Ta Không Thành Tiên

“Côn Ngô, Tạ Bất Thần...”

Tình hình phát triển như thế nào đúng là hoàn toàn không thể dự đoán được.

Âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng Tiểu Kim phát ra, đi cùng là tiếng cười âm trầm kì lạ.

Hắn nhìn chằm chằm Tạ Bất Thần, tự đầu tới giờ ánh mắt vẫn chưa lúc nào rời khỏi người hắn.

Ánh mắt Tạ Bất Thần cũng dừng trên người hắn, điểm bất đồng duy nhất là có thêm vài phần bình tĩnh.

Ngay từ lúc Tiểu Kim đột nhiên xuất hiện ngoài cửa ẩn giới, trong lòng
hắn đã có hoài nghi, có điều hắn không hề hiểu rõ bản thân Tiểu Kim, lại vì Tiểu Kim xem như cùng một đội với đám người Kiến Sầu nên hắn không
tiện lắm mồm.

Nếu dùng tốt người này, nói không chừng sẽ là một thanh kiếm sắc để đối phó Kiến Sầu.

Cho nên, xuất phát từ các nguyên nhân trên, Tạ Bất Thần vẫn không nói với Kiến Sầu về sự hoài nghi của mình đối với Tiểu Kim.

Có điều hắn không ngờ cuối cùng quân cờ này lại bị Kiến Sầu đi trước, ma xui quỷ khiến thế nào mà gã Tiểu Kim hắn vẫn hoài nghi nhưng chưa xử lí lúc này lại trở thành lá bùa đáng sợ đòi mạng hắn.

Tạ Bất Thần nhìn khuôn mặt có chút quen mắt đó, đáy lòng lại là cảm giác hoàn toàn xa lạ, tay nắm chặt Nhân Hoàng kiếm, giọng nói khôi phục tỉnh táo và bình tĩnh.

”Thì ra là Tống thiếu tông chủ Sơn Âm tông, thất kính!”

Lời nói vừa dứt, Tiểu Kim mặc áo da thú lập tức cười lên, thái độ có vài phần điên cuồng.

Trong lúc đang cười, thân hình hắn cũng hóa thành một cơn gió.

Thế công nhằm thẳng vào Tạ Bất Thần!

Ngay lúc hắn bắt đầu lao tới, khuôn mặt của Tiểu Kim cuối cùng cũng biến đổi, mặt mày biến ảo thành một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, lạnh lẽo, âm
trầm, nặng nề...

Là một khuôn mặt thanh niên.

Tạ Bất Thần không hề đoán sai: Kẻ trước mặt này căn bản không phải Tiểu Kim gì mà là Tống Lẫm Sơn Âm tông.

Khí đen mù mịt gần như lập tức bao phủ toàn thân Tống Lẫm.

Dù không biết vì sao Tạ Bất Thần và Kiến Sầu lại đánh nhau sống chết,
nhưng đối với hắn đây vẫn là một cơ hội cực tốt. Bất luận hà đồ bí phù
có tồn tại hay không, chỉ nói giết chết Tạ Bất Thần, đệ nhất thiên tài
Côn Ngô hiện nay đã có thể mang đến đầy đủ hưng phấn cho hắn.


Nếu hắn giết chết thiên tài Côn Ngô này, dù là không nhận được bất cứ
thứ gì trong ẩn giới Thanh Phong am cũng là một công lớn đáng để khoe
khoang.

Khi đó tên Ung Trú không hề có chiến công gì kia làm sao có thể sánh được với hắn nữa?

Chỉ cần nghĩ như vậy, Tống Lẫm đã cực kì hưng phấn, đáy mắt dần thấp thoáng màu máu.

Kiến Sầu mặc dù đã đi nhưng trong mấy đường hầm phía sau vẫn còn có mấy
tên tu sĩ Trung Vực, thời gian để Tống Lẫm động thủ không hề nhiều.

Cho nên...

Tốc chiến tốc thắng!

Ầm!

Yêu ma khí tung hoành, một chưởng đánh về phía Tạ Bất Thần.

Trên quảng trường lập tức lại ào ào vũ bão.

Cánh cửa hư ảo đã biến mất một thời gian.

Trong cưaqr, Kiến Sầu quay lại nhìn một cái, nhìn không trung còn chưa hết dao động, cảm thấy còn có chút run rẩy.

Từ lúc đóng giả Chu Ấn ra khỏi đường hầm, tiếp xúc với mấy tu sĩ Sơn Âm
tông, lại phát hiện ra thân phận của Tạ Bất Thần qua manh mối quan sát
được, cuối cùng là một trận chiến đấu cực kì nguy hiểm...

Không chỉ là đấu sức mà còn là đấu trí!

Bây giờ chợt thoát khỏi trạng thái chiến đấu vừa rồi, Kiến Sầu lại cảm
thấy trong đầu đột nhiên trống rỗng, có chút không phản ứng kịp.

Tạ Bất Thần chỉ sợ có chết cũng không ngờ rằng trong tay nàng lại nắm
giữ “chìa khóa” để mở cửa, nếu không hắn đã không dám yên tâm giao chiến với nàng như vậy.

Lần này xem như hắn đã hoàn toàn bị nàng lừa gạt.

Tiểu Kim tới rất đúng lúc, lúc trước Kiến Sầu đã nghi gnowf gã này có
vấn đề, lại được quân cờ đen trắng của Tạ Bất Thần nhắc nhở, chẳng lẽ
còn có thể không rõ? Sự xuất hiện của hắn lần này tuy nói là ngẫu nhiên
nhưng thực ra cũng là tất nhiên.


Lòng mang mưu đồ, sức mạnh siêu quần, tất phải qua cửa sớm, xuất hiện đầu tiên trên quảng trường.

Cuối cùng Kiến Sầu vẫn thành công.

Tạ Bất Thần đã trọng hương phải đối đầu với thiếu tông chủ Sơn Âm tông gần như ở trạng thái đỉnh cao.

Tặc tặc, chỉ sợ không chết cũng phải lột một lớp da.

Bên môi mang một nụ cười kì lạ, một lát sau nàng mới cảm thấy toàn thân thả lỏng, thế là bắt đầu quan sát xung quanh.

Trên quảng trường, Kiến Sầu đã nhìn thấy bản đồ rất giống mê cung đó, hơn nữa bản đồ này còn không ngừng thay đổi.

Bây giờ đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên nang đang ở trong một mê cung, bốn phía đều là tường cao màu xám nối liền với nhau, thỉnh thoảng có những
khe hở lộ ra, chính là những lối đi được mở trong mê cung.

Có điều ai cũng không biết những lối đi này dẫn đến đâu, rốt cuộc có phải đường cụt hay không.

Về chỉnh thể, tường đá có hình dạng hai lớp hình vuông vây Kiến Sầu ở giữa.

Có lẽ là trong ẩn giới không có ai đến, trên mặt đất lát nước phiến đá
màu xám, giữa các phiến đá này có khe hở, lúc này lại có một ít cỏ dại
từ trong những kẽ đá này mọc ra, hơi khô vàng, hơi chật chội.

Mặt đất sạch sẽ, không nhìn ra dấu vết có bố trí trận pháp nào.

Kiến Sầu xem xét một hồi, cuối cùng vẫn cẩn thận hạ xuống đất.

Chuyện gì cũng không xảy ra, cực kì yên tĩnh.

Tạm thời không có bất cứ nguy hiểm nào, ở đây ngoài nàng cũng không tìm được vị khách không mời thứ hai xông vào ẩn giới.

Sau khi xác nhận an toàn, dây thần kinh kéo căng trong đầu nàng cũng chùng xuống.

Thế là cảm giác đau đớn bứt rứt lập tức từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân Kiến Sầu, khiến nàng suýt nữa kêu thành tiếng vì đau.

Đau.

Đau như xé.

Sau khi xác nhận an toàn, rời khỏi trạng thái chiến đấu, thân thể căng
cứng được thả lỏng, những đau đớn lúc trước hoàn toàn không để ý đến vì

quá tập trung tinh thần liền hoàn toàn bùng phát.

Tạ Bất Thần rốt cuộc vẫn là một niềm kiêu hãnh của Côn Ngô.

Nhân Hoàng kiếm đối chiến Hồng Nhật Trảm do Cát Lộc đao của nàng thi
triển, mạnh mẽ tạo thành hiệu quả bạch hồng quán nhật, quả thật kinh hãi người đời.

Tạ Bất Thần họa vô đơn chí, sau khi giao thủ lại càng trọng thương, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn lành lặn.

Cát Lộc đao im lặng bị nàng nắm trong tay.

Trên mũi đao, một vệt tối màu xuất hiện.

Tí tách.

Là máu tươi theo chuôi đao, chảy xuống lưỡi đao, sống đao, dần dần đến mũi đao, cuối cùng rơi xuống đất.

Kiến Sầu cắn răng nhịn đau, chuyển Cát Lộc đao sang tay kia rồi mở bàn tay phải ra.

Bàn tay trắng muốt, ngón tay thon dài, mang vài phần thanh tú.

Có điều lúc này một vết thương sâu thấy xương xuất hiện trong lòng bàn
tay, kéo dài hai tấc, phá hoại gần hết cảm giác thanh tú của cả bàn tay, chỉ còn lại một vẻ tàn phá dữ tợn.

Là kiếm khí từ một kiếm của Tạ Bất Thần.

Kiến Sầu nhìn vết thương trong lòng bàn tay, đáy mắt có ánh sáng lạnh lướt qua.

Nhân Hoàng kiếm...

Một thanh kiếm mạnh đến mức tà môn.

Trước kia lại chưa hề nghe nói đến sự tồn tại của một thanh kiếm như vậy.

Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải cướp lấy thanh kiếm này từ trong tay Tạ Bất Thần để xem cho rõ.

Có điều bây giờ đã không có cơ hội.

Linh lực trong gnf cũng đã cạn hơn nửa, lúc này tạm thời còn chưa có ai
vào, dù trong tay Tạ Bất Thần và Tống Lẫm có chìa khóa thì bây giờ cũng
đang kiềm chế lẫn nhau, sẽ không có cơ hội tiến vào.

Nàng nhìn một vòng xung quanh, cất bước đi tới dưới một bức tường, ngồi
xếp bằng xuống, trong miệng ngậm mấy viên đan dược, nhắm mắt ngưng thần
khôi phục nguyên khí.

Bất kể là đối địch hay là xông quan, nếu sức mạnh không đạt đến đỉnh cao như Tạ Bất Thần thì sớm muộn cũng phải thua thiệt.

Kiến Sầu đã tính toán được Tạ Bất Thần, lại sẽ không để chính mình rơi vào tình cảnh giống như hắn.


Nàng khoanh chân ngồi xuống, tinh thần lắng xuống, cộng thêm thân thể
kiên cường dẻo dai, vết thương trên người không nặng, không đến một khắc đã điều tức xong, đến lúc mở mắt ra, trong mắt lấp lánh tinh quang, sức mạnh dù chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng đã được bảy tám phần.

Trong mê cung do những bức tường đá tạo thành tạm thời còn chưa xuất hiện người thứ hai.

Kiến Sầu đứng dậy nhìn một vòng, trong lòng yên ổn, liền bắt đầu suy
nghĩ: “Nàng đã nhìn thấy bản đồ mê cung có bốn tầng, một tầng bao quanh
một tầng, chính giữa dường như là điểm cuối của mê cung, vừa hay có bốn
đạo ấn...”

Cũng là nói, nếu phải đi ra mê cung, nhất định phải nhờ vào bốn đạo ấn đó.

Trong tay Kiến Sầu có đạo ấn, chỉ không biết phải đi đâu tìm khe lõm hình lục giác thứ hai.

Bước chân khẽ động, Kiến Sầu vừa định cất bước đi tới.

Ầm ầm...

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng đất rung núi chuyển.

Bức tường đá sau lưng Kiến Sầu, thậm chí cả bức tường đá đối diện đều
lui về phía sau, những bức tường đá mới lại nhanh chóng mọc lên, trời
đất quay cuồng.

Đừng nói là tường, thậm chí nàng còn cảm thấy mặt đất dưới chân cũng chuyển động theo.

Mê cung đã thay đổi.

Tay trái Cát Lộc đao, tay phải Quỷ Phủ, Kiến Sầu cảnh giác nhìn cục diện hoàn toàn thay đổi xung quanh, trên gương mặt toàn là ngưng trọng: Lúc ở ngoài tường cao, bản đồ mê cung mỗi một khắc biến ảo hình thái một lần, không nghĩ tới sau khi vào trong, mê cung này cũng một khắc biến ảo
hình thái một lần như vậy.

Bản thân mê cung đã làm mọi người đau đầu, mê cung có thể di động đúng là không kahcs gì một con dã thú chuyên cắn người.

Kiến Sầu đang ở trong bụng con dã thú này.

Bức tường đá quen thuộc biến mất, trên bức tường đá mới xuất hiện trước mặt Kiến Sầu lại không trống rỗng.

Kiến Sầu xoay người lại cau mày quan sát, phát hiện sự khác biệt trên đó.

Trên tường đá phía sau nàng có khoét một khoảng giống như chiếc hang,
đen sì sì không thấy rõ bên trong rốt cuộc là cái gì, chỉ có trên đỉnh
chiếc hang này có khắc một con dế mèn rất sống động.

Xung quanh con dế mèn lại có những vòng khắc nhỏ, Kiến Sầu ngưng thần
nhìn, chợt nhớ tới hành lang bích họa, nhớ tới Ý Trịch Trục đã đi qua
lúc trước.

Lại là Bất Ngữ thượng nhân lưu lại?

Lại là linh thú xuất hiện?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận