Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Mấy ngày lặng lẽ trôi
qua. Tần Mạt đã chính thức làm việc ở quán trà, nàng làm ca sáng, từ tám giờ
sáng đến bốn giờ chiều, mỗi tháng được nghỉ bốn ngày, thời gian cụ thể chưa
định. Thời gian làm công việc này cũng không khắt khe, nhưng tiền lương so ra
lại thấp, chỉ có bảy trăm đồng một tháng.

Khi Tần Mạt nói ra cái
tin này trên bàn ăn, cả nhà cùng sửng sốt. Lúc ấy Tần Vân Chí há hốc miệng,
miếng thịt bò vừa đặt lên môi rớt lúc nào không biết, Tần ba Tần mẹ đều dán
chặt mắt vào Tần Mạt, hốc mắt Bùi Hà lúc này đỏ lên.

Chỉ có phản ứng của Tần
Vân Đình là anh dũng hơn cả, nàng đặt chén cơm lên bàn, bắt đầu chất vấn: “Em
đi làm việc ở quán trà à nhỏ thế này, làm công cái gì? Em vẫn là trẻ vị thành
niên đấy có biết không? Bọn họ còn dám ký hợp đồng với em? Đây là thuê lao động
trẻ em, phạm pháp đấy! Em có thời gian đi làm thêm, sao không ở nhà đọc sách!
Không phải em muốn học bổ túc à? Em không muốn nâng cao thành tích sao?”

Tần Vân Đình bắn câu hỏi
liên hồi, không ngừng công kích Tần Mạt, ngay cả Tần ba Tần mẹ và Tần Vân Chí
nghe mà cũng cảm thấy không đỡ nổi. Tần Mạt ngừng lại hồi lâu mới phản ứng kịp,
có chút yếu ớt trả lời: "Chị, em đã mười sáu tuổi rồi, không tính là trẻ
em nữa. Hơn nữa em còn không có chứng minh thư, ông chủ nói hợp đồng kia cũng
không phải theo chuẩn mực, chỉ là ký để đảm bảo với nhau thôi, thật ra thì cũng
chẳng có ai thất hứa cả."

Vốn chỉ là một công việc
mùa hè, hơn nữa là người phục vụ một quán trà nhỏ, quả thật cũng không cần
thiết phải ký hợp đồng. Tần Mạt cũng không nghi mình sẽ phải làm không công,
nhìn phong thái của Triệu Chu, chắc sẽ không thể gạt bảy trăm đồng của nàng
đâu.


Nhưng Tần Vân Đình lại
không nghĩ như vậy, mày nàng dựng lên, cơm cũng không ăn, lúc này bắt đầu giáo
dục: "Mạt Mạt, em không còn nhỏ nữa, em không xem tin tức đưa hàng ngày
sao, người xấu ở nơi nơi? Sao em biết nhà hàng nhỏ đó không phải là treo đầu dê
bán thịt chó? Giờ ông chủ lòng dạ hiểm ác nhiều lắm, em đừng ngây thơ, để người
ta lừa một cô bé như em!”

Tần Mạt cười khổ, lúc này
mới hiểu là mình nói chưa rõ ràng. Nhưng nhìn bộ dáng tận tình khuyên bảo của
Tân Vân Đình, khả năng giảng đạo trời sinh, lực sát thương mềm nhẹường đại hơn
thời điểm nàng bạo lực gấp bội.

"Chị, nơi em làm là
quán trà Triệu Ký, ở đường cầu học, lần trước không phải chị đã đến cùng em
sao? Quán trà mở gần trường học lâu rồi, chị còn sợ là hắc điếm à?”

Tần Vân Đình nghiêm mặt
lại: "Cẩn thận lầm đó, lại nói, ai bảo em đi làm thêm? Em mới vài tuổi?
Làm thêm cái gì?"

Tần Vân Đình phản đối và
quan tâm đến thẳng thừng như thế, khiến tâm tình mỏi mệt của Tần Mạt từ từ ấm
lại. Thật ra, hai chị em Vân Đình và Vân Chí rất đàng yêu, đáng yêu đến mức
không ai nỡ từ chối tình cảm của họ. Mà Bùi Hà thì cực kỳ dịu dàng, Tần Bái
Đường có lẽ từng nghĩ để Tần Mạt thôi học, nhưng tóm lại, ông cũng là một người
cha xứng đáng. Bởi vì ông không chỉ có một đứa con là Tần Mạt, ông phải chống
đỡ cả gia đình này.

Cuối cùng Tần Mạt vẫn nên
thuyết phục Tần Vân Đình, mà Tần Vân Chí nhỏ nhất, nó không có quyền phản đối,
Tần ba Tần mẹ thì cam chịu, cho nên chuyện Tần Mạt làm thêm mùa hè, vậy là đã
định rồi.


Lúc ấy Tần Vân Đình phụng
phịu gật đầu, tuy nàng không phản đối nữa, nhưng tâm tình có vẻ không vui.

Bùi Hà vì chuyện này lại
kéo tay Tần Mạt giảng vài đạo lý cho nàng. Bưng trà rót nước chẳng hề khó, chí
ít so với xuống bếp, bưng trà rót nước quả thật là một động tác đơn giản hơn
nhiều. Loại chuyện này, khó nhất là thái độ đúng đắn. Cũng may Tần Mạt dù chưa
thích ứng, nhưng đã hạ quyết tâm, không có gì là không thể làm.

Công việc bắt đầu được
mấy ngày, ấn tượng đầu tiên Tần Mạt để lại cho Triệu Thành Bích và nhân viên
cửa hàng là trung thực yên lặng. Nàng rất ít nói, càng không lớn tiếng nói
chuyện với mọi người, chỉ đi làm đúng giờ. Việc quét tước vệ sinh nàng làm rất
tích cực, nhưng tay chân vẫn không nhanh nhẹn, tự nhiên bị người ta nhận ra,
ngày thường nàng rất ít khi làm việc.

Cũng may mọi người khoan
dung với cô bé trầm tĩnh này nhiều hơn, hơn nữa bộ dáng Tần Mạt hiền lành trầm
tĩnh, cho nên công việc của nàng cũng thuận lợi hơn.

Chỉ có Triệu Thành Bích
còn sót lại một ít nghi ngờ. Rõ ràng Tần Mạt bình thường trông hiền lành, nhưng
hắn lại quên không được Tần Mạt ngày đó, cái khí độ thần thái khi luận trà với
Triệu Chu. Có thể là người khiến Triệu Chu coi trọng, không thể đơn giản như
vậy. Có điều Tần Mạt trước sau tương phản quá lớn, làm Triệu Thành Bích lại
hoài nghi con mắt của mình.

Vài ngày điền vào một tập
đơn nguyện vọng, Tần Vân Đình không do dự, trực tiếp điền đại học Thủy Lợi,
chuyên ngành là luật.


Thời gian tiệc tạ ơn thầy
đã định vào cuối tháng sáu, đặt ở một nhà hàng ba sao, Tần Mạt không rõ Tần Bái
Đường giải quyết vấn đề tiền nong thế nào, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng lớn đến
nàng. Học phí trường Thị Tam bình thường là tám trăm một học kỳ, nàng có thể tự
giải quyết được.

Nhưng tối ngày thứ hai
của tháng bảy, Tần Vân Đình lại mang đến một tin vui ờ cho cả nhà.

Lúc ấy Tần Mạt đang tính
toán thời gian biểu cho mình, Tần Vân Đình nhận điện thoại, bỗng cười phá lên.

Tần Vân Chí đang xem một
bộ phim cổ trang kiếm hiệp, nghe thấy tiếng cười liền kêu to: "Yêu nữ chớ
có làm càn, xem chiêu!"

Tần Vân Đình nhảy đến chỗ
Tần Vân Chí chọc cho nó một cái, vạn phần kiêu ngạo nói: "Tiểu tử thối, ta
làm càn, ngươi muốn bị xử thế nào? Ha ha——" nói dứt lời, nàng lại ngửa mặt
lên trời cười ba tiếng kinh điển, tạo hình khí thế đến vậy, không đi diễn hài
thật đáng tiếc!

Tần Vân Chí ôm đầu lui
sang một bên, trong miệng lẩm bẩm: "Nam nhi không chấp đàn bà..."

"Hừ hừ!" Tần
Vân Đình xoay người một cái nằm vật xuống ghế sofa, đắc ý bật ngón tay cái với
Tần Mạt, "Em gái ngoan, mau lại đây, chị nói cho em một tin vui, đương
nhiên, không được cho tiểu tử thối kia biết nhé!"

Tần Mạt vốn ngồi một mình
ở sofa bên kia, nghe vậy cũng không động đậy, lại nhìn Tần Vân Đình nhíu mày lại,
hơi hơi nghiêng người, cười nói: "Chị, nhưng phải nói chuyện riêng tư, nếu
không sao lại sợ người khác nghe được?”

Mắt Tần Vân Đình mở to:

"Được lắm! Nha đầu chết tiệt kia ngứa da hay là mọc cánh rồi!" Nàng
nhẹ nhàng nhảy lên, lại đánh đến Tần Mạt.

Tần Vân Chí lui đến một
bên cười lén lút: "Mau lên mau lên! Đánh nhau, đại yêu nữ xử lý tiểu ma
nữ!" Rất hiển nhiên, trong lòng thằng em thường xuyên bị ức hiếp này, chị
cả là yêu nghiệt, chị hai là ma quỷ...

Sau khi náo loạn một
trận, tin tức tốt cuối cùng cũng được thông báo, ngay sao đó bốn người Tần ba
Tần mẹ Tần Mạt Tần Vân Chí đồng thời sợ hãi than nhẹ.

Chỉ nhiệm lớp của Tần Vân
Đình báo cho nàng, vì trước đây năm năm liên tục trường Thị Tam không có thủ
khoa, cho nên lần này trường học vì thành tích xuất sắc của nàng mà phá lệ cấp
học bổng hai vạn. Hơn nữa giải thưởng này về sau vẫn được duy trì, để cổ vũ
thành tích của học sinh thi vào các trường cao đẳng.

Nhưng dùng lời Tần Vân
Đình mà nói, nàng vẫn tương đối tiếc nuối: “Ai~~, thầy Vương nói, nếu con trúng
thủ khoa số một kia, thì tiền thường không phải hai vạn đâu, những năm vạn đấy!
Chênh tận ba vạn!” Sau đó nàng lại nghiến răng nghiến lợi, "Hai điểm! Hừ
hừ, con kém kẻ đứng đầu hai điểm! Đừng để con đụng phải cái tên khốn kiếp hơn
con hai điểm đấy!"

Trước kia thật ra trường
Thị Tam cũng có học bổng thi vào trường cao đẳng, nhưng những năm đó cao nhất
chỉ có năm nghìn, nhưng cũng chỉ là cho người đứng đầu trường. Về hình dạng của
thủ khoa thành phố, từ đầu trường Thị Tam đã không nghĩ đến, đương nhiên cũng
không tồn tại phần thưởng này. Lần này Tần Vân Đình có thể tính là cực kỳ đặc
biệt, nhân tiện khiến ban lãnh đạo Thị Tam phấn khởi một phen.

Mắt Tần Mạt lại tỏa sáng,
phảng phất như nhìn thấy con đường tiền tài lấp lánh, trường Thị Tam thật hào
phóng a, học bổng cũng sáng choang như vậy, số tiền bắt mắt như thế, nếu Tần
Mạt không thèm, chẳng phải l có lỗi với bản thân sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận