Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tiếng mở cửa vang lên, Tần Mạt bước vài bước vào phòng khách nhỏ, sau đó thấy một bóng trắng lao đến.

"Lốm đốm!" Tần Mạt liên vội vươn tay ôm lấy con chó nhỏ, chân cũng thuận thế lui về phía sau hai bước, do ôm lốm đốm nên hơi mất đà.

Phương Triệt đỡ nhẹ sau lưng nàng, kinh ngạc nói: "Đây chính là con chó nhỏ cô cứu lần đó?" Tần Mạt xoay người để Phương Triệt vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại, cười nhẹ nhàng hắn, có chút đắc ý nói: "Đó là đương nhiên! Có phải đang nghĩ con chó què quặt sao lại đẹp đến thế phải không? Nhắc tới mới nói, tên nhóc này có thể sống sót, cũng có công lớn của cậu!" Nàng cười đến rực rỡ, cái dung mạo vốn bình thường kia lại có thêm vài phần linh động hoạt bát.

Phương Triệt giật mình, bỗng nhiên tiến đến gần nàng, cúi người nhìn vào mắt nàng, cúi đầu cười nói: "Công của tôi lớn chỉ là giúp tên nhóc này thôi sao?" Hơi thở ấm áp của hắn quanh quẩn xung quanh Tần Mạt, chóp mũi đẹp đẽ của hắn gần như sắp chạm vào chóp mũi Tần Mạt.

Tần Mạt không tự nhiên lui về sau vài bước, sau đó ngẩng đầu, hừ hừ nói: "Động tác gì vậy! Đừng có ỷ vào chiều cao mà ức hiếp người khác nhé, vài năm nữa có khi tôi còn cao hơn cậu bây giờ! Công của cậu tôi vẫn nhớ, không cần phải nhắc!" Phương Triệt ngẩng đầu lên, bỗng nhiên trề môi, lại bày ra biểu tình khinh thường kinh điển, giễu cợt nói: "Cô còn nghĩi năm sau tôi vẫn cao như bây giờ à? Đúng là ngu ngốc, vài năm nữa cái thân thể nhỏ bé của cô có lớn hơn, cùng lắm cũng chỉ một mét bảy lăm, khi đó tôi đã cao hơn nhiều rồi! Muốn so chiều cao với tôi, sao cô không đi so chỉ số thông minh với người nguyên thủy ý?" "Cậu hoài nghi chỉ số thông minh của tôi?" Tần Mạt giận dữ trong lòng, xúc động theo đáy lòng vọt đến tứ chi.

Nàng gần như không suy nghĩ nữa, hai tay vừa nhấc, liền ném lốm đốm trong ngực vào người Phương Triệt! "Ẳng ...

ẳng ẳng!" Lốm đốm vươn móng, vừa sủa, vừa theo quán tính bấu móng vuốt vào người Phương Triệt.


Tập kích thành công! Sắc mặt Phương Triệt nhất thời tối sầm, vội vàng ném túi thuốc trên tay sang một bên, sau đó đưa tay tóm lấy gáy lốm đốm.

Nhưng con vật nhỏ này đã bị Tần Mạt làm kinh sợ, chân tay loạn xạ, còn kêu ư ư, tạm thời không chịu an phận! Tần Mạt nghiêng mặt cười trộm, chỉ nhìn Phương Triệt luống cuống tay chân không xử lý nổi con chó nhỏ, trong đầu nàng vô cùng đắc ý.

Cái hơi thở vừa rồi, cái lửa giận gì đó, đã biến mất thần kỳ không còn bóng dáng chỉ trong nháy mắt.

"Rất hay a...

cứ cười nữa đi..." Nàng khẽ cười, nhẹ nhàng đi đến cạnh ghế sô pha, nhún một cái, nhảy lên ghế ngồi.

"Ê! Còn không qua đây? Bôi thuốc nào!" Tần Mạt vừa đắc ý nghiêng người dựa vào ghế sô pha phe phẩy chân, vừa nâng tay vẫy Phương Triệt, "Chỉ số thông minh của tôi không cao, còn không mau đến đây?" Phương Triệt khó khăn lắm mới bỏ được con chó nhỏ xuống dưới đất, người lại ngẩn ra tại chỗ, gương mặt vô cùng đỏ.

Hắn quay đầu không nhìn Tần Mạt, ho nhẹ nói: “Trong nhà cô chỉ có một mình cô thôi à?” Một tay Tần Mạt che lên trán, than lớn: "Đứa trẻ đáng thương, cậu không phải người à?" Ngoài dự liệu, lần này Phương Triệt lại không nói lời ác độc phản bác, nhẹ nhàng một tiếng ho khan, mới lại nhỏ giọng nói: "Ý tôi là, ba mẹ còn có em trai cô đâu?" "Bọn họ không có nhà." Tần Mạt mất kiên nhẫn, "Nhiều chuyện thế, cuối cùng cậu có muốn bôi thuốc không? Mau lại đây để tôi nhìn nhanh lên! Tôi biết da cậu dày, nhưng bị tụ máu, vẫn nên bôi dầu nóng." Phương Triệt nhẹ nhàng nắm quyền, nghiêm mặt, không lên tiếng nữa, chỉ từ từ đi đến, sau đó ngồi xuống cạnh Tần Mạt.


"Đau ở đâu?" Tần Mạt mở nắp dầu nóng ra, sau đó lấy một ít bông tẩm một ít dầu lên mặt trên.

Nhất thời một mùi cay cay của dầu ngập tràn trong không khí, khiến không khí mang theo màu hổ phách cổ xưa.

Phương Triệt thấy Tần Mạt không phải muốn dùng tay để bôi thuốc, lúc này mới thở nhẹ nhõm, cúi mắt xuống, thu tâm tình phức tạp của mình lại.

"Trên lưng." Hắn thấp giọng nói.

Tần Mạt khẽ đẩy lưng hắn, sau đó kéo vạt áo của hắn, đang định vén lên, bỗng nhiên đề nghị: "Hay là cậu cởi áo Toàn bộ thân thể Phương Triệt cứng đờ, hơi thở có chút dồn dập.

Tần Mạt không đợi hắn trả lời, lại phủ định đề nghị này: "Quên đi, chỉ bôi thuốc thôi, không cần phiền toái như vậy.


Cậu tự vén áo lên đi, tôi muốn bôi thuốc cho cậu, tay không tiện lắm." Phương Triệt không nói tiếng nào, cũng không nhúc nhích.

Tần Mạt thúc giục nói: "Mau lên mau lên, không phải là bôi thuốc à, cậu chần chừ cái gì? Chẳng lẽ cậu còn sợ tôi làm cậu đau?" Phương Triệt bỗng cúi đầu cười nói: "Không, tôi sợ cô chiếm tiện nghi của tôi.

Nói thật, tôi cũng hơi để ý, sợ cô không chịu trách nhiệm." "Chịu trách nhiệm?" Tần Mạt sửng sốt, lời này nghe rất quen tai, quen tai đến mức nhất thời nàng không dám nói gì.

Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, rơi ra hàng vạn câu nói của một đại đội phấn hồng ngượng ngùng, yêu kiều oán hận nói.

"Công tử, xin chàng đừng phụ ý tương tư của Vịnh Sương thiếp..." "Thiếu gia, tâm tư của nô tỳ, người còn chưa rõ sao?" "Công tử, tâm thân này của tiện thiếp, xin đừng khi phụ." "Tần công tử, thiếp không cầu danh phận, chỉ nguyện xin chàng đừng phụ thiếp." "..." Tần Mạt không khỏi rùng mình một cái, nhìn bóng lưng Phương Triệt ánh mắt từ từ cổ quáiời nói ác độc của Phương Triệt, quả nhiên dù không mang chữ thô tục, cũng khiến người ta cháy thành than a! Tần Mạt nhất thời cảm giác sâu sắc được từ mới “trời đánh” trong ý cảnh hiện đại.

Cúi đầu tiếng cười lại vang lên, Phương Triệt bỗng đứng dậy, sau đó xoay người, nhìn xuống Tần Mạt.

Khóe miệng hắn nhếch lên, trong mắt chớp ánh lên ý cười gian ác, một khuôn mặt tươi tắn lại mang theo ba phần tà khí, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng bình thường.

"Mạt Mạt..." Hắn nhẹ nhàng gọi.


Tần Mạt nhíu mày lại, tuy không lên tiếng, nhưng biểu tình lại mang theo dấu chấm hỏi.

"Tôi thấy đầu cô toàn dấu chấm hỏi." Phương Triệt lại cười khẽ, sau đó nâng tay lấy bông y tế trong tay Tần Mạt, dịu dàng nói: "Cô đừng phí tâm nữa, tôi vào phòng tắm tự bôi." Lướt nhẹ như lông chim, lại giống như gió xuân thổi đến.

Dấu chấm hỏi đầy đầu Tần Mạt cũng nhẹ nhàng xoay chuyển, cuối cùng hóa thành một dấu chấm hỏi vô cùng lớn, tiếp tục dính trên đầu nàng, cùng nàng đưa mắt nhìn theo Phương Triệt đi vào toilet.

Sau một lúc, Tần Mạt mới vỗ lên trán mình, lắc đầu nói: "Lạ ở chỗ nào nhỉ, tên nhóc này càng lúc càng kỳ lạ, vừa rồi… hắn gọi mình là Mạt Mạt?” Lập tức nàng lại bật cười: "Tên nhóc khó chịu này, đây là lần đầu tiên gọi tên mình thế này, chẳng trách mình cảm thấy cổ quái." "À mà..." Nàng thầm than dưới đáy lòng, "Mình vẫn thườngên họ hắn, còn hay cáu giận với hắn, hành vi này so với hắn cũng chẳng trưởng thành hơn là bao! Chẳng lẽ tính tình trẻ con cũng có thể ảnh hưởng lẫn nhau? Mình có nên hổ thẹn không nhỉ?” Tần Mạt cũng không lo nghĩ được bao lâu, nàng lại nghĩ ra một vấn đề mới.

Khi Phương Triệt đi ra từ toilet, Tần Mạt lập tức liền hỏi hắn: "Cậu khỏe hơn chưa? Có thể giải đề toán giúp tôi không?" Phương Triệt đi vài bước lại ngồi cạnh Tần Mạt, vươn tay đến chỗ nàng: "Đề gì? Lấy ra đây!" Tần Mạt quyết định phát huy tinh thần "khiêm tốn", lúc này thành thành khẩn khẩn đi vào lấy nguyên bộ đề toán học trong phòng ngủ đưa cho tên nhóc trong phòng khách.

"Đây là hàm đơn điệu, cô không hiểu à?" "Cái gì là tính đơn điệu?" "Chính là..." "Chính là, tôi vẫn không hiểu." Tần Mạt thật xấu hổ.

Mắt nàng mở to, tha thiết mong chờ nhìn Phương Triệt, hi vọng hắn có thể tạo nên kỳ tích, lý giải cái đống khó hiểu này trong phạm vi nàng có thể hiểu được.

"Sai..." Trong lòng Phương Triệt mềm nhũn, nhịn lời mắng chửi người xuống, lại tiếp tục thật kiên nhẫn giảng giải, "Cô nên vừa học vừa nhìn hình vẽ để lý giải, cô nhìn trục hàm số này..." "Hình như đã hiểu hơn một chút, nhưng mà khái niệm này..." "Lại đây, tôạy cô nhìn hình..." Người Phương Triệt mang theo mùi cay cay của dầu thuốc hòa với mùi thơm, bỗng kéo đến mũi Tần Mạt, lại hắt xì một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận