Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Nhiệt độ không khí tăng dần đến giữa trưa, người cũng càng bực bội hơn.

Tần Mạt ngẩng đầu, một tay cầm ghẻ lau, một tay chống ở thắt lưng, nhìn cánh quạt treo trên đỉnh đầu, trong mắt là bất đắc dĩ.

Tần Vân Đình nhặt rác trên mặt đất, vừa giục: “Chị hai, chị nhanh lên được không? Mau lau sạch đi, em nóng lắm rồi!” "Đừng có giục, chị đang phân tích phải ra tay từ đâu! Em dài dòng cái gì? Còn không mau làm việc của em đi?" Tần Mạt bực mình nhíu mày, nhìn vòng bụi đen và một lớp mạng nhện dày bọc trên cánh quạt, trong lòng không ngăn được e ngại.

Cánh quạt này đúng là bẩn đến khủng bố, nàng nên ra tay thế nào? Trong lòng do dự, Tần Mạt lại quay đầu nhìn Tần Vân Chí đang vùi đầu nhặt rác.

Chỉ thấy cánh tay của nó gầy tong teo, bàn tay nhỏ bé còn chưa trưởng thành nắm chặt cây chổi lớn quét rác đi, động tác thoạt nhìn khá thuần thục.

Chỉ là tầm vóc nó khá nhỏ, tay chân thì lèo khèo, lại khiến Tần Mạt lo nó có cố quá sức hay không? "Tiểu...

Chí, em, thật giống như biết dọn vệ sinh?" Tần Vân Chí thở dốc một hơi, đáp lại: "Trong trường học phải làm nhiều thôi, thầy giáo thích nhất là bảo chúng em tổng vệ sinh, mỗi lần đến muộn là ông ấy lại phạt...

Khụ!" Đứa bé đáng thương nói lỡ lời, nó vội dừng lại, lại lén lút nhìn Tần Mạt liếc mắt một cái, thấy biểu tình của nàng không có gì khác thường, mới cúi đầu quét thật nhanh.

Tần Mạt nhịn cười, nghe kỹ càng, còn nghe thấy nó nói thầm: "Nghe không được, chị hai không nghe thấy mình nói gì đâu..." Ngôn ngữ rất khôi hài, nhưng Tần Mạt lại nghe được tiếng thầm thở dài, tâm tư dần trầm xuống.

Thân thể Tần Vân Chí nhỏ bé lại bị ép làm việc vậy mà chẳng than oán chút nào, nếu nàng sợ bẩn sợ khó mà không dám làm, há không phải uổng công sống đến hai kiếp sao? Tần Mạt cắn răng một cái, bám vào thang trên cái giường bò lại gần cánh quạt.

Một tiếng kẽo ka kẽo kẹt truyền đến, cái thành giường sắt này lung la lung lay vì động tác của Tần Mạt, dọa Tần Mạt đang bấu víu vào khung giường đến căng thẳng, sắc mặt trắng bệch.

Một đời nàng được chiều chuộng, lại từ cuộc sống thế gia quý tộc biến thành một cô gái bình thường, chưa từng nhìn thấy cái giường như vậy, chưa từng nếm qua cái “khổ” như vậy.

Cái giường rộng ở phòng ngủ Tần gia làm từ gỗ nhưng so với cái giường giá sắt này còn có vẻ vững chắc hơn, hơn nữa khi ở nhà, ngủ trên luôn là Tần Vân Đình.

Tần Mạt quả thật không rõ, nằm trên cái này thì sẽ “khủng bố” đến cỡ nào.

Phương Triệt cầm cây lau nhà đã giặt sạch từ nhà vệ sinh đi ra, vừa thấy bộ dáng chân tay luống cuống của Tần Mạt liền cười nhạo nàng: "Quả nhiên là ngu ngốc, tư thế này của cô đã dọa người thế rồi, vậy ba năm sau cô còn như thế nào đây? Yên tâm đi, cái giường này làm bằng sắt, không dễ có vấn đề đâu.

Cũng chỉ có người cô, mới tự dọa mình! Bao nhiêu người đều ngủ giường như vậy, không phải người ta vẫn sống tốt sao?" Tần Mạt cắn môi dưới, tay và hông cùng dùng lực, liền nhấc chân sải bước lên ván giường.

Nàng xoay người ngồi hờ, cằm nhỏ hơi nghếch lên, trừng mắt nhìn Phương Triệt: "Cậu có thời gian lải nhải, sao không đi lau quạt đi? Đã lười lại còn tự cho mình là đúng, đúng là cái thứ cẩu hùng thích chỉ gọi người khác là ngu ngốc!" Phương Triệt ngạc nhiên trong chốc lát, lập tức cười lạnh: "Phép khích tướng cỏn con mà cô cùng đem ra dùng? Cô cho là người khác cũng ngu như cô sao?” Giọng nói yếu ớt của Tần Vân Chí vang lên bên cạnh: "Anh Phương Triệt...

đưa em cây lau nhà, được không?" Phương Triệt sửng sốt một chút, khuôn mặt băng sơn lập tức buông lỏng.

Hắn nhìn Tần Vân Chí cố cười một cái có điểm cứng ngắc, gật đầu nói: "Đứa bé ngoan, rất lễ phép, cây lau nhà cho em." Tần Vân Chí đón lấy cây lau nhà, khuôn mặt vốn tươi tắn cũng đông cứng.

Một câu “đứa bé ngoan” của Phương Triệt như sấm bên tai, nhưng nghĩ đến công lực nói lời ác độc của Phương Triệt, nó vẫn sáng suốt chọn im lặng.

Thật ra thì cũng không tránh khỏi oán thầm: “Thằng cha khủng bố, sao chị hai lại có loại bạn này chứ? Lần sau có cơ hội nhất định phải nói cho chị hai biết, để chị cách xa tên Phương Triệt này ra.” Đúng lúc này, ngoài cửa, từ hàng lang vang lên một trận ồn ào, Phòng ngủ của Tần Mạt là phòng 506 nhà F, ba người bọn khi đến đây thì năm tầng đềuắng lặng so với nơi náo nhiệt trong trường học, rất hiểu nhiên, học sinh bị phân đến tầng năm tương đối ít, hơn nữa lại còn đến khá trễ.

Phòng ngủ 506 cách cầu thang khá xa, tiếng ồn áo trên hàng lang từ từ đến gần, có thể nhận ra trong đó có tiếng của vài người.

Một giọng nói trong trẻo của thiếu nữ mang theo ngữ điệu làm nũng vang lên: “Mẹ, con không muốn ở đây đâu, con ở nhà không tốt sao?” Sau đó người đàn bà trung niên đáp lại vô cùng cưng chiều mà bất đắc dĩ: “San nhi nghe lời đi, con quên con đã hứa gì với cha rồi à? Ở thật tốt, thật nghe lời thầy giáo, được thành tích tốt, còn muốn gì cũng có, được không?” "Mẹ..." Giọng nói của thiếu nữ càng ngọt lịm.

"Được rồi." Người đàn bà trung niên lại nói sang bên cạnh: “Dì Trần, dì trông coi đứa con này hộ tôi, dù sao cũng là người cùng họ, về sau còn làm phiền dì chăm sóc nó rất nhiều.

Nó mà quấy phá dì, thì dì cứ việc báo cho tôi nhé.” "Ha ha, nhất định nhất định, cô La quá khách khí rồi.

Trần Yến San ngoan ngoãn như thế, tôi thấy đã thích rồi, đương nhiên sẽ chiếu cố nhiều hơn." Rất hiển nhiên, nói lời này, chính là người quản lý khu nhà này.

"Dì Trần đúng là rất nhiệt tính." Người đàn bà trung niên vội vàng nói, "San nhi, còn không mau cám ơn dì Trần của con đi?" Trần Yến San ngọt ngào nói: "Cám ơn dì Trần ạ, người gọi con là ược rồi.

Từ sau San San nếu có chuyện làm phiền dì Trần, dì đừng từ chối nhé.” "Ha ha, đứa trẻ thông minh.

Dì sẽ chăm sóc con thật tốt." Người đàn bà trung niên lại nói: "Giang Phi, con là học trưởng, lại trong hội học sinh, về sau cũng phiền con." "Cô La, con biết rồi." Đáp lại là một giọng nam mang theo vài phần điềm tĩnh hiếm thấy.

Sau giọng nói của Giang Phi, một bóng hình xinh đẹp mặc cái vái ngắn màu hồng nhảy nhót vào phòng 506.

"Ai da!" Thiếu nữ che miệng mũi lại, lui về sau vài bước, lại lui đến ngoài cửa.

Mắt hạnh long lanh mở thật to, "Sao thế này? Đây là thế nào?" "Thế nào? San nhi?" Dì Trần cô La cũng lập tức đến cạnh cửa, "Ôi, phòng ngủ này thật là..." Mẹ Trần Yến San—La Quyên cũng là cô giáo của Thị Tam, bà khoảng bốn mươi tuổi, vóc người phúc hậu, làn da cũng dưỡng không tệ.

Một đôi kính gọn gàng trên mũi, lại tăng thêm vài phần uy nghiêm của giáo viên.

Tần Mạt và Tần Vân Chí cùng nhau quay đầu đến cửa đánh giá bọn họ, mà Phương Triệt thì đang bò đến cái quạt bên cạnh, vẫn vùi đầu vào lau quạt, như không nghe thấy gì.

Dì Trần quản lý ký túc xá lúng túng đi nhanh vào, nhìn ba người đang chăm chỉ lao động, màu đỏ từ trán lan thẳng xuống cổ.

Cô mới là một người phụ nữ ba mấy tuổi, không béo không gầy, vẫn có vài phần phong vận, độ dày da mặt còn chưa đủ lão l "Này.” Cô dừng lại một chút, mới vội vội vàng vàng giải thích, "Gian phòng này vốn là ký túc xá của nam sinh lớp 12, trước kia người quản lý là ông Lưu ở nhà C.

Ông ấy nói trước khi đi đã cho những nam sinh đó dọn phòng sạch sẽ rồi, tôi còn chưa nhìn kỹ...

Thứ bảy, ha ha, tôi sẽ dọn ngay." Trần Yến San đã kinh hãi kêu lên: "Trời ạ, nơi này lúc trước là nam sinh ở ư? Mẹ..." Tần Vân Chí bất đắc dĩ quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Tần Mạt làm mặt quỷ, sau đó quay đầu ấn cái chổi lau nhà vào tay dì quản lý, cười hì hì nói: "Dì, người đã tới, vậy cháu đi làm việc khác." Dì Trần gật đầu liên tục, bị một bé trai đặt cây lau nhà vào tay, ngay cả muốn độn thổ cũng không được.

"Ha ha, cháu là con nhà ai đây? Sao lại ở đây?" "Cháu đưa chị đến tập trung." Vẻ mặt Tần Vân Chí rất biết điều, "Dì à, người đang lau quạt là chị cháu Tần Mạt, về sau dì cũng đừng quên chiếu cố chị ấy nhé." Khóe miệng Tần Mạt từ từ mỉm cười, hướng dì Trần gật gật đầu xem như chào hỏi.

Trên thực tế, nàng cũng chỉ muốn độn thổ.

Tự nhiên bị một đứa trẻ mười hai tuổi chỉ vào mình nói với người khác “Dì đừng quên chiếu cố chị ấy”, tay Tần Mạt thiếu chút nữa run lên, cả đầu như muốn cắm xuống dưới đất….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui