Nhưng lại không thể thoát ra được.
Vô số dây leo không ngừng bao bọc thêm bên ngoài.
Rất nhanh, Kiến Sầu không nhìn thấy một tia sáng nào nữa.
Vô số dây leo cuốn thành một chiếc kén to lớn màu xanh lục, ngăn chặn
thần thức của tất cả mọi người, cũng rồi tất cả mọi linh khí Kiến Sầu có thể hấp thu.
Tiền Khuyết cách xa xa thấy thế cực kì kinh hãi, nhưng trước mặt lại có một dây leo quất tới như một chiếc roi khổng lồ.
Rầm!
Lần này Tiền Khuyết bị đánh bay, đập thẳng vào bờ tường cứng, nôn ra một ngụm máu tươi.
Không còn gượng được nữa, hắn từ trên tường trượt xuống đất, lăn mấy vòng, có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều nứt ra.
Máu tươi rơi xuống nền điện bằng xương trắng không để lại một chút dấu vết nào.
”Bà nội nó chứ, đúng là không chịu nổi nữa!”
Mẹ nó, chỉ tại cái trường côn rách nát này cầm không vừa tay chút nào!
Những kẻ dùng trường côn làm vũ khí căn bản toàn là dị đoan!
Tiền Khuyết nhìn cây trường côn đã dính đầy chất lỏng màu lục trong tay, lửa giận bốc lên trong lòng, đôi mắt con buôn sự toàn là màu đỏ, không
ngờ hắn lại ném thẳng trường côn xuống đất.
Keng!
Tiếng va chạm vang lên.
Cây trường côn bị hắn ném gãy thành mấy đoạn.
Đám người Triệu Biển Chu còn đang đau khổ chống đỡ gần đó nhìn thấy đồng loạt mắng to trong lòng: Cái thằng cha này có bệnh à? Sao tự nhiên hủy
vũ khí của mình làm gì?
Nhưng câu mắng vừa xuất hiện trong lòng, một quầng sáng vàng đã lập tức chiếu sáng không gian u tối này.
Màu vàng kim thật sự.
Cực kì thô tục, dưới ánh sáng màu vàng kim này, cả ngôi mộ mắt cá quỷ
khí dày đặc không ngờ lại giống như một kho báu chứa đầy vàng.
Một chiếc bàn tính bằng vàng ròng chói mắt đã xuất hiện trong tay Tiền Khuyết.
Một chiếc dây leo đột nhiên lao tới, Tiền Khuyết đỏ mắt vung bàn tính
lên cao, chiếc bàn tính vàng đón gió lớn lên, không ngờ lại biến thành
to như cánh cửa.
Rầm!
Tiền Khuyết hùng hổ đập thẳng xuống.
Chiếc bàn tính vàng cực kì cứng rắn, con tính va vào nhau phát ra tiếng vang lách cách, đánh chiếc dây leo đó văng ra ngoài.
”Đến nữa đi! Chúng mày giỏi lắm mà! Mẹ kiếp, không cầm bàn tính là chúng mày không coi bố ra cái gì!”
Tiền Khuyết cầm chiếc bàn tính to lớn quắc mắt nhìn trừng trừng, khí thế ép người.
Tất cả những người xung quanh đều há hốc mồm.
Lúc trước Kiến Sầu đột nhiên rút ra một cây búa lớn đã rất đáng sợ rồi,
bây giờ lại có kẻ lấy ra một chiếc bàn tính vàng ròng lớn như vậy nữa.
Người anh me không dùng trường côn nữa à?
Những người này đúng là đều giấu nghề.
Không đến lúc cuối cùng, ai cũng không chịu lộ ra bài tẩy.
Từ lúc bắt đầu đến giờ Tiền Khuyết vẫn bị dây leo đánh te tua, trong
lòng đã có một ngọn tà hỏa chạy thẳng ra bên ngoài. Lúc này vung bàn
tính vàng đánh bay dây leo, nhân lúc rảnh tay hắn liền rung mạnh bàn
tính.
Lách cách1
Hơn trăm con tính trên bàn tính đồng loạt lắc lên, phát ra tiếng va đập chỉnh tề.
Một tay giơ bàn tính, tay kia của Tiền Khuyết nhanh chóng gạt con tính.
Trong tiếng gảy bàn tính, một tòa đấu bàn đã hiện ra dưới chân.
Lách cách lách cách!
Dồn dập, lanh lảnh, âm thanh của vàng nguyên chất, mỗi một động tĩnh
dường như đều là tiếng của vô số tiền bạc và linh thạch lưu động.
Mỗi một lần con tính bằng vàng nguyên chất va đập đều phát ra ánh vàng
như hóa pháo bắn thẳng vào thân dây leo to lớn phía trước.
Nhất thời chỉ thấy bụi màu lục bắn tung tóe khắp nơi.
Chỉ dựa vào ánh vàng bắn ra từ con tính và một ngọn lửa giận, không ngờ
Tiền Khuyết lại đnáh cho mấy cây dây leo trước mặt liên tiếp tháo chạy,
quả thực làm mọi người kinh ngạc rớt cằm.
Cố Thanh Mi bên cạnh một tay cầm kiếm băng, một tay cầm một viên linh châu màu tím đậm.
Linh châu chiếu ra ánh sáng tím, tất cả dây leo màu lục dường như đều
kiêng kị tử quang này, không hề dám đến gần người Cố Thanh Mi.
Khuôn mặt ả xanh mét, thấy Kiến Sầu phía trước đã bị quấn trong dây leo
liền cười lạnh một tiếng, chỉ hận không thể tiến tới chém thêm hai kiếm.
Một cây dây leo trước mặt lắc lư bên ngoài tử quang, ả không hề do dự ngắm chuẩn dây leo đó vung tay chém một nhát.
Xẹt!
Dây leo bị chém đứt lập tức phun ra chất lỏng cực kì buồn nôn.
Cố Thanh Mi phất tay áo, chặn chất lỏng này ở bên ngoài.
Tử cực huyền âm châu cầm trong tay, thứ gì có thể đến gần người ả?
Lúc này Cố Thanh Mi không hề sợ hãi, cất bước tiến lên phía trước.
Vô số dây leo như một cơn lốc xoáy to lớn cuốn chặt người Kiến Sầu bên
trong, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy y bào màu trắng nhạt đã vấy bẩn
của nàng.
Lợi hại?
Chẳng phải ngươi rất lợi hại sao?
Vậy àm bây giờ cũng rơi vào kết cục này!
Trên mặt Cố Thanh Mi lộ vẻ sảng khoái, ả xách kiếm ngắm chuẩn khe hở giữa đám dây leo rồi xuất kiếm.
”Ngươi làm gì thế?”
Sau lưng có một tiếng gầm vang lên!
Đồng thời cùng với đó là một tiếng con tính va chạm vào nhau lanh lảnh, một chùm ánh vàng đột nhiên từ phía sau bắn đến như tên.
Bắn thẳng vào vị trí trước mũi kiếm băng của ả ba tấc, đánh bay một mảng lớn trên thân khô diệp đằng màu lục to lớn.
Chất lỏng màu lục lập tức văng khắp nơi.
Cố Thanh Mi không phòng bị kịp, hoàn toàn không thể né tránh, bị bắn đầy người.
Sắc mặt ả khó coi, đôi mắt đẹp lộ lãnh ý vô biên. Ả quay lại, nhìn thấy
gã “Mạnh Tây Châu” để ria cá trê không biết đã vứt trường côn từ khi
nào, trong tay cầm một chiếc bàn tính vàng to lớn đang gạt con tính, vô
số ánh vàng rực rỡ mang theo hơi tiền nồng nặc bắn thẳng về phía dây leo màu lục phía trước.
Con tính lách cách, trong trẻo vô cùng.
Lúc nhìn thấy Tiền Khuyết, lúc nghe thấy âm thanh này, trong đầu Cố Thanh Mi lập tức hiện lên một hình ảnh.
Sau khi qua cửa đầu tiên của Sát Hồng Tiểu Giới, ả từng oán trách vài
câu vì bất mãn với tu sĩ thần bí cầm búa đó, không ngờ từ Hồng Bàn lại
phát ra một câu hết sức không khách sáo “Không phục thì im đi!”
Sau đó Cố Thanh Mi nghe rất rõ phía bên kia có tiếng vang lanh lảnh kì lạ, cảm thấy như ai đó đang nhanh chóng gạt bàn tính...
Mạnh Tây Châu?
Kẻ trước mặt này rõ ràng không phải Mạnh Tây Châu gì.
Cố Thanh Mi hận nghiến răng nghiến lợi. Ả rất thông minh, gần như chỉ trong nháy mắt đã hiểu mình bị lừa.
Trong cửa nhất bích khuynh thành giao chiến với đối thủ ngẫu nhiên, ả
nhìn thấy một người tự xưng Mạnh Tây Châu, cũng chính là gã cầm bàn tính vàng trước mặt này. Nhưng khi nghe thấy tiếng bàn tính, ả đã biết...
Mình bị lừa rồi.
Lừa từ rất lâu trước kia.
Một chiêu giấu trời vượt biển thật là hay!
Cố Thanh Mi một tay giơ tử cực huyền âm châu, một tay cầm kiếm băng, không ngờ lại không nhịn được phá lên cười.
”Đúng là tính toán rất giỏi, tính toán rất giỏi! Ngươi căn bản không phải Mạnh Tây Châu gì! Đúng là Cố Thanh Mi ta mù mắt rồi!”
”Hừ!”
Tiền Khuyết cười lạnh một tiếng, thầm phỉ nhổ trong lòng, con đàn bà
thối này cuối cùng cũng bỏ xuống cái mặt nạ đệ tử Côn Ngô, lộ ra bản
tính đại tiểu thư ác độc giương nanh múa vuốt này.
”Dù gì cũng là đồng đội, thấy người ta gặp nguy hiểm còn muốn đâm thêm
một kiếm, loại đạo đức giả này mà cũng xứng là đệ tử Côn Ngô? Con bà nó, mày nghe bố nói cho rõ đây! Bố họ Tiền tên Khuyết, biệt hiệu Kim Toán
Bàn, không lừa người già trẻ nhỏ!”
Lúc này ngọn tà hỏa trong lòng Tiền Khuyết còn chưa tản đi.
Tham tiền là bản tính của hắn, nhưng đang bị đánh thê thảm trong mọ mắt
cá này, người mạnh nhất ở đây chính là Kiến Sầu, vừa rồi lại gặp nguy vì phải chém một búa để cứu mình, Tiền Khuyết tuy tham tiền nhưng không có nghĩa trong lòng hắn không có thước đo.
Ai chính tâm trì đạo, ai tâm tư ác độc, trong lòng hắn biết rõ.
Người ta cứu hắn, trong thời khắc mấu chốt, hắn sao dám khoanh tay đứng nhìn?
Mẹ nó chứ, hôm nay hắn thật sự không tin tà đạo.
Côn Ngô?
Côn Ngô là cái chó gì?
Người ta Kiến Sầu còn là đại sư tỷ Nhai Sơn đấy!
Dù phải chọn một phe thì hắn đứng về phe đại sư tỷ Nhai Sơn vẫn là chính xác!
Tiền Khuyết không hề do dự, tay phải gảy bàn tính nhanh đến mức suýt bị chuột rút.
Hắn cắn chặt khớp hàm, lách cách bắn ra một loạt ánh vàng rực rỡ về phía Cố Thanh Mi, quả thực chiếu sáng rực cả khung cảnh chiến đấu hỗn loạn
trong mộ mắt cá.
Cố Thanh Mi vung kiếm băng cố gắng ngăn cản những ánh vàng dữ dằn này.
”Chỉ có chút tài mọn thế thôi à?”
Chút tài mọn?
Bố chỉ có chút tài mọn thì đã làm sao?
Tiền Khuyết mắng một trận trong lòng, nhưng trên thực tế mục đích của hắn chẳng qua chỉ là ngăn cản Cố Thanh Mi một lát thôi.
Thừa dịp lúc rảnh tay này, hắn không hề do dự bắn ra một loạt chùm sáng
vàng, con tính bằng vàng nguyên chất va vào nhau kịch liệt, gần như có
thể vỡ bất cứ lúc nào.
Lần này ánh vàng bắn về phía một cây dây leo đang quấn chặt Kiến Sầu.
Thì ra là mục đích này.
Cố Thanh Mi cười nhìn dây leo nagyf càng siết chặt, Kiến Sầu bên trong đã rất lâu không có động tĩnh.
Giơ tử cực huyền âm châu lên, ả đạp lên đống bừa bộn dưới đất, chất lỏng màu lục bám vào người lúc trước làm ả lúc này nhìn rất bẩn thỉu.
Từ nhỏ đến lớn, trừ lần trước ở trong Sát Hồng Tiểu Giới, ả đã bao giờ phải chật vật như vậy?
Lần trước là những kẻ đáng ghét này, lần này vẫn là những kẻ đó.
Một loại chán ghét cùng cực tràn lên trong lòng Cố Thanh Mi.
Ả vẫy kiếm băng, lập tức có vô vàn khí trắng hội tụ về phía trường kiếm của ả.
Cố Thanh Mi có tu vi Kim Đan kì, ngưng tụ một phép thuật cần thời gian cực ngắn.
Tiền Khuyết hoàn toàn không kịp phản ứng đã thấy ánh kiếm lấp loáng,
kiếm khí tung hoành trước mặt, một thanh trường kiếm dường như xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt hắn, phập một tiếng dâm
xuyên qua vai phải hắn.
Một đóa hoa máu lập tức nở ra.
Ngón tay gạt bàn tính của Tiền Khuyết co giật một trận, khó có thể tiếp
tục gạt được. Ánh vàng liên tục bay ra phía trên mọi người lập tức dừng
lại.
Cả người hắn bị một kiếm này đánh bay ngược về phía sau.
Lúc trước bị dây leo đánh đập vào tường, bây giờ là bị Cố Thanh Mi.
Lúc bị dây leo đánh vào tường không bị thương, nhưng bây giờ trên vai
hắn lại có một lỗ máu rất lớn. Khi đập người vào tường, máu tươi lập tức từ trong vết thương tuôn ra.
Sắc mặt Tiền Khuyết trở nên tái mét.
Cố Thanh Mi cầm kiếm chậm rãi đến gần.
”Không phục? Tại sao ngươi không im mồm đi?”
Nguyên lời trong Sát Hồng Tiểu Giới hai năm trước được nhắc lại từ miệng ả, mang theo vô vàn châm chọc.
Ả ngày càng tới gần, Tiền Khuyết đau gần chết, không thể cử động, nhưng
miệng vẫn không hề sạch sẽ: “Lão Tiền ta không im đấy! Thù nào oán đó!
Loại người chỉ biết ra vẻ đạo mạo như ngươi phải bị Côn Ngô trục xuất sư môn càng sớm càng tốt mới đúng! Ta nói với ngươi...”
Bịch!
Cố Thanh Mi không hề chớp mắt, lại chém ra một kiếm. Tiền Khuyết một lần nữa bị đập vào tường, tiếp tục nôn ra một ngụm máu tươi.
”Vẫn còn mạnh miệng?”
Cố Thanh Mi cười lạnh.
”Khụ khụ khụ...”
Máu tràn ra ngoài miệng Tiền Khuyết, bình thường hắn rất khôn khéo nhẹ
nhàng, có tiền không kiếm là đồ ngu, nhưng lúc này, con bà nó chứ, hắn
bực rồi!
Gân cổ lên, hắn mở miệng chửi tiếp: “Con bà nó, màu có giỏi đâm ông nội mày thêm mấy nhát xem!”
Phập!
Lại là một kiếm.
Đáy mắt Cố Thanh Mi lộ ra vẻ tàn nhẫn, đang định kết liễu Tiền Khuyết luôn ở đây.
Không ngờ lúc kiếm thứ ba đâm trúng, gã Tiền Khuyết ngang ngạnh cuối
cùng không chống đỡ được nữa, mặt xụ xuống, bắt đầu gào khóc thảm thiết: “Không chịu nổi nữa, Kiến Sầu tiền bối, Kiến Sầu sư tỷ, Kiến Sầu bà cô, Kiến Sầu tiên tử, ngài mau đi ra đi, đừng chết ở bên trong đó. Côn Ngô
sắp giết người rồi, Nhai Sơn không đi ra chủ trì công đạo sao?”
Mấy người khác còn đang chiến đấu nghe vậy suýt nữa hụt chân ngã xuống.
Con bà nhà ngươi chứ, khí phách vừa nãy đâu mất rồi?
Quan trọng hơn là còn không quên chia rẽ quan hệ Nhai Sơn Côn Ngô nữa, gã này đúng là không tử tế gì.
Vừa rồi còn thấy ngươi oai phong lẫm liệt cơ mà!
Tiền Khuyết mặt mũi đầy máu, dù đau đớn khắp người vẫn chống tay xuống đất, dốc một lọ đan dược vào mồm rồi lập tức bò dậy chạy.
Vừa chạy hắn vừa khóc lóc kêu gào cực kì thê thảm.
Đúng lúc Cố Thanh Mi đang định đuổi theo, Tiền Khuyết đột nhiên lộ vẻ
vui mừng, nhìn ra sau lưng Cố Thanh Mi, kêu to một tiếng: “Kiến Sầu tiên tử!”
Cái gì?
Cố Thanh Mi đang cầm kiếm định đuổi theo Tiền Khuyết hết sức kinh ngạc, vô thức quay đầu nhìn lại.
Trống không.
Không có thứ gì ngoài dây leo.
Cố Thanh Mi lập tức tỉnh ngộ, quay lên nhìn về phía trước, nhưng Tiền Khuyết đã biến mất.
Đáng chết!
Tiền Khuyết hóa thành một vệt sáng không ngừng chạy trốn phía trước, thậm chí còn chạy qua tận chỗ Triệu Biển Chu.
Triệu Biển Chu đã đuối sức, đâu ngờ Tiền Khuyết lại dẫn Cố Thanh Mi về
phía mình. Đáy mắt ánh lóe lên ánh sáng lạnh, không ngờ lại đánh thẳng
về phía Tiền Khuyết đang chạy tới làm Tiền Khuyết bay ngược trở lại.
Vẻ mặt Tiền Khuyết rõ ràng như muốn chửi mười tám đời tổ tông Triệu Biển Chu, nhưng còn chưa kịp phát hỏa cũng đã bay vào trong phạm vi tấn công của Cố Thanh Mi.
Cố Thanh Mi cười to một tiếng: “Còn chạy nữa không?”
Tiền Khuyết lảo đảo đứng trên mặt đất, không nói nên lời.
Khí lạnh từ thanh kiếm băng quả thực làm mọi người run rẩy.
Bàn tay trắng muốt của Cố Thanh Mi cầm thanh kiếm băng lạnh lẽo, đáy mắt cuối cùng lộ ra nét tàn nhẫn. Tiểu hội Tả Tam Thiên thì sao? Tên cuồng
ngôn làm nhục mình trước mặt, ả phải chính tay đâm chết.
Ả không do dự đâm tới một kiếm.
Tuy nhiên lúc này Tiền Khuyết lại một lần nữa nhìn ra phía sau ả, lộ ra vẻ vui mừng: “Kiến Sầu tiên tử!”
Kiến Sầu?
Cố Thanh Mi không hề cử động!
”Bổn cũ soạn lại, ngươi cho rằng ta còn sẽ mắc lừa sao?”
Ả đâu có ngu như vậy.
Không thèm quay đầu lại nhìn, thanh trường kiếm của Cố Thanh Mi vẫn vững vàng như cũ.
Nhưng...
Lần này hình như có chút không giống.
Không ngờ Tiền Khuyết lại không quay đầu chạy vì nói dối bị vạch trần mà trợn tròn mắt như nhìn thấy ma, ngẩn ngơ nhìn về phía sau ả.
Cuối cùng Cố Thanh Mi ý thức được, lần này có thể không phải hắn lừa ả.
Ả hoảng sợ quay lại, chỉ nhìn thấy vô số dây leo đan vào nhau quấn chặt
Kiến Sầu bên trong như một chiếc kén màu lục khổng lồ, không có một chút ánh sáng nào chiếu vào được, ngay cả linh khí cũng khó mà len vào.
Tất cả dây leo vốn đang ngày càng siết chặt, nhưng lúc này chúng lại yên lặng một lát.
Sau một lát yên lặng là rung động rất nhỏ.
Một sức ép đáng sợ đột nhiên tràn khắp cả mộ mắt cá.
Chiếc kém màu lục to lớn do dây leo kết thành không ngờ lại ầm ầm nổ tung!
Uỳnh!
Cố Thanh Mi hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Ả đứng ở trước mặt Tiền Khuyết vốn đã cách chiếc kén xanh rất gần, lúc
này đúng là đứng mũi chịu sào, vô số dây leo nổ tung vỡ vụn, biến thành
vô số mảnh to nhỏ bắn mạnh ra bốn phương tám hướng.
Cố Thanh Mi không thể chống đỡ được chấn động này, lập tức bị ném lên cao rồi đập vào trên tường.
Uỵch một tiếng.
Lúc trước Tiền Khuyết hộc máu thế nào, bây giờ Cố Thanh Mi hộc máu thế ấy.
Sau khi dây leo nổ tung vỡ vụn, chiếc kén màu lục to lớn biến mất, ở chỗ đó chỉ còn một cơn lốc xoáy to lớn do phong nhận màu đen tạo thành.
Bộ trường bào màu trắng nhạt dính dịch thể màu xanh lục, bóng dáng Kiến Sầu nhạt nhòa trong gió xoáy phong nhận.
Tất cả mọi người hoảng sợ quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy một cây dây leo kéo dài vào trong cơn gió xoáy.
Cây dây leo này cũng to một trượng, kích cỡ không khác gì những dây leo khác, chỉ có điều lại là màu khô vàng.
Màu sắc dây leo này như màu lá rụng, có vẻ như héo rũ.
Dù nó cũng to cả trượng nhưng lại rắn chắc hơn rất nhiều, bị vô số gió
đen chém vào cũng không bị chém đứt, ngược lại còn không ngừng vùng vẫy.
Chỉ tiếc...
Ngọn của nó đang bị Kiến Sầu tóm chặt trong tay.
Nàng bị nhốt trong vòng vây của khô diệp đằng, may mà có gân cốt máu
thịt mạnh mẽ xượt xa người thường, gặp phải sức ép như vậy cũng không
tổn hại một cọng tóc nào, còn dùng phong nhận phá tung chiếc kén.
Bắt nạt nàng đã quá lâu, giờ đến lượt nàng ức hiếp nó.
Đáy mắt Kiến Sầu lấp lánh ánh sáng lạnh lùng bình tĩnh, nhưng động tác
tay lại điên cuồng đến mức khiến tất cả mọi người nhìn trân trối.
Một tay nàng giơ lên, vô số lưỡi phong nhận toàn bộ thay đổi phương
hướng, không còn xoay quanh thành một cơn gió xoáy mà toàn bộ lao thẳng
vào cây dây leo khô vàng đó.
Phập phập phập...
Vô số phong nhận không ngừng chém vào dây leo để lại những vết thương lỗ chỗ.
Hai tay Kiến Sầu tóm chặt ngọn dây leo, dùng sứcxé mạnh sang hai bên.
Roạt!
Dây leo màu khô vàng rắn chắc dẻo dai đến mức nào? Dù đòn tấn công của
tu sĩ đánh vào thân nó cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng bị Kiến
Sầu hung hãn xé mạnh, phần ngọn không ngờ lại bị nàng xé thành hai nửa.
Lúc này trong mộ mắt cá lập tức có tiếng kêu đau chói tai.
Rõ ràng không nghe được, lại chấn động linh hồn mỗi người.
Tất cả các tu sĩ bao gồm Cố Thanh Mi và Tiền Khuyết đều cảm thấy như có người đánh thẳng một gậy và đầu mình ong ong.
Tiền Khuyết há hốc mồm.
Tay không xé khô diệp đằng! Cảm giác bá đạo này rất quen thuộc.
Mẹ nó chứ, không thể thế được!
Tim hắn không chịu nổi mất.
Cố Thanh Mi lại cắn răng cười lạnh.
Là nó!
Tuyệt đối chính là nó!
Sức mạnh thuần túy này, không thể có người thứ hai.
Đoạt cơ duyên, cướp cốt ngọc Đế Giang ả cực nhọc tìm kiếm, còn là đại sư tỷ Nhai Sơn?
Tốt!
Ả gượng chống tay đứng lên, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.
Những người khác cũng há hốc mồm.
Đứng giữa không trung, trên vô số trường mâu xương trắng, Kiến Sầu quả thực như một chiến thần đẫm máu.
Quỷ Phủ không biết đã biến mất khi nào, vũ khí của nàng chính là thân thể nàng, là đôi tay nàng.
Đó rõ ràng là thân thể tu sĩ, sao có thể so với loại yêu vật như khô diệp đằng được?
Nhưng nàng vẫn hung hãn đưa tay xé...
Dịch thể như máu tươi văng khắp nơi, một cây khô diệp đằng đáng sợ không ngờ lại bị nàng xé thành hai nửa.
Đây có còn là người không?
Đây còn là tu sĩ thông thường sao?
Một số yêu thú tung hoành rừng núi cũng không sức mạnh ngang tàng như vậy.
Xé!
Xé ra một con đường máu!
Mắt Kiến Sầu vẫn trong trẻo, tay vẫn xé đến cùng.
Cả thân khô diệp đằng lập tức rũ xuống.
Nó như một cái ống to lớn, xé đến giữa thân liền có thể nhìn thấy khoang rỗng to lớn, bên trong là vô số chất lỏng chảy ra.
Một màu lục rực rỡ.
Con mắt cá lơ lửng phía trên cây khô diệp đằng cũng đột nhiên rung động kịch liệt như bị trúng đòn nặng.
Run rẩy không ngừng, như gặp đại địch!
Lúc hai tay Kiến Sầu xé khô diệp đằng đến tận gốc, con mắt cá đột nhiên
phát ra ánh sáng trắng tinh, đồng thời phát ra một tiếng kêu sắc bén.
Ánh sáng trắng tinh gần như lập tức chiếu vào đáy mắt Kiến Sầu, như chiếu rọi ra thứ gì đó trong mắt nàng.
Bức tranh trên tường phía trong cũng tràn ra khí đen như hô ứng với mắt cá.
Âm thanh bể dâu vang lên lúc trước lại vang lên lần nữa.
”Hủy tay chân của ta, vào thế giới của ta!”
Lúc này Kiến Sầu đã bị ánh sáng trắng và khí đen đồng thời bao phủ...