Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Trưa hôm sau, cuối cùng
Tần Mạt quyết định tự ra tay làm món cơm chiên trứng.

Tuy rằng, nấu cơm thì cho
quá nhiều nước, khi rang thì cơm lại hơi cháy đen.

Nhưng Tần Mạt vẫn vui
mừng, cảm thấy với việc đại sự này, đúng là mình có khả năng trời cho a.

Tần Vân Chí đau khổ mà ăn
cái "Bữa tiệc lớn" này, nói gần như là cầu xin: "Chị hai, về sau
không cần phiền chị nấu cơm nữa, để em trai đây làm được rồi!"

Tần Mạt đắc ý, hả hê vỗ
vai Tần Vân Chí: "Yên tâm đi Tiểu Chí, về sau khi mẹ đi vắng, chị có thể
nuôi em tốt rồi a." Tần Vân Chí vừa mới nói gì đó, nàng có nghe thấy sao?

Tần Vân Chí méo mặt,
dường như cái chết đang cận kề tới nơi

Xế chiều hôm đó, Tần Bái
Tường, Bùi Hà và Tần Vân Đình cùng nhau về nhà. Cùng với tiếng mở cửa là tiếng
cười nói của ba người.

Một giọng thiểu nữ có vẻ
lanh lợi và tự phụ vang lên: "Ba mẹ cứ yên tâm đi, chưa ra phòng thi con
đã biết rồi, lần này đề không khó, con tin là có thể lọt vào top. Đại học Thủy
Lợi, mục tiêu này giờ dễ như chơi a!"

Tần Mạt kinh ngạc quay
đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa rất cao, vừa mới vào
cửa đã kiêu ngạo quăng đôi dép ra khỏi chân, để kệ nó rơi xuống, rồi cứ thế mà
dẫm lên đôi dép thản nhiên đi vào phòng.

Trên tay nàng còn cầm một
túi chuyên dụng dành cho kỳ thi, cổ áo vét xám bẻ lệch, quần short jean màu
xanh trên cả gối năm phân ôm lấy chiếc mông tròn trịa, làm lộ ra đường cong nữ
tính, cũng khiến cho đôi chân của nàng dài hơn, khiến người ta nhìn đến mất cả
lý trí.

Nhìn cách ăn mặc như vậy,
Tần Mạt sớm bị dọa đến mất hồn, nếu không phải trong TV còn nhiều cảnh mát mẻ

hơn, thì Tần Mạt chỉ muốn xông ngay vào mắng "Mặc vậy không sợ cảm
sao".

Lại nhìn đến gương mặt
của Tần Vân Đình, thật là xinh đẹp lạ thường, so với diện mạo của đứa em gái
đúng là khác xa. Tần Vân Đình có một đôi mắt thật đẹp, phảng phất như đóa hoa
thược dược, khóe mắt cong lên, đôi lông mi dài và tinh xảo, ánh sáng chiếu vào
gương mặt lại càng làm tăng thêm vẻkiều diễm.

Đôi mắt đẹp như hoa thược
dược, cách ăn mặc thì to gan như vậy, hơn nữa trên người nàng lại toát ra sức
sống thanh xuân, càng khiến cả người tràn đầy vẻ đẹp mâu thuẫn. Có thể liên
tưởng đến bụi hoa hồng đầy gai a, nàng chính là đóa mân côi kỳ dị, nhưng cũng
đầy gai!

Trong lòng Tần Mạt chấn
kinh, tuy nàng cũng từng cưỡi ngựa xem hoa, cũng va chạm với khá nhiều mỹ nữ,
nhưng ở Bắc Tống có bao giờ lại xuất hiện một nữ tử rạng rỡ đến vậy đâu?

Không đành lòng, Tần Mạt
thầm cho Tần Vân Đình 90 điểm. Theo thang điểm 100, theo nhóm các mỹ nữ mà mình
đã từng nhung nhớ mà đánh giá. Trong đó hạng cao nhất phải kể đến đệ nhất mỹ
nhân, hoa khôi của Biện Lương, Vịnh Sương cô nương. Nhưng mà Vịnh Sương, Tần
Mạt cũng chỉ cho có 95 điểm thôi.

Theo con mắt tinh đời của
Tần Mạt, Tần Vân Đình có thể đến 90 điểm, đây được coi là một kết quả không thể
tin nổi.

"Aiz..." Nàng
thầm thở dài đánh giá, "Tuy không phải quốc sắc thiên hương, cũng không
nghiêng nước nghiêng thành, cũng chẳng phong hoa tuyết nguyệt, thế nhưng khí
chất lại đặc biệt, coi như là nhân tố mới lạ, vì thế mà được thêm điểm cộng
a."

"Mạt Mạt!" Tần
Vân Đình liếc mắt một cái liền thấy biểu tình Tần Mạt có điểm quái dị, lúc này
cảm thấy hơi không vui: "Mày sao thế? Chị mày thi xong về nhà, cũng không
ra chào hỏi tiếng nào ư?"

Thoạt nhìn, tính cách Tần

Vân Đình hẳn là đanh đá kiêu ngạo, có thể so sánh với uy dũng a.

Điều này thật ngoài sức
tưởng tượng của Tần Mạt, bình thường nghe cách nói của Tần Vân Chí và ba mẹ Tần
nhắc đến đại cô nương của Tần gia, Tần Mạt còn cho rằng Tần Vân Đình học tập
chăm chỉ như vậy, thế nào cũng là người hiền thục dịu dàng cơ!

"Mừng chị đã
về!" Đuôi mày Tần Mạt hơi nhíu, nhìn Tần Vân Đình đầy hứng thú, "Về
phần chúc mừng, để sau khi có thư trúng tuyển của đại học Thủy Lợi thì hãy nói
đi."

Tần Mạt cũng biết đại học
Thủy Lợi là trường có tiếng nhất cả nước, so với Quốc Tử Giám thời cổ cũng
không kém là bao. Tần Vân Đình mới vừa thi xong, đã khẳng định chắc chắn đỗ, tự
phụ như vậy quả thực có vấn đề.

"Ui!" Tần Vân
Đình mắt trợn trắng, "Tiểu nha đầu, không tin chị mày sao?"

Ba mẹ Tần đi phía sau,
đóng cửa lại vào phòng, Bùi Hà vẻ mặt tươi cười: "A, chị em đang nói
chuyện gì vậy? Hôm nay là ngày vui, mẹ cũng mua cá rồi, buổi tối sẽ làm một bữa
cơm thật ngon cho cả nhà." Nói xong, bà liền cầm một túi lỉnh kỉnh thức ăn
đi vào phòng bếp.

Tần Bái Tường mỉm cười,
ôn hòa nhìn thấy Tần Vân Đình nói: "Đình Đình, thi xong rồi thì nghỉ ngơi
đi. Tuy mai em trai con còn phải đi học, nhưng mà em gái con thì khác, ba xin
nghỉ vài ngày rồi, chị em hai đứa có thể tha hồ mà tâm tình, có thể đi chơi
nữa."

"Ba, con cũng muốn
đi chơi với chị cả." Tần Vân Chí ủy khuất thì thào.

Tần Bái Tường trừng mắt,
khiển trách nó: "Chơi! Chơi gì mà chơi! Con có thời gian sao? Nếu thành
tích của con bằng một nửa chị cả thôi, muốn đi đâu ba cho con đi đấy."


Tần Vân Chí rụt đầu lại,
uất ức đến nỗi hốc mắt hồng hồng.

"Ba..." Tần Vân
Đình hờn dỗi một tiếng, lập tức đi đến bên Tần Vân Chí, nhìn nó an ủi:
"Tiểu Chí ngoan, em sắp thi cuối kỳ rồi, mấy ngày này chị sẽ ở nhà dạy em,
đến khi kiểm tra cuối kỳ mà em đứng nhất, đến khi nghỉ hè chị đưa em đi chơi
nhé!"

Tần Vân Chí lập tức vui
vẻ ra mặt, đắc ý nói: "Vẫn là chị cả yêu em nhất!" Nói dứt lời, hắn
còn dám lén lút nhìn Tần Mạt làm mặt quỷ.

Tần Mạt trợn mắt, nhưng
thôi, chẳng thèm để ý đến nó làm chi.

Tần Vân Chí bình thường
cũng chỉ mong chị cả về nhà, quả nhiên không sai. Chỉ có trước mặt đại tỷ nó
mới ngoan ngoãn, thân thiết như vậy.

May mà... May mà Tần Mạt
đã trổ hết tài năng bẩm sinh của mình làm món cơm chiên trứng đệ nhất cho nó
ăn! Xem ra không thể vì một bữa cơm mà khẳng định nhân phẩm của nó được, tên
tiểu tử này tuyệtthể tín nhiệm mà.

Tần Vân Chí mà biết suy
nghĩ giờ phút này trong lòng Tần Mạt, chắc chắn nó sẽ gào to thật oan uổng a.
Một chén cơm chiên trứng của Tần Mạt, Tần Vân Chí có thể nuốt xuống, không biết
phải bao nhiêu tình nghĩa chị em mới làm được. Chứ bằng không, chén cơm như
vậy, ai nuốt trôi nổi chứ?

Đừng nhìn Tần Mạt đắc ý
như vậy mà lầm tưởng, kỳ thật cơm chiên trứng lúc trưa, chính nàng cũng chỉ ăn
một miếng, sau đó rốt cuộc không dám nuốt miếng thứ hai luôn.

Lúc ăn cơm tối, ba mẹ và
Tần Vân Đình. Tần Vân Chí vừa ăn uống vừa cười nói, vui vẻ hòa thuận, chỉ có
Tần Mạt, lại thấy biếng ăn, cũng chẳng biết vì sao.

Khó khăn lắm mới dùng
xong bữa, Tần Mạt tắm gội rửa mặt, sau đó liền vọt vào phòng ngủ, lại đi luyện
chữ.

"Kỳ quái..."
Bùi Hà từ ngoài phòng khách hô: "Mạt Mạt, con không xem ti vi à?"

"Không xem, con

luyện chữ!" Tay Tần Mạt cầm lấy cái bút màu đen, cũng không ngẩng đầu lên.

Tần Vân Đình nhíu mày
nói: "Mạt Mạt hình như mắc chứng tỳ khí hư[7](1)."

"Chị hai vậy là quá
hoàn hảo rồi!" Giọng Tần Vân Chí thì thà thì thào, "Em nói với chị
chuyện này a, hôm nay chị hai làm cơm chiên trứng cho em m bị cháy, chị không
thấy dáng vẻ của chị ấy lúc đó đâu... Hắc hắc..."

Tần Mạt chưa bao giờ hận
tai mình quá thính như vậy, múa bút một cái, chữ "Tĩnh" vốn tuấn tú
liền biến thành rồng bay phượng múa theo lối viết thảo.

"Tiểu tử thối, không
phải em lại lãng phí lương thực đấy chứ?" Tần Vân Đình lại hỏi.

"Không sai mà, nhìn
dáng vẻ khắc khổ của chị hai, mãi mới làm xong thức ăn, em biết ngay là không
ăn nổi rồi."

Tần Mạt dừng bút một
chút, thở một hơi thật sâu, lại tiếp tục luyện theo thể chữ Lệ.

"Mạt Mạt sao lại trở
nên kỳ quái như vậy?" Tần Vân Đình nghi ngờ nói, "Ba, cả nhà dấu con
chuyện gì đúng không? Mạt Mạt không phải nấu ăn giỏi lắm sao? Còn nữa, gì mà
thân thể không tốt, có thể khiến cha cho con bé nghỉ lâu như vậy? Con thấy nó
vẫn khỏe mà, trường học cũng đồng ý sao?"

"Cái này..."
Tần Bái Tường do dự.

"Chị cả." Tần
Vân Chí thanh âm đảm khiếp.

"Ba! Con là chị của
Mạt Mạt, nó bị làm sao chẳng lẽ không thể nói với con?"

"Ai, thực ra ba nghĩ
con đang thi, không muốn con phải phân tâm, bây giờ Mạt Mạt như vậy cũng không
quan trọng. Có lẽ bây giờ cũng nên nói với con một tiếng. Một thời gian trước
Mạt Mạt

Tần Mạt nhăn mặt nhíu
mày, mở máy nghe ra, cắm tai nghe toàn tiếng Tây xì xà xì xồ, rồi tiếp tục
luyện chữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận