Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Ngày thu ấm áp, Tần Mạt bị Hồ Nhị thẩm gọi ra nói nhăng nói cuội một hồi, bệnh nhức đầu cũng dần dần tốt hơn.

Cũng không biết là do ánh mặt trời làm ấm lòng người, hay là nói chuyện phiếm làm tiêu tan phiền não.

Hàn huyên một hồi, Hồ Nhị thẩm lại hỏi: "Đúng rồi, Mạt Mạt, nghe nói ba cháu sắp lên chức trưởng ban trong nhà máy, phải không?" Tần Mạt có chút nghi ngờ: "Trưởng ban? Cháu chưa nghe ba nói đến? Có chuyện này à?" "Thế thì thôi, bác cũng chỉ là nghe người khác nói." Hồ Nhị thẩm thần thần bí bí thấp giọng, "Vì xưởng mà ba cháu làm kém hiệu quả và lợi ích thấp, mới có người muốn đẩy ba cháu lên để gánh trách nhiệm đấy.

Bác nói với cháu chuyện này cũng vì tình xóm làng, sợ ba cháu bị hại lại còn tưởng được lợi, nhưng cháu đừng nói lung tung nhé.” Tần Mạt vừa gật đầu nói cảm ơn, trong lòng cũng nửa tin nửa ngờ.

Thật ra chuyện Hồ Nhị thẩm to nhỏ cũng chẳng hề ngạc nhiên, nhưng xem dáng vẻ buôn chuyện của bà.

Tần Mạt cũng không dám k định lời nói ra từ miệng bà có thể tin mấy phần.

Huống chi bà còn dặn Tần Mạt đừng loan truyền, trên thực tế chính bà lại nói ra chuyện này trước mọi người, có thể đoán được bà có thể giữ được bao nhiêu bí mật.

Tạm biệt hồ Nhị thẩm xong, Tần Mạt ra khỏi tiểu khu, chuẩn bị ra dãy phố bên phải đến tiệm thuốc mua chút thuốc đông y.


Lần trước số thuốc nàng mua đều đã chiết thành “Ngọc cốt lan chi”, đến giờ cũng dùng không tệ, cần phải bổ sung thêm một chút.

Nhưng làm đẹp trong đông y, ngoài bôi lên da, còn có thể tắm, cũng là điều hòa máu, bí phương này nàng đã dùng nửa năm trước, sau đó lại đổi sang một đơn thuốc nhẹ hơn, mới dần có hiệu quả.

Tục ngữ nói một trắng che trăm xấu, Tần Mạt khi tập quân sự lại đen đi nhiều vì phơi nắng, vẫn chưa thể trắng lại, càng lộ ra vẻ tầm thường.

Thật ra nói đến ngũ quan của nàng, cũng vẫn là đoan đoan chính chính, tuy không đến mức đẹp rạng ngời, nhưng cũng tính là thanh tú, dáng vẻ cũng khá thân thiện.

Khiến người ta lần đầu liếc mắt, hơn một nửa cũng không nghĩ có ý đồ tà ác gì.

Nhưng không tốt không xấu, cũng có nghĩa là bình thường, không có cảm giác tồn tại.

Suy nghĩ của Tần Mạt rất đơn giản, thế nào cũng phải trắng hơn một chút, không thể lại bị thằng nhóc Tần Vân Chí khinh bỉ.

Về phần trắng ra thì có bớt xấu đi hay không, nàng cũng chẳng quan tâm.


Cho nên sau khi thầm tán thưởng phương thuốc, Tần Mạt lại bắt đầu có việc để làm.

Giờ ở trong nhà không có ai khác, thời cơ không thể tốt hơn được nữa, thích hợp để nàng chế hương luyện mật.

"Phương thuốc này, cho tôi năm thang." Nói xong với nhân viên thu ngân ở bên kia mành, Tần Mạt bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên kia.

Giọng nói trong trẻo này, Tần Mạt vui mừng trong lòng, vội xoay người lại, mỉm cười nói: "Phương Triệt!" Phương Triệt dừng lại trong khoảnh khắc, mới quay đầu lại, gương mặt lạnh băng.

Dáng vẻ phòng người ngoài vạn dặm kia, so với lúc họ chưa quen biết còn nghiêm trọng hơn.

Tần Mạt cũng không để ý hắn làm mặt lạnh, vẫn cười cười, thuận miệng đáp: "Cậu cũng đến mua thuốc?" Đôi mắt Phương Triệt khẽ lóe ra phẫn nộ, hắn khẽ hừ nhẹ, bỗng lấy lại đơn thuốc đặt trên quầy, lạnh lùng nói: "Không mua!" Nói dứt lời, hắn xoay người rời đi, lại không thèm nhìn Tần Mạt đến một cái.

Tần Mạt hoàn toàn không ngờ, không hiểu thằng nhóc này uống nhầm thuốc gì hay là đầu óc hồ đồ rồi, nàng đi nhanh vài bước, đuổi kịp hắn, nghi ngờ nói: "Nhìn bình thường mà? Đâu có giống tên rối loạn thần kinh." Tiệm thuốc phía sau có người đang thở dài: "Trẻ con bây giờ..." Tần Mạt cảm thấy rất mất mặt, vội vàng tóm tay Phương Triệt, quan tâm giáo dục hắn: "Cậu thật không lễ phép, như vậy không tốt đâu.

Không phải cậu đến mua thuốc à, cậu nói không mua thì không mua à, thế thì cầm thuốc Khi Phương Triệt vừa bị Tần Mạt nắm cổ tay, bắp thịt trên tay cứng đờ, lại nghe Tần Mạt nói câu này, hắn bỗng vung tay, nổi giận nói: "Lắm mồm!" Tần Mạt bị hắn vung tay mạnh, lúc này đứng không vững, ngã thẳng xuống trước bậc thang ở tiệm thuốc, mắt thấy kết quả chính là dập đầu! Gói thuốc to quay vòng vòng trên không trung, rơi loạn trên mặt đất.


"A..." Tần Mạt vừa mới bật ra tiếng thản thốt, trong lòng cũng đã chuẩn bị đón nhận đau đớn.

Sắc mặt Phương Triệt đại biến, hai tay nhanh chóng hướng về thân thể nhỏ bé của nàng.

"Cẩn thận!" Tần Mạt hô nhỏ.

Tiếng này vừa quát ra thì “bịch” một phát! Anh bạn nhỏ đáng thương lại lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt sàn xi măng, Tần Mạt nhanh tay nhanh chân đứng lên từ trên người hắn, dở khóc dở cười: "Phương đồng học, từ khi chúng ta quen nhau đến nay, cậu ngã mấy lần rồi? Tay chân cậu không được khỏe à?" Phương Triệt mím môi, không nói được một lời bò lên từ trên mặt đất, nhưng nhìn dáng vẻ xanh mặt của hắn, cái ngã này chắc rất đau.

Tần Mạt vốn còn nghĩ động tác của hắn thô lỗ, hại nàng ngã, nhưng nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này, nàng làm sao có thể tức giận? "Thôi, không so đo với tên nhóc cổ quái này, coi thường hắn đi.” Tần Mạt nghĩ trong lòng, lại giữưa hắn vào tiệm thuốc, dặn dò trên miệng: “Không được bỏ mặc tôi nữa, bỏ mặc tôi lần nữa, tôi sẽ tức giận thật đấy.” Dược sĩ mặc áo trắng trong tiệm thuốc cười cười, đi đến chỗ hai người, cố nén lại hỏi: “Các em cần gì?” Mặt Tần Mạt hơi ửng hồng, cái này đúng là bằng chứng làm mất mặt, không thể cãi được.

Nàng ho nhẹ một tiếng, trong lòng mặc niệm: "Đây là mình rèn luyện độ dày của da mặt, đại trượng phu co được giãn được, Hàn Tín ngày xưa chịu nhục bò qua háng người, điểm này tính gì là bẽ mặt chứ? Lại nói, Phương Triệt còn bẽ mặt hơn mình..." Nghĩ thế, nàng lại nhịn không được cười nói: "Dầu nóng, loại tốt nhất." Vừa dứt lời, dược sĩ đã xoay người vào trong quầy lấy thuốc, Phương Triệt bị Tần Mạt giữ chặt tay bỗng nhiên giãy ra.

Tần Mạt khẽ nghiêng đầu, liền thấy một tờ giấy vuông trong tay Phương Triệt, sau đó bàn tay nhỏ bé gầy gầy lại bị Phương Triệt nắm ngược lại trong lòng bàn tay.

Tay của đứa bé này to gấp đôi tay Tần Mạt, cũng chưa trưởng thành, nhưng ngón tay của hắn thon dài, lòng bàn tay khô ráo ấm áp.

"Đây là..." Phương Triệt bỗng cúi đầu tiến đến sát bên tai Tần Mạt, thì thầm: "Đây là lần đầu tiên chúng ta nắm tay." Tần Mạt khẽ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, Phương Triệt nhẹ nhàng nói: "Trước kia...


Đấy là tay cầm cổ tay..." Hơi thở nóng hổi thổ bên tai Tần Mạt, khiến nàng cảm thấy ngứa ngứa sau tai, giống như có cảm giác không ổn.

Dược sĩ đi ra đúng lúc, cắt ngang nghi ngờ và cảm giác cổ quái trong lòng Tần Mạt.

Sau khi tính tiền trả tiền xong, Tần Mạt lại nhét cái túi nhỏ có dầu nóng vào trong tay Phương Triệt, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Sao cậu còn chưa buông tay? Ở cửa còn có thuốc tôi vừa làm rơi, tôi muốn nhặt lên.” Phương Triệt cũng không lên tiếng, chỉ kéo Tần Mạt bước nhanh đến chỗ bậc thang tiệm thuốc, lúc này mới buông tay ra, chủ động ngồi xổm xuống nhặt thuốc cầm vào trong tay.

Tần Mạt cảm thấy vui mừng, tính tên nhóc này thật không tệ, chỉ là thiếu giáo dục mà thôi.

Phương Triệt lại duỗi tay nắm bàn tay của Tần Mạt, cuối cùng mở miệng thấp giọng hỏi: "Đi Đâu?" "Về nhà tôi bôi thuốc cho cậu trước, đơn thuốc của cậu, chờ sau khi đến nhà tôi rồi bốc sau.

Nhìn sắc mặt cậu không tốt, hay là lên lầu bôi thuốc trước đi." Tần Mạt chỉ về phía trước, đi lên.

"Nhà cô?" Phương Triệt căng thẳng, đôi môi vốn đã giãn ra lại nhếch lên.

"Nhà tôi gần đây lắm, cậu đừng lo, cậu cố chịu đựng, sẽ được bôi thuốc nhanh thôi.

Đúng rồi, lần trước tôi thấy cậu chịu đau giỏi mà?" "..." Phương Triệt nghiêm mày, lại trầm mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận