Tần Bái Lâm đặt thảm lên
đùi, lăn xe vào phòng khách.
Hôm qua nhiệt độ không
khí giảm xuống, ông chỉ cảm thấy quần áo của mình khá mỏng. Muốn làm gì đó, lại
không biết nên làm thế nào.
Ông đã mờ mịt thế này
liên tục gần hai mươi năm, gần đây càng như thế. Chỉ cần làm việc xong, hoặc là
không có chuyện sinh lý gì cần giải quyết, ông liền không biết nên làm cái gì.
Tịch mịch, ông chỉ có thể nhớ người thân, lại không có dũng cảm để đối mặt.
Ngoài phòng tựa hồ có tiếng
mưa rơi, Tần Bái Lâm dừng xe lăn, nhắm mắt lại, nhạy cảm lắng nghe thanh âm.
Thính giác của ông vô cùng nhạy, một người tịch mịch đã lâu, thậm chí có thể
nghe thấy tiếng bên ngoài truyền lại, nhẹ nhàng hình dung ra cảnh tượng.
Nói thí dụ như, tiếng bước
chân này là của ai, lại thí dụ như, gió thổi rơi lá xuống hướng nào.
Ngoài căn phòng truyền
đến rất nhiều tiếng bước chân, một là của Tần Bái Tường, một là của Tần Mạt,
còn có một cái như thuộc về Phương Triệt, mà hai cái khác… Mở to mắt ra, nhìn
chăm chú lên cửa phòng, đó là không tin nổi.
Thật ra ông không chắc
chắn, tiếng hai bước chân kia là do ông tưởng tượng quá nhiều lần, nhưng khoảng
cách đã là hai chục năm, ông hoàn toàn không biết đN cuối cùng chỉ là phán
đoán, hay là đúng thật.
Cửa phòng vang lên tiếng
gõ, Tần Bái Lâm hô một tiếng: "Mời vào." Đang nói, ông liền phát hiện
giọng mình đã khàn khàn, không như bình thường.
Thật ra cánh cửa chỉ khép
hờ, Tần Bái Tường nhẹ nhàng đẩy, liền mở ra được, Ông đi vào phòng trước, kêu
một tiếng: "A Lâm."
Ánh mắt Tần Bái Lâm
thoáng dừng lại trên người ông, lại chuyển ra ngoài cửa.
Cụ ông đứng ngoài cửa,
vóc người không cao không thấp, lưng hơi còng, khuôn mặt nghiêm nghị, trên da
là vết nhăn của năm tháng. Trên gương mặt già nua của ông có chút mơ hồ, khóe
miệng run nhè nhẹ lộ ra tia tình cảm.
Tần Đông Sinh đi phía
sau, ông cao hơn cụ ông nửa cái đầu, liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Tần
Bái Lâm trên xe lăn, liền kích động hô: "A Lâm!"
Một tiếng này như phá vỡ
ma chú, trong nháy mắt Tần Bái Lâm há to miệng, cũng không nói một lời nào.
Ông cụ chống gậy, chậm
rãi đi đến chỗ Tần Bái Lâm. Chân ông có chút run rẩy, theo bờ vai đến tay, cả
người giữ tư thế nghiêng về phía trước.
"A Lâm!" Giọng
ông có chút già nua lại khàn khàn, một tiếng gọi này, trực tiếp khiến Tần Bái
Lâm nhếch môi, cúi đầu tiếng nghẹn ngào truyền ra từ trong cổ.
Tần Vĩ Hoa ném gậy sang
một bên, duỗi hai tay thô ráp khẽ vuốt lên đầu con trai, phảng phất như ông vẫn
nhớ đến đứa con trai nhiều năm trước đây mới bi bô tập
Cho đến lúc này, Tần Vĩ
Hoa mới biết, thể diện gì đó, oán giận gì đó, cố chấp gì đó, tất cả đều như
trúc không mọc, như lâu đài trên không.
Trước mặt sinh mệnh, tất
cả đã là gì? Ông cố chấp cả đời, tự cho là chính trực cả đời, kết quả là lại
làm cho đứa con bị bệnh hiểm nghèo phải trôi nổi bên ngoài hai mươi năm, có
chuyện cũng không nói được, có nhà cũng chẳng về được! Nhìn đến Tần Bái Lâm giờ
khắc này, người làm cha như Tần Vĩ Hoa cũng chỉ có một tâm nguyện, bỗng ngã
xuống mặt đất, trong nháy mắt ông chỉ muốn phỉ nhổ nỗi buồn này, phỉ nhổ chính
mình.
Không phải là ông sống
lâu hơn người khác mấy chục năm, thì ông sẽ không sai. Khi ông vẫn cố chấp cho
là mình chẳng khác nào thước đo đạo đức, ông cũng quên cả phải trái trong đó.
"Ba!" Tần Bái
Lâm bỗng đứng dậy, đỡ lấy hai cánh tay Tần Vĩ Hoa, cúi đầu gọi.
Tiếng ba này như gọi về
quá khứ, phá vỡ mọi ngăn cách của sinh mệnh, thời gian chầm chập trôi đi.
Ngày hôm sau bọn họ bắt
tay liên hệ với khoa nghiên cứu bên kia nước Mỹ, lúc này Phương Triệt mới nói,
hắn đã sớm tìm một bệnh viện, hơn nữa còn hẹn thời gian.
"Anh… tìm lúc
nào?" Tần Mạt kinh ngạc hỏi.
"Chính là gần đây,
nhưng lúc đó bác trai còn không chịu rời Thiệu Thành, anh cũng không nói."
Phương Triệt khẽ cười trả lời.
Tần Mạt nắm bàn tay hắn lên,
đầu ngón tay xẹt qua móng tay hắn, phát hiện móng tay hắn rất ngắn, như là một
đoạn.
"Thưởng cho
anh." Nàng bỗng đứng dậy, cười tít mắt vuốt lên tóc Phương Triệt, xoa đến
rối tung.
"Phần thuởng này anh
không nhận." Phương Triệt kéo tay nàng xuống, khẽ cười nói: "Anh
không cần phần thuởng, đó là việc anh phải làm, anh muốn..."
"Cái gì?"
Hắn tiến đến bên tai Tần
Mạt nói: "Khi nào thì em mới có thể dùng sắc dụ anh một chút?"
Tần Mạt: "..."
Sau một hồi, nàng lại
tiến đến bên tai Phương Triệt nói: "Nếu như anh có thể quang minh chính
đại mà làm, em có thể chấp nhận lấy sắc dụ anh.”
Phương Triệt cúi đầu,
bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, hắn ôm bụng, gương mặt hiện ra nét mặt thống
khổ.
"Anh sao thế?"
Tần Mạt vội vàng đưa tay ấn bụng hắn, nôn nóng nói: "Phương Triệt, rất khó
chịu à?"
Một nụ hôn khẽ lướt qua
mặt Tần Mạt, Phương Triệt buông tay ra, nhướng mày cười nói: "Sắc dụ thành
công!"
Tần Mạt bật cười, trên
miệng tuy không nói gì, trong lòng lại cảm thấy hắn rất đáng yêu. Thật sự là
quá đáng yêu, chàng trai trẻ hai mươi tuổi đầu, lại hôn trộm lên mặt người mình
yêu, chạm nhẹ, đã nói sắc dụ thành công, tâm tư Phương Triệt, còn trong suốt
bao nhiêu?
Ngày đó hắn từng si ngốc
ôm chặt nàng, khát vọng dùng lời để biểu đạt trong lòng. Hắn tưởng tượng lâu
dài, thỉnh thoảng lại hôn một lần, đây đại khái cũng là biểu đạt thân mật nhất
trong lòng hắn lúc này. Thật ra lòng Phương Triệt có ước muốn, hận không thể
đem người này hòa tan trong thân thể mình, nhưng nếu không thắt dây tơ hồng,
cùng nàng đi qua nghi thức tuyên thệ, hắn cũng không dám vượt qua Lôi Trì[120] một bước.
Tâm tình này, Tần Mạt
hoàn toàn cảm nhận được, trong lòng là bình an, cùng với, muốn càng sủng ái hắn
hơn.
Trước khi ra nước ngoài
điều trị cần phải chuẩn bị hơn hai tháng, tính thời gian, vừa đúng là năm sau.
Tần Vĩ Hoa rất muốn đưa
Tần Bái Lâm về quê, nhưng điều này hiển nhiên là không thực hiện được. Điều
kiện cuộc sống ở quê quá tệ, trình độ chữa bệnh cũng thấp, theo tình huống bệnh
của Tần Bái Lâm bây giờ, căn bản không thể về quê sống được.
Tần Bái Lâm rất muốn về
quê, dù trên miệng ông không nói nhiều, nhưng nét mặt cũng bộc lộ tâm tình ông.
"Cha, chờ khi sửa
đường xong, cha phải về, trực tiếp ngồi xe là được, rất tiện."
Tần Mạt nói vậy xong, Tần
Bái Lâm cười cười, gương mặt tái nhợt lại chuyển sang bình tĩnh.
Dựa theo kế hoạch ban
đầu, Tần Mạt muốn lập tức về thành C lên máy bay. Nàng không biết có nên nói
với Tần Bái Lâm không, lúc mình chuẩn bị đi thăm Hàn Dao, Hàn Trí Viễn điện
thoại đến nói: “Bệnh tình ông ấy bây giờ thế
“Ông ấy", cố nhiên
là Tần Bái Lâm.
Từ khi Tần Mạt giải thích
qua về chuyện năm đó qua email, Hàn Trí Viễn không chủ động tìm nàng nữa, mà
Tần Mạt lo đến tâm tình của Hàn Trí Viễn, cung không chủ động đi hỏi thăm tình
hình của họ. Nàng vốn chuẩn bị đến Anh, đi thăm Hàn Dao một chút rồi nói, không
ngờ Hàn Trí Viễn lại bỗng gọi đến vào lúc này.
Giọng nói của Hàn Trí
Viễn cũng không biết điều hữu lễ như xưa nữa, hắn đi thẳng vào vấn đề, trực
tiếp hỏi “ông ấy".
Tần Mạt dừng một chút,
nén giọng nói: "Chuẩn bị đi Mĩ điều trị, mẹ chị thế nào? Chị muốn đến Anh
thăm bà."
Bên kia lại trầm mặc rất
lâu, khi Tần Mạt nghi ngờ có phải điện thoại bên kia bị ngắt hay không, Hàn Trí
Viễn mới thở dài nói: "Chị, chị không cần đến, mẹ đã rời Anh, em cũng
không biết mẹ đi đâu."
"Cái gì?" Tần
Mạt cả kinh trong lòng.
Hàn Trí Viễn vừa cười vừa
nói: "Không có chuyện gì, mẹ chỉ đi du lịch giải sầu, mỗi ngày đều gọi
điện thoại cho em, chỉ không chịu nói với em mẹ ở đâu mà thôi."
Tần Mạt không thể nào
tưởng tượng ra tâm tình của Hàn Dao, nhưng bà chịu ra ngoài giải sầu, cũng tốt.
Đến gần thời điểm năm
mới, tất cả mọi chuyện hình như đều chuyển biến rất tốt đẹp. Tâm tình Tần Bái
Lâm thả lỏng, bệnh tình cũng có chút khởi sắc, bình thường cũng nói chuyện
nhiều hơn. Ông vẫn sống một mình ở ngoại ô, nhưng Tần Mạt đã được nghỉ đông,
liền thường xuyên đến thăm ông, có khi lại qua đêm ở đây.
Tần Bái Lâm trước kia
không cho phép Tần Mạt ở lại lâu, hiện tại đã bỏ qua khúc mắc, cũng không quan
tâm đến chuyện đó nữa. Khi Bùi Hà nghe nói sang năm có thể về nhà, oán khí với
Tần Bái Lâm cũng tiên tan, thậm chí còn thường làm vài món ăn, để Tần Mạt cho
vào hộp mang đến cho ông.
Phương Triệt vẫn làm việc
ở thành C, nhưng đến cuối tuần tất nhiên lại về Thiệu Thành một chuyến.
Tần Vân Chí được nghỉ
đông khá muộn, bây giờ chẳng những nó không được nghỉ đông, ngay cả cuối tuần
cũng bị chiếm dụng bởi học thêm. Tần Mạt thường mang theo hoa quả đến thăm nó,
khi đứa bé này vừa mới thấy Tần Mạt thì mặt lạnh, sau lại phùng mắt trợn má.
Sau vài lần, Tần Mạt cũng không nhiều lời với nó nữa, chỉ mang hoa quả đến, nó
lại trừng mắt bối rối.
Sau bao khó khăn nó mới
dùng hết dũng khí, túm lấy một cánh tay Tần Mạt rồi nói: “Chị hai, em có rất
nhiều đề không biết làm, chị không dạy em ư?”
“Được rồi, ngữ văn có thể
hỏi chị, tiếng Anh chị cũng có thể đủ để giải đáp." Tần Mạt buông tay ra,
"Những thứ khác không được."
Tần Vân Chí: "Chị
hai, chị thật vô dụng."
"Cũng không phải chị
là toàn trí toàn năng, em tạm nhường một chút đi." Tần Mạt cười tít mắt.
Tần Vân Chí lại vui vẻ,
lại giảm bớt tức giận với chị hai, nó cảm thấy đời người thật đẹ lại những vấn
đề Tần Mạt đã nói, ý nghĩa lại vô cùng rõ ràng.
Tần Mạt tràn đầy cảm giác
vui mừng, mong đợi Tần Vân Chí khi đi ra ngoài một mình, có thể giương cánh bay
cao.
Cho đến hai mươi sáu
Tháng chạp, Tần Mạt nhận được một niềm vui nho nhỏ. Trần Yến San gọi đến, nói
là muốn tổ chức họp lớp, lời nói vẫn nhẹ nhàng như năm đó, giọng tựa thánh ca,
lướt qua thời gian, như hồ bích thủy nhẹ nhàng.
"Mạt Mạt, mình có
vài lời đặc biệt muốn nói với cậu."
"San San
ngoan," Tần Mạt nói như dỗ dành một cô bé, sau đó lại hài hước một phen
“Mình sẽ rửa sạch lỗ tai, chuyên tâm nhận Hoàng Hà cuồn cuộn của cậu.”
"Hừ!" Trần Yến
San phát ra một tiếng từ lỗ mũi, nhẹ nhàng phát thảo nên, mơ hồ tựa như cuốn
tranh tươi đẹp.