Ta Không Thành Tiên

Dịch: sweetzarbie

Một đoàn sáu người lặng lẽ cất bước tiến lên.

Cao cao hai bên là vách núi hiểm trở phủ đầy băng tuyết trong suốt. Bầu trời phía trên khe núi xanh xanh say hồn người.

Chỉ có tiếng bước chân giẫm lạo xạo trên mặt băng xen lẫn với tiếng gió rì rào thổi trong một không gian lạnh buốt. Quang cảnh thực lặng lẽ, cô tịch.

Một lát sau, đoàn người đã đi đến gần đầu kia của khe núi.

Thậm chí cũng không cần phải đi hẳn ra ngoài, chỉ cần đứng ở trong khe núi nhìn ra là đã có thể thấy được quang cảnh vừa hùng vĩ vừa cổ quái phía trước.

Nơi nơi tuyết trắng, núi đồi mênh mông vô tận.

Phía trước là một vùng băng tuyết tự nhiên bằng phẳng ngay ngắn tựa như một tấm thảm trải rộng khiến cho phong cảnh như họa kia dường như bị gián đoạn, vẽ được đến đây rồi chợt để trống, không vẽ tiếp nữa.

Ở phía chân trời xa, hư vô đã thôn phệ mất thiên không và mặt đất, chỉ còn để lại một cõi hỗn độn, đen đen mờ mịt.

Tít tắp cuối tầm mắt mọi người chợt hiện lên sừng sững một tòa tháp cao cao, dáng vẻ ghê rợn.

Băng tuyết vĩnh cửu phủ đầy trên thân tháp đen kịt. Trên mái hiên, trên mái ngói, thậm chí trên thân những ác quỷ chạm trổ trên đại môn cũng lởm chởm lô nhô đầy nhũ băng.

Trên tấm biển cao cao phía trên đại môn có đề năm chữ: "Hàn Băng Chưởng Ngục Ty."

Tuy còn cách khá xa nhưng cũng có thể thấy được ánh lửa băng lam lập lòe từ bên trong cánh cửa mở hé, chỉ có điều là tịnh không một bóng người, trông tựa như một tòa tháp hiu quạnh chết chóc.

Đây hẳn là chưởng ngục ty rồi.

Kiến Sầu nhìn mà hơi nhíu nhíu mày.

"Sao vậy?"

Trần Đình Nghiên thấy thần thái của Kiến Sầu như vậy, bất giác hỏi.

Kiến Sầu lắc đầu, thần quang trong đáy mắt lấp lánh, thanh Thôn phong kiếm vẫn luôn nắm chặt trong tay trái liền tuốt ra cầm lăm lăm trong tay: "Chúng ta bị khe núi hạn chế nên tầm nhìn không xa, không biết được tình hình hai bên thế nào, vả lại chúng ta cũng không thấy rõ ràng lắm cái gì đang diễn ra trong đại môn chưởng ngục ty, vì vậy khi đi ra vẫn nên đề phòng thì hơn."

Cẩn thận sẽ giữ thuyền được vạn năm.

Huống chi Kiến Sầu lại còn muốn toàn mạng trở về thập cửu châu nên khi thấy tòa tháp chưởng ngục ty cao cao kia mở cửa thì cảm thấy rùng mình sợ hãi một cách kỳ lạ.

Rất khó nói cho rõ ràng nó là cái gì, có thể là trực giác mà cũng có thể là phản ứng quá độ.

Cẩn thận một chút cũng không thừa.

Mọi người nghe xong đều nhao nhao gật đầu cùng đề cao cảnh giác. Duy chỉ có Vương Nhân Kiệt là cho rằng bọn họ vẽ vời thêm chuyện, có bé xé ra cho to.

Hồi nãy Phan Hạc Tầm đã đi trước họ mà có gặp cái gì bất trắc đâu, nếu có thì phải nghe thấy động tĩnh rồi chứ. Hơn nữa khe núi này là thông lộ bắt buộc phải đi qua mà trong khi đó cũng chẳng có ai khác đến cả.

Phía trước có nguy hiểm ư?

Thật vô căn cứ.

Thành thử trong lúc mọi người đều lo cảnh giác đề phòng thì Vương Nhân Kiệt chỉ đứng ở một bên thờ ơ nhìn, nhấp nhổm muốn đi.

Dĩ nhiên ai nấy đều nhận ra y không chịu hợp tác, hòa đồng với tập thể.

Bọn họ vốn đã quyết định đi chung thành nhóm, Vương Nhân Kiệt lại là tu sĩ tộc Nhật Du, đồng đạo với Trần Đình Nghiên, Kiến Sầu định nhắc nhở y đôi chút về điều này nhưng thấy thái độ y như vậy liền thôi.

Đi vào mười tám tầng địa ngục chính là đi vào mười tám con đường chết.

Ai nấy đều có sinh tử, số mạng của mình, tự bản thân không biết quý trọng, không thèm đếm xỉa tới thì nàng việc gì phải đi nhắc nhở?

Vừa suy nghĩ Kiến Sầu vừa nhìn lại, thấy trừ Vương Nhân Kiệt ra thì tất cả mọi người đều đã giới bị sẵn sàng, riêng Cố Linh còn lấy ra một cây quạt lông bảy màu, thần sắc hơi thấp thỏm, căng thẳng rõ rệt.

Vì vậy nàng cũng không dài dòng nhiều lời, chỉ nói: "Đi thôi."

Đoạn cất bước tiến lên trước.

Chỗ bọn họ dừng lại lúc nãy là ở ngay cạnh lối ra khe núi. Chỉ còn khoảng chừng vài bước nữa thôi là đã ra khỏi hẻm núi dài ngoằng này rồi.

Mọi người đều nín thở tập trung chú ý. Riêng bà lão thì đi ngay bên cạnh Cố Linh để kịp che chở cho nàng nếu lỡ có gì bất trắc xảy ra.


Bọn họ cẩn thận tiến lên từng bước một.

Lối ra khe núi càng lúc càng gần, chỉ còn hai ba bước nữa thôi, trong khi đó thì Hàn băng chưởng ngục ty đã bề bề trước mắt, thậm chí ngay ở chỗ này cũng có thể thấy được rõ ràng các họa tiết yêu ma quỷ quái khắc chạm trên cửa đại môn.

"Có chuyện gì xảy ra đâu?"

Vương Nhân Kiệt thấy vậy cả cười.

"Hồi nãy ta đã muốn nói rồi, các ngươi cứ vẽ vời cho thêm chuyện ra____"

"Coi chừng!"

Vương Nhân Kiệt còn chưa dứt lời thì Kiến Sầu đang đi phía trước đã quát to!

Ngay lúc đó trước miệng hẻm núi liền xảy ra đại biến!

Một tràng cười hặc hặc quái dị từ hai bên vách núi chợt vang lên, dội tiếng ông ông vang rền trong khe núi sâu!

Một tấm lưới to rộng, hào quang đỏ rực khiếp người từ trên cao bung ra hung hãn chụp xuống đầu mọi người ở bên dưới!

Vương Nhân Kiệt liền ngẩn người choáng váng.

Kiến Sầu không cần quay đầu lại nhìn, chỉ nghe tiếng cười hặc hặc bên tai là đã biết số người phục quanh chắc chắn không ít.

Chỗ này vậy mà lại có người mai phục!

Sau khi Phan Hạc Tầm đi qua, chỗ này vẫn còn bình an vô sự mà.

Bây giờ sao lại lòi ra đám người này?

Câu hỏi ấy chợt lóe lên trong đầu Kiến Sầu như một ánh chớp, khiến cho nàng kinh hãi không biết tại sao.

Mối nguy trước mắt, còn đâu thời gian mà suy với nghĩ.

"Tản ra!"

Kiến Sầu thét to một tiếng, mắt thấy tấm lưới lớn đang sắp sửa chụp xuống liền vận sức dưới chân. Lá phù thiên lý hành ở dưới chân liền vụt cháy. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một nguồn lực lập tức đẩy phóng nàng về phía trước!

Những người còn lại tu vi đều cao hơn Kiến Sầu, hành động tuy chậm nửa nhịp nhưng nhờ hồn lực thâm hậu nên cũng kịp tăng tốc độ.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người còn đang tụ lại cùng một chỗ đã gần như hóa thành sao băng phóng vụt ra tứ phía.

"Két két két két...."

Lưới lớn chụp xuống, khí thế sao mà hung mãnh?

Trông nó nhẹ nhàng bồng bềnh như vậy nhưng mỗi sợi dây bện đều có gai nhọn bầm đỏ, lúc võng xuống những cái gai này va vào nhau, tiếng nghiến ken két rợn người.

Chết rồi!

Vương Nhân Kiệt vong hồn đại mạo!

Y vốn cho rằng bọn Kiến Sầu cảnh giác đề phòng chỉ tổ mất công, ngay cả bản thân hắn cũng chỉ để ý giới bị sơ sài, đâu ngờ sẽ bị phục kích như thế này!

Tình thế trước mắt cấp bách, làm sao đối phó kịp chứ?

Trước nhất mọi người đều đã thoát ra ngoài hết, chỉ còn sót lại mình y, có muốn thoát thân cũng không có ai bên cạnh giúp đỡ; thứ nữa tự tâm y không cảnh giác nên trên người không có phòng thủ, tự nhiên muốn xuất hồn lực để trốn chạy cũng đã muộn rồi!

"Ầm ầm" rền vang. Tấm lưới kia từ hai bên vách núi buông xuống, ụp chặt Vương Nhân Kiệt lại!

Hằng hà sa số gai nhọn trên tấm lưới tựa như biến thành vật sống, sau khi rơi xuống, tất cả liền hùng hùng hổ hổ rúc xuống bên dưới.

"A a a a____"

Vương Nhân Kiệt ở trong lưới bị mấy chục cái gai nhọn xuyên thấu qua người liền hét lên thảm thiết!

"Cứu ta, cứu... cứu ta!"

"Két két két két!"


Lớp băng trên mặt đất cứng rắn là thế, vậy mà cũng tựa như vỏ trứng bị gai nhọn xuyên qua, nứt toác thành những vết rãnh kinh người.

Lúc này mọi người lo cho thân mình còn không xong thì còn sức đâu để đi cứu Vương Nhân Kiệt?

Xung quanh tràng cười quái dị vẫn vang rền không ngớt, nhưng rồi lại nhanh chóng dịch chuyển.

Ai nấy ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có mười mấy cái pháp bảo hào quang chói lòa từ hai bên vách núi ló ra, nhao nhao tụ về phía lối ra khe núi.

"Bắt chúng ta chờ lâu ơi là lâu, ai ngờ quăng một mẻ rốt cục lại chỉ bắt được thứ tôm cá nhãi nhép này thôi!"

Dẫn đầu là một nam tử đứng ngay giữa hẻm núi, chắn ngang đường đi của mọi người.

Y khoác áo đối khâm* dài màu xanh sẫm, trên tay cầm một chiếc đèn lồng làm bằng da người tối mịt, một nửa khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ nhưng nửa kia lại sứt sẹo xấu xí khó coi, khóe môi nhếch lên tàn nhẫn lạnh lùng còn ánh mắt thì đang chăm chú nhìn mọi người tại đương trường.

* Đối khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thõng. Các bạn xem hình trong forum

"Tư Mã Lam Quan!"

Ngay khi nhìn thấy người này, Kiến Sầu liền hít sâu một hơi khí lạnh.

Trí nhớ cực tốt đã báo ngay cho nàng biết y là ai. Sắc mặt liền trở nên đại biến, kinh hãi cùng cực, đáy lòng tưởng như có từng lớp từng lớp chì đang dần dần đổ xuống.

Trừ Vương Nhân Kiệt vẫn còn đang kêu la thảm thiết dưới tấm lưới, sáu người còn lại mặt mũi ai nấy đều toát ra vẻ lo sợ. Không ngờ vào lúc mấu chốt sắp sửa qua khỏi tầng thứ nhất thì lại xảy ra biến cố chết người như thế này!

Quỷ vương thành phong đô, đèn lồng da người.

Lần đầu tiên được diện kiến Tư Mã Lam Quan!

Người cản đường bọn họ chẳng phải ai đâu xa mà chính là Tư Mã Lam Quan, đệ nhất quỷ tu nổi danh từ lâu của tộc Quỷ vương!

Trước khi Lệ Hàn và Chung Lan Lăng xuất hiện, tiếng tăm của y không ai sánh bằng. Nhưng sau đó cũng có nhiều người tin vào tiềm năng chiến đấu của y, tuy khả năng này chưa từng được triển lộ nhưng hẳn là phải vượt xa hai kẻ kia.

Cường địch!

Hơn nữa sát cơ rành rành!

Kiến Sầu không cần phải mất công suy nghĩ cũng biết tình hình hiện tại đối với phe mình cực kỳ bất lợi.

Cả bọn vừa rồi phải né tránh tấm lưới chụp xuống nên bị phân tán khắp nơi, hơn nữa vị trí tại đầu hẻm núi này không thuận lợi chút nào.

Còn đám Tư Mã Lam Quan thì hai bên trái phải có tất cả ba người, ở trên hai vách đá dựng đứng cũng lù lù bốn người, nhìn sơ đều là tu sĩ thành Phong Đô. Không biết bọn chúng có mánh khóe gì để che giấu khí tức mà cả đoàn người Kiến Sầu đều không hề phát hiện ra!

Tiến không được, lui cũng chẳng xong.

Địch mạnh ta yếu, bên đông bên ít.

Qua đánh giá chớp nhoáng tình thế, Kiến Sầu chỉ thấy hiển hiện một con đường duy nhất___

Đánh giáp lá cà!

Trương Thang đứng ở bên trái, vết chàm sâu giữa mi tâm phảng phất sáng lên một màu lửa xanh thẫm, cái sắc màu xanh ấy càng nổi bật hơn trên khuôn mặt vô cảm lạnh lùng và càng làm tăng thêm cho y một vẻ quỷ quyệt cao thâm một cách kỳ lạ.

Năm ngón tay vừa xòe ra thì một ánh chớp sắc nhọn trắng bạch như tuyết lóe lên.

Một lưỡi dao mong mỏng dùng để cạo xương liền hiện ra ở ngón giữa.

Trần Đình Nghiên đứng ở bên phải, cả người trầm hạ, không biết tự bao giờ cây quạt xếp trong tay y đã biến thành một cây quạt sắt đen tuyền nhũ vàng, đồng thời hào quang ngũ sắc cũng lấp lánh bao bọc quanh thân. Khỏi cần nghĩ cũng biết, vị thiếu gia hầu bao rủng rỉnh này đã lôi tuột toàn bộ pháp bảo hộ thân ra để bảo vệ mình.

Cố Linh và bà lão thì hơi rớt lại ở phía sau, tình thế bức bách khiến cả hai người đều bị tách ra.

Nàng vẫn cầm trong tay chiếc quạt lông bảy màu lúc trước, bộ vũ y lấp lánh chói sáng quanh người trong nháy mắt liền phun ra gió nóng, hơn nữa khắp người lại dường như phảng phất hơi lửa, uy thế khá là khiếp người.

Vì rất ít khi phải đối đầu trước tình hình như thế này, hơn nữa lại còn lâm vào cục diện sinh tử quan đầu nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Linh bây giờ trắng bệch, thậm chí cả tay chân cũng run lên bần bật.

Bà lão muốn lại gần nàng nhưng hai tên tu sĩ thành Phong Đô đứng cách đó không xa cứ giương mắt nhìn chằm chằm nên rút cục lại không dám động đậy mảy may.


Bà cầm trong tay một con dao thái rau, sắc mặt tức thời trầm như nước, ngay cả những nếp nhăn trên gương mặt cũng co nhíu lại trông vừa nặng nề vừa phẫn nộ.

Trong khi đó Kiến Sầu đứng đầu nhất là xem như thần sắc bất động.

Nàng chỉ lặng lẽ giấu trong lòng bàn tay một tòa trận pháp hộ thân đã được kích hoạt phòng hộ đến mức tối đa, tay phải cầm kiếm lăm lăm, sẵn sàng vung lên một đường sấm sét vào bất cứ lúc nào, những ngón tay của bàn tay trái áp bên hông, tư thế chực chờ phát ra một đòn chí mạng.

Trong bầu không khí chết chóc ấy, hàng mày ngài mọi khi mảnh dẻ mềm mại bỗng trở nên lạnh lẽo như hàn sương, sắc nhọn tợ đao. Thân mình vẫn bất động, cả người trầm hạ tựa như một vùng nước sâu trong giếng cổ tĩnh lặng, dáng vẻ vừa siêu phàm thoát tục vừa huyền bí thâm trầm.

Tư Mã Lam Quan đứng trước mặt vừa nhìn thấy nàng liền chú ý ngay.

Trong số những người bị hãm tại hẻm núi, chỉ có nữ tu này tu vi yếu kém nhất, thực chẳng đáng cho người ta phải để mắt đến, nhưng trong tình hình giương cung bạt kiếm, vừa thấy thế tất phải đánh thì liền sẵn sàng rút kiếm, khí thế cực kỳ chăm chú nghiêm túc.

Các đồng bạn của nàng ta đều không giống vậy.

Người chưa từng kinh qua trăm trận, chí không vững như bàn thạch thì tuyệt sẽ không có được phản xạ như thế!

Tinh thần ý chí nằm đúng ngay lằn ranh giữa tâm nội và ý ngoại.

Nội khí ẩn tàng mà không phát, tựa như một thanh kiếm thanh phong hai thốn sẵn sàng vung ra, thế kiếm sắc bén chực lộ mà chưa lộ, kiếm quang chực xuất mà chưa xuất, bất cứ lúc nào kiếm cũng có thể bạt ra nhưng đồng thời cũng có thể tra lại vào vỏ nếu muốn.

...

Tư Mã Lam Quan cứ ngây người ra nhìn, dị sắc dần dần loang ra trong mắt.

Da người bọc chiếc đèn lồng của y đã lâu rồi chưa thay.

Tấm da hiện giờ là cách đây hai năm ở Địa thượng lâu mười tám tầng, y đã chấm một quỷ tu có tên Cầu Nhiêm Khách nên mới lột da của hắn xuống để làm đèn. Chỉ có điều da người này ngăm ngăm đen, bọc làm đèn trông hơi tối.

Bây giờ...

Ánh mắt của Tư Mã Lam Quan tựa như một con dao chạm khắc tinh xảo đang vừa chậm rãi lần lướt trên làn da trắng nõn của Kiến Sầu vừa đánh giá chất lượng của món hàng.

Có lẽ đã đến lúc phải thay mới bằng làn da mỹ nhân sáng sủa như thế này rồi.

Tư Mã Lam Quan cầm đèn lồng đứng ở đầu hẻm núi, thong thả toét miệng cười.

Nửa mặt bên trái tuấn tú mê người, nhưng nửa mặt bên phải thì dữ tợn hung ác!

Những người khác thấy y nhìn Kiến Sầu chăm chú như vậy, rồi sau đó lại tươi cười thì ai nấy gần như đều rùng mình sởn tóc gáy!

Ngay lúc đó, Tư Mã Lam Quan đã vung tay lên, tay áo rộng thùng thình bay phất phới: "Trước Chưởng ngục ty, yêu tinh cao chiếu, đây chính là lúc giết người. Các ngươi muốn xuống địa ngục thì để tại hạ tiễn đi một quãng. Động thủ!"

"Giết!"

Nhiều tiếng hô to hòa thành một tiếng quát chói tai!

Ở đầu hẻm núi trước Chưởng ngục ty, bóng người tức thời loang loáng, sát cơ lẫm liệt!

Kiến Sầu chợt thấy bóng đen lóe lên trước mắt. Một thanh niên mặc áo xám gầy nhom như cây sậy đang xả xuống người nàng bằng một thanh đại khảm đao chín lỗ đen thui dài năm xích, to đến quá cỡ so với thân hình của gã!

"Há há! Ngươi yếu hơn, ta chém ngươi trước đã!"

Kiến Sầu nghe thấy vậy thì cực kỳ kinh ngạc, lửa giận sôi trào.

Yếu hơn hả?

"Ta cũng nghĩ như vậy!"

Nàng cũng cất tiếng cười to, đôi con ngươi bừng bừng như lửa, cả người khí thế bùng nổ, tựa như bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh lẽo chiếu sáng vạn dặm!

Thanh niên áo xám liền giật mình hoảng hốt.

Tâm niệm chợt lóe, Kiến Sầu vậy mà lại thả tay trái ra, không dùng đòn sát thủ giấu sẵn bên trong nữa mà cầm kiếm bằng cả hai tay như đang cầm một thanh búa lớn, thẳng tay giáng xuống!

"Đ...a...n...g...g!"

Tiếng va chạm giòn giã, thậm chí còn hơi đinh tai nhức óc!

Đúng là Kiến Sầu đã không lùi mà tiến tới, thanh Thôn phong kiếm trong tay bổ thẳng xuống thanh đại khảm đao chín lỗ!

"Leng keng leng keng!"

Bị chấn động, chín cái vòng đồng đỏ thẫm móc trên sống đao va vào nhau, rung lên lanh canh thanh thúy.

Gã thanh niên áo xám sắc mặt liền đại biến, hổ khẩu chẳng những đau nhói mà còn hơi run run.

Một luồng hồn lực cực kỳ tinh túy từ trên thân của thanh kiếm đen của đối phương phóng ra khiến cho gã không biết tại sao lại run sợ!

Đại khảm đao chín lỗ là vũ khí hạng nặng trong các loại đao kiếm, gã thừa cơ bay đến hòng giết lén thế mà lại bị một kiếm của địch thủ ngang ngược chặn lại!

Là kiếm!


Hơn nữa lại là một thanh kiếm mỏng hẹp dài ba xích, đường kiếm thanh thoát nhẹ nhàng!

Người thanh niên áo xám quả thực hơi bất ngờ, thậm chí gã còn cho rằng thanh kiếm của Kiến Sầu có cái gì đó huyền bí.

Nhưng Kiến Sầu đã không cho gã có thời cơ để phản công nữa.

Từ lúc nhìn thấy thanh đao đại khảm của đối phương, nàng bất giác nhớ lại một số điều nên tâm niệm vừa động thì liền bỏ đi lối kiếm "thanh thoát nhẹ nhàng" mà bắt đầu chuyển sang cường ngạnh.

Một nhát xả xuống trên thân đao chín lỗ của địch thủ, phản lực lập tức phát sinh.

Kiến Sầu thích thú mượn lực này rút thanh Thôn phong kiếm đen nhánh về. Nhờ chất liệu đặc biệt nên khi vung xoay đỡ gạt thanh kiếm này không chịu bất cứ một sức cản nào trong không khí mà ngược lại vận tốc như gió, thế nhanh như chớp giật!

Cổ tay nàng xoay một cái, mãnh liệt vận lực mượn sức gió lưu chuyển thu kiếm về rồi ngay lập tức lại chém vụt về phía trước!

Gã thanh niên thấy vậy thì tay chân luống cuống, trong lúc vội vàng chỉ kịp giơ đao lên đỡ!

"K...e...n...g...g!"

Lại một tiếng va chạm vang lên ong ong!

Nhanh như chớp, Kiến Sầu thoái kiếm, đường kiếm quay về như gió phiêu diêu để rồi sau đó lại bổ xuống một lần nữa, thế như chớp giật, nặng tợ núi non!

Gã thanh niên áo xám có ngờ đâu kiếm sau lại còn nặng hơn kiếm trước?

Trong lúc vội vàng, gã rốt cục bị bức phải lùi một bước!

Thời cơ cực tốt!

Ánh mắt Kiến Sầu nảy tràn tinh quang, nhiệt huyết sôi trào, thừa thắng truy kích không chút do dự!

"Keng!"

"Keng!"

"Keng!"

Tiếng sau nhanh hơn tiếng trước, sức kiếm mỗi lúc mỗi mạnh hơn!

Trong chốc lát sấm chớp liên miên, gió thét mưa gào quất thẳng vào mặt!

Gã thanh niên áo xám ốm tong khiếp sợ quá độ đến nỗi suýt nữa thì bị những thế kiếm như điện giật này giáng cho bất tỉnh!

Nữ tu này!

Quả thật không thể đánh giá theo lẽ thường!

Thế kiếm thu về nhẹ nhàng nhưng phát ra thì đại khai đại hợp, so với sự ngang tàng bạo ngược mà gã sử dụng trên thanh đại khảm đao thì lại càng hùng hậu trầm nặng hơn!

Gã làm sao biết được điều này đối với Kiến Sầu chỉ là chuyện vặt.

Quỷ phủ nặng ngàn cân, nàng cầm mãi đã quen, bởi vậy nên lực trong tay mới có sức khai thạch phá sơn.

Còn luận về đại khai đại hợp?

Chỉ một thanh đao chín lỗ cỏn con thì làm sao có thể bì được với quỷ phủ được chứ, đã vậy còn dám chạy đến diễu võ giương oai trước mặt nàng sao?

Kiến Sầu lại một lần nữa nương theo sức kiếm thu về, mượn lấy sức gió bổ ngay xuống một kiếm khác!

Nhờ dồn lực từ những nhát kiếm trước nên uy thế và sức mạnh của cú này gần như đã được bồi đắp đến cực hạn, đến nỗi khủng khiếp như núi lở, cứ vậy mà giáng xuống địch thủ!

"Keng!"

Tiếng vang cực lớn, khủng khiếp hơn nhiều so với tất cả những lần va chạm trước đó.

Một sức mạnh hùng hậu từ trên thân thanh kiếm Thôn phong mỏng hẹp cổ quái kia truyền tới, chấn đến tê dại cánh tay của gã thanh niên!

"Loảng xoảng!"

Trong lúc đột ngột không kịp đề phòng, thanh đao chín lỗ năm xích nặng nề văng ra khỏi tay gã.

Trong nháy mắt, một vùng băng ở phía xa bị xoáy thành một cái hố to, vụn băng tung tóe tứ tán trắng bạch như tuyết!

Gã thanh niên áo xám tái mặt!

Gã thậm chí còn bất chấp mọi nguy hiểm cố quay đầu lại nhìn, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì hãi hùng nhìn thấy____

Kiến Sầu thuận gió bay tới, vung kiếm lên.

Vì thế kiếm quá nhanh, phảng phất lại có gió cuốn tựa như vòi rồng vờn trên thân kiếm, từ bên trong vẳng ra tiếng gầm hống hung tợn!

Nhưng thân hình của Kiến Sầu lại nhẹ nhàng phiêu diêu tựa như tiên hạc, đôi mắt trong veo tợ sương mai, chỉ khẽ khoát một cái thì kiếm đã kề bên cổ gã rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận