Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

"Ơ, hà xử nhân gia?" Triệu Ninh Hương nhảy cà tưng đến chỗ bức họa bên cạnh Kiều Tử Huyên, nghiêng đầu nhìn bức họa trên bàn, "Hà xử nhân gia? Bức họa thật đẹp, anh Tử Huyên, bức vẽ này của anh, cho em được không?" Triệu Chu bất đắc dĩ thở dài, kéo Triệu Ninh Hương lại nói: "Hương nhi đừng làm ồn, bức họa này anh Tử Huyên của con đã tặng chị Tần Mạt rồi, sao có thể cho con nữa." "Cho chị này á!" Mắt Triệu Ninh Hương mở to nhìn chằm chằm Tần Mạt, hừ nhẹ nói: "Sao lại có thể cho chị ta? Chị ta biết gì chứ? Anh Tử Huyên, tranh của anh không phải so được với vàng ngọc à, lại hiếm khi cho người khác? Sao lại cho chị ta?" Nói xong, Triệu Ninh Hương lại hất tay Triệu Chu ra, chạy đến trước mặt Tần Mạt, sau đó ngẩng đầu, phồng hai má, vẻ mặt khiêu khích nhìn nàng.

Triệu Chu ngược lại không vội, tuy Triệu Ninh Hương thất lễ khiến ông cảm thấy khó chịu, nhưng ông cũng muốn xem Tần Mạt ứng phó với cái phiền toái nhỏ này thế nào.

Về phần tính tình Triệu Ninh Hương, không phải ông nói vài lời là có thể đổi được.

Tần Mạt c1;i nhạt, căn bản không để ý đến con nhóc này.

Nàng nhẹ nhàng đặt bức “Hà xử nhân gia” lên bàn, nhìn nét mực trên đó, rồi khẽ cuốn lại, sau đó hỏi Triệu Chu: "Chu gia gia, ở Thiệu Thành có cửa hàng nào trang trí chữ không?" Triệu Chu cười cười, đứa bé Tần Mạt này không hề so đo với người ta, nhưng bụng dạ thì cũng không phải tốt cho lắm.

Nàng không bị Triệu Ninh Hương khiêu khích, nhưng trên thực tế, hỏi mà không thèm nhìn như vậy, càng thêm kích thích con bé Triệu Ninh Hương.


Triệu Chu thầm đánh giá: “Nanh vuốt sắc nhọn, còn trẻ đã là tiểu hồ ly.” "Vấn đề này Tử Huyên..." Triệu Chu nói được một nửa, lại bị Triệu Ninh Hương ngắt lời.

"Anh Tử Huyên!" Hai mắt long lanh của thiếu nữ nhìn Kiều Tử Huyên chằm chằm, ánh mắt kia đồng lòng người, giống như nước mắt sắp rơi xuống: “Lần trước anh nói, tặng tranh cho Hương nhi mà.” Kiều Tử Huyên cười dịu dàng nhìn Triệu Ninh Hương, ôn nhu nói: "Tặng tranh cho Hương nhi, anh chắc chắn có sự chuẩn bị khác rồi.

Thế nào, Hương nhi không tin anh?" Triệu Ninh Hương thật ra là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi, sao có thể chống lại giọng nói mềm dịu của Kiều Tử Huyên chứ, hai má cô bé lập tức đỏ bừng, cổ họng khẽ ư hử đồng ý, sau đó nghiêng người không dám nhìn hắn lần nữa.

Triệu Ninh Đông lớn hơn vài tuổi bước lại gần, lại cẩn thận quan sát bức họa của Tần Mạt trên bàn.

Hắn nghiêng đầu, nghi ngờ nói: "Đây là họa của ai? Cửu tư là ý gì?" "À? Người trên họa là anh Tử Huyên nhTriệu Ninh Hương vội lại gần, vừa nhìn phần tên đã kinh hô, "Hoài Hư cư sĩ? Con nhìn thấy Tam ca cũng có một bức tranh cung nữ cổ đại, bên trên cũng đề Hoài Hư cư sĩ á! Đây rõ ràng là tranh mới, ai vẽ thế, sao lại dùng tên của cổ nhân?” Triệu Chu và Kiều Tử Huyên cùng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Mạt, Tần Mạt lại chau mày, giống như đau khổ suy tư cái gì.


Một câu của Triệu Ninh Hương đã khiến nàng kinh ngạc vô cùng, hay là tranh nàng vẽ năm đó, vẫn còn được giữ đến nay? Không trách Tần Mạt kinh ngạc như vậy, tài vẽ của nàng tuy đã hình thành một trường phái riêng, nhưng bị vướng cái danh quần lụa phong lưu trước mắt, lúc bấy giờ nàng vẫn chưa có tiếng tăm gì trong giới hội họa.

Năm đó Tần công tử cưỡi ngựa dạo Chương Đài, phàm có tranh họa tất cả đều tặng cho các danh kỹ thanh lâu, được những nữ tử thanh lâu cất những bức họa vô danh đi, muốn lưu truyền đến đời nay là khó đến nhường nào? Căn bản Tần Mạt chưa nghĩ đến, danh tiếng của mình còn có thể lưu lại đến đời sau.

Sở dĩ nàng vẫn đề “Hoài Hư cư sĩ”, một là do hội họa đã khắc vào lòng, thuận tay liền ghi lại cái tên này, liền một mạch liền vẽ thành một bức họa, một nguyên nhân khác, đó là nàng không ngờ tác phẩm của mình còn có thể lưu lại đến hậu thế.

Hơn nữa, lại còn được Triệu Ninh Hương thấy bức tranh nàng từng làm năm đó, mà một bức họa như thế, lại có ở trong tay Tam nhi nhà Triệu lão.

Dưới đáy lòng Tần Mạt cảm thấy tình cảm nhất thời cuộn trào sóng ngầm, nàng không biết đến cuối cùng mình nên xúc động đi tìm v Tam ca kia, gặp lại bức tranh ngàn năm của mình, hay là ở đây giải thích rõ, vì sao mình lại dùng cái tên cổ này.


Tâm tình phức tạp trong lòng nàng thật kỳ lạ, nhưng cũng chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.

Trong khoảnh khắc đó, Triệu Ninh Hương thuận miệng hỏi, sau lại giả đò vô ý tiếp tục vấn đề: “Cửu tư là ý gì? Không phải là có người thầm mến anh Tử Huyên chứ, cho nên dùng họa để tỏ tình, một tương tư không đủ, còn phải cửu tư? Ai~~, da mặt dày kinh!” Nói xong, nàng còn dùng ánh mắt xem thường liếc Tần Mạt.

Hiển nhiên là nàng không hiểu gì mấy, nhưng theo nét mặt vừa rồi của Triệu Chu và Kiều Tử Huyên, Hoài Hư cư sĩ này chính là Tần Mạt.

Sắc mặt Triệu Chu lúc này đen kịt, lời Triệu Ninh Hương vừa nói xong, so với hết thảy những lời ban nãy gộp lại còn khiến ông bẽ mặt bội phần.

Ông há mồm giận dữ mắng mỏ: "Triệu Ninh Hương! Ta bình thường nói con đọc nhiều sách con không nghe, bây giờ nhìn xem con gây ra chuyện gì kìa! Nếu tất cả người trẻ tuổi đều giải thích cửu tư như con, thì văn hóa truyền thống của tổ tông chúng ta lưu truyền đến nay sẽ bị đứa phá gia chi tử như con phá hết! Không hiểu thì đừng nói, cái gì mà thầm mến tương tư, lời nói này mà một con bé như con cũng nói được sao? Con…” “Con phải nói thế nào?” Cái miệng nhỏ của Triệu Ninh Hương chu ra, hốc mắt hồng hồng, “Gia gia là người lạc hậu! Tư tưởng cứng ngắc, không biết thay đổi! Tần Mạt thì sao, chị ta có thể vẽ, sao con không thể nói? Người lúc nào cũng chỉ bắt con đọc sách, người có quan tâm đến những thứ khác về con không? Con bịạn học chê là con mọt sách, bọn họ nói chuyện tình yêu, con không nói được, người còn muốn con thế nào nữa?" Vừa dứt lời, nàng cũng không nhìn phản ứng của mọi người, nâng tay lau mặt, cúi đầu chạy ra ngoài.

Triệu Ninh Đông tức giận trừng mắt nhìn Tần Mạt một cái, vội vàng đuổi theo, vừa lớn tiếng kêu: "Hương nhi chờ anh!" Không được vài giây, Triệu Ninh Đông và Triệu Ninh Hương đã chạy không còn bóng dáng đâu nứa, chỉ để lại sự ngượng ngùng trong phòng tranh.


Tần Mạt bị Triệu Ninh Hương ầm ĩ một trận, phục hồi lại tinh thần.

Nàng nhìn trái phải, liền gặp nụ cười nhạt của Kiều Tử Huyên, mà Triệu Chu thì nghiêm mặt, cau mày.

"Toàn là những đứa nhóc!" Triệu Chu đập lên bàn, sắc mặt giận dữ đỏ lên: “Các cháu nhìn xem, những đứa cháu của Triệu gia ta, chẳng có đứa nào khiến ta không lo lắng cả! Tên nhóc Tam nhi thì tính tình cổ quái, coi trời bằng vung, con bé Hương nhi thì ngạo nghễ không hiểu chuyện.

Đông nhi có trầm ổn hơn chúng, nhưng lại quá yêu em gái, ghét bỏ Tam nhi…” Triệu Chu lắc đầu nói: "Mạt Mạt, lần này cả hai đứa nhóc đều ghét cháu mất rồi, cháu là người hiểu biết, ta xin lỗi cháu, chỉ có thể mong cháu tha thứ.” Tần Mạt nghĩ không đến mức nghiêm trọng như thế, bọn họ gặp mặt rất ít, nhưng biểu tình của Triệu Chu lại chân thành, nàng vẫn gật đầu nói: “Chu gia gia đừng lo nhiều, tuổi này làm ầm một tí cũng là bình thường." "Tuổi này?" Triệu Chu lại bật cười, "Con nhóc như cháu, nói vậy, nghĩa là tuổi cháu rất lớn?" Kiều Tử Huyên nói sang chuyện khác: "Tần tiểu thư lấy tên là Hoài Hư cư sĩ, có phải trước đây, chưa từng nghe qua cổ nhân có người như thế?" Tần Mạt đã sớm nghĩ đến câu hỏi này, lúc này gật đầu cười nói: "Đúng là chưa từng nghe qua." "Lão nhân ta cũng chưa từng nghe qua.

Nhà ta có Tam nhi, thích thu thập những đồ người thường ít biết đến.

Tính tình năm sau lại quái gở hơn năm trước, nếu nó không thích âm luật, có khi ta lo nó sẽ phải vào bệnh viện mất.” Triệu Chu vung tay lên, hào hứng cười nói: "Thôi thôi, tên nhóc đó có số của nó, hôm nay cả đám đi hết cũng tốt! Một nhà ba chúng ta, uống rượu nói chuyện phiếm thưởng họa, còn hứng thú hơn là tranh cãi với những đứa nhóc đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận