Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Thời gian cứ thể trôi
qua, đảo mắt đã đến lúc phải thi vào trường cao đẳng. Bùi Hà vốn sớm đã hết
ngày nghỉ phép, nhưng do con gái lớn thi vào cao đẳng nên bà lại xin nghỉ phép
thêm vài ngày nữa.

Sáng sớm bà đã dậy hầm
lại canh gà để Tần Vân Đình ăn rồi đến phòng thi, còn Tần Vân Chí và Tần Mạt
thì ở nhà. Trường học của Tần Vân Chí được chọn làm địa điểm thi, cho nên hắn
được nghỉ hai ngày này.

Bùi Hà hiện giờ đối với
Tần Mạt cũng yên tâm hơn phân nửa, tuy rằng còn không dám cho nàng đi theo Tần
Vân Đình vào trường cao đẳng nhằm động viên tinh thần, nhưng để nàng và Tần Vân
Chí ở nhà thì chẳng có gì phải lo lắng.

Tần Mạt sắp xếp sinh hoạt
hàng ngày rất có quy luật. Mỗi ngày buổi sáng sáu giờ thức dậy, trước tiên rửa
mặt tắm gội, sau đó xem tin tức, ăn điểm tâm, rồi luyện chữ hai giờ đồng hồ.
Đến hơn mười giờ thì nàng bắt đầu xem sách giáo khoa, từ tiểu học xem lên từng
lớp, hiện giờ nàng xem đến sách của trung học sơ cấp (khoảng lớp 6). Ăn cơm trưa xong thì ngủ một giờ, tỉnh dậy xem truyền
hình nửa tiếng, sau đó lại tiếp tục đọc sách.

Qua bữa tối, Tần Mạt lại
tắm gội một lần nữa, sau đó luyện chữ một giờ, xem truyền hình đến chín giờ,
cuối cùng là nằm trên giường một tiếng để đọc cuốn Một vạn câu hỏi
vì sao, sau đó mới đi ngủ.

Tần Mạt cũng không phải
thích sinh hoạt theo quy củ, chẳng qua hiện nay cũng không biện pháp nào khác,
nàng muốn nhanh chóng thích ứng với thời đại này, không quy củ không được. Lại
nói đến gia thế hiện tại cũng không đủ để cho nàng tiếp tục làm cái ‘công tử
quần lụa’ kia, nàng thật ra tiếp tục ‘văn dốt vũ dát’ cũng được thôi, nhưng vấn
đề lớn nhất hiện nay là không có gia nghiệp, tiền bạc cũng không, nếu nàng thất
bại thì chẳng ai có thể giúp được nàng.

Không nghi ngờ gì nữa,
sinh hoạt ở Tần gia đúng là tóm gọn trong hai từ ‘bần hàn’. Chỉ xem bọn họ một
nhà năm miệng ăn, chỗ ở cũng không đủ, phòng ngủ của Tần Mạt trước kia thì to
gấp đôi nơi này. Lại nhìn thức ăn hàng ngày của bọn họ, đừng nói là cơm canh
rau dưa, dù sao Tần Mạt cũng từng ăn ‘vụn gỗ’ ở đây rồi. Còn y phục của bọn họ
nữa, toàn là đồ cũ kỹ, cũng không biết bao lâu rồi không có đồ mới.

Tần Mạt có lúc thực thấy
chua xót, hiện giờ không làm công tử quần nhung, mới biết rõ sinh hoạt gian khổ
đến thế nào. Sinh hoạt này mà nói, đương nhiên là rất khó thích ứng. Bất quá ở
cái thời đại cổ cổ quái quái này, nếu không phụ thuộc vào gia đình, nàng có thể
làm gì khác sao?


"Được! Đọc sách thì
đọc sách, ta cũng không phải chưa từng đọc qua! Chỉ là một vài quyển sách nhỏ,
có thể làm khó bổn công tử?" Tần Mạt cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói,
nhưng vẫn lu "Nhẫn tự quyết"[5], phải nhẫn!

Thế nhưng nghĩ cũng chỉ
là nghĩ, nàng lại không chấp nhận được hiện thực mà càng kiêu ngạo hơn.

Trong khóa học của học
sinh hiện đại, ngữ văn lại chẳng là cái gì, Tần Mạt chỉ cần làm quen một chút,
sau đó có thể dễ dàng hiểu ngữ pháp của nó, nhưng hàm số lai khiến nàng
phải vò đầu bứt tóc. Bất quá so sánh với Anh ngữ mà nói, toán học này lại không
phải là phiền lòng lớn nhất của nàng.

Tần Mạt trong lòng sớm đã
đánh giá: "Đây là đúng là phá tiếng nói dân tộc? Ta con dân thiên triều
Hoa Hạ, cần gì phải học tiếng điểu ngữ này, không sợ thiên hạ đại loạn hay
sao?"

Ngoài những thứ đó ra,
lịch sử, địa lý, chính trị linh tinh,... lại không khó. Ngâm nga vốn là sở
trường của nàng, chỉ cần nàng quyết tâm, cấp bậc trung học nằm trong lòng bàn
tay. Mà vật lý, sinh vật, hoá học, ba môn này đối Tần Mạt mà nói, vừa là ngạc
nhiên vừa xen lẫn sự khó hiểu. Bởi vì trước kia chưa bao giờ tiếp xúc qua với
ngành nghiên cứu này, cho nên có rất nhiều thứ không kịp thích ứng, nàng lại ôm
đầy mong đợi, tâm tình muốn thăm dò, khám phá mọi thứ.

Những thứ mới mẻ này đã
phá vỡ nhận thức trước kia của Tần Mạt đối với thế giới, lúc này không khỏi cảm
thán: Nguyên lai trước kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thật sự bị một chiếc lá
che mắt, không biết trời cao đất dày.

Ngẫu nhiên nhàn hạ nghĩ
đến ngàn năm trước thời Gia Hựuên phồn hoa, cuộc sống cũng xa hoa lãng phí,
nghĩ đến đình viện sâu thật là sâu ở trong nhà, nghĩ đến phụ thân nghiêm khắc,
nghĩ đến tại hậu trạch cùng nhóm bằng hữu đấu tranh với di nương, nghĩ đến việc
mình không nhớ nổi ký ức khi mẫu thân qua đời, nghĩ đến lão thái quân luôn cưng
chiều mình, nghĩ đến hồng lâu ngói xanh, đèn đuốc rực rỡ...

Lúc này không phải chỉ
qua mấy đời, mà là cách hẳn một thế hệ.

Trước kia hay mơ mộng,
nay lại thành thật, thật sự phiền muộn không kể xiết, không thể không nghĩ
được.

"Chị..." Tần

Vân Chí đến trước cửa phòng Tần Mạt kêu một tiếng.

Tần Mạt tay đang cầm một
quyển vật lý, không lên tiếng trả lời.

"Chị hai!"

"Ừ?" Tần Mạt
tay run lên, giương mắt nhìn hắn. "Có chuyện gì?"

Tần Vân Chí khuôn mặt khổ
sở, cau mày nói: "Chị hai, đã là buổi chiều rồi, ta thật sự rất đói."

Tần Mạt lúng túng cười
cười, nghĩ đến Bùi Hà không ở trong nhà, lại nhìn tiểu nam hài trước mắt, nhất
thời cảm thấy nàng có trách nhiệm trọng đại.

Mấy ngày hôm trước, lúc
Bùi Hà đi làm, cơm trưa của Tần Mạt là bánh bao và hoa quả dùng buổi sáng còn
thừa, giờ giải quyết nốt, Bùi Hà hỏi thì nàng bảo là mình tự nấu cơm ăn. Tuy
rằng, nàng kỳ thật căn bản không biết nấu cơm.

"Này..." Ngh1;n
hiện tại bản thân mình không còn một xu, Tần Mạt mặt cũng nhăn nhó.

"Chị hai?"

Tần Mạt sờ sờ cái mũi,
tuy rằng rất muốn lườm cái tên tiểu oắt tử này một cái, bảo hắn đừng có quá
phận mà làm phiền mình, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt to tròn đen nhánh của hắn
đang đầy vẻ mong đợi, lời lẽ này Tần Mạt không thể nói được ra.

Nhìn khuôn mặt Tần Mạt đỏ
lên, Tần Vân Chí bỗng nhiên nói: "Chị, nếu không chúng ta ăn cơm chiên
trứng đi, em sợ muộn mất."

"A, được đó..."
Tần Mạt quên cả ưu sầu, lập tức đáp ứng Tần Vân Chí. Nhưng lời nói vừa ra khỏi
miệng, nàng lại ngây người.

Cơm chiên trứng? Là cái
giống gì?

"Chị hai?"


Tần Mạt ho nhẹ một tiếng:
"Biết rồi." Khuôn mặt không biểu tình đem sách ném qua một bên, đứng
dậy đi đến phòng bếp.

Phòng bếp vào thì tốt,
nhưng nấu cơm lại khó khăn. Đánh giá khắp nơi, Tần Mạt cơ hồ há hốc mồm. Cái
nồi tròn tròn bẹt bẹt kia là sao? Cái trên cao hình viên viên là thứ gì? Nhà
bếp ở đâu? Cơm chiên trứng? Cơm có thể xào sao?

Tần Mạt đứng ngây tại
chỗ, phòng bếp cũng chỉ đủ cho một người đứng, chân tay luống cuống, nhìn phải
nhìn trái thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không biết phải làm thế nào.

"Chị hai, cơm chiên
trứng chưa xong ạ? Sao còn không ra?" Tần Vân Chí thacute;c giục, thanh âm
buồn rầu lại vang lên trong phòng khách.

Tần Mạt cảm thấy giận dữ,
tính xấu rốt cục cũng chiến thắng mặt tốt, cũng chẳng quản đối phương chỉ là
một tiểu nam hài, giương giọng hét to: "Kêu la cái gì! Ngươi ăn thì tự đi
mà làm!"

Thật lâu không nghe thấy
tiếng Tần Vân Chí đáp lại, Tần Mạt ra khỏi phòng bếp, hướng phòng khách thăm
dò.

Kết quả nàng mắt còn chưa
nhìn thấy phong khách, đã thấy Tần Vân Chí phóng đại trước mặt.

"Tiểu Chí!" Tần
Mạt bị dọa đến nhảy dựng lên, chỉ thiếu tiếng thét chói tai.

"A—!" Tần Vân
Chí đã kêu trước, "Chị hai, chị dọa chết người đấy! Sao tự nhiên lại ra
đây!"

Tần Mạt vội vàng lui về
phía sau, vừa lui vừa giận dữ mắng mỏ: " Tên nhóc ranh này! Ngươi tại sao
lại bỗng nhiên lại đi vào!"

"Ai ui!"

"Ai nha!"

Phanh!

Tần Mạt sau lưng đột
nhiên ngã lên bàn ở phòng bếp, nàng cả người run lên, liền sau lại ngã nhào
xuống đất.

Tần Vân Chí vốn vội vàng
chạy tới định đỡ nàng, kết quả là chậm một bước, chẳng những không đỡ được,
ngược lại còn vấp vào chân nàng, phốc phốc liền ngã đè lên người nàng luôn.

"Tần Vân Chí!"

Tần Mạt thanh âm giương lênở hổn hển. Cái gì nhẫn nại, cái gì nhã nhặn lịch sự,
hiện tại Tần Vân Chí bị tên tiểu tử này phá hỏng hết toàn bộ!

"Đau quá! Ô
ô..." Tần Vân Chí xoa xoa cái mũi, ngược lại ô ô oa oa khóc rống lên.

Tần Mạt đẩy hết tay chân
Tần Vân Chí ra, nghĩ là đẩy ra có thể đứng lên.

"Khóc cái gì mà
khóc! Uy! Tần Vân Chí, ngươi là nam nhân cơ mà!" Tần Mạt khó thở, nếu
không nghĩ đến mình bản chất là một "đại trượng phu", nàng cơ hồ cũng
muốn khóc lớn rồi. "Tần Vân Chí! Ngươi phải biết rõ! Là ngươi đè lên ta,
không phải ta đè ngươi! Ta so với ngươi còn đau hơn a, ngươi là nam tử hán,
khóc cái gì mà khóc!"

"Ô..." Tần Vân
Chí nước mũi nước mắt trộn lẫn vào nhau, "Chị hai, em sợ chị... Ô ô... Sợ
chị mắng em... Ô ô... Đừng trách em được không? Ô..."

Tần Mạt lúc này không nói
gì, cảm thấy tiểu tử này khóc đến như vậy thật thương tâm, không phải bởi vì
đau, mà là sợ "Tâm thần tỷ tỷ" này phát điên a!

"Được rồi..."
Nàng hít sâu một hơi, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hòa hoãn
nói: "Ta không giận ngươi, ngươi mau đứng lên."

"Ô..." Tần Vân
Chí thút tha thút thít, cơ hồ là bị Tần Mạt bắt nạt vậy.

Tần Mạt vội vàng đỡ sau
lưng giúp hắn đứng lên, không cam không nguyện an ủi Tần Vân Chí: "Được
rồi được rồi, ngươi đừng khóc, ta không gi ngươi, sẽ không mắng ngươi."

Tần Vân Chí mím môi, sợ
hãi nhìn Tần Mạt, liếc mắt một cái, tuy răng miệng nói không giận, sắc mặt lại
rất không tốt, trong lòng không ngừng hoảng hốt, vội vàng lấy lòng tươi cười
nói: "Chị hai, hôm nay cơm trưa em giúp chị! Chị ngồi đi, ngồi đi, em trai
nhất định đem cơm chiên trứng vừa thơm vừa ngon cho chị!"

Tần Mạt trước là ngạc
nhiên, ngay sau đó nghiêm mặt lại, nói: "Ngươi muốn thì phải làm cho tốt,
nếu ngon ta không giận ngươi nữa."

Tần Vân Chí vui mừng,
nhanh chóng gật đầu: "Nhất định nhất định! Chị hai yên tâm!"

Tần Mạt xoay người rời
đi, trong lòng lại thầm cười trộm, nguyên lai "Bệnh điên" cũng có
điểm tốt, xem ra sau tên tiểu tử này sẽ rất nghe lời, chỉ cần thay đổi sắc mặt
là được. Vừa đơn giản! Vừa tiện lợi!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận