin Tiểu Chí? Nó cũng tròn mười sáu tuổi, biết phân biệt thị phi rồi." Bùi Hà cúi đầu nức nở: "Con bé kia khóc trước mặt mẹ, nói Tiểu Chí xé quần áo của nó, thiếu chút nữa thì… Mẹ...

mẹ hận không thể móc trái tim mình ra, nói với nó Tiểu Chí không phải người như thế.

Nhưng Tiểu Chí đã làm, mẹ còn có thể nói gì?" Tần Mạt thoáng trầm giọng xuống: "Mẹ, việc này chưa nói, sao có thể đã định tội, cũng phải tìm thấy Tiểu Chí nghe nó nói rõ đã.

Mọi người tiếp tục tìm, con sẽ về ngay." Bùi Hà vội la lên: "Con là con gái, đêm khuya chạy ra đường làm gì? Không được, con không thể trở về!" "Con sẽ tìm người đi cùng." Tần Mạt nói xong lại cúp điện thoại, trong lòng thật ra rất do dự.

Nếu nàng tìm người cùng về Thiệu Thành, chọn lựa đầu tiên tự nhiên là Phương Triệt, nhưng Phương Triệt bận rộn công việc, nếu cùng nàng đến Thiệu thành, một đêm này chỉ sợ sẽ không ngủ yên.

Tần Mạt tới nay không muốn làm gì ỷ vào Phương Triệt, mà cũng không muốn làm hắn mệt mỏi.

Nhưng hôm nay không giống ngày xưa, con gái ra đường đêm khuya một mình quả thật không an toàn, Tần Mạt càng không muốn vì máu nhất thời lên não, lại gây ra càng nhiều chuyện phiền toái.

Nàng vừa thong thả sắp xếp ví tiền, vừa tính toán đến cuối cùng nên làm như thế nào mới tốt.

Tiền Hiểu thấy dáng vẻ không yên của nàng, lại thầm nghe thấy cuộ lúc trước, liền quan tâm hỏi: "Mạt Mạt, có phải trong nhà cậu xảy ra chuyện không?" "Không có gì, mình ra ngoài một chút." Tần Mạt nháy mắt mấy cái, "Nhớ đợi lát nữa khi dì quản phòng đi kiếm tra thì giấu giùm mình." "Đêm nay cậu không về sao?" Tiền Hiểu kinh ngạc.

"Có lẽ sẽ về." Tần Mạt mở cửa ra, "Đừng để cửa cho mình, nếu mình về thì sẽ gọi cho cậu." Tiền Hiểu cầm lấy ngón tay, mắt thấy Tần Mạt đóng cửa, trong lòng cũng do dự: "Mình có nên đi cùng cậu ấy không?" Nhưng xưa nay nàng rất sợ chịu khổ, bình thường chỉ nằm lười trong ký túc xá không đi đâu cả, bây giờ muốn nàng nửa đêm chạy ra ngoài, nàng thật không muốn.

"Nhưng...

Mạt Mạt ra ngoài lúc này, chắc chắn là có chuyện quan trọng, mình phải giúp cậu ấy, không phải mình hay nói nghĩa khí sao?" Tiền Hiểu lại tự trách, "Nếu là có người đi cùng thì tốt, nếu không có ai đi cùng, nửa đêm..." Nghĩ đến chỗ đáng sợ, Tiền Hiểu cuối cùng ngồi không được, vội vàng cầm điện thoại gọi cho mấy nam đồng bào đi bảo vệ mỹ nhân.

Nàng do do dự dự, lại gọi điện cho Giang Viễn Hàn.


Tần Mạt còn chưa ra khỏi vườn trường, nàng chỉ đứng bồi hồi bên dưới đường ký túc xá, trong lòng dang nghĩ đối sách.

Không nói đến thể lực yếu đuối của phái nữ, nửa đêm cũng không tiện gọi xe.

Lúc này đã không còn tuyến xe về Thiệu Thành, mà nàng muốn đi taxi, nhất thời cũng khó gọi xe "Hay là? Làm phiền bạn học?" Tần Mạt nghĩ đến lớp trưởng Tống Thành Nguy và bí thư chi đoàn Thiệu Nguyên, bọn họ bình thường hay chuẩn bị cho lớp học, cũng gọi xe cho bạn cùng lớn, có bọn họ giúp tìm xe, cũng yên tâm hơn.

Nghĩ như vậy, Tần Mạt liền bấm số của Tống Thành Nguy.

Không may là, điện thoại di động của đối phương bận máy, Tần Mạt chỉ có thể gọi cho Thiệu Nguyên.

Lần này điện thoại thông suốt, nhưng nghe điện thoại là một cô gái.

Hơn nữa vừa mới nghe thấy giọng Tần Mạt, lập tức liền lộ vẻ cảnh giác: "Cô có quan hệ gì với Nguyên Nguyên nhà tôi?" Tần Mạt cố bỏ qua cái tên sét đánh "Nguyên Nguyên" kia, khách khí giải thích nói: "Xin chào, tôi là bạn cùng lớp của cậu ấy, có chút..." "Cô không cần giải thích! Định dùng cớ này lừa kẻ ngu sao!" Cô gái bỗng hét rầm lên, "Tôi sẽ không để lũ hồ ly tinh các người mê hoặc quyến rũ Nguyên Nguyên nhà tôi!" Bốp, bên kia cúp điện thoại.

Tần Mạt dở khóc dở cười, cũng không biết là bạn gái Thiệu Nguyên quá mẫn cảm, hay là bọn họ đang có mâu thuẫn, Tần Mạt vừa vặn vào đúng họng súng.

Đường này không thông, Tần Mạt lại gọi lại cho Tống Thành Nguy, nhưng lần này trong điện thoại lại xuất hiện một câu máy móc: "Bên kia đã tắt máy, xin gọi lại sau." Tần Mạt không nói gì, cất điện thoại đi buồn rầu nghĩ: "Chẳng lẽ vẫn phải làm phiền Phương Triệt?" V bây giờ Phương Triệt còn chưa biến thành người nhà nàng, Tần Mạt còn không muốn cứ có việc lại tìm hắn.

Còn lại một điểm tự tôn nho nhỏ quấy phá, cho dù nàng không ôm chí lớn, nhưng trong quan hệ đôi bên, cũng không muốn dựa vào người khác.

Đang trong lúc đau khổ suy tư, chuông điện thoại di động của Tần Mạt bỗng vang lên.

Nàng mở màn hình ra, bên trên là một dãy số lạ, thoạt nhìn chắc là điện thoại công cộng.

Tần Mạt có chút mong đợi, lúc này một cú điện thoại bất kỳ cũng có thể kích thích sự nhạy cảm dưới đáy lòng nàng.

"Alo?" Bên kia lại trầm mặc không lên tiếng, Tần Mạt liên tục hỏi đối phương là ai, nhưng chỉ nhận được một sự trầm mặc.

Tần Mạt nắm điện thoại di động thật chặt, bực mình muốn cúp điện thoại nhưng cũng muốn biết đối phương là ai.

"Xin hỏi..." Nàng thăm dò.

Trong điện thoại truyền ra tiếng hít thở của đối phương, an tĩnh mà nặng nề, thỉnh thoảng có tiếng ô tô gào thét truyền đến từ xa, lại càng khuấy lên một mảnh an tĩnh.

"Tiểu Chí!" Tần Mạt trầm giọng nói: "Chị biết là em, Tiểu Chí, em ở đâu?" Giọng nàng nghiêm nghị lại, người gọi đến có thể là Tần Vân Chí.


Trong điện thoại truyền ra một tiếng kêu kinh hãi nho nhỏ, tuy chỉ có một âm tiết rất ngắn, Tần Mạt nghe ra, chính là Tần Vân Chí! Tim nàng đập bỗng nhanh hơn, trong nháy mắt kinh hỉàng trấn định tinh thần, giọng điệu thoáng dịu đi: "Tiểu Chí, chị rất lo lắng cho em, nói chị hai biết em ở đâu, được không?" Nàng lại đặt thêm ý hỏi, chỉ sợ đứa bé này đang tuổi nổi loạn, dễ dàng nghĩ ngợi lung tung.

Tần Vân Chí rên một tiếng, hỏi lại: "Chị lo lắng cho em ư? Những lần chị về nhà có đến trường học thăm em không!" Tần Mạt bị những lời này chặn họng, có mấy lần về nhà nàng đều không đến Thị Tam thăm Tần Vân Chí, là vì thời gian quá vội.

Nhưng nếu nói ra thì chỉ là lấy cớ, vẫn không nói tốt hơn.

Mắt vừa chuyển, Tần Mạt lại cao giọng: "Tiểu tử thối, em ngứa da đúng không? Dám nghi ngờ chị hai em à? Chị không đi thăm em, đấy là tin tưởng em, chờ em mang đến ngạc nhiên cho chị! Thế nào? Đây là sự ngạc nhiên của em ư? Em cũng tiến bộ nhỉ? Có phải muốn bị phạt viết chữ không?" Đầu Tháng ba, Tần Mạt từng phụ đạo cho nó một thời gian dài, khi Tần Mạt vừa mới xuyên qua, cùng đứa bé này công chiến không ít lần, cho nên trước mặt Tần Vân Chí, người có uy tín nhất không phải Tần ba Tần mẹ, cũng không phải chị cả Tần gia, mà là Tần Mạt, chị hai này.” "Chị hai..." Nghe giọng nói quen thuộc quở trách này, Tần Vân Chí trước có chút yếu ớt, tiếp theo lại cảm thấy ủy khuất, giọng nó rầu rĩ, "Em nói chị biết em ở đâu, chị không được nói với ba mẹ." "Đứa bé hư, lại còn cò kè mặc cả với chị à?" Tần Mạt giễu cợt một tiếng, "Được rồi, chị hai em nhất ngôn cửu đỉnh, trong vòng hôm nay tuyệt không nói với ba mẹ em ở đâu, được chưa?" Tần Vân Chí kêu gào lên: "Trong vòng hôm nay?" "Nếu không em còn định giấu bao nhiêu ngày? Em muốn để tóc ba mẹ bạc hết đúng không? Em muốn dọa bọn họ, dọa hết hôm nay là đủ rồi!" Tần Mạt tức giận nói: "Mau lên! Nói bị biết em ở đâu!" Tần Vân Chí không tình không nguyện nói: "Ở trung tâm chợ trên quảng trường Y Lan gì đó!" "Trên quảng trường Y Lan có tượng đồng Phi thiên, em ngồi cạnh khóm hoa đừng đi đâu, chị lập tức đến tìm em ngay, biết chưa?" Tần Vân Chí đáp rồi cúp điện thoại, Tần Mạt mới buông lỏng một hơi.

Nàng vẫn gọi điện thoại cho Bùi Hà, nói với bà: "Mẹ, con có tin của Tiểu Chí rồi, nó rất an toàn, mọi người không cần tìm nữa." Bùi Hà hỏi dồn, Tần Mạt lại đáp: "Con đã đồng ý với nó, tạm thời không thể nói với mọi người vị trí cụ thể của nó, lời nói có lòng tin, dù mẹ hỏi bao nhiêu con cũng tuyệt đối kín miệng.” Đi được hai ba phút, Tần Mạt lại gặp một chiếc taxi đi trên đường.

Nàng có chút kinh hỉ, vốn còn quyết định đi lên đường lớn gọi xe, không ngờ ở đây cũng có xe taxi đi vào, thực là buồn ngủ lại có người cho gối đầu, taxi này đến thật đúng lúc.

Chờ một nam một nữ xuống xe xong, Tần Mạt vội vàng mở cửa xe phía sau, nói với tài xế: "Bác tài, phiền đưa tôi đến quảng trường Y Lan." Tài xế Taxi đáp lại một tiếng, tìm được đường trống bắt đầu quay x.

Tiền Hiểu đi xuống đúng lúc này, nàng liếc mắt một cái lại không để ý đến chiếc taxi kia, mà nhìn thấy một chiếc xe màu đen khác chạy qua đường.

"A? Chiếc xe kia không phải là Phương Triệt sao?" Tiền Hiểu kéo kéo tóc, "Ai da, Mạt Mạt quả nhiên có người đi cùng, hại mình quan tâm..." Nàng cong môi, nhìn thấy một chiếc xe taxi đi ra từ bên trái, mà chiếc xe màu đen lại đi theo sau, lần lượt lái đi.

Nàng lẳng lặng dừng tầm mắt theo hướng đi đó, chờ đến khi hoàn toàn không thấy chiếc xe đen đau, bên tai chợt có một giọng hờn dỗi: "Hiểu Hiểu, em nhìn gì thế?" Tiền Hiểu nhảy chân xoay người, nhấc tay liền đánh lên ngực người đó, hung tợn mà nói: "Không cần anh lo! Tên quỷ chán ghét này!" Giang Viễn Hàn không hiểu nổi, ủy ủy khuất khuất: "Hiểu Hiểu, anh có chọc giận em đâu?" "Anh chọc em ở đâu? Anh không đến chọc em mới tốt! Ai muốn anh chọc em?" Tiền Hiểu lại đập cho Giang Viễn Hàn vài cái, mới hừ hừ nghênh ngang mà đi.

Tình cảm trong lòng nàng rất phức tạp, oán giận với Giang Viễn Hàn đương nhiên còn lâu mới lớn hơn thích.

Nhưng tên nhóc này còn nói, da dày thịt béo, đánh không xong, đánh mắng cũng không đáp trả, khiến Tiền Hiểu phẫn hận rất nhiều.

Về sau nàng hỏi Giang Viễn Hàn đến cuối cùng có còn thích Tần Mạt không, Giang Viễn Hàn lại nói là đương nhiên thích Tần Mạt.

Tiền Hiểu nghe câu trả lời như thế, trong lòng cũng không biết là thất vọng nhiều hay là yên tâm nhiều, tóm lại lửa trong lòngàn bị Giang Viễn Hàn đốt lên.

Nàng nghĩ đến là khó chịu, Giang Viễn Hàn là có ý gì? Đã thích Mạt Mạt, vì sao còn tốt với nàng như thế? Biết rõ không thể thành đôi với Tần Mạt, thì tại sao lại không dứt khoát? Tiền Hiểu tuy suốt ngày ở nhà, nhưng vì diện mạo tươi tắn, từ nhỏ cũng đủ người theo đuổi.

Nàng lại không nhìn trúng ai, tự nhiên là càng thêm không thể tha thứ cho Giang Viễn Hàn vì việc xảy ra ngoài ý muốn kia mà rất chiều nàng.

Ở thời đại này, cho dù nàng thấy nụ hôn đầu kia mất đi quá oan uổng, cũng không đến nỗi bắt ai phải chịu trách nhiệm cái gì.


Giang Viễn Hàn cho nàng là loại người gì? Ở trong lòng tên chết tiệt này, Tiền Hiểu nàng là gì? Giờ khắc này, Tiền Hiểu hâm mộ Tần Mạt, thậm chí còn có chút ghen ghét.

Nàng rầu rĩ nằm lại trên giường, lại bắt đầu tự trách: "Sao có thể ghen tị? Sao có thể ghen tị?" Tiền Hiểu cho rằng Tần Mạt ở trên xe Phương Triệt, trên thực tế đương nhiên không phải như vậy.

Phương Triệt tan làm xong, vốn muốn lái thẳng xe về chỗ ở, nhưng hắn chuyển tay lái, không biết thế nào lại lệch đường, đi đến trường H.

Chuyện này thật ra đã xảy ra nhiều lần, nhiều khi Phương Triệt chỉ tùy ý hóng gió, sau đó mất ý thức liền chạy xe đến dưới ký túc xá của Tần Mạt.

Hắn không biết mình đến cuối cùng là chờ cái gì, nhưng hắn cũng rõ không phải mình không có mục đích.

Có lẽ chỉ muốn càng thêm gần cô bé kia, không để nàng biết, cũng không cần thiết phải gặp một lần.

Mỗi lần Phương Triệt ngồi trong xe, đốt khói, không hút.

Nhìn thấy tàn thuốc dần dần hết, sau đó tưởng tượng, lúc này, người con gái kia đang làm gì.

Em đang ngủ hay ngồi cạnh máy tính gõ bàn phím? Nếu như em ngủ, em có nằm mơ không? Nếu như em nằm mơ? Em sẽ mơ thấy gì? Cảm giác lằng lặng bồi hồi ngoài cửa này chẳng hề làm Phương Triệt đau khổ, ngược lại, đây càng giống một loại thói quen.

Giống như quen không thể chạm vào, cho nên chính hắn cũng không thể tưởng tượng nổi sự kiên nhẫn của mình.

Hắn ngủ đông ở một bên, thỉnh thoảng vươn móng vuốt thăm dò hướng gió, phần lớn thời gian là chờ cơ hội.

Trong lòng xao động về đêm, hắn liền lấy quà Tần Mạt đã tặng ra, không sợ người khác làm phiền nghĩ đến cảnh hai vợ chồng.

Chàng trai hai mươi tuổi huyết khí phương cương, khi hắn không chịu nổi động tình cuồn cuộn liền đi tắm nước lạnh, hoặc là mở máy tính ra điên cuồng lập trình, dùng con số lạnh buốt gột rửa nhung nhớ trong lòng.

Lâu dần, hắn tự nhiên luyện thành sự tự chủ mà người khác khó tưởng tượng ra được.

Phương Triệt nheo mắt lại, hắn lại không thấy mình sinh ra ý niệm nhung nhớ với Tần Mạt là có gì không đúng.

Hắn là một người đàn ông có tâm sinh lý bình thường, hắn rất tham, hắn đã tham, liền sẽ không muốn phủ nhận.

Không phủ nhận mình, đương nhiên cũng không phủ nhận Tần Mạt.

Chỉ tại là dưới tình huống hiện giờ, cần tạm thời tàng ẩnPhương Triệt chạy xe lại gần, đương nhiên thấy Tần Mạt một mình lên xe taxi, trong lòng hắn liền có chút cảm giác khác lạ.

Dù hành động theo dõi, đuổi theo xe taxi, hắn cũng tự nhiên mà làm.

Phương Triệt tò mò trong lòng, khuya như vậy Tần Mạt còn đi ra ngoài, nàng chuẩn bị muốn làm gì? Ngay sau đó Phương Triệt lại có chút tức giận, buổi tối bây giờ, con gái đơn độc ở ngoài đường, không được an toàn.


Hắn rõ ràng đang ở thành C, vì sao Tần Mạt không gọi hắn đi cùng? Xe chạy một đường, quả thật đi đến trung tâm thành phố.

Trong lòng Phương Triệt khó tránh liền sinh ra một ảo tưởng khác thường, khóe môi hắn giơ cao lên, mong đợi người Tần Mạt muốn đi tìm là hắn.

Mặc dù biết mình có chút hiểu lầm, hơn nữa cách nghĩ này không thể, nhưng Phương Triệt từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy với Tần Mạt.

Hắn cúi đầu thở dài, rồi lại khẽ mỉm cười.

Chiếc taxi dừng lại tại quảng trường Y Lan, Phương Triệt dừng ở xa xa bên kia, nhìn qua cửa kính, tầm mắt dừng trên người Tần Mạt.

Quảng trường Y Lan là thành phố ban đêm, càng tối càng náo nhiệt, đám đông vừa di chuyển, tầm mắt Phương Triệt không rời, nhưng dù Tần Mạt đi đầu, vẫn có thể nhìn theo nàng.

Ngay sau đó, sắc mặt Phương Triệt trầm xuống, trong lòng bỗng nổi lên một sự phẫn nộ và bàng hoàng không kể.

Từ xa, hắn chỉ thấy một tay Tần Mạt giữ chặt chàng trai kia.

Phương Triệt nhìn không rõ diện mạo người này, chỉ thấy vóc người hắn không thấp, cao hơn Tần Mạt một cái đầu.

Khớp tay cầm bánh lái trắng bệch, thậm chí còn nổi gân xanh.

Nhưng Phương Triệt im lặng, hắn chỉ dán mắt vào hai người kia, trơ mắt nhìn hai cánh tay chàng trai ôm lại Tần Mạt.

sau đó Tần Mạt ôm hắn, lại thân mật cầm tay hắn, đi ra ngoài quảng trường.

Mắt dừng theo hướng kia, Phương Triệt nhanh chóng xuống xe.

Hắn tiện tay cho chìa khóa xe vào trong túi, dưới chân không ngừng bước, đi thẳng đến chỗ Tần Mạt.

Phương Triệt bước chân trầm ổn, hắn biết rõ mình cũng không thể quản Tần Mạt gặp bạn bè, nhưng nếu như muốn hắn đối mặt với tình huống như thế, lại không có phản ứng gì, hắn lại không thể làm được.

Vừa đi đến gần hai người, Phương Triệt vừa nghĩ sẵn kế hoạch trong đầu.

Đầu tiên hắn muốn cho tên kia một đấm, dù sao từ nhỏ hắn đánh nhau quen rồi, cũng không mất hình tượng.

Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy không ổn.

Chuyện này nếu chỉ dựa vào bạo lực để giải quyết, thì hắn đã sớm ôm mỹ nhân về rồi, không phải kéo dài đến tận bây giờ, lại còn rèn luyện kiên nhẫn nữa.

Phương Triệt nghĩ đến cách trực tiếp, là ôm chặt Tần Mạt lại, nói rõ tâm ý với nàng, Nhưng cách này hiển nhiên cũng chặn lại tất cả đường sống, nếu Tần Mạt từ đó không qua lại với hắn nữa, chắc hắn không thể chấp nhận được.

Bước nhanh xuyên qua đám người, Phương Triệt cau mày, trong lòng ngổn ngang hàng trăm ý nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận