Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Thông quá lần học bổ túc này, Tần Mạt rút ra một kết luận: Phương đồng học là một sư huynh tốt, nhất là ở phương diện dạy học này, ngưỡng mộ của Tần sư muội với hắn cao như núi.

Tiện đây, về sau có vấn đề gì không hiểu, Tần Mạt không cần phải buồn rầu nữa, đại khái có thể trực tiếp hành hạ Phương Triệt.

Phương đồng học, thiếu niên bất lương điển hình cuối cùng cũng có chuyển biến tốt trước mặt Tần Mạt, lúc này Phương Triệt thật hãnh diện a—hắn nói thế này: “Về sau phải cung kính gọi tôi là sư huynh, nhớ là tôi lợi hại hơn cô, nếu không, hừ hừ, tự đi mà hiểu, ngu ngốc!" "Hừ cái gì mà hừ! Cậu ngứa mũi đúng không?" Tần Mạt trừng mắt, "Có thước dài thước ngắn, đạo lý đơn giản như vậy cậu cũng không hiểu à? Cậu có gì mà đắc ý? Không phải đọc sách lợi hại hơn tôi sao? Nhưng chỗ cậu thiếu giáo dục còn rất nhiều, về sau gọi tôi là sư huynh, tôi cũng sẽ giúp cậu." Phương Triệt bỗng cúi mắt xuống, lại mím môi không lên tiếng.

Hắn bỗng nâng tay lên, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tần Mạt, ngón tay thon từ đỉnh đầu vuốt đến lọn tóc ở đầu vai, sau đó dọc theo tóc mai xuống hai má nàng.

Cả người Tần Mạt cứng lại, động tác này của đột ngột, khiến nàng nhất thời không phản ứng kịp, chỉ mở to hai mắt, cảm giác khuôn mặt bên trái của mình như bị người ta kéo căng ra, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng cười ác liệt của tên thiếu niên: "Trên mặt cũng không có thịt, phải ăn nhiều, bồi bổ vào." Đang nói, Phương Triệt đã vươn người đứng lên, bước nhanh đến cửa, chỉ nói một câu: "Đi đây!" Sau đó nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tên xấu xa này tập kích khiến Tần Mạt trợn mắt há mồm, rồi chuồn mất! "Mình có nên tu dưỡng thêm không?" Đây là ý nghĩ trực quan đầu tiên của Tần Mạt lúc ấy.

Kỳ nghỉ quốc khánh cứ trôi qua như vậy, dần dần kết thúc.


Trong lúc này, Tần ba Tần mẹ lại không được nghỉ phép, ngược lại còn phải tăng ca mỗi ngày, vì thế, Tần Mạt và Tần Vân Chí lại ăn cơm chiên trứng.

Mãi cho đến 6/10, cha mẹ mới về nhà trước bữa cơm tối, sau đó Tần mẹ bận bịu làm ra một mâm đồ ăn ngon, mới giải phóng cái dạ dày của hai chị em Tần Mạt và Tần Vân Chí.

Trong lúc Bùi Hà nấu ăn, Tần Mạt cũng từng cố gắng giúp đỡ, nhưng xét thấy lực phá hoại đáng sợ của nàng, Bùi Hà vẫn khuyên nàng đi ra.

Tần Vân Chí lại cười nhạo nàng: "Chị hai, không phải kim cương, chị đừng không biết tự lượng sức cố lao vào nữa.

Nhà bếp không hợp với chị, chị có tự hiểu được không?" Tần Mạt lùi lại đoạt lấy lốm đốm trong ngực nó, hừ nhẹ nói: "Đây là lốm đốm của chị, em cũng phải tự hiểu, đi làm bài tập "Em đã sớm làm xong bài tập rồi!" Tần Vân Chí lập tức xù lông mèo, vừa bổ nhào vào Tần Mạt, vừa lớn tiếng ồn ào: "Bài tập của chị mới chưa làm xong, Chị hai hiểu em nói mà..." Tần Bái Đường ngồi cạnh một chồng tài liệu dày trên ghế sô pha bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt chứa tức giận, trầm giọng nói: "Cãi nhau cái gì! Im lặng đi! Tiểu Chí, chẳng lẽ ba chưa dạy con cái gì là tu dưỡng à? Mạt Mạt, con là chị, con không thể nhường em sao? Các con tự nhìn lại mình đi, cả ngày chỉ biết ầm ĩ, cứ như thế, thì tương lai của các con thế nào!" Tần Bái Tường có ánh hưởng rất lớn, lần này ông giận rồi, Tần Vân Chí lúc này liền cúi thấp đầu, cũng không dám đáp lời.

Trong lòng Tần Mạt có vài phần không phục, nhưng nàng không dám trực tiếp xung đột với cha mẹ như lần trước.

Ở đáy lòng nàng, thật ra vẫn có một vách ngăn nhỏ với Tần Bái Tường.

Với người cha có được ở nửa đường này, nàng kinh sợ hơn là kính yêu.

Vì biết rõ cuộc sống trước mắt của mình là do cha che chở, hơn nữa với kinh nghiệm ở bệnh viện Tây Bình, cho nên khi đối mặt với Tần Bái Tường, biểu hiện cương quyết của Tần Mạt tự nhiên thu lại, không dám biểu lộ ra ngoài.

Cái từ cha này, với người chân chính xuất thân từ Hầu phủ Đại Tống mà nói, có ý nghĩa quá mãnh liệt.


Dẫu cho là công tử quần nhung, cũng không thể hoàn toàn coi thường gia pháp uy nghiêm, huống chi là Tần Mạt mới từng tuổi này.

Tần Bái Tường giận dữ, tuy không có khí thế trầổn bề trên của Tần Hầu gia kia, nhưng ông vốn là môt người rất ít khi giận, lúc này lại giận, đã là hù dọa hai đứa con này rồi.

Tần Mạt ôm lốm đốm, đang suy nghĩ mình có nên về phòng ngủ tránh bão hay không, chuông điện thoại bỗng vang lên.

Nàng duỗi tay ra, vội vàng nhận điện thoại.

"A...

Ai đấy?" "Mạt Mạt!" Bên kia truyền đến một giọng nói vui mừng, là Tần Vân Đình! Tần Mạt cũng rất kinh hỉ: "Chị! Ha ha, cuối cùng hôm nay chị cũng gọi điện thoại về rồi!" "Hôm nay là Trung thu mà! Con nhóc này, không lẽ chị đây Trung thu cũng không gọi điện thoại về à? Mau bớt lời đi, gọi ba mẹ và Tiểu Chí lại đây, tuy lần này chị không thể về nhà, nhưng nói chuyện cùng cả nhà qua điện thoại cũng tốt." Giọng Tần Vân Đình khá cao, tràn ngập vui sướng.


Tần Mạt lại lập tức ngây người.

Trung thu? Đã đến Trung thu? Tần Vân Chí chần chừ chậm chạp lại gần, cẩn thận hỏi: "Chị hai, là chị cả gọi về à?" Tần Mạt ngây ngốc đưa tai nghe cho Tần Vân Chí, trong lòng lại như ẩn chứa hương rượu lâu năm từ xưa, không biết là vị chua cay đậm hay là vị nồng, nhưng nàng chưa kịp chuẩn bị, từ đầu đến cuối, cay đến lạnh lòng! Càng nóng bỏng, càng lạnh buốt.

Như trăng Trung thu, càng nhung nhớ, càng tịch mịch.

Trong lúc hoảngTần Mạt như nghe thấy tiếng Tần Vân Đình qua điện thoại, nàng nói về niềm vui, có vài câu còn là ước mơ tương lai, cực kỳ hăng hái.

Tần Vân Chí nói chuyện ngốc nga ngốc nghếch, cuộc gọi của chị cả khiến nó đảo mắt ba vòng liền quên mất Tần ba vừa giận dữ, lại lớn tiếng ồn ào: "Chị cả, chị không biết cha mẹ gần đây ngốc thế nào đâu, Trung thu họ cũng không nhớ, cũng không ai nhắc em, vẫn chỉ có chị là tốt nhất..." Tần Bái Tường khẽ ho khan vài tiếng: "Này, Tiểu Chí không được nói bậy, ba ma sao lại không nhớ hôm nay là Trung thu? Nếu không nhớ, làm sao chúng ta có thể về sớm hôm nay? Còn nữa, ta có mang bánh Trung thu về..." "Bánh Trung thu!" Tần Vân Chí kinh hỉ kêu to: "Con biết mà, trong túi đen đúng không? Sao ba không nói sớm?" "Đó là do công việc gần đây bận rộn thôi, về nhà rồi, trong đầu lại lo vấn đề chuyển công tác, chuyện khác không chú ý nổi." Giọng Tần Vân Đình ngưng lại vài phần: "Ba, công việc gì khiến cả ba và mẹ cùng xem nhẹ trung thu? Có phải nhà xảy ra chuyện gì không?" "Đứa con này..." "Ba! Con lớn rồi, có vấn đề gì thì ba mẹ cũng phải bàn bạc với con, Hôm trước con gọi cho chị Tiểu Hồ, chị ấy nói ba sắp được làm trưởng ban, lúc đó con còn tưởng chị ấy nói đùa, giờ ba nói với con, có phải là bị người ta đổ oan không?” "Oan cái gì, Đình Đình nói bậy gì thế!" Bùi Hà không biết đã đến bên điện thoại từ lúc nào, "Con đi học là chính, việcnhà, không cần con quan tâm!" "Mẹ..." Tần Vân Đình nói gì sau đó, Tần Mạt lại không thế nào chú ý nghe, nàng chỉ bỗng nhiên có cảm giác, nàng lại bị tách ra ngoài thế giới này —— tiết Trung thu, ba chữ kia, đủ để nàng thẫn thờ.

Thời đại này, ngay cả tính lịch cũng khác lúc trước, nàng lại chỉ biết dương lịch, không ngờ âm lịch đã là trung thu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận