Mãi mãi không được đem quyền quyết định của mình đặt trong người khác, đây mới là ý nghĩa việc Tần Mạt ném máy trò chơi, là đạo lý muốn nói cho Tần Vân Chí.
Trước giờ nàng không muốn đặt suy nghĩ của mình lên người khác, cũng không muốn giúp Tần Vân Chí quyết định cái gì.
Như Tần Vân Chí trước kia đã nói, nó không thích luyện chữ, thế là cuối cùng Tần Mạt không quản việc nó luyện chữ nữa, sau đó nó lại nói, nó rất ghét việc đi học thêm, thế là Tần Mạt lại bỏ ý định nhờ Bùi Hà cho nó đi học các lớp luyện thêm.
Trước đây Tần Vân Chí dám nói dám làm, nhưng mấy năm gần đây lại hình thành ý ỷ lại vào chị hai, ngược lại dần dần không quả quyết nữa.
Nó làm cái đều hỏi Tần Mạt trước, thậm chí ngay cả mỗi ngày học mấy giờ cũng muốn Tần Mạt cho nó thời gian biểu rồi mới chịu hành động.
Tần Mạt có thể đoán được, cứ mãi như vậy, lúc trước dù đầy thông minh hoạt bát, rồi nó sẽ biến thành cái dạng gì? Hắn sẽ dần trở nên sợ hãi rụt rè, tuỳ hứng, có lẽ có điểm lương thiện nho nhỏ, nhưng mãi mãi sẽ không biết minh nên nói gì làm gì.
Ném vụn máy chơi game, thậm chí muốn để Tần Vân Chí tạm nghỉ học, tất cả hành động này của Tần Mạt, mục đích trực tiếp chỉ có một, đó chính là để Vân Chí mắng thành tiếng.
Không có ai ép nó, vì sao nó không dám nói ra nghĩ trong lòng? Dù có người ép nó, chẳng lẽ hắn lại không thể phản kháng? Tần Mạt chẳng ép Tần Vân Chí biến thành dạng người gì, nhưng ít nhất nó phải đủ độc lập, có thể tự hạn chế mình, có thể hiểu rõ lỗi lầm, có thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng, có thể quyết đoán gánh vác tất cả hành động của mình.
Nếu như Tần Mạt trực tiếp nói với Tần Vân Chí, em là nam tử hán, em phải thế nào, nó có khả năng nghe vào tai trái, tai phải lập tức lại đem những lời này đặt ra ngoài.
Người không có trải nghiệm thất bại, rất khó trưởng thành, thà rằng Tần Mạt đả kích hắn trước, cũng không muốn về sau khi hắn đối mặt với đả kích của hiện thực lần nữa, lại không thừa nhận nổi.
Gió mát lẳng lặng thổi, khiến Tần Mạt rùng mình một cái.
Nàng quấn chặt khăn quàng hơn, từ từ đi lên phố cổ, lại từ chân núi Phu tử đi lên lan can này.
Cây trên núi phần lớn đã suy tàn, chỉ có rất ít cây cổ thụ vẫn ương ngạng trong mùa đông với sắc lá xanh biếc.
Tần Mạt vịn tay lên cột cạnh lan can Khổng miếu, thoáng dùng lực rồi ngồi lên lan can.
Nàng ngước mắt xung quanh, trời là màu xanh, tất cả vườn trường bị bao phủ bởi một tầng yên tĩnh, phảng phất như không có tiếng động nào, từ xa đến gần, từ gần đến xa, vờn quanh, chầm chậm trôi, cuối cùng không rõ giới hạn.
Sau khi về nhà, đối mặt với căn phòng chỉ có một mình, Tần Mạt bỗng có cảm giác mờ mịt, từ phòng ngủ dạo một vòng qua cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Nàng nghĩ nghĩ, từ từ ngồi xuống trước bàn học nhỏ, nghĩ đến rất nhiều ngày trước kia, mở notebook ra, gõ lên bàn phím, viết một bài tản văn.
Đến thời đại này bốn năm, cho đến bây giờ, nàng vẫn cảm thấy máy tính là một vật thần kỳ.
Mà càng thần kỳ là, nàng lại có thể dùng cách gõ bàn phím để viết nên con chữ.
Thời gian trôi nhanh, mà năng lực thích ứng của con người lại có thể càng lớn mạnh như thế.
Có thể từ thích ứng đến biến hóa, có gan sáng tạo, cho nên con người mới có thể đứng lên đỉnh cao của loài vật.
Tần Mạt lần này viết một chuyện xưa tên là “Tiên ẩm”, tiên ẩm; tu tiên, như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Hồng trần tựa lao tù, nhất niệm phi thăng, nhất niệm trầm luân.
Câu chuyện này lúc đầu vì được trường sinh mà loạn lạc tranh chấp, thiên hạ có thập đại bí cảnh, truyền thuyết chỉ cần phá giải bí mật của “Bất lão thiên” là có thể bay lên tiên giới, từ đó tề thọ cùng thiên địa.
Vu Tiểu Chi vốn là một người luyện khí dựa vào Côn Luân chính đạo mà sinh tồn, mỗi ngày nàng hái được linh trà bên ngoài núi Côn Luân, đến môn phái đổi lấy tiền để nuôi bà nội tàn tật trong nhà.
Có một ngày, nàng vì cứu một con chim diều hâu bị thương, mở phần bụng bị thối rữa của nó ra, lại bất ngờ lấy được một chiếc n91;ng ở đó.
Chiếc nhẫn này rất không thu hút, Vu Tiểu Chi tùy ý cất đi, đảo mắt lại quên mất.
Không ngờ, lúc bà nội nàng bệnh tình nguy kịch, chiếc nhẫn đồng này lại tự phát ra sức mạnh thần kỳ, từ ngực nàng phóng ra ánh sáng, đưa bà lão hấp hối sắp chết này khỏe mạnh lại.
Không chỉ như thế, sức mạnh của chiếc nhẫn còn khiến cho bà nội già lành lặn chân, khôi phục tuổi trẻ.
Kỳ tích như thế khiến cho phái tu tiên Côn Luân chú ý rất nhanh, Vu Tiểu Chi tư chất bình thường có thể tiến vào nội môn Côn Luân, từ một người bình thường bên ngoài luyện khí biến thành người tu tiên chân chính.
Nàng đã từng có giấc mộng thành tiên, nhưng tự dưng gặp đãi ngộ như thế, Vu Tiểu Chi kinh hoàng, càng giấu đi bí mật về chiếc nhẫn kia.
Trên thực tế, bí mật về “Bất lão thiên” chấn động đến tám phương, một chút gió thổi cỏ lay là có thể làm mọi người vô cùng nhạy cảm.
Thế lực khắp nơi bắt đầu rục rịch sóng ngầm, Vu Tiểu Chi mưu cầu sinh tồn trong kẽ hở đó, dần luyện thành tâm địa yêu nghiệt, tính kế mọi cách, giãy dụa ngàn loại, chỉ vì một đường sống.
Rất nhiều năm về sau, nàng đứng ở đỉnh cao giới tu tiên, quay đầu lại, phát hiện tuy mình đã trường sinh, nhưng đại giới cũng đã mất đi vô số sinh mệnh.
Lúc bà nội bị Ma Môn bắt đi, vì không muốn liên lụy đến nàng, mà tìm cơ hội tự sát; hai đệ của nàng, vì muốn cướp đi bí mật bất lão trong tay nàng, mà cấu kết với nhau, phản bội nàng; những giáo sĩ bồi dưỡng nàng ở chính đạo Côn Luân, ngay từ đầu đã xảo giá gian manh, mục đích chỉ là chìa khóa của “Bất lão thiên” trong tay nàng, là chiếc nhẫn ấy.
Vu Tiểu Chi phát hiện, nàng không phải bị thân bằng xa lánh, mà là được bí mật trường sinh, hơn nữa quyết định bảo vệ bí mật này, nàng liền đi lên con đường đơn độc không thể quay đầu.
Nàng có rất nhiều thứ không quên được, thứ tiếc nuối cũng có rất nhiều, nhưng dù nàng có thời gian vô tận, lại không thể cứu được những người đã mất đi.
Đã từng có một sư huynh, hắn thích dùng khí để biến ra hoa tươi, nghiên cứu những món hoa lệ giả dối kia, mà không dùng bất kỳ pháp thuật nào.
Thuộc tính hỏa của hắn có thể tính là thiên tài, đem hơn mười mấy tảng đá, đốt bên trong cái hồ nhỏ ra đủ loại mỹ vị.
Không sai, hắn trông chừng Tiểu Chi, vì hắn đã từng là sư huynh của nàng, ở phái Côn Luân, vị trí của hắn tương đương với sư phó của Tiểu Chí.
Danh nghĩa là như thế, trên thực tế, hắn phụng lệnh, đến giám thị Tiểu Chi.
Nàng đã từng cho rằng như vậy.
Khi Tiểu Chi vô cùng xem thường sư phó “Vô dụng bất tài mà ẩn chứa âm mưu '" kia, nàng coi thường giáo đạo của hắn, mỗi khi thấy hắn biến ra một bàn thức ăn ngon, lại cười toe toét hớn hở, nàng liền sinh lòng chán ghét, hận không thể xé nát miệng Nhưng trước kia, Tiểu Chi không thể nghĩ ra, chính vị sư huynh này, lại một mực yên lặng bảo vệ nàng.
Hắn chịu áp lực của môn phái, đưa Vu Tiểu Chí đến sống một mình ở thâm cốc, mỗi đêm tạo phép thuật bảo vệ nàng, đuổi đi một đám người rình mò bí mật nàng cất giấu.
Cho đến một ngày, trong cuộc đại chiến, Vu Tiểu Chi bị đưa lên làm tế phẩm đài cao, lúc này vị sư huynh kia mới đúng ra, dùng pháp lực cao nhất của hắn, địch hàng trăm cao thủ, lấy sinh mệnh ra trả giá, phá vỡ không gian, đưa Vu TIểu Chí đến bên trong hang núi mà không người nào có thể tìm được.
Mà lý do để hắn làm đủ những chuyện này, đơn giản vì Vu Tiểu Chi vốn chỉ là một cô bé vô tội.
Hắn nghiêng miệng, lông mày nhếch lên, như một dạng châm chọc : "Ha ha! Các ngươi đúng là lũ nhàm chán, cái gì là cao thủ, cái gì là bất tử, sống mấy ngàn năm còn không đủ ư, thế nào cũng phải gây trở ngại cho một cô bé.
Đến đây! Các ngươi không phải muốn trường sinh sao? Trước hãy qua cửa của Lão Tử này đi! Muốn rở ngại, đưa mông ra đây, để Lão Tử cho các ngươi ba trăm trượng!” Khi đó hắn cười, phảng phất vẫn còn ở trước mắt Vu Tiểu Chi.
Nàng rất muốn hỏi, có phải ngươi, cũng đã từng chút đỉnh tình ý với ta? Có phải ngươi, vì thích ta, cho nên mới bảo vệ ta?Không ai có thể trả lời nàng, bởi vì linh hồn người đó sớm đã tiêu tán nơi trời đất.
Vu Tiểu Chi đã trưởng thành đến mức không cần ai bảo vệ nữa, nhưng nàng cũng vô cùng nhớ những ngày còn yếu ớt.
nếu như thời gian chảy ngược một lần, nàng có không muốn trường sinh, mà chỉ cần hắn hay không? Một người trường sinh, đi qua không biết bao nhiêu sinh mạng, nếu có thể đổi lại, thà rằng Vu Tiểu Chi lấy sinh mệnh của mình, để đổi lại cuộc đời bình an cho bà nội và sư huynh.
Một năm kia hoa trên núi rực rỡ, nàng đã từng hái trà trở về, trâm cài quần vải ngắm cổng tiên.
Không nhìn ra, đó lại là một cuộc đời bình thản.
Tần Mạt dùng một giờ viết xong văn án, lại dùng một giờ viết xong ngàn chữ mở đầu, rồi đóng máy lại, chuẩn bị sau khi ăn cơm trưa xong, lại đi thăm Tần Bái Lâm.
Nàng viết bài Tiên ẩm này, thật ra là một bối cảnh cho Đăng Thiên, xem như là một phần hợp đồng.
Viết đến sau cùng, nàng vẫn muốn biểu đạt, nếu như sinh mệnh không có màu sắc, dù có dài thế nào, trẻ mãi không già ra sao, đều không có ý nghĩa.
Khi đến thăm Tần Bái Lâm, Tần Mạt chỉ cảm thấy ông đã yếu hơn trước nhiều.
Tần Mạt thở dài một tiếng: "Chúng ta đổi chỗ, đến Mỹ chữa trị được không?” Nàng nhìn dáng vẻ của Tần Bái Lâm, chỉ cảm thấy trong lòng là Tần Bái Lâm đẩy mạnh xe lăn, lấy điều khiển từ xa, mở TV đến kênh thiếu nhi.
Ông quay đầu lại nhìn Tần Mạt, mỉm cười nói; "Ta thà xem phim hoạt hình ở Thiệu Thành, ta sẽ không rời đây." Câu "Thà xem phim hoạt hình ở Thiệu Thành" này, nghe lại như một câu cười lạnh, phim hoạt hình và Thiệu Thành thì có quan hệ gì? Tần Mạt thầm cảm giác đến, thật ra không phải Tần Bái Lâm không muốn điều trị, ông chỉ không bỏ được hương dân phụ lão ở phía xa kia của Thiệu Thành.
Cha ông, ông nội của Tần Mạt, Tần Vĩ Hoa mới là khúc mắc làm Tần Bái Lâm không muốn rời Thiệu Thành.
Ông đã được con gái tha thứ, tình cảm với Hàn Dao có lẽ cũng đã sớm bị thời gian làm phai nhạt, nhưng máu mủ tình thâm, trong lòng Tần Bái Lâm vẫn áy náy với cha già, nếu như không thể cởi bỏ nút thắt này, chỉ sợ bệnh tình của ông sẽ mãi mãi không có gì khởi sắc.
Tuy bây giờ còn chưa có thuộc đặc hiệu chữa AIDS, nhưng nếu muốn khống chế được bệnh, hoặc là tạo chuyển biến tốt, thì vẫn có thể.
Tần Mạt ở cùng ông đến quá trưa, kể vài chuyện vui hồi học trong học, cũng nỏi về cuộc sống hàng ngày, thấy tinh thần ông mơ hồ, dáng vẻ như muốn ngủ, liền cáo từ rời đi.
Hai chữ "cáo từ" này vốn không nên dùng với con gái, nhưng Tần Bái Lâm vô cùng khách khí với Tần Mạt, khách khí đến mức như là người lạ.
giữa họ, Tần Bái Lâm cảm thấy tình cảm với con gái lắng đọng lại trong nhiều năm, nhưng ông có thói quen giấu mình, mà Tần Mạt với Tần Bái lại thật sự không có tình cảm của con gái với cha.
Nàng đã sớm qua cái tuổi ngưỡng mộ tình thương của cha, hơn nữa hình tượng người cha Tần Bái Tường vẫn làm chủ trong lòng nàng, ngoài Tần hầu gia, người cha trong lòng Tần Mạt, cũng chỉ có Tần Bái Tường.
Tương đối thì, Tần Bái Lâm với Tần Mạt mà nói, chỉ là một loại trách nhiệm.
Khi Tần Mạt rời đi, hai người chăm sóc Tần Bái Lâm cũng tiến lại.
Trong đó có một người lo lắng cho thân thể ông, tiêm thuốc cho ông, người kia thì chăm sóc sinh hoạt của ông.
Tần Mạt xem vài lần bên cạnh, thấy cánh tay ông nhợt nhạt, trên làn da khô trơ xương, mà cổ tay lại đầy vết xanh của kim tiêm, thấy vậy càng làm cho lòng người hoảng sợ.
Nàng xem ra, trước khi quyết định đi Anh, càng phải về quê một chuyến trước.
"Mạt Mạt, con còn chưa đi?" Giọng Tần Bái Lâm thật thấp, như vang vọng trong miệng, khi ông hỏi lại có điểm lạnh, rất hiển nhiên, ông không muốn Tần Mạt thấy dáng vẻ này của ông.
"Con đi đây." Tần Mạt đi vài bước, lại quay đầu nói; "Cha, thật ra con cũng thích xem phim hoạt hình." Buổi tối lúc ăn cơm, Tần Mạt đưa ra một vấn đề với Tần Bái Tường và Bùi Hà: "Ba mẹ, muốn sửa con đường quên nhà chúng ta, rồi đường lớn cạnh sông, cần bao nhiêu tiền?” "Con hỏi thứ này làm gì?" Tần Bái Tường dừng đũa.
"Con chỉ muốn hỏi một chút, có chút ý nghĩ mà thôi." "Muốn sửa đường thế nào.
Bùi Hà nói rồi lại thở dài, "Chỗ đó có khe suối, không thể làm được đường, không có đường, nên mới nghèo như thế!” Tần Bái Tường trầm ngâm trong giây lát, chậm rãi nói: "Từ thôn chúng ta đến đường lớn bên sông, muốn sửa đường phải sửa cả mười dặm.
Nếu như đổ xi măng, ít nhất cũng phải hai, ba trăm vạn, muốn sửa thành đường cát, mấy chục vạn được rồi.
Giá cụ thể ta cũng không rõ, phải hỏi mới biết được.” Ông như biết cách nghĩ của Tần Mạt, dừng một chút, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Hà đã kinh ngạc nói: "Mạt Mạt, không phải con muốn sửa đường cho quê ta chứ? Con làm gì có tiền? Cách nghĩ này của con…” Đang nói, bà lại cảm thấy có chút buồn cười.
"Ba xem ra đây chỉ là đùa thôi.” Tần Bái Tường lắc đầu, "Nếu quả thật có thể sửa được đoạn đường đó, ông nội còn dù có tức thế nào, toàn bộ cũng tan hết.
Nhưng..” Ông thở dài một hơi, "Đường này sao có thể dễ dàng sửa? Đã bao nhiêu đời người muốn sửa rồi, ai!” Một tiếng ‘ai’ sau cùng của ông, trong ngữ điệu lại mang theo điểm châm chọc.
Tần Mạt kinh ngạc nói: "Chuyện này, có thật như vậy không?" "Thật hay không thì chưa thể nói, nhưng cũng không ít khả năng.” Tần Bái Tường đang định nói về anh cả một chút, Bùi Hà lại dùng đũa xua ông, trách cứ nói: "Vẫn bệnh cũ, vừa nói là lại không ăn cơm! Ông không thể vừa nói vừa ăn à? Nếu ông đang ăn cơm, thì ngậm miệng lại, cơm nái hẵng nói." Tần Bái Tường nhẹ giọng cãi lại một câu: "Ngậm miệng thì ăn cơm thế nào?" "Thì ông há mồm ăn cơm!" Bùi Hà lườm lại.
Tần Bái Tường giận dữ nói: "Cái bà này! Một hồi kêu tôi câm miệng, một hồi kêu tôi há mồm, không phải là tôi có hai cái miệng à, có thể một bên há mồm một bên ngậm miệng?" "Vậy ông vừa nói chuyện vừa ăn cơm, miệng cũng đâu khép lại? Tôi nói có gì sai à?" Đoạn hội thoại này, thật sự dùng rất nhiều từ luẩn quẩn, Tần Mạt là người nghe, không nhịn được cười, động tác ăn cơm cũng bị tiếng cười làm dừng lại.
Lúc này Tần Bái Tường thấy có điểm mất mặt, giận tái mặt chuyên tâm ăn cơm, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Bùi Hà lại nói với Tần Mạt: "Mạt Mạt, chúng ta ăn nhanh! Ba con là như vậy, việc khác thì tốt, ăn cơm lại đặc biệt chậm." Tần Mạt cong miệng nhìn Bùi Hà, làm mặt quỷ nhỏ, rồi cúi đầu ăn cơm.
Thật ra Tần Bái Tường có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, Bùi Hà đều nghe ông trong việc lớn, nhưng vài việc nhỏ trong cuộc sống, hai người cũng cãi nhau không ít.
Nhưng chủ yếu cũng chỉ ba phút, sau đó hai người lại ném những câu đó ra sau đầu, nên qua thế nào thì qua thế nấy.
Sau khi ăn cơm xong, miệng Tần Bái Tường cũng được giải phóng, liền rõ ràng rành mạch nói chuyện sửa đường với ìn ra được, ông thật ra rất có hứng thú với chuyện này.
"Khó sửa lắm! Chỗ khó nhất chính là đường thôn của chúng ta, theo ra đường lớn bên sông, ở giữa toàn ra ruộng.
Thật ra đường thô cũng không khó, muốn sửa thì phải mất ruộng, nhưng mất ruộng lại không được.” Tần Bái Tường châm điếu thuốc, Tần Mạt lập tức ngồi cách xa ông.
"Ba, muốn chiếm ruộng, có phải hương dân không đồng ý không?" Tần Bái Tường hút một hơi thuốc, híp mắt nói: "Nếu là ruộng của thôn chúng ta, bình thường sẽ không có vấn đề gì.
Người trong thôn, sao không muốn sửa đường chứ? Mất chút ruộng mà thôi! Nhưng dọc theo ruộng, còn có ba thôn khác, ngoài thôn Tần gia, còn có Bạch gia thôn ngay gần, còn có Thượng Đường thôn ở bên kia sông thì phải?” Tần Mạt thầm nghĩ: "Vậy bổi thường cho họ, thế nào?" "Bồi thường? Ai, con có thể chi được bao nhiêu? Con có biết miệng họ rộng đến thế nào không?” Tần Bái Tường giáo dục con gái, "Đừng nghĩ đến chuyện bồi thường, con mà mở miệng ra, vấn đề lại càng khó! Mạt Mạt, chuyện này, cũng không thể dùng cái đầu nóng vội để suy tính!” Tần Mạt biết điều gật đầu, đạo lý này đương nhiên nàng biết rõ, nhưng muốn nói đến kinh nghiệm cuộc sống, tự nhiên nàng không bằng Tần Bái Tường.
Từ trước Tần hầu gia phần lớn chỉ dùng lạnh lùng nghiêm nghị mà khiển trách nhi tử, Tần Bái Tường dạy thế này, với Tần Mạt mà nói, là khiến nàng có lòng trung thành rồi.
"Ba, vấn đề này khó lắm sao? Chẳng lẽ con đường đó mãi mãi không thể sửa được?" "Không chỉ là vấn đề này!" Tần Bái Tường lắc đầu, "Mất ruộng sửa đường, đó là sửa công dụng của ruộng, còn phải thông qua cục đất đai, còn có cục quốc lộ, còn có một đống ngành gì đó.
Hơn nữa đến bây giờ nếu con sửa đường, còn phải kéo đội thi công đến, đổ hàng xe xi măng, sửa đường mà, khó lắm!” "Còn có gì khó nữa? Ba nói với con luôn đi." Tần Mạt dừng một chút, vừa cười, "Đường này nhất định phải sửa!" Tiếng nói chém đinh chặt sắt, không chút do dự.