Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tần Bái Tường hút điếu thuốc xong, bỏ mẩu thuốc vào trong gạt tàn thuốc.

Bùi Hà cầm chiếc khăn đi ra từ nhà bếp, ai một tiếng nói: “Ba nó này, tôi xem mấy việc đó đều không thành vấn đề, vấn đề lớn nhất, là chúng ta không đủ tiền.

Nếu ông có mấy trăm vạn, đi nói với cục quốc lộ của huyện một tiếng, chỉ nói muốn quyên tiền sửa đường, còn sợ không có ai làm sao." Tần Bái Tường giễu cợt nói: "Bà thì hiểu cái gì? Bà chi rằng công việc này chỉ có thế thôi sao? Đường Thượng thôn còn chưa nói, nói đến Bạch gia thôn đã, hừ hừ, nói dễ nghe thì cố chấp, nói trắng ra là điêu dân! Bà muốn giảng đạo lý giảng nhân tình với họ? Ai quan tâm bà chứ?" "Sao là kêu tôi đi! Không phải có người ở cục quốcộ đấy thôi, để bọn họ đến, không phải họ hiểu vấn đề này nhất sao?” Bùi Hà bước nhanh lại gần, đẩy đẩy Tần Bái Tường, ngồi vào bên cạnh ông.

Tần Bái Tường cười cười, thanh âm trầm xuống, khinh thường nói: " Tôi đề phòng chính là những người đó!” Tần Mạt cũng hiểu ý ông, nói cho cùng cũng là một vấn đề liêm khiết.

"Cũng phải." Bùi Hà có chút ấp úng, "Để bọn họ ăn một chút cũng được, bây giờ không phải toàn thế sao? Muốn người ta làm việc, cũng phải bày ra chút lợi ích cho họ?” “Đó chính là công việc chính của họ, còn muốn lợi ích cái gì?” Giọng Tần Bái Tường ngày càng nặng, lập tức lại than: “Thật ra bây giờ toàn là quy định này, cho một chút lợi ích cũng không có gì, chỉ sợ đó là cái hang không đáy!" "Đây không phải là công lao của bọn họ sao?" Tần Mạt nhướng mày lên.

Tần Bái Tường lại muốn châm thuốc, Bùi Hà lại đưa tay đuổi đuổi vòng khói kia, Tần Bái Tường buông thuốc ra, ngượng ngùng mà nói: "Nếu có thể quyên tiền, sửa được thì tốt, ta chỉ có chút không cam lòng thôi, nhưng chúng ta không tiền, nói cái này có lợi ích gì?" "Nếu quyên tiền sửa đường, chúng ta có thể nhờ các tổ chức chính phủ, thật ra..” Bùi Hà nghĩ nghĩ, "Thật ra cũng không phải không thể phối hợp.

Nhưng quyên tiền nếu chỉ dựa vào mình nhà ta thì không làm được, chúng ta phải huy động mọi người trong thôn.” "Ít tiền của bọn họ có thể dùng làm gì?” Tần Bái Tường bất đắc dĩ lắc đầu, "Đều là người nghèo, có thể chi ra bao nhiêu? Không thể quyên tiền, nhưng nếu có thể phát động người trong thôn ra sức, cùng sửa đường, có thể tiết kiệm tiền công, vẫn khả thi.

Chúng ta chỉ cần chi ra tiền xi măng, là có thể sửa được.” Tần Mạt một mực nghe bên cạnh, lúc này nói một câu: "Ba, mẹ, con có thể góp năm chục vạn." Tần Bái Tường còn cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc nói: "Mạt Mạt, con nói gì?" "Con nói con có thể góp năm mươi vạn." Tần Mạt lấy thẻ từ trong ví tiền ra, đưa đến trước mặt Tần Bái Tường: “mật mã là 060321, đây là tất cả tiền nhuận bút của con.

Trước kia mẹ nói để con cầm lấy mua nhà, nhưng việc mua nhà này không vội, sửa đường trước đi." "Năm mươi...

vạn?" Bùi Hà càng kinh ngạc, "Mạt Mạt, mẹ chỉ cho con tự cầm, không biết con lại có nhiều như thế...

Cái này..." Tần Bái Tường nhận thẻ, không thể tin nhìn Tần Mạt: "Mạt Mạt, nhiều tiền như vậy, con không muốn sao? Có thể góp hết?" "Ba, lấy danh nghĩa của ba để góp.


Ông nội con không phải trưởng thôn sao? Chúng ta cùng về thương lượng với ông, để ông phát động người dân sửa đường, chúng ta tiết kiệm một chút, có thể dùng cát, mới có thể sửa được.” Tần Mạt căn bản không do dự gì cả.

Năm ngón tay Tần Bái Tường nắm thẻ khẽ căng thẳng, ông lại đặt thẻ lên bàn trà, rút ra một điếu thuốc đến ban công, để lại lời nói: “Ta phải suy nghĩ lại chuyện này.” Lần này Bùi Hà không quản chuyện ông hút thuốc nữa, chỉ nhìn bóng lưng ông, ánh mắt có vẻ yên lặng.

Tâm tình của Tần Bái Tường lúc này, dù là Bùi Hà đã cùng sống với ông hai mươi mấy năm cũng không thể hiểu được tất cả, về phần Tần Mạt, càng không thể hiểu.

Một người đàn ông đã ngoài tứ tường, sự nghiệp không tính là thành công, mà về mặt gia đình càng là một vấn đề lớn.

Bảo vệ em ruột khỏi bệnh hiểm nghèo mà cô đơn nhiều năm, cha thì ở phía xa, cùng anh em họ hàng nhiều năm xa cách.

Xưa nay Tần Bái Tường là người truyền thống, với cố hương luôn lưu luyến tình cảm, năm đó bị ép rời nhà, như là một vết sẹo lớn nhất trong cuộc đời, không thể biến mất.

Ông rất hi vọng có thể dựa vào năng lực của mình để được cha già tha thứ, nhưng dù là dịp năm mới ông về quê kính hiếu cha già, hay bình thường gửi quà về tặng, tất cả Tần Vĩ Hoa đều không chịu nhận.

Thậm chí có một ngày tết, Tần Bái Tường còn về quê quỳ cả đêm trước bàn thờ tổ tiên thỉnh tội, nhưng cũng không thể làm cảm động ý chí sắt đá của Tần Vĩ Hoa.

Thật ra Tần Vĩ Hoa chưa hẳn là ý chí sắt đá, cũng không phải không mong muốn nhìn đứa con trai của ông, nhưng cả cuộc đời là trưởng thôn chính trực, là nhân vật thà gãy chứ không cong, khi ông cho rằng Tần Bái Tường đã dính vào vết nhơ không thể tẩy sạch, ông thà rằng mình không có con trai, chứ không chịu để cho Tần Bái Tường có cơ hội Từ "đại nghĩa diệt thân" này có lẽ dùng hơi quá, nhưng năm đó, Tần Vĩ Hoa đã ôm tâm tình bi tráng như thế đuổi Tần Bái Tường ra khỏi nhà.

Đối với một người cha mà nói, còn có thứ gì bi tráng hơn việc vì đạo nghĩa mà đánh con mình chạy đi? Một câu “Là con làm ô uế em dâu” của Tần Bái Tường năm đó, làm mất hết của mặt mũi của Tần Vĩ Hoa, đánh mất hết cả lễ nghi đạo đức truyền thống.

Tần Vĩ Hoa chính là một người cố chấp, ông dù biết mình sai lầm cũng chưa chắc sẽ sửa, huống chi vấn đề này, trước giờ ông chưa từng thấy mình sai.


Tần Bái Tường từ đó về sau, cũng không tìm được cơ hội để cầu xin tha thứ nữa.

Cha già của ông, cũng không phải không thương con, không phải không thích tiền, nhưng trong lòng ông có một ít tín ngưỡng cao hơn tất cả, khiến ông không thể tha thứ được.

Chẳng qua chuyện sửa đường này, không chỉ quan hệ đến tiền tài, nếu là Tần Bái Tường đề xuất sửa đường vì Tần gia, Tần Vĩ Hoa cũng không thể từ chối.

Vì sửa đường không phải chỉ là một nhà Tần Vĩ Hoa, mà là vì tất cả thôn dân Tần gia.

Tần Vĩ Hoa với tư cách cha, có thể từ chối tha thứ cho Tần Bái Tường, Nhưng hành động vì Tần gia thôn, ông lại không thể từ chối một chuyện liên quan đến cả cuộc sống của người dân như thế.

Dù là có ít hay nhiều lợi ích, dù là có lấy được sự tha thứ của cha già không, Tần Bái Tường cũng không thể thanh thản cầ năm mươi vạn này đưa cho Tần Vĩ Hoa, nói là tiền này con quyên cho các hương thân để sửa đường.

Dù ít dù nhiều cũng có chút ít chủ nghĩa nam tử hán, người cha vô năng, con gái lại gánh vác tất cả, những điều đó làm cho Tần Bái Tường vừa mừng vừa khổ.

Ông có chút buồn bực hút hết một điếu thuốc, lại đốt lên một điếu nữa.

Tần Mạt không phải là con đẻ của ông, nhưng ông nuôi dưỡng hai mươi năm, cũng sớm coi Tần Mạt là cốt nhục của mình.

Nếu con gái hiếu kính cha, thì không phải là không đúng, huống hồ năm mươi vạn này là Tần Mạt góp để sửa đường.


Cách nói của Tần Mạt, đây chỉ là đổi lại danh nghĩa quyên tiền.

Trong đầu Tần Bái Tường có chút lên men, ông cam chịu rất lâu, mới bước thong thả trở về phòng khách.

"Mạt Mạt." Giọng ông trầm thấp, "Con chắc chắn, số tiền này, con muốn dùng tất cả để sửa đường?" "Đương nhiên là phải sửa đường, sửa đường thật tốt, ba và cha mới có thể về nhà." Tần Mạt cười nhạt một tiếng.

Tần Bái Tường cầm chiếc thẻ trên bàn, quyết định: "Mạt Mạt, năm mươi vạn không đủ, ta muốn nói chuyện này cho A Lâm, nó có thể lấy ra năm mươi vạn." Ông cũng có chuẩn bị, hai mươi vạn ông dự tính để mở tiệm kia sẽ lấy ra đẻ sửa đường.

Cửa tiệm mới, theo Tần Bái Tường và Bùi Hà bàn bạc, là muốn làm vốn cho Tần Vân Chí lấy vợ.

Nhưng đến lúc này, tự nhiên tất cả đều ưu tiên cho sửa đường.

Con đường này, nhất định phải sửa.

Bọn họ sửa không chỉ vì Tần gia thôn, càng là vì để anh em Tần Bái Tường về nhà.

Tần Bái Tường vốn chuẩn bị một tài khoản, một phần tiền của ông gửi trong đó, vốn là để cho Tần Vĩ Hoa, nhưng vì Tần Vĩ Hoa không chịu nhận, nên vẫn để đó.

Ngày hôm sau Tần Bái Tường đi thăm Tần Bái Lâm trước, đến chiều ông cùng Tần Mạt lên ô tô về quê.

Khi lần nữa đặt chân lên vùng đất quen thuộc, Tần Bái Tường trầm mặt xuống.

Nếp nhăn nơi khóe mắt của ông hình như sâu hơn bình thường, trên trán còn có vết tích thô ráp của năm tháng.


Tần Mạt nghiêng đầu nhìn ông, cũng chỉ nhìn thấy môi ông nhếch lên, tình cảm giấu sâu dưới khuôn mặt bình thản kia, khiến người ta không thể nhìn ra điều gì.

Ông cùng với Tần Mạt đi qua cánh đồng lúa, đi thong thả.

Rơm rạ được đốt rải trên đất, toàn là màu vàng nâu, dường như là làn da ông giờ khắc này.

Hai người đi qua vài gia đình, lại thấy cảnh tượng thật là thưa thớt.

Người trong thôn có thói quen không đóng cửa lớn, Tần Mạt liền thấy có một cụ bà tay bưng mâm nhựa bên trên có một tầng gạo trắng, bà híp mắt, dùng tay sát gạo, từ từ bỏ ra những hạt gạo cũ đen.

Tần Bái Tường lại dừng trước cửa nhà cụ già đó rất lâu, như là muốn nói gì, rồi sau cùng lại không nói.

Bà cụ ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Bái Tường, liền thấp giọng nói câu: "Nhìn rất quen m Tần Bái Tường vẫn mím môi, chỉ xoay người đi lên con đường nhỏ bên phải.

Tần Mạt đi theo ông, xoay mấy vòng, đi đến một căn nhà lớn, hai bên mở ra cửa nhỏ phía trong là phòng gạch đỏ.

Có một người phụ nữ năm mươi mấy tuổi đang bưng một chậu rửa mặt lớn, đi ra từ cửa bên trái.

Bà nghiêng chậu nước trên tay, liền giội xuống thềm đá lớn trước cửa nhà.

Dưới bậc thang là một cái rãnh nhỏ, trong đó có nước chảy, thoạt nhìn có chút cũ kỹ.

"Chú..." Người này ngẩng đầu thấy Tần Bái Tường, gương mặt nhất thời hiện ra nét kinh ngạc, "Chú hai? Chú, chú về lúc nào?" "Chị dâu! Em..." Tần Bái Tường dừng lại một chút, tiện thể chậm chạp nói: "Em về thăm mọi người, em có chuyện, muốn thương lượng cùng ba.” Tần gia đại tẩu cười khổ nói: "Chú hai, chú về không phải để nghe mắng à? Tính ba cũng không phải chú không biết.” "Ai về?" Một ông lão đi ra từ nhà chính, tiếng chống gậy nặng nề: “Ai cho phép anh về?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận