Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Sau khi ăn cơm xong, Tần
Mạt liền đến quốc lộ bên bờ sông chờ Phương Triệt, nàng tìm được một tảng đá
còn tính là sạch sẽ ngồi xuống, hai tay chống lên trán, không sau bao lâu, cũng
cảm giác mí mắt nặng trũi, muốn ngủ.

Gió bờ sông có chút ướt
lạnh, nhưng Tần Mạt mặc quần áo khá dày, ngồi cũng thoải mái.

Xe đi lại trên đường,
không tính là thường xuyên, nhưng cũng không ít. Có vài chiếc ô tô qua bên
đường, lại có một chiếc Hummer màu đen đi đến từ đằng xa.

Khi Phương Triệt xuống
xe, liền thấy Tần Mạt đang ôm gối trên bờ sông, cả người cuốn lại. Tính Tần Mạt
vô cùng không hợp với hình dáng của nàng, cá tính nàng kiên cường dẻo dai,
thỉnh thoảng có dịu dàng, cũng mang theo ý vị quật cường, như là lúc nào cũng
có thể tiêu sái phẩy tay áo rời đi.

Nhưng nhiều khi, trong
mắt Phương Triệt lại thấy Tần Mạt nhỏ bé như thế. Vô cùng nhỏ bé, khiến người
ta chỉ muốn lại gần.

Hắn nhẹ bước đi dến, từ
từ ra phía sau Tần Mạt, đang muốn gọi nàng, lại thấy nàng quay đầu, chống chân
đứng dậy, cười nói: "Phương Triệt, anh đến rồi." Giọng nói êm như
xuôi qua rừng trúc, làm cả đất trời tăng thêm vài phần màu

Cũng có lẽ, đây chính là
Tây Thi trong mắt người yêu. Tần Mạt vốn chỉ có dáng vẻ thanh tú bình thường,
nhưng Phương Triệt nhìn ra, đây cũng là người có dung nhan động lòng nhất trên
đời này.

"Trên tóc em có cỏ
vụn." Phương Triệt giơ tay lên, rơi xuống tóc mai Tần Mạt, ngón trỏ khẽ
chạm vào.

"Được chưa?"
Tần Mạt ngửa đầu, tiếng nói vừa rơi xuống, lại bị hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt
lên, sau đó in đôi môi lên trán mình, xúc cảm như gió xuân nhẹ lướt.

Tần Mạt kéo tay hắn
xuống, cầm năm ngón tay hắn, nghiêng đầu cười: "Phương Triệt, phong cảnh
quê em cũng không tệ."

"Vậy em đưa anh đi
xem.” Gương mặt Phương Triệt cũng đầy ý cười.

"Anh sẽ được đi, yên
tâm, vào từ đây, còn phải đi hơn một tiếng nữa mới đến nhà em, đến lúc đó anh
đừng đi vài bước đã kêu mệt.”

"Anh vô dụng như thế
sao? Bình thường kêu mệt, là em mới đúng chứ?" Phương Triệt khẽ nhếch mày.

"Cái này cũng không
hẳn." Tần Mạt kéo hắn giẫm lên đất vườn, rất vui vẻ nói: "Thấy ruộng
không? Trước kia về quê, em còn chưa thấy, hè năm nay nhất định em sẽ về giúp,
cũng đi cắt lúa mạch.”

Khóe miệng Phương Triệt
rút rút: "Đây là ruộng lúa nước, không phải loại lúa mạch. Ở chỗ này,
mùa hè cũng không có lúa mạch cho em gặt đây."

Tần Mạt đảo mắt, đầu nhìn
trái ph như đang tìm kiếm gì xung quanh. Nàng bỗng buông tay Phương Triệt ra,
cười ha ha nói: "Ai da, hình dáng rơm rạ này rất trừu tượng. Em nói rồi,
nó cố gắng ngụy trang cho mình giống lúa mạch, anh nhìn đi, đó là hiểu lầm,
hiểu lầm không tốt.”


"Mạt Mạt, anh còn
nhớ hồi học tiểu học có học một bài khóa."

"Bài khoá gì?"

"Không nhớ rõ tên,
nội dung cụ thể cũng quên chút ít. Chỉ nhớ một đoạn ngắn, nói có một thầy giáo
mang theo cậu bé đi ra vùng ngoại ô chơi tiết thanh minh, mùa xuân lúa rất tốt,
xanh mượt một mảnh, cậu bạn nhỏ kia bỗng hét lên một câu…” Giọng Phương Triệt
nhỏ lại, sau đó giả giọng cậu bé ngây thơ nói: “Rau hẹ này thật tốt! Một cây to
như thế, lại còn thành vùng nữa! oa! Chắc chắn ăn rất ngon!”

Tần Mạt: "..."

Nàng nhịn lại nhịn, vẫn
ôm bụng cười ha hả. Nụ cười này, cười đến sảng khoái, lại không thể ngừng được.

Phương Triệt gần như co
mặt lại, hắn nói: "Mạt Mạt, không phải anh đang kể chuyện cười, là anh
đang chê cười em, em không hiều chút nào à?"

"Không... Phù!"
Tần Mạt vẫn đang cười, biết bao khó khăn mới ngừng ý cười lại, một tay nàng ôm
bụng, một tay chống lên đất, "Khả năng chống đả kích của em không cần anh
phải thử nghiệm nữa, trong đầu em rất rõ ràng… Ha ha! Nhưng, anh nói chuyện
thật hết sức buồn cười. Buồn cười..."

Phương Triệt không đợi
nàng cười xong, sau đó khi nàng xoa bụng chuẩn bị đứng lên, thình lình nói một
câu: "Mạt Mạt, khi cấy mạ, trong ruộng cóại côn trùng, gọi là mã hoàng em
biết không?"

Tần Mạt ho nhẹ: "Cái
gì là mã hoàng?"

"Một loại côn trùng
thể nhuyễn, chẳng những có thể hút máu, hơn nữa còn dính trên thân người không
rơi xuống.” Giọng Phương Triệt trầm ngâm: “Khủng bố nhất là, nó có thể từ lỗ
thủng hút máu, chui vào trong huyết quản.”

"A!" Tần Mạt hô
một tiếng.

Phương Triệt coi như
không nghe thấy, tiếp tục doạ nạt: "Nó sẽ làm tổ trong thân người, đẻ
trứng, phát triển vô số mã hoàng con. Vài con mã hoàng bò bò…”

"Phương Triệt!"
Tần Mạt tức giận kêu lên: "Đừng nói nữa!"

Phương Triệt không đổi
giọng, ánh mắt cũng không đổi, tiếp tục nói: "Hoặc là chui vào ngũ tạng
lục phủ, càng có thể vào trong óc người..."

Tần Mạt nhảy dựng lên,
tiến lên che miệng hắn, một vòng qua lưng ôm chặt lấy hắn.

"Đều là dọa người,
mã hoàng ở đâu khủng bố như vậy?" Tần Mạt vùi đầu trong ngực Phương Triệt,
giọng rầu rĩ.

Phương Triệt cúi đầu cười
thành tiếng, hai tay ôm lấy nàng, nói bên tai nàng: "Chỉ cần là anh đi
cùng em, mã hoàng cũng không sợ."

Tần Mạt hừ hừ, không lên
tiếng nữa, chỉ yên lặng cảm thụ sự ấm áp của người này, trong lòng cảm thấy một
cái ôm như thế cũng khiến người ta thỏa mãn.


Thật ra căn bản nàng
không bị dọa, gan nàng không nhỏ đến mức ấy. Nhưng giọng điệu của Phương Triệt
rõ ràng là muốn dọa người, nếu Tần Mạt không phối hợp một chút, há không phải
là phá hoại phong cảnh sao? Bao dung lẫn nhau, nếu phối hợp này cũng là một
loại yêu thượng, vậy thì Tần Mạt nguyện ý dùng cách này để yêu thương Phương
Triệt.

Sau một lát, Tần Mạt khẽ
đẩy đẩy hắn, giọng khôi phục vẻ bình thường: "Phương Triệt, chúng ta đi
thôi, về sớm, rồi còn về Thiệu Thành."

Phương Triệt liền buông nàng
ra, dắt tay nàng đi lên con đường nhỏ ngoài đồng.

Trong thời tiết thế này,
sắc cỏ giống như màu đất, vươn ra hỗn độn, lại khiến người ta có cảm giác đất
trời mênh mông, có cảm giác thanh lịch.

Đi được hơn nửa đoạn
đường, Phương Triệt hỏi: “Mạt Mạt, ở đây muốn sửa đường, có phải sẽ mất ruộng
không?”

"Đúng là mất
ruộng," Tần Mạt gật gật đầu, "Cho nên đại khái phải rất lâu mới có
thể bắt đầu sửa.”

"Nếu như... nếu như
là vấn đề dùng đất.” Phương Triệt từ từ nói: “Anh có thể giúp được.”

Tần Mạt kinh ngạc nói:
"Anh quen người ở lĩnh vực này?"

"Thật ra là ông
ngoại anh quen, nhưng ông ấy quen cũng như anh quen.” Phương Triệt cười cười
“Đây cũng không có gì, sửa đường là chuyện tốt, không được phê duyệt, tư nhân
mở đường mới không được cho phép thôi. Vậy đi, chờ sau khi về Thiệu Thành, anh
sẽ đến cục đất đai một chuyến, nói một tiếng với họ

Tần Mạt cúi đầu trầm mặc
trong giây lát, nghiêng đầu nhìn Phương Triệt, cười nói: "Được, em chờ tin
tốt của anh."

Nàng hiểu ý Phương Triệt
vừa rồi giải thích rõ như thế, là hắn sợ nàng không chịu nhận sự giúp đỡ này,
cho nên phải cẩn thận giải thích.

Trong lòng Tần Mạt như bị
khảm, lại cảm thấy có chút chua xót. Có lẽ chính là vì nàng quá cứng rắn, cho
nên Phương Triệt mới cẩn thận dè dặt như thế. Mà bọn họ đã nắm tay nhau, tuy
hai mà một, cần gì nàng phải biểu hiện mình cứng rắn nữa chứ?

Tính cách độc lập cũng
không cần phải dùng cách như thế để diễn tả, Phương Triệt cũng tuyệt đối không
dùng danh nghĩa tình yêu để giam cầm Tần Mạt. Có thể hắn sẽ hoàn toàn tin tưởng
như thế, trong lòng Tần Mạt như có tầng gông xiềng rơi ra không tiếng động.

Khi bọn họ đi vào phòng
khách nhỏ, ánh mắt của bốn người trong phòng đồng loạt rơi vào nơi họ đang nắm
tay nhau.

"Ông nội, đây là bạn
con," Tần Mạt dừng một chút, lại bổ sung, "Không phải bạn bình
thường, là bạn trai muốn kết hôn tương lai."


Phương Triệt khẽ mỉm
cười, hỏi thăm mọi người: "Cháu là Phương Triệt, chào ông nội, bác, chú,
bác gái."

Tần Bái Tường sớm có
chuẩn bị tâm lý, ông cụ và vợ chồng Tần Đông Sinh lại khó mà tưởng tượng. Sau
giây lát, vẫn là ông nội phản ứng nhanh, ông nói với Tô Lệ Trân: "Lệ Trân,
khách đến, bưng trà đến đây."Tô Lệ Trân vội vàng đứng dậy, đi vào phòng
bếp. Khi đi qua cạnh Tần Mạt, bà mang suy nghĩ rối ren nhìn Phương Triệt, biểu
tình mang theo vẻ sợ hãi.

Cụ ông chỉ vào chiếc ghế
bên cạnh, nói: "Mạt Mạt, con đến đây."

Tần Mạt buông tay Phương
Triệt ra, nháy mắt mấy cái với hắn, rồi đến cạnh Tần Vĩ Hoa ngồi xuống.

"Cháu là Phương
Triệt đúng không?" Cụ ông lại chỉ vào một ví trí đối diện bàn vuông,
"Mời ngồi."

Phương Triệt gật đầu cảm
ơn, chân dài bước đến, thong dong ngồi xuống.

Nhưng nhìn theo vị trí
này, cụ ông chưa hề động thần sắc, đã ngăn cách Phương Triệt và Tần Mạt ra.

"Hôm nay cháu lái xe
đến đây à?" Tô Lệ Trân bưng nước lại gần, Tần Vĩ Hoa nói mọi người uống
nước trước, sau đó giống như là không chú ý hỏi.

Anh em Tần Bái Tường chỉ
ngồi bên cạnh yên lặng nghe, Tô Lệ Trân lại đi vào phòng bếp. Không biết vì
sao, trong đầu Tần Mạt liền hiện lên một câu nói: "Phương Triệt một mình
đấu Tần lão gia tử." Nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền cảm thấy buồn
cười, ý cười trên gương mặt càng tràn ra.

"Là lái xe lại
gần." Phương Triệt mang theo ý cười, hữu lễ trả lời.

"Có bằng lái xe
không? Lái xe được mấy năm rồi?"

"Khi cháu mười tám
tuổi đã thi bằng lái ở Bắc Kinh rồi.”

"À, năm nay cháu
là?"

"Tháng bảy năm nay
cháu được hai mươi tuổi."

"Cháu mười tám tuổi
ở Bắc Kinh? Ở Bắc Kinh làm gì? Bây giờ lại ở đâu?"

"Cháu học đại học
Bắc Kinh một năm, bây giờ làm việc ở thành C."

"Làm việc gì? Cháu
học đại học gì lại chỉ có một năm?" Cụ ông hỏi rất kỹ lưỡng, nhìn tư thế
này, ý xét duyệt mười phần.

Phương Triệt liền cẩn
thận trình bày kinh nghiệm cầu học của mình, trong lúc đó lại trả lời câu hỏi
đưa ra.

Sau khi cụ ông nghe qua,
cũng không hỏi lại gia thế nhà Phương Triệt, lại nói: “Tiểu Phương, đây là ta
nói thật. Luận diện mạo, khuê nữ nhà chúng ta không bằng cháu, luận bằng cấp,
Mạt Mạt kém xa cháu, lại nói gia cảnh, nhà cháu có thể cho cháu ra nước ngoài
học, gia cảnh nhà cháu chắc chắn cũng hơn Tần gia chúng ta rất nhiều. Bây giờ
cháu là tinh anh, là chuyên gia làm việc độc lập, Mạt Mạt nhà chúng ta còn đang
đi học. Nó có điểm nào xứng với cháu?”

Sau khi nói xong lời này,
Tần Bái Tường đã nhíu mày lại, Tần Mạt lại thở dài, trong lòng nghĩ đến thời
không, vị cha già ngàn năm trước.

Lời nói của Tần lão gia

tuy nghe thì cay nghiệt, nhưng lại hỏi khá chuẩn.

Bỏ qua tất cả các điều
kiện bên ngoài, nhắm thẳng vào tấm lòng của Phương Triệt. Ông hỏi là “Tần Mạt
có chỗ nào xứng với Phương Triệt”, trên thực tế lại hỏi là “ta thấy điều kiện
của cháu rất tốt, ta chỉ không rõ tình cảm của cháMạt Mạt nhà ta có bao nhiêu
chân thành.”

Phương Triệt trả lời
trầm ổn: "Ông nội, Mạt Mạt nhìn qua thì kém hơn cháu, nhưng cháu chọn, cũng
chỉ có Mạt Mạt. Chỉ có cô ấy mới có thể cho cháu hạnh phúc, mà cháu, tình
nguyện dùng tất cả nỗ lực để hai chúng cháu được hạnh phúc.”

Cụ ông gật gật đầu, không
nói vừa lòng, cũng không nói không hài lòng, không khí liền trầm mặc xuống.

Không sau bao lâu Tô Lệ
Trân liền bưng thức ăn đi lên, Tần Vĩ Hoa nói: "Chúng ta ăn tối sớm thôi,
nhân lúc trời còn chưa tối thì về Thiệu Thành đi.”

Tần Vĩ Hoa nheo mắt lại,
ra hiệu cho mọi người dùng bữa, thái độ với Phương Triệt không tính là lãnh đạm
cũng không tính là nhiệt tình.

Sau khi ăn cơm xong, Tô
Lệ Trân ở nhà, mấy người khác liền cùng đi ra đường ngoài thôn.

Một đoạn đường ngoài đồng
này thật dài, đi đến lúc Tần Mạt có chút lo lắng. Nàng thấy ông nội chống gậy
đến run đi, sợ ông không cẩn thận mà ngã, ước muốn sửa đường cũng càng thêm bức
thiết.

Không có đường, người Tần
gia thôn khi ra ngoài một chuyến cũng khó khăn đến thế, bình thường nếu muốn
mua đồ để xây dựng, cũng chỉ có thể dựa vào sức người để vận chuyển, gian nan
vô cùng.

Đường ngoài đồng này khá
rộng, có thể để 2-3 người cùng đi, có một số nơi lại chật hẹp, chỉ có thể đủ để
một người đi.

Phương Triệt vẫn đi sau
Tần Mạt,à đi sau cùng. Tần Đông Sinh đi trước mở đường, Tần Bái Tường đi cạnh
cha già giúp ông đi. Khi mặt đường rộng, Phương Triệt đi lại bên cạnh Tần Mạt,
thấp giọng nói: “Mạt Mạt, có phải em đã đoạt lời thoại của anh không?”

Tần Mạt nghi ngờ nghĩ
trong đầu, vẫn không hiểu mình đoạt lời thoại của Phương Triệt thế nào.

Phương Triệt lại cười nhẹ
nói: "Em không nhớ không sao, đến lúc đó anh sẽ nhắc em."

Chờ khi bọn họ về đến
Thiệu Thành, đã là tám giờ tối.

Tần Vĩ Hoa ngồi trong xe,
vẻ mặt căng đến gắt gao, trầm giọng nói: "Đến thẳng chỗ A Lâm, không cần
dừng."

Chờ xe chạy đến giáp ranh
thành phố, ông bỗng nói: "Đợi một chút, dừng xe một cái. Đông Sinh, con đi
qua chợ hoa quả mua táo lại đây."

Tần Đông Sinh đi rồi,
trong giây lát, cụ ông lại nói: "Tiểu Phương, hôm nay phiền cháu..."

Lời này có vẻ khách khí,
Phương Triệt dừng một chút, cười nói: "Nếu ông cảm thấy phiền, thì mỗi lần
cháu bị làm phiền đều cảm thấy may mắn.”

Tần Mạt ngồi cạnh vị trí
tài xế, nghiêng đầu nhìn hắn, sau khi trao đổi ánh mắt, hai người lại nhìn nhau
cười, tất cả đều không có lời nói.

Dù Tần lão gia tử đề xuất
khảo nghiệm thế nào, Phương Triệt đều không có áp lực, bởi vì Tần Mạt sớm đã
chấp nhận hắn, không đổi, không dao động. Giữa họ dù không có lời ngon tiếng
ngọt, không có thề non hẹn biển, nhưng dù thương hải chìm nổi, bọn họ đều biết,
chỉ có đối phương sẽ vẫn đứng ở đây, có thể tay nắm tay, song hành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận