Ta Không Thành Tiên

Dịch giả: sweetzarbie

Nói xong, Trương Thang liền đem quyển danh sách tân quỷ cất trong tay áo mở ra, ngón tay thuôn dài nhấn một cái lên hai chữ Kiến Sầu xiêu xiêu vẹo vẹo kia.

Xoạt!

Lập tức, từ trên hai chữ này có một luồng khí đen bay lên, ngưng tụ thành hình một thanh kiếm nhỏ rồi vọt thẳng về phía tấm Chiếu ngã kính! Tiếng kiếm vút đi rất nhẹ, gần như không nghe thấy được tiếng động.

Trước tấm kính ấy, thanh tiểu kiếm liền lập tức hóa thành một mảnh sương mù đen lạnh lẽo âm u, rồi lượn lờ hòa quyện lại thành hai chữ "Kiến Sầu"!

Cảnh tượng trông khá ảo diệu, huyền bí.

Kiến Sầu nghiêng đầu nhìn quyển danh sách mở rộng trong tay Trương Thang thì thấy chỗ có viết tên của nàng bây giờ đã trống rỗng, ngay cả một vệt mực nhỏ cũng không còn.

Chỉ với một thủ pháp đơn giản như vậy mà Trương Thang đã phóng nét mực lên Chiếu ngã kính rồi sao?

Kiến Sầu thật tình không hiểu chuyện này rốt cuộc ý nghĩa ra sao.

Nhưng quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đã vui vẻ tiến lên, giải thích cho nàng hiểu.

"Đây là trình tự "Tống danh", còn gọi là "Tống mạng", tức là trình tên tuổi lên cho Chiếu ngã kính. Nó sẽ lưu tên rồi kiểm tra, đối chiếu với hồn phách. Nói một cách khác, đây cũng chính là khai báo toàn bộ một đời người, nên vì vậy gọi là "Tống mạng" cũng không sai."

Kiến Sầu hơi bất ngờ về tống danh và tống mạng. Kiến giải về hai cách gọi này thì ra cũng có chút thú vị. Nàng còn định hỏi Trương Thang xem làm cách nào để qua cửa thành nhưng lại chợt nhớ tới đủ loại thủ đoạn, mánh khóe của y trên trần thế nên thôi không hỏi nữa.

Tại Cực Vực, tuy nàng rơi vào trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, nhưng hiện giờ đã có quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ, hơn nữa lại còn có Trương Thang bên cạnh nên cảm giác lo lắng bất an đã bớt đi rất nhiều. Việc cấp bách còn lại chỉ là thoát khỏi sự truy lùng của Thôi Giác mà thôi.

Sau khi "tống danh" xong thì Trương Thang không hề làm gì thêm mà chỉ nhìn Kiến Sầu.

Với một tâm trí luôn kiên định, vững vàng, nàng bình tĩnh bước lên chiếc cầu nọ.

Cây cầu này toàn bộ đều làm bằng gỗ, duy chỉ tại các chỗ ráp nối là được bọc bằng một loại thép kỳ lạ, trông rất lạnh lẽo. Dưới cầu là dung nham hừng hực đang cuồn cuộn chảy. Cầu tuy cao nhưng hơi nóng từ bên dưới phả lên khiến Kiến Sầu tưởng chừng như tóc tai của mình đều bị thiêu rụi cả, hay chỉ cần sơ ý một chút là sẽ rơi vào dòng nham thạch kia.

Kiến Sầu đã từng trải qua mấy bận sinh tử hiểm nghèo nên tinh thần kiên định vượt xa người thường. Trong tay không một tấc sắt, sắc mặt không đổi, nhịp tim không loạn, nàng cứ vậy mà giữ vững nhịp bước, từ từ tiến lên, thong thả như đi dạo chơi.

Một bước, hai bước...

Trên chiếc gương đỏ như hồng ngọc, trừ tên nàng ra thì xung quanh đều trống trải, tạm thời không thể thấy rõ bất cứ thứ gì khác. Đây chính là tấm gương soi rọi "chân ngã bản hồn", tức là linh hồn thật sự của một người. Nói cách khác, trên một chừng mực nhất định nó vừa ngầm chỉ vừa dự báo một điều gì đó.

Kiến Sầu sau khi biết được nhiều điều về chiếc gương rọi hồn này, lúc đi trên cầu thì không khỏi tò mò tự hỏi: Nàng sẽ nhìn thấy gì trong gương?

Trương Thang và hai tên tiểu quỷ không bước về phía trước bước nào mà chỉ đứng ở đầu cầu bên này quan sát.

Quỷ đầu to tò mò nhìn về phía trước, khẽ hỏi: "Cô ta... sẽ... thấy cái gì đây?"

"Ai mà biết được chứ?"

Tuy việc soi kiểm linh hồn vẫn như thường lệ, Kiến Sầu có lẽ sẽ không gặp chuyện gì bất trắc, nhưng chiếc gương sẽ chiếu rọi ra cái gì thì không ai biết trước được.

Quỷ đầu nhỏ lén đưa mắt liếc nhìn Trương Thang.

Y cũng đã từng đi qua chiếc cầu này và cũng đã từng bị chiếc gương này soi hồn. Không biết lúc đó, y nhìn thấy cái gì?

Trương Thang tuy không quay đầu lại nhưng cũng đã nhận ra là quỷ đầu nhỏ đang nhìn mình. Mặc dù vậy, ánh mắt y vẫn không rời khỏi Kiến Sầu nửa ly.

Hiện tại, nàng ta chỉ còn cách gương chừng hai trượng nữa mà thôi.

Từng bước, từng bước đi tới...

Kiến Sầu càng lúc càng đến gần. Trong lúc đó, nàng không tài nào ngăn mình đừng nhớ tới những việc đã xảy ra ở tiểu hội Tả Tam Thiên, những thị phi nhân quả trong môn phái, và tất cả những biến cố sự kiện khác,...

Trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng, Kiến Sầu hoàn toàn không biết mình sẽ thấy cái gì.

Còn một bước cuối cùng.

Chỉ còn cách một trượng nữa thôi.

Lúc nàng bước vào khoảng cách này thì trong nháy mắt, trên toàn bộ mặt gương bỗng phát ra ánh vàng cực kỳ rực rỡ! Hai chữ "Kiến Sầu" bằng mực đen nằm trong quầng sáng này như được bọc trong vàng. Chiếc gương hiện giờ trông không khác gì một vầng mặt trời chói chang có con ngươi đen ở giữa.

Thế nhưng...

Tưởng bỏng mà không bị bỏng, trái lại là cảm giác được đắm mình trong nước.

Nguyên cả quầng sáng vàng này đều hóa thành nước bao bọc, chà xát trên thân Kiến Sầu, tựa như muốn buộc hồn nàng lìa khỏi cơ thể. Ngay lúc đó, nàng bỗng cảm thấy mình như đang bồng bềnh trong một dòng sông mà thân xác mình đang lênh đênh trên đó như một con thuyền nhỏ. Còn hồn phách của mình thì lại đang đứng trên con thuyền ấy, phất phơ phiêu lãng muốn thoát bay đi.

Gần như siêu thoát!

Trong vầng hào quang vàng rực trước chiếc gương khổng lồ này, ánh mắt Kiến Sầu đã trở nên mờ mịt nhưng ý thức của nàng, hay nói đúng hơn chính linh hồn đang gần như bồng bềnh bên ngoài thể xác của nàng thấy được rõ ràng mọi biến hóa trong nét mực.

Hai chữ "Kiến Sầu" dường như bị ánh sáng vàng phân tán ra khắp nơi rồi hóa thành một bầu trời đêm vô cùng vô tận. Chỉ có điều bầu trời đêm này lại không có lấy một ánh sao nào lấp lánh.

Kiến Sầu nhất thời bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ngay lúc câu hỏi này vừa hiện lên trong trí nàng thì trong bầu trời đêm liền có vô số bóng người lấm tấm li ti như kiến bay tới. Trong cơn chấn động như núi rung đất lở, tất cả hợp lại thành đàn lũ lượt như triều dâng, ùn ùn tiến lên phía trước!

Trong cơn mơ hồ, Kiến Sầu lại cảm thấy những người này có một cái gì đó quen thuộc. Tuy chỉ nhìn thấy bóng dáng họ thấp thoáng nhưng nàng gần như có thể đoán ra___

Tất cả bọn họ đều là tu sĩ.

Hết lớp này đến lớp khác, các tu sĩ đó đều không ngừng ùn ùn tiến tới. Dường như bọn họ đang đuổi theo một cái gì đó nhưng đuổi đến một chỗ thì tất cả đột nhiên dừng lại.

Kiến Sầu vì vậy cũng hơi giật mình. Nhưng ngay khi họ dừng lại thì nàng cũng nhìn thấy rõ hơn.

Xa tít phía trước, ở nơi biển người bắt đầu có một đạo hào quang lóe lên, tựa như có một cái gì đó lướt qua. Cùng lúc đó, khi ánh hào quang vừa tắt thì tại chỗ đó liền xuất hiện một bóng người.

Hình dáng người đó mờ nhạt nhưng bóng lưng thì cao cao, rắn rỏi. Kiến Sầu không thấy rõ mặt, cũng không phân biệt được là nam hay là nữ mà chỉ thấy ngay lúc dừng lại, người đó đột nhiên rút trường kiếm ra!

Đường kiếm chém xuống sáng như dải sao sa giáng thế, chặn đứng hoàn toàn dòng người đang cuồn cuộn ào đến như triều dâng...

Dường như một kiếm ấy đối nghịch với cả thiên hạ!

Vì thế, cả biển người liền đùng đùng phẫn nộ, dường như họ không hiểu làm sao mà người nọ lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Nguyên một đám đông trở nên điên cuồng, sôi sục...

"Có chuyện gì vậy..."

Kiến Sầu chỉ cảm thấy đầu óc mình mụ đi. Nàng còn muốn xem tiếp, muốn nhìn rõ hơn nữa nhưng đột nhiên lại có một luồng khí tức vừa lạnh lẽo vừa nóng rực ập vào người!

Tựa như bị ai đó lấy một thanh chùy giáng mạnh vào đầu, hồn phách của nàng đang phập phù, phiêu diêu trên thân xác của mình không tài nào chịu nổi mà ngã nhập vào trong cơ thể.

Ầm!

Kiến Sầu nghe ầm một tiếng trong đầu rồi đột nhiên mở mắt!

Trên tấm gương rọi hồn đỏ như hồng ngọc, vết mực được biến trải thành khoảnh trời đêm này dường như bị cái gì đó tán vụn và dường như nó cũng đã tiêu hao hết mọi năng lượng của mình nên tất cả hoàn toàn sụp đổ, ngưng tụ lại thành một vệt dài mỏng mảnh chảy từ trên đỉnh gương chảy xuống...

Cảnh tượng hỗn độn tựa như không có điểm bắt đầu mà cũng chẳng có điểm kết thúc, cứ vậy mà tiếp diễn mãi mãi không ngừng.

Đây là một bức họa mà Kiến Sầu không tài nào hiểu được ý nghĩa hàm chứa bên trong của nó.

Sau khi xuất hiện chỉ trong chốc lát, mực đen bung tỏa thành giọt giọt li ti tựa như hoa sóng tung mình trên ghềnh đá, rồi tan biến mất. Những nét mực còn lại lăn tròn như thủy ngân rồi thấm hết vào trong gương, chẳng để lại vết tích gì nữa.

Cả người Kiến Sầu lắc lư một hồi, tâm thần chấn động, đầu đau như búa bổ. Nàng khó mà giữ nổi thăng bằng, thiếu chút nữa thì đã té xuống cầu.

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ sợ quá, la hoảng: "Coi chừng, coi chừng!"

Kiến Sầu lúc này mới định thần lại, nhướng mắt nhìn thì thấy tấm gương còn cách mình khoảng một trượng, cảnh vật mơ hồ, trùng điệp chồng lên nhau. Nàng biết đây là do mình hoa mắt chứ không phải là tại chiếc gương gây ra.

Kiến Sầu gắng hết sức giữ thăng bằng, đứng yên không nhúc nhích.

Trong lúc cảnh vật vẫn còn nhập nhòa trước mắt nàng như vậy thì chiếc gương rọi hồn lại từ từ hạ xuống, màu lửa đỏ quanh thân cũng nguội đi, rồi nó cứ thế mà chìm dần vào trong dòng nham thạch đang cuộn sóng. Phần gương chạm đến đâu thì hóa thành dung nham đến đó. Trong chớp mắt toàn bộ chiếc gương đã tan chảy hết.

"Thành công, thành công rồi!"

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ liền hoan hỉ hò reo.

Trương Thanh đứng ở phía đầu bên kia cầu cũng khẽ gật đầu, chỉ có điều trong ánh mắt y nhìn Kiến Sầu có hơi pha lẫn chút ngạc nhiên, khó hiểu.

Rốt cục, nàng ta đã nhìn thấy cái gì vậy? Điều gì đã khiến cho nàng ta thất thần như thế?

Phải biết rằng, y cũng đã từng trải qua tình cảnh như nàng nhưng lại không bị chấn động đến nỗi như vậy.

Trầm ngâm một hồi, Trương Thang mới lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài.

Trừ quỷ mới, mọi quỷ tu cần ra vào Uổng Tử thành đều phải có lệnh bài địa phủ. Vì đại đa số quỷ hồn đều vốn phải ở trong thành nên ít người tìm cách luồn lách trà trộn vào thành.

Nơi này giống như một nhà tù khổng lồ, không phải cứ muốn vào thì vào, muốn ra thì ra nên người ngoài muốn vào thành thực sự là vô cùng gian nan.

Vì vậy, vào thời điểm này mà nói, Kiến Sầu nhờ Trương Thang trợ giúp là cách tốt nhất.

Trương Thang cầm lệnh bài bước về phía trước, lúc đi đến đầu cầu thì vung tay ném lệnh bài lên cao thành một đường ấn.

Xoạt.

Loáng thoáng nghe như có cái gì đó mở ra.

Sau khi nghe tiếng động này, Trương Thang liền thu lệnh bài lại rồi bước lên cầu.

Quỷ đầu nhỏ và quỷ đầu to thấy vậy thì cũng ba chân bốn cẳng bước theo sát Trương Thang, lo lo lắng lắng sợ bị rớt xuống cầu.

Kiến Sầu vẫn còn đứng nguyên tại chỗ trên cầu, đôi mắt nàng vẫn đăm đăm nhìn vào dòng dung nham cuồn cuộn, chỗ chiếc gương rọi hồn đã tan biến. Ánh lửa trong đáy mắt nàng có một vẻ gì đó vừa lạnh lùng vừa cương nghị khó tả.

Lúc Trương Thang cùng quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đi tới, nàng mới hơi định thần lại mà quay đầu nhìn họ.

Quỷ đầu nhỏ vô cùng hiếu kỳ. Gã nhìn Kiến Sầu từ trên xuống dưới, hớn hở nói: "Chúng ta đã qua kiểm tra rồi. Đại tôn, đại tôn, cô thấy cái gì trong gương rọi hồn vậy? Mau, mau nói cho chúng ta nghe đi!"

"..."

Thấy cái gì ư?

Kiến Sầu cũng khó có thể kể rõ những gì mình đã chứng kiến. Nàng cảm thấy nó huyền ảo giống như hồi trước đã từng đứng trước cánh cửa thị phi nhân quả.

Là quá khứ?

Là hiện tại?

Hay tương lai?

Ngầm chỉ hay báo trước điều gì?

Đường mực dài không đầu không đuôi xuất hiện vào lúc cuối đó là tiêu biểu cho cái gì?

Vào lúc đầu, những người tu sĩ hợp thành một biển người như vậy, hiện tượng đó nói lên điều gì?

Bọn họ từ đâu đến?

Tia hào quang xẹt ngang qua đó đại biểu cho cái gì?

Còn sau đó, cái người đã vung kiếm chém xuống là ai?

Trong cơn mơ hồ, thậm chí Kiến Sầu lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía khó nói nên lời, bởi vì...

Nàng cảm thấy cái người xuất hiện vào lúc cuối, người đã bạt một kiếm kia trông rất quen.

Người đó rất giống nàng.

Lòng Kiến Sầu rối bời.

Nàng nặng nề nhắm mắt lại, gắng sức rũ bỏ mọi hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí mình, rồi lại mở to mắt ra.

Trước mặt Kiến Sầu là quỷ đầu nhỏ và quỷ đầu to, thậm chí Trương Thang cũng đang nhìn nàng thắc mắc, nàng lắc đầu nói: "Ta chỉ thấy một chút hình ảnh khó hiểu, vô nghĩa. Sắp trễ giờ rồi, hay là chúng ta nên đi trước đi thôi."

Cảm giác hồn lìa khỏi xác lúc nãy thật khủng khiếp.

Hồn phách của nàng vốn đã không trọn vẹn, tuy mười đốm linh quang đã ngưng kết thành hồn châu nhưng chất lượng hồn và phách vẫn như cũ nên ảnh hưởng chí mạng trong tu luyện vẫn không thể loại trừ hẳn được.

Trong trường hợp hồn phách xuất khiếu như thế này, thương tổn gây ra khá lớn nên nàng mới bị đau đầu như vậy.

Kiến Sầu liền mau chóng uống ngay viên đan vừa xuất hiện trong lòng bàn tay mình rồi tiếp tục tiến tới.

Lần này, bước chân của nàng đã nhanh hơn một chút.

Cửa thành Uổng Tử vừa mới mở ra. Hồi nãy Kiến Sầu gặp chuyện xảy ra như vậy nên khó tính được là còn bao nhiêu thời gian, vì thế bây giờ nàng chỉ còn cách gắng sức vượt cầu cho nhanh. Chỉ còn mười trượng nữa thôi, nhưng tính ra thì vẫn còn phải đi mấy chục bước nữa.

Chỉ một lát sau, Kiến Sầu đã đi qua cầu. Ba người kia cũng thuận lợi theo sau, trong đó Trương Thang là người đi cuối cùng. Chân trước y vừa bước, chân sau chưa kịp nhấc lên thì cả cây cầu dài bỗng rung lên một cái.

Từ trên không cao cao có thể thấy được mấy sợi xích sắt thô to đen đúa được mắc vào cửa thành bây giờ đang chuyển động, căng kéo cây cầu lên cao, thu vào trong thành.

Ầm ầm!

Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng xích sắt kẽo kẹt vang dội khủng khiếp, tưởng như rung chuyển, đánh thức cả thành Uổng Tử. Đầu lâu treo trên cửa thành lắc lư, lung lay, thiếu điều muốn rớt hết xuống đất. Dung nham chảy trong con hào bao quanh thành còn giận giữ bạo liệt hơn, sóng cuộn bắn tung bọt lửa lên trên tường thành.

Quỷ đầu nhỏ sợ quá, kêu lên thất thanh: "Sắp đóng cửa thành rồi, chạy mau lên!"

Đến khi cầu được kéo lên xong xuôi mà cả đám vẫn còn đứng ở cửa thành thì trong nháy mắt sẽ bị ép dẹp thành bánh tráng đó nha!

Bốn người không chút do dự, cùng nhau vọt về phía cửa thành gần như cùng một lúc.

Trường kiều càng lúc càng khép hẹp lại, tựa như một con mãnh thú đang gấp rút chạy về hang ổ của nó.

Vào sâu bên trong là một khoảng không tối đen như mực. Kiến Sầu vừa chui qua cửa thành thì như lạc vào một vùng sương mù tối đen dầy đặc, đưa tay không thấy được năm ngón, trong lòng tự nhiên không khỏi có chút sợ hãi. Nhưng chút hoảng hốt, e sợ đó không kéo dài được bao lâu thì gió lạnh đã tạt vào mặt nàng, xé nát bóng tối ngay trong nháy mắt!

Xuất hiện trước mặt cả bọn là một con đường cực kỳ rộng lớn đến nỗi bất kỳ đoạn nào, khúc nào của nó cũng có thể trở thành một quảng trường cho muôn người tụ hội.

Nhà cửa hai bên đường cao ngất ngưởng, cái nào cái nấy khác biệt nhau, có căn khéo léo tinh xảo, có căn dữ tợn quái ác, phong cách đa dạng, thậm chí còn có khi lòe loẹt đủ màu sắc!

Trong nháy mắt, thạch trụ đen tuyền hung ác hết cột này đến cột khác đã lặng lẽ vươn cao vòi vọi phía sau lưng bọn họ, tựa như là những chiếc gai nhọn chĩa tua tủa lên trời!

Con người ta đang ở trên một con đường rộng rãi mà đứng giữa những kiến trúc, cột trụ cao lớn khủng khiếp như vậy thì bỗng nhiên đâm ra có cảm giác mình nhỏ bé đến kỳ lạ.

Toàn bộ Uổng Tử thành vừa thô kệch vừa âm thảm, vừa tinh xảo vừa sặc sỡ. Đủ loại phong cách pha trộn tạp nham khiến cho người ta choáng ngợp, cực kỳ ấn tượng.

Bàn chân Kiến Sầu như bị mọc rễ trên đất, khó lòng cất bước. Ánh mắt của nàng dõi nhìn vào sâu trong bóng tối thăm thẳm tịch mịch, tưởng như muốn nhìn thấu đến tận cùng Uổng Tử thành nhưng thành trì này lại vô biên vô tận. Đập vào mắt nàng chỉ là một khoảng hư vô mà thôi.

Rung động trong lòng nàng thật khó mà nói nên lời. Thậm chí đó là một cảm giác bàng hoàng kinh ngạc tột cùng__

Nơi đây chính là Uổng Tử thành!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui