Ta Không Thành Tiên

Hôm đó Khương Hạ từ trong phòng mình đi ra, như mọi ngày lại nhảy thẳng ra bên ngoài.

Ở Nhai Sơn không có gì tốt, chỉ có ở đây mỗi ngày nhảy từ vách núi xuống Linh Chiếu đỉnh đều có thể trải nghiệm cảm giác sung sướng khi tự sát.

Khương Hạ rất thích cảm giác hoàn toàn mất khống chế này.

Đương nhiên hắn còn trẻ, ít nhất thoạt nhìn năm nay mới mười tuổi, đương nhiên không thể chết sớm thế được.

Cho nên khi người hắn sắp rơi xuống đất, đấu bàn lóe lên rồi biến mất dưới lòng bàn chân hắn, ánh sáng màu đỏ tía lan nhanh giống như ảo giác.

Đến lúc ánh đỏ biến mất, hắn đã đứng vững vàng dưới đất.

Ngước mắt lên nhìn, sáng nay Linh Chiếu đỉnh vẫn êm đẹp, chỉ còn nửa tháng nữa là tiên hạc sẽ về Quy Hạc tỉnh, có điều...

Khi ánh mắt Khương Hạ nhìn về phía Quy Hạc tỉnh, một động vật kì lạ lập tức đập thẳng vào mắt hắn.

"Ôi..."

Thở dài một tiếng, Khương Hạ vỗ vỗ trán, không biết nói gì cho phải.

Là thứ bảy, à không, từng là đệ tử thứ bảy của Phù Đạo sơn nhân, gã Khương Hạ hơi mập này cũng coi như là khá hiểu các thói quen của Phù Đạo sơn nhân.

Nhưng tại sao trước kia hắn lại không biết sư tôn thích nuôi ngỗng nhỉ?

Nghe nói con ngỗng này vẫn đi theo Phù Đạo sơn nhân từ cô đảo nhân gian đến Thập Cửu Châu. Vốn Phù Đạo sơn nhân định ăn thịt nó, không ngờ đến lúc đã có thể ăn thì lão lại nói "Có thể nuôi một con ngỗng lâu như vậy, sợ rằng không chỉ là duyên ăn uống", vì thế dứt khoát giữ lại một mạng cho con ngỗng này.

Từ trên xuống dưới Nhai Sơn nghe vậy, tất cả đều nhìn Phù Đạo sơn nhân bằng một ánh mắt cực kì hoảng sợ.

Bọn chúng cho rằng mặt trời mọc từ phía tây rồi, Phù Đạo sơn nhân không ăn mặn rồi.

Chỉ tiếc...

Khương Hạ đi tới gần Quy Hạc tỉnh, nhìn... con ngỗng trắng đang tao nhã cong cổ rỉa lông trên mặt nước rất rộng rãi.

Đây chính là nơi ở mới của con ngỗng trắng.

Ai cũng không nghĩ rằng lão già khốn kiếp Phù Đạo sơn nhân này lại nuôi con ngỗng trong Quy Hạc tỉnh luôn.

Khương Hạ đi hai vòng xung quanh con ngỗng trắng, ngón tay đặt dưới cằm, luôn cảm thấy trong lòng có một cục tức không nuốt xuống được.

Đại sư tỷ cũng đã đành, tại sao ngay cả con ngỗng có liên quan đến đại sư tỷ đều kiêu ngạo như thế?

Mặc dù đại sư tỷ mà sư phụ mới thu nhận là một người có vẻ rất hiền lành nhưng Khương Hạ vẫn không thể thích nổi.

Biết làm sao được...

Lúc đầu nghe nói sư phụ cuối cùng cũng thu nhận một đồ đệ mới, hắn quả thực cảm động đến rơi nước mắt, thế là có thể thoát được cái danh tiểu sư đệ rồi, cảm ơn trời đất!

Ai ngờ thoáng cái tiểu sư muội lại biến thành đại sư tỷ!

Khương Hạ xui xẻo vẫn cứ là tiểu sư đệ trong số các đệ tử của Phù Đạo sơn nhân, chỉ là từ đệ tử thứ bảy biến thành đệ tử thứ tám.

Cuộc đời bây giờ khó sống quá rồi!

Mấy ngày trước đến phiên hắn và lục sư huynh Trần Duy Sơn làm nhiệm vụ ở Chấp Sự đường, lại gặp ngay lão chưởng môn không đáng tin quẳng gánh ném cho một đống việc vặt vãnh, đúng là đau đầu, không ngờ vẫn không tìm được thời gian đến xem đại sư tỷ mới tới.

Kết quả quay đi quay lại chưa được mười hai canh giờ, sư phụ đã bắt buộc đại sư tỷ bế quan rồi!

Khương Hạ và Trần Duy Sơn đáng thương, ngay cả mặt vị "đại sư tỷ Nhai Sơn", "nữ tu sĩ Nhai Sơn duy nhất" này cũng còn chưa kịp thấy, bây giờ Khương Hạ cũng đành phải nhìn tạm con ngỗng trắng nghe nói là có quan hệ rất sâu xa với đại sư tỷ này vậy.

Con ngỗng trắng vui chơi dưới nước, hai cái chân nhẹ nhàng khua, nhìn hết sức tao nhã.

Khương Hạ lắc đầu, không nhịn được thầm thì: "Chỉ nửa tháng nữa là đàn tiên hạc đó về, để tao xem mày còn ở đây được nữa không".

Con ngỗng trắng quay mặt đi, xoay mông về phía Khương Hạ.

Khương Hạ nhìn thấy, không nói được gì nữa.

Chẳng lẽ đúng là thời buổi đã khác, ngay cả một con ngỗng cũng bắt nạt mình?

Đang cân nhắc xem có nên tìm cơ hội lén mang con "ngỗng hữu duyên" này của sư phụ đến Giai Hào đường làm thịt hay không, Khương Hạ còn chưa quyết định được, chợt nghe thấy sau lưng có một tiếng nổ lớn.

Khuôn mặt lập tức căng thẳng, Khương Hạ vừa quay đầu lại đã cảm thấy có một sức ép mạnh mẽ tạt vào mặt.

Linh khí tinh thuần đến đáng sợ mang theo một hơi thở gần như hủy diệt lao vút qua giữa không trung trên đỉnh đầu hắn.

Tốc độ nhanh kinh người!

Khương Hạ còn chưa kịp phản ứng lại, đòn tấn công đáng sợ đó đã biến mất.

Giờ phút này, toàn bộ Nhai Sơn đều bị kinh động.

Tiếng động cực lớn còn vang vọng trong khe núi, cả Linh Chiếu đỉnh vẫn chìm trong tiếng ù ù.

Khương Hạ đứng bên cạnh Quy Hạc tỉnh, cứng nhắc ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên vách Nhai Sơn cao cao, vị trí nghe nói là nơi đại sư tỷ bế quan không biết bị cái gì đục thủng một lỗ to tướng, cao phải đến bảy tám trượng, hình dáng rất kì lạ.

Khương Hạ chớp chớp mắt, nhìn một lúc lâu, cuối cùng nuốt nước miếng.

Hắn đã nhận ra, hình thù giống một bàn chân người.

Các tu sĩ đang ở trên Linh Chiếu đỉnh cũng đều nhìn lên địa điểm xảy ra chuyện. Các tu sĩ không ở Linh Chiếu đỉnh cũng nhanh chóng ngự khí ngự không bay đến, ánh sáng của pháp bảo xuất hiện chi chít giữa không trung.

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận.

"Kẻ thù đánh lén?"

"Làm gì có ai dám đánh Nhai Sơn? Chán sống à?"

"Không giống lắm..."

"Cái lỗ to quá!"

"Hình thù sao có vẻ là lạ..."

...

Đích xác là hơi kì lạ.

Khương Hạ đưa cánh tay ngắn ngủn lên sờ sờ cái cằm mũm mĩm như trẻ con, trong đôi mắt đen láy lộ ra vài phần suy tư. Giẫm chân lên một quầng ánh sáng màu đỏ tía, hắn bay thẳng lên chỗ lỗ thủng có hình thù kì lạ đó.

Lúc này Phù Đạo sơn nhân nghe tin mà đến vẻ mặt cũng căng thẳng.

Chưởng môn Trịnh Yêu luôn luôn bỏ bê mọi việc không ngờ cũng ưỡn bụng đi theo phía sau Phù Đạo sơn nhân.

Mấy người đều không nói, bay thẳng đến chỗ lỗ thủng.

Lỗ thủng mới xuất hiện này thật sự là quá lớn...

Mấy người vừa bay tới muốn không nhìn thấy Kiến Sầu đứng bên trong phòng cũng khó.

Bên trong lỗ thủng hình thù kì dị, ánh mắt Kiến Sầu thật sự bình tĩnh và tỉnh táo.

Nàng đương nhiên cũng nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân, chưởng môn và mấy người đứng giữa không trung, trong đó còn có mấy khuôn mặt mình không biết, thậm chí ngay cả một đứa trẻ con nhìn như củ cải cũng tới xem náo nhiệt.

Kiến Sầu suy nghĩ một lát, tay phải vo tờ giấy vẽ đạo ấn, tờ giấy liền biến mất trong lòng bàn tay.

Nàng cầm ngọc giản trong tay trái, chậm rãi đi ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Bước qua đống đổ nát trên mặt đất, Kiến Sầu phát hiện cửa tàng kinh các giống như giao giới giữa hư và thực.

Giữa cửa tàng kinh các bị đạp vỡ và vách núi bị đạp vỡ dường như có một khe hở màu đen, lúc Kiến Sầu không nhìn thì cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng lúc nhìn thì nó lại biến mất.

Kiến Sầu hết sức thận trọng bước qua, ánh mặt trời bên ngoài cuối cùng chiếu xuống người nàng.

Tất cả các đệ tử Nhai Sơn đứng trên Linh Chiếu đỉnh cũng lập tức nhận ra nàng, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Đây chẳng phải đại sư bá bế quan mười ngày trước hay sao?

Rốt cuộc đại sư bá đã làm gì mà có động tĩnh lớn như vậy?

Chẳng lẽ có kẻ thù tấn đánh lén thật?

Nghi vấn của các đệ tử cũng là nghi vấn của chưởng môn và các trưởng lão.

Phù Đạo sơn nhân lại không nghĩ nhiều như vậy, sắc mặt lão cực kì nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn Kiến Sầu, lập tức phát hiện Kiến Sầu đã khác trước.

Mặc dù bế quan mười ngày nhưng da dẻ trên mặt nàng rất tốt, mềm mại mà sáng sủa.

Trong mắt có bối rối và hoảng hốt nhưng lại không hề mệt mỏi, ngược lại thần quang tụ tập, không tản ra ngoài.

Tay trái cầm một miếng ngọc giản, tay phải lại dường như không biết nên để ở đâu.

Quan sát kĩ lưỡng toàn thân Kiến Sầu, không có bất cứ vết thương nào, Phù Đạo sơn nhân lập tức thở phào một hơi: "Xem ra không có việc gì lớn".

Bốn ông già tóc trắng xoá sau lưng Trịnh Yêu đều không nhịn được mấp máy môi.

Cuối cùng có một trưởng lão lông mày dài như tóc không nhịn được mở miệng nói: "Phù Đạo sư bá, nói như vậy sợ là không được tốt lắm. Chuyện của Nhai Sơn cũng không xem như chuyện lớn sao?"

Phù Đạo sơn nhân khinh thường nói chuyện với tên hậu bối này, thậm chí còn nhìn một cái đầy xem thường.

Trưởng lão lập tức không nói nữa.

Trong lòng ấm ức hết cỡ.

Trưởng lão thì sao?

Không đỡ được Phù Đạo sơn nhân vai vế cao hơn mình mà!

Ai bảo lão là lão già duy nhất sống sót trong trận đại chiến mười giáp trước? Nếu không có Phù Đạo sơn nhân thì cũng không có Nhai Sơn hôm nay.

Trưởng lão trong lòng tức giận nhưng cũng đành phải nhẫn nhục nuốt xuống.

Thấy bọn họ không nói nữa, Phù Đạo sơn nhân cũng đáp xuống đất đứng trước mặt Kiến Sầu. Kiến Sầu chậm rãi thở phào một hơi.

Phù Đạo sơn nhân mở miệng liền hỏi: "Có phải gặp kẻ xấu đánh lén không?"

"Không phải..." Kiến Sầu nghiêm mặt, chần chừ một lát mới đáp: "Đồ nhi không nghĩ tới lại làm ra động tĩnh lớn như vậy".

Khụ khụ!

Chưởng môn phía sau đột nhiên ho sặc sụa. Hắn bị sặc nước miếng của chính mình, lại không kịp lấy hơi đã kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói cái gì?!"

Cái gì mà "Đồ nhi không nghĩ tới lại làm ra động tĩnh lớn như vậy"?

Nói thế có nghĩa động tĩnh này căn bản không phải người ngoài gây ra mà chính là kiệt tác của người nhà Nhai Sơn?

Nói đùa à...

Ba động kinh khủng như vậy, đến bây giờ Trịnh Yêu còn chưa hết sợ, đừng nói đến các đệ tử và trưởng lão khác!

Sức mạnh xuyên vách đá bay ra đó cực kì tinh thuần, quan trọng hơn nữa là mang theo một cảm giác làm mọi người kinh hãi...

Rốt cuộc cảm giác đó là gì, Trịnh Yêu cũng không cách nào hình dung được.

Có lẽ đó là thứ vượt lên trên sức mạnh, còn đáng sợ hơn cả sức mạnh!

Có lẽ phải gọi là...

Uy áp?

Nói tóm lại, Trịnh Yêu không cảm thấy đây là việc một tu sĩ Luyện Khí kì làm ra được...

"Chờ đã, ngươi bây giờ là cảnh giới gì?"

Hắn chăm chú nhìn Kiến Sầu, ánh mắt đột nhiên trở nên quái dị, kinh ngạc mở miệng hỏi.

Kiến Sầu thoáng nhìn Phù Đạo sơn nhân, Phù Đạo sơn nhân cũng nói: "Đúng, cảnh giới gì rồi?"

"Chắc là vừa vào Trúc Cơ kì". Kiến Sầu thực ra cũng không rõ lắm: "Không lâu trước đồ nhi đã phong bàn trúc cơ rồi. Có điều trong tàng kinh các không có ngày tháng, cũng không biết đã bao lâu rồi. Đồ nhi bế quan có lâu lắm không?"

"Trúc cơ rồi à?"

Đây là chưởng môn Trịnh Yêu cho rằng mình đang nằm mơ.

"Không lâu trước?"

Đây là Phù Đạo sơn nhân đang nghiêng đầu, cũng cho rằng mình đang nằm mơ.

Hai lão già đặc biệt không đáng tin gần như đồng thời quay đầu sang đưa mắt nhìn nhau.

Bây giờ cả hai đều đang ngây ngốc.

"Chờ đã, chờ đã! Chuyện này hơi lộn xộn, để bản tọa tính toán cái đã". Gã chưởng môn mập mạp cơ trí cuối cùng cũng đáp xuống đất, đồng thời nhận ra khoảnh đất trước cửa này rất nhỏ nên dứt khoát xua tay dặn dò: "Bốn vị trưởng lão, bảo những người khác giải tán đi. Mấy người chúng ta đi vào nói chuyện".

Nói rồi Trịnh Yêu đi trước vào tàng kinh các.

Giữa tàng kinh các có một chiếc bàn tròn rất lớn, lúc này không có một bóng người.

Trịnh Yêu đi tới, tiện tay kéo một chiếc ghế ra, ngồi quay mặt vào lưng ghế, hai tay đặt trên lưng ghế, nhìn Kiến Sầu từ đầu đến chân như đang nhìn một loài động vật quý hiếm.

Ánh mắt này quả thực làm Kiến Sầu nổi da gà.

Câu hỏi của Kiến Sầu lúc trước còn chưa được giải đáp. Nàng lờ mờ cho rằng đạo ấn mình thí nghiệm đó dường như đã gây ra phiền toái không nhỏ, nhất thời chột dạ nên cũng không dám hỏi nữa, chỉ có thể nuốt xuống bụng, ngoan ngoãn đứng ở đó.

Phù Đạo sơn nhân cũng kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống.

Lúc này Trịnh Yêu cuối cùng cũng mở miệng: "Ta hỏi vấn đề đầu tiên đã, tu vi đại sư tỷ là gì?"

"Chắc là trúc cơ". Kiến Sầu suy nghĩ một lát, lại nói: "Vừa vào chẳng bao lâu, cho nên là trúc cơ sơ kì?"

Trịnh Yêu lập tức cúi đầu, đếm ngón tay.

Đếm một hồi, hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, lần này là hỏi Phù Đạo sơn nhân: "Sư bá, sư bá, đại sư tỷ bắt đầu theo sư bá tu luyện từ bao giờ?"

Tu luyện?

Phù Đạo sơn nhân suy nghĩ một lát, cảm thấy da đầu mình ngứa ran.

"Mười ba ngày trước. Có điều..."

Lão ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiến Sầu: "Lúc ở trên mười ba đảo tiên lộ, ngươi có tu luyện không?"

Kiến Sầu lắc đầu.

Sau đó nàng đột nhiên chú ý tới một chi tiết.

"Sư phụ nói mười ba ngày trước đồ nhi bắt đầu theo sư phụ tu hành, đó chính là lúc ở trên vách núi Thanh Phong am, cũng là nói bây giờ mới qua có mười ngày?"

Nàng ở trong tàng kinh các không biết thời gian bên ngoài trôi qua thế nào, vốn cho rằng ít nhất cũng đã qua dăm ba tháng.

Nhưng không nghĩ tới lại chỉ có mười ngày.

Nàng đột nhiên hiểu ra vì sao Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân lại có vẻ mặt này.

Mười ngày trúc cơ, Tạ Bất Thần.

Chuyện đầu tiên nàng nghĩ tới trong đầu không ngờ lại là chuyện này, cũng không phải vì Tạ Bất Thần mà chỉ vì mười ngày trúc cơ.

Trên Thập Cửu Châu trăm ngày trúc cơ đã có thể dương danh thiên hạ, vậy mười ngày trúc cơ là thế nào?

Là một Tạ Bất Thần thứ hai!

"Như vậy tính thời gian thì cũng chỉ mười ngày rưỡi, càng huống chi..." Hai mắt Phù Đạo sơn nhân lập tức lộ vẻ kì dị: "Ta nhớ Kiến Sầu nha đầu đã nói, trúc cơ trước khi ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, hẳn là đã trúc cơ từ lâu rồi chứ?"

"Vâng".

Kiến Sầu chớp chớp mắt.

"Chỉ có điều đồ nhi không thể xác định được rốt cuộc mình trúc cơ lúc nào..."

"Thế là đủ rồi!"

Trịnh Yêu đột nhiên vỗ đùi, không hề có hình tượng của chưởng môn Nhai Sơn ăn trên ngồi trước!

Thậm chí hắn còn cười to, đứng lên nói với Phù Đạo sơn nhân: "Cứ cho là mười ngày rưỡi thì đã sao? Sư bá, sư bá, bao nhiêu năm? Thập Cửu Châu bao nhiêu năm không có thiên tài như vậy rồi? Có thể có một người ở Nhai Sơn ta, đó là nhờ công đức tích cóp muôn đời, đủ rồi!"

Không ai có thể đoán trước được ảnh hưởng của một thiên tài đối với một môn phái.

Cũng không ai có thể đoán trước ảnh hưởng của hai thiên tài đối với cả Thập Cửu Châu.

Lúc này Kiến Sầu không thể hiểu được sự vui mừng như điên của Trịnh Yêu.

Lúc này trong lòng Phù Đạo sơn nhân hơi uất ức, lão lấy ra một cái đùi gà, cắn mạnh một miếng: "Ta không vui... Ta không vui tí nào... Đúng là bắt nạt người quá, bắt nạt người quá đáng!"

Nói đến đây lão lại cảm thấy đùi gà không có mùi vị gì cả, còn không bằng nhai nến!

Phách một tiếng, cái đùi gà bị ném thẳng xuống mặt bàn trơn bóng.

Phù Đạo sơn nhân quay lại nhìn Kiến Sầu: "Chờ đã, đấu bàn của ngươi chính là một trượng. Năm xưa ta thắp sáng đấu bàn một trượng, đại khái cần bao nhiêu thời gian ta cũng hiểu. Ngươi làm sao có thể nhanh như vậy? Đấu bàn thắp sáng bao nhiêu?"

Phong bàn trúc cơ là chuyện có thể làm bất cứ lúc nào, bình thường chỉ cần có thể thắp sáng hơn nửa đấu bàn là có thể trúc cơ thành công.

Nếu Kiến Sầu chỉ thắp sáng một nửa thì đúng là quá đáng tiếc cho thiên phú của nàng.

Nghĩ đến khả năng này, vẻ tức giận giả bộ của Phù Đạo sơn nhân trở nên chân thực hơn vài phần. Lão chờ Kiến Sầu trả lời.

Kiến Sầu nhớ tới chuyện thiên bàn, trên mặt liền lộ ra nụ cười, đang định nói với Phù Đạo sơn nhân.

Không ngờ vị trưởng lão mi dài vừa rồi lại đáp xuống, đi vào trong tàng kinh các.

"Khởi bẩm chưởng môn..."

"Chẳng phải đã bảo các ngươi đi rồi sao? Tại sao lại vào đây?"

Trịnh Yêu đang chờ Kiến Sầu trả lời, bị người khác cắt ngang nên hơi bực mình, không được bình tĩnh cho lắm.

Trưởng lão mi dài thở dài một tiếng, nói: "Chưởng môn, có khách lạ đến bái sơn".

"Khách lạ?"

Trịnh Yêu cau mày đứng lên, ưỡn bụng đi mấy bước bên cạnh bàn.

"Nhai Sơn chúng ta những năm gần đây làm gì có khách lạ thăm viếng? Môn phái nào? Người nào?"

"Đối phương nói đến từ Tiễn Chúc phái, tổng cộng có ba người, người tu vi cao nhất là phụ nữ, chỉ có trúc cơ trung kì, nói là thay sư muội Hứa Lam Nhi của họ đến xin lỗi đại sư bá Kiến Sầu".

Tiễn Chúc phái?

Thay Hứa Lam Nhi đến xin lỗi nàng?

Kiến Sầu lập tức vứt hết những chuyện liên quan tới tu vi ra sau lưng, nhíu mày.

Trịnh Yêu không hề biết trước đó có ân oán gì, chỉ nhìn về phía Kiến Sầu.

Phù Đạo sơn nhân cũng nhìn nàng, nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Hôm đó có tin tức từ Phong Ma kiếm phái và Vô Vọng trai truyền đến, sau khi Kiến Sầu đọc thư liền cùng Khúc Chính Phong đi về, gặp Thẩm Cữu, Khúc Chính Phong và Thẩm Cữu rút kiếm đấu một trận. Sau đó Kiến Sầu bị bắt phải bế quan, còn chưa kịp báo việc này với Phù Đạo sơn nhân.

Lúc này nàng mới nhớ ra, liền kể lại một lượt tình hình ở đảo Trảm Nghiệp, sau đó lại kể chuyện nhận thư mấy ngày trước/

"Mười ngày trước, Phong Ma kiếm phái và Vô Vọng trai đều gửi tin đến, nói Tiểu Vãn sư muội đang chữa thương. Hứa Lam Nhi cũng không hề có thương tổn gì, đã quay về Tiễn Chúc phái. Ngoài ra không hề có tin tức khác".

Trịnh Yêu ngạc nhiên nói: "Môn hạ đệ tử đánh lén người khác, Tiễn Chúc phái lại không đến Vô Vọng trai xin lỗi? Vô Vọng trai cũng không hề nhắc tới chuyện truy cứu?"

Đây cũng là vấn đề Kiến Sầu nghi hoặc và không hiểu.

Nàng lắc đầu, coi như trả lời nghi vấn của Trịnh Yêu.

Trịnh Yêu thấy vậy liền cười lạnh một tiếng.

Đã làm chưởng môn rất nhiều năm, dù ngày nào cũng nói phải vứt cái công việc khổ sai này nhưng đến thời khắc mấu chốt luôn vứt không xong.

Hắn bắt tay sau lưng, rất khinh thường.

"Vô Vọng trai dù sao cũng yếu thế, ân oán của đệ tử không nâng lên thành ân oán của môn phái cũng coi như là sự nhất trí hai phái bọn chúng đạt được. Có điều hành động của Tiễn Chúc phái này không khỏi quá bỉ ổi, khổ chủ thật sự không được xin lỗi, bọn chúng lại vội vàng tới Nhai Sơn ta xin lỗi đại sư tỷ Kiến Sầu".

Một đám a dua xu nịnh mềm nắn rắn buông!

Trịnh Yêu ghét nhất là ứng phó loại người này, hắn trực tiếp xua tay: "Một đám tu sĩ vừa trúc cơ cũng dám đến Nhai Sơn? Cẩn thận không ta mở hộ sơn đại trận đánh chết tan xác! Đuổi bọn chúng đi, bảo bọn chúng cút đi!"

"Việc này..."

Trưởng lão mi dài là người biết lấy đại cục làm trọng, cảm thấy làm như vậy không được tốt.

Kiến Sầu suy nghĩ một lát, lại nói: "Khởi bẩm chưởng môn, như thế e rằng không tốt lắm. Có lẽ trước khi bọn họ đến Nhai Sơn đã phái người đến Vô Vọng trai xin lỗi rồi cũng không biết chừng. Không bằng gặp bọn họ xem thế nào rồi đuổi đi sau".

"Ờ..." Trịnh Yêu hơi kinh ngạc, nghĩ lại cẩn thận thấy cũng đúng: "Có điều người bọn chúng muốn gặp là đại sư tỷ, đến lúc đó người đau đầu cũng là đại sư tỷ. Đại sư tỷ đã nghĩ kĩ chưa?"

Kiến Sầu chẳng qua chỉ muốn biết Tiễn Chúc phái rốt cuộc làm thế nào, cũng thật sự tò mò, không ngờ Hứa Lam Nhi lại có thể chạy về nguyên vẹn?

Theo nàng, Đào Chương ở Ngũ Di tông cũng không phải người lương thiện gì.

Còn đau đầu ấy à?

Kiến Sầu nghĩ, người đau đầu nhất định không phải là nàng, vì nàng là người đã có cây đại thụ Nhai Sơn làm chỗ dựa.

Thế là nàng không khỏi mỉm cười: "Nếu Kiến Sầu đau đầu thì chưởng môn cũng sẽ đau đầu".

Trịnh Yêu ngẩn ra, sau đó cười to rất vui vẻ, nói: "Vậy thì ra ngoài gặp".

Nói rồi định đi ra ngoài.

Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh không nói chen vào, mắt nhìn Kiến Sầu và Trịnh Yêu nhanh chóng đưa ra quyết định, luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Không đúng, nha đầu Kiến Sầu còn chưa trả lời câu hỏi của mình!

"Ngươi rốt cuộc thắp sáng bao nhiêu tuyến khôn?"

#######

ND: Giải thích thêm về hệ thống tu luyện trong truyện. Các bạn có thể hình dung đấu bàn giống như một bàn cờ, tuyến khôn giống các đường kẻ chia bàn cờ thành các ô vuông. Đạo tử như các quân cờ, một cụm đạo tử nằm gần nhau tạo thành đạo ấn, kiểu như các bộ tướng sĩ tượng bền, tiền xe hậu pháo, tiền mã hậu pháo ấy.

Và đạo ấn chính là phép thuật, linh khí đến cụm đạo ấn nào thì sẽ kích hoạt phép thuật tương ứng ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui