Ta Không Thành Tiên

Dịch: sweetzarbie

Lục mạch phân thần kính, Tứ tượng bạch ngọc miện!

Hai cái tên này khiến cho mọi người nghe mà rùng mình lạnh gáy!

Nhất là...

Tứ tượng bạch ngọc miện!

Cô ta không chỉ có mỗi một chiếc gương kia thôi sao?!

Ngay khi nghe Tông Đồ nói vậy, người người nơi nơi đều gần như cùng nheo mắt nhìn về tay phải của Kiến Sầu.

Chẳng biết tự bao giờ cánh tay ấy đã giấu vào trong ống tay áo rộng thùng thình, năm ngón tay thon dài đúng là hình như đang cầm một vật gì đó!

Chỉ có điều tay áo đã che mất, không thấy rõ là thứ gì!

Người nữ tu này tay phải đã cầm Lục mạch phân thần kính thì chớ, tay trái lại còn thủ sẵn thứ khác!

Lúc mọi người nhận ra điều này, cõi lòng tự nhiên ớn lạnh: tay này cầm một món sát thủ, tay kia còn vô thanh vô tức chuẩn bị một món khác nữa...

Rành rành một đằng tâm cơ, một đằng sát ý!

Mấy tên tăng nhân lúc trước còn muốn động thủ với Kiến Sầu nhất thời đều cảm thấy da trên mặt mình co lại, giờ thì không lùi không được nữa rồi.

Bọn họ không tài nào biết được trong tay trái của nàng có phải là Tứ tượng bạch ngọc miện hay không. Vì tu vi không bằng Tông Đồ nên mặc dù có thả thần niệm ra để dò xét thì cũng chỉ có thể thấy được một đám sương mù mà thôi.

Nhưng cứ cho là không có cái vương miện kia đi, họ vẫn có thể đấu lại Lục mạch phân thần kính hay sao chứ?

Ngọc niết mà thấy hai cái món này thì chỉ có nước chết!

Làm sao chọi lại nổi đây?

Sau một thoáng, một số người hiểu ra liền thôi. Tuy nhiên cũng có kẻ thông suốt mọi điều lợi hại nhưng hai mắt vẫn long lên, dáng vẻ ấm ức bất cam.

Kiến Sầu thấy hết tất cả, nhưng sắc mặt vẫn đanh lại. Ánh mắt như lôi điện quét một lượt qua đám tăng nhân áo đỏ rồi dừng lại trên người Tông Đồ, nàng cười lạnh: "Không ngờ sư phụ Tông Đồ lại là người có tấm lòng nhân hậu như vậy, nhưng bọn chúng mà rơi vào tay ta thì sợ là chỉ chịu chết mà thôi!"

Tông Đồ lẽ nào không hiểu ra dụng ý trong câu nói của nàng.

Tuy dường như đám tu sĩ Mật Tông có vẻ xuẩn ngốc này đều cùng về hùa với nhau đối địch với y, nhưng y vẫn một mực muốn bảo vệ họ!

Hơn nữa...

Y có thể nhìn ra Tứ tượng bạch ngọc miện trong tay nàng thì đây cũng là một cách thể hiện thực lực của bản thân!

Vừa bảo vệ đồng môn vừa phô bày tài năng của mình.

Quả là người có bản lãnh!

Sắc mặt nàng không biết sao lại trở nên hơi giễu cợt.

Có lẽ là vì đã từng chứng kiến cảnh tượng thê thảm dưới chân tượng Phật trong Chưởng Ngục ty Hàn Băng nên dù người tông đồ này tuy trông có vẻ không tệ lắm nhưng Kiến Sầu vẫn không tài nào có thiện cảm với y mà chỉ dửng dưng nhìn.

Tông Đồ thầm thở dài. Y biết chút chút về những ân oán giữa Nhai Sơn và Phật môn nên cũng chẳng dám có nửa lời oán trách, chỉ đành khom người cúi đầu đáp: "Đại sư tỷ Kiến Sầu hẳn muốn thắng đỉnh tranh. Bây giờ nơi đây đã là cuối tầng thứ sáu, những người khác đều bị bỏ lại rất xa. Tuy vậy vẫn còn cả mười hai tầng nữa ở phía trước, đường xá xa xôi mà uổng phí một canh giờ ở đây thì rõ là không đáng, trong khi đó Tông Đồ hoàn toàn không có ác ý, vậy xin mời đại sư tỷ cứ đi trước."

Nói đoạn y lánh sang một bên, lui xuống vài bước.

Nhất thời, một đám tăng nhân cả áo đỏ lẫn áo trắng tuy trong lòng có không đồng ý đi chăng nữa thì cũng không dám không lùi theo Tông Đồ!

Chẳng ai dám chắc mình có thể đỡ nổi một đòn sát thủ của Kiến Sầu!

Và cũng chẳng có người nào dám vỗ ngực cam đoan một khi xảy ra đối chiến Tông Đồ có đứng về phía họ hay không.

Vào lúc này, lui gần như là cách duy nhất.

Vì vậy trong nháy mắt, trước mặt cả nhóm Kiến Sầu liền hiện ra một con đường đi thẳng đến Chưởng Ngục ty Vô Chướng tầng thứ sáu!

Bọn Trương Thang Trần Đình Nghiên cũng bất ngờ trước diễn tiến này.

Nhất thời ai cũng tự hỏi về thân phận Kiến Sầu.

Còn bà lão ngay khi mới nhìn thấy đám tăng nhân Tuyết Vực thì đã nổi sát ý, chỉ chờ Kiến Sầu phát động là nhảy vào trợ chiến ngay. Nào ngờ trưởng nhóm lại là người của Mật Tông Cựu Mật! Hơn nữa, cái nàng nữ tu vẫn cùng họ đồng hành trong một khoảng thời gian dài như vậy thế mà lại còn bí hiểm khôn lường...

Trận chiến này coi bộ khó mà đánh được nữa rồi.

Ánh mắt bà lão bừng bừng, bàn tay nhăn nheo xiết chặt thanh đao yển nguyệt làm vồng lên những đường gân xanh.

Nhưng bà đã cố nén lòng nên vẫn không nói tiếng nào.

Ánh mắt ai nấy đều đổ dồn lên người Kiến Sầu.

Có đánh hay không?

Đi hay ở?

Hết thảy đều trông vào quyết định của nàng.

Chẳng ai biết được Kiến Sầu hiện tại cũng không thoải mái chút nào!

Nàng vốn cố ý khiêu khích, chọc giận đám tu sĩ Mật Tông trước mặt để có cớ chém giết không cần phải kiêng kỵ ai. Nào ngờ gã Tông Đồ này này cứ nhất định không chịu động thủ!

Dọc đường nếu có thể tránh được giao chiến thì tránh, chỉ cốt đi sao cho mau. Đây là nguyên tắc mà nàng đã định ra ngay từ đầu.

Tuy vậy lý trí vẫn nói cho nàng biết: Phải mau rời khỏi đây.

Nán lại lâu chừng nào thì nguy hiểm sẽ tăng thêm chừng ấy.

Huống hồ...

Bộ xương của vị tiền bối Nhai Sơn kia sao lại ở dưới chân tượng Phật, rồi không biết có huyền cơ gì ở trong đó không, mọi chuyện đều vẫn còn chưa được rõ ràng lắm. Ngoài ra tình hình của cả Tuyết Vực Mật Tông có vẻ cũng khó phân biệt ngọn nguồn.

Dĩ nhiên tìm hiểu bí mật ở Cực Vực quan trọng hơn nhưng cái thế lực lớn nhất Tuyết Vực là vị thánh tử Tịch Gia kia thì lại ở trên mặt đất Thập Cửu Châu. Mà ở Cực Vực này, nguy hiểm đang trùng trùng bủa vây quanh nàng. Cho dù có muốn điều tra làm rõ sự việc thì cũng phải từ từ, không thuận tiện như ở Thập Cửu Châu được.

Mọi điều thiệt hơn lướt nhanh trong óc nàng. Cơn tức giận và sát ý trong lòng vẫn còn bừng bừng sục sôi nhưng nàng lại khó lòng tìm được một lý do xác đáng để ra tay với đám tăng nhân này.

Tại đương trường bầu không khí dường như lặng đi trong chốc lát.

Sau đó vang lên tiếng nàng thốt qua kẽ răng: "Vậy xin đa tạ Mật Tông các người đã nhường đường cho!"

Nói đoạn Kiến Sầu liền ấn tay lên đài la bàn tròn!

"Vù... ù... ù...!"

Trong nháy mắt, bụi mù cuồn cuộn thổi trên mặt đất, chiến xa Khôn Ngũ Đô vốn vẫn đang lơ lửng trên không liền hóa thành một trận cuồng phong nhắm thẳng vào giữa đại môn của Chưởng Ngục ty Vô Chướng tầng thứ sáu mà phóng tới!

Bọn Trương Thang Trần Đình Nghiên bây giờ chẳng còn giật mình hoảng hốt như trước nữa.

Nhờ được "trui rèn" ở mấy tầng trước, Kiến Sầu bây giờ đã quen thuộc với chiến xa, mọi thao tác đều thập phần trôi chảy, giống như một "xa phu" thực thụ vậy.

Tuy phải chở đến mấy người bay qua đại môn nhưng chiếc xe này hoàn toàn không chòng chành chút nào mà ngược lại còn giống như tự rút nhỏ lại, khéo léo bay qua một cái vèo.

Trong nháy mắt, cả bọn đã vào được bên trong Chưởng Ngục ty.

Kiến Sầu bấm chỉ quyết rồi vung tay lên. Ngay lập tức, sáu cái cánh quạt trắng như tuyết liền vù vù bay ra, cái nào cái nấy đều xoay tít, cánh quẹt lên các vách tường xung quanh nghe két két kẹt kẹt!

"Trời ơi! Đừng phá, đừng phá nữa!"

Các ác quỷ lâu la đang nấp sau tường liền hoảng hốt la lên.

Tất cả các Chưởng Ngục ty các tầng đều tương thông với nhau, vì vậy mà tin tức truyền đi rất nhanh, chỉ thoáng chốc là có thể biết được ở các tầng đang xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều chúng quỷ đều không ngờ bà chằn sát tinh này lại tới mau như vậy!

Ai nấy đều biết dọc đường qua cửa nàng ta thiếu chút nữa là đã phá sập năm sáu tòa Chưởng Ngục ty rồi!

Cứ tiểu quỷ nào không ra mở cửa, nàng ta liền trở mặt động thủ ngay!

Có câu lòng dạ nữ nhân khó dò như mò kim đáy bể.

Thật đáng sợ, đáng sợ chết đi được!

Tên tiểu quỷ kia thiếu điều quỳ xuống lạy đám thiên lôi này như tế sao. Gã nhanh nhẹn đi mở cửa thông đạo ngay không chút rề rà. Trong chớp mắt vô số chim bay thú chạy vẽ trên đồ án liền trở nên sống động.

Kiến Sầu cũng chẳng nói gì mà cứ lái thẳng chiến xa đâm thốc vào trong bích họa trên tường như những lần trước.

Cố Linh ở phía sau nàng phấn chấn đến đến nỗi hai mắt lấp lánh reo cười: "Kiến Sầu tỷ tỷ lái chiến xa càng lúc càng ngầu nha!"

Trần Đình Nghiên cố dằn cơn bực bội trong người, liếc mắt khinh khỉnh nhìn.

Sau khi đâm qua bức bích họa là vào được bên trong Chưởng Ngục ty.

Nơi đây cũng gần giống như tầng thứ nhất, có rất nhiều kẻ liền giương ánh mắt vừa quỷ dị vừa sờ sợ nhìn bọn họ.

Sau trường án, ở chính giữa là một quỷ mập mạp trắng trẻo đang ngồi ngoẹo người sang một bên, mũ quan trên đầu cũng hơi lệch đi.

Vừa nhìn thấy Kiến Sầu, gã suýt nữa muốn khóc: "Bà mẹ nó, hồi trước lại còn a dua chạy theo tụi nó cá độ hai ngày không đủ đến nổi tầng của ta, lão tử chắc thua sạch túi rồi a!"

Quỷ mập há họng khóc một hơi, trong lòng càng lúc càng cảm thấy đau khổ.

Gã trợn mắt nhìn bọn Kiến Sầu mà nộ khí bừng bừng: "Nhìn hả, nhìn nhìn cái gì? Hồi nào đến giờ chưa thấy ai thua cá độ sao? Các ngươi, cái đám xui xẻo này cút mau cho lão tử! Ặc... khoan, chờ, chờ đã...!"

Chiến xa đã đề động, Kiến Sầu đang chực nhào xuống giếng thì vội ghìm xe lại. Nàng ngoái đầu nhìn, thản nhiên hỏi: "Ngục ty đại nhân có việc gì chăng?"

"Có!"

Quỷ mập mặt mũi thô tục trườn cái thân ục ịch về phía trước. Cái đầu gã đột nhiên duỗi ra, cần cổ tiếp tục vươn dài về phía trước đến tận ba trượng, thoáng chốc đã dừng phắt lại trước mặt Kiến Sầu.

"Ối chao!"

Cố Linh phải thét lên vì sợ.

Kiến Sầu thì bặm miệng lại.

Cái mặt phóng túng hèn hạ của quỷ mập vươn đến gần sát mặt nàng, hai con ti hí híp lại: "Này, ngươi đi xuống mấy tầng dưới nhanh hơn một chút có được không? Ta có cái bản đồ này, ngươi cầm lấy rồi đi cho mau. Tính sao nội trong vòng một ngày là xuống đến tầng thứ mười ba đi. Bổn quan và ngươi cá độ, một xe huyền ngọc nha. Ngươi... có giúp không hả?"

"Vậy cũng được sao?!"

Kiến Sầu còn chưa kịp trả lời thì Trần Đình Nghiên ở bên cạnh đã thầm chửi đổng: Mẹ bà nó, sao dọc đường tới đây toàn gặp mấy tên Chưởng Ngục ty cà chớn không vậy trời?

Đây chẳng phải là mượn việc công mưu việc riêng sao?

Y thiếu chút nữa là phát ghen với vận đỏ của Kiến Sầu, trong lòng bực bội, nhất thời quay đầu hỏi Trương Thang: "Ngươi có quản lý giám sát mấy cái việc hối lộ này không?"

Trương Thang tỉnh bơ phun ra một câu nghe muốn ói máu: "Hoàn toàn không phải việc của ta."

Đây đâu phải là cô đảo nhân gian đâu.

Trần Đình Nghiên tức muốn té ngửa nhưng Kiến Sầu thì lại nheo mắt nhìn nhìn vị chưởng ngục ty mập mạp này một hồi.

Dọc đường, cứ đến mỗi tầng là gặp quan quản lý Chưởng Ngục ty. Người nào người nấy đều cổ quái và có tính cách riêng. Có lúc nàng còn gặp phải người cố ý làm khó tu sĩ muốn qua cửa, giống như trường hợp ngục ty Huyền Bạch ở tầng thứ nhất đã bắt nàng phải tự chọn lấy lối ra.

Vì đã thấy qua đủ thứ chuyện quái dị nên Kiến Sầu cũng không lấy làm lạ, chỉ điềm nhiên đáp: "Bọn ta dĩ nhiên là muốn qua mười tám tầng địa ngục thật mau. Nhưng không biết đại nhân làm vậy có đúng luật hay không đây?"

"Ngươi thì biết cái gì?"

Quỷ mập hơi đắc ý.

"Ngươi có tài cán bằng trời cũng vô dụng thôi. Đến tầng cuối mới là tầng đâm chém nhau thật sự. Mấy tầng trước có đi nhanh tới cỡ nào cũng là đồ bỏ hết mà. Ngươi may mắn được lọt vào mắt xanh của bổn đại nhân, cho ngươi giúp ta cá độ ăn gian là phước mấy đời tổ tông rồi đó. Ngươi có chịu làm không hả!"

"Làm."

Kiến Sầu cũng chẳng vặn vẹo thêm mà liền chìa tay ra.

"Đưa bản đồ đây."

Hơi đâu mà lo bọn họ có âm mưu quỷ kế gì hay không. Đối với nàng, nếu quả có thể kiếm được chút đỉnh lợi lộc từ đỉnh tranh thì càng tốt chứ có sao đâu. Còn khi nào bản đồ vào tay, có xem hay không mới là chuyện của nàng.

Mấy chuyện này vặt vãnh, không cần phải để ngục ty khó xử làm gì. Thực lực của họ đều không tệ, dọc dường nhóm của nàng chẳng bị ai ngăn trở là vì họ không dám đả thương người tham gia đỉnh tranh mà thôi.

Cho nên Kiến Sầu quyết định rất mau chóng linh hoạt.

Ngục ty mập mập trăng trắng nghe thấy Kiến Sầu nói "Làm" thì cái mặt phúng phính liền mỉm cười, chẳng để ý lắm có cái gì không được bình thường hay không.

Gã vươn cổ về phía sau, rồi thình lình kéo ra một tấm bản đồ dài thòng vỗ vào tay Kiến Sầu.

"Trẻ nhỏ thật là dễ dạy a. Ha ha, bổn quan không giống như các ngục ty khác, ta tuyệt không có giả dối đâu. Này, nếu ngươi không chết, mấy vị diêm vương kia mà không trọng dụng ngươi thì cứ lại làm thủ hạ của ta. Ta xem ngươi rất có tiền đồ đó!"

Hay! Chưa chi mà đã bắt đầu lập lờ cướp người với diêm quân tám điện rồi.

Trần Đình Nghiên giương mắt trắng dã lên nhìn, xem thường ra mặt.

Còn Trương Thang chỉ khinh khỉnh liếc nhìn mà không nói gì.

Kiến Sầu nghe vậy thì hiểu ra Chưởng ngục ty trong mười tám tầng địa ngục gần như khá độc lập, quyền lực hẳn cũng không tệ, nếu không thì đã chẳng nói được những lời như vừa rồi. Nàng ra vẻ tươi cười ứng tiếng đáp: "Vậy xin đa tạ ngài đã có ý trọng dụng."

Nói đoạn bèn cầm lấy tờ bản đồ.

"Được rồi, được rồi, tranh thủ đi mau đi!"

"Vù" một tiếng, gã ngục ty rụt cổ về, thoáng chốc liền trở lại dáng vẻ mập mạp ngồi nghẹo người trên ghế.

Kiến Sầu cũng chẳng khách sáo, vừa quay đầu chiến xa thì đâm ngay xuống mặt nước giếng đen kịt loang loáng ánh bạc rồi biến mất tăm: "Ầm!"

Vẫn cái cảm giác bồng bềnh hư ảo quen thuộc ấy.

Rồi là choáng váng.

Nhưng ngay sau đó, một trận gió mát liền phả vào mặt.

Khi mọi người thấy được sự vật thì nhất thời đều ngẩn người trước cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt.

"Trời, đây mà là địa ngục sao?"

Cố Linh bất giác nghểnh cổ nhoài người đến bên thành chiến xa, nhìn nhìn về phía chân trời rồi đưa mắt ngó xuống phía dưới.

Trên cao là bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ; bên dưới là thảo nguyên mênh mông xanh rì!

Gió nhẹ hiu hiu thổi, cỏ cây rập rờn uốn mình như sóng lượn.

Quang cảnh trông đẹp như tranh!

Ngay cả Kiến Sầu cũng không khỏi sững sờ. Tuy vậy trong lòng lại tự nhiên cảm thấy bất an là lạ, nàng cẩn thận mở hết mọi phòng hộ trên chiến xa Khôn Ngũ Đô, đồng thời trong miệng cũng ngậm thêm một viên đan, sẵn sàng đối đầu với bất trắc có thể xảy ra vào bất cứ lúc nào.

"Đương nhiên đây vẫn là mười tám tầng địa ngục, càng yên tĩnh thì càng nguy hiểm."

Nói đoạn, nàng bèn rút tấm bản đồ của quỷ mập ra, lần tìm vị trí tầng này trên đó rồi nhìn lướt qua.

Bản vẽ này cũng gần gần giống với bản vẽ của người chủ căn trạch viện cũ. Chỉ có điều trên đây lại có đánh dấu thêm vài điểm, những điểm này thật ra lại chính là ký hiệu trận pháp.

"Đây là..."

Kiến Sầu nhìn thấy thì cả kinh, các quy tắc đọc được trên Địa thượng lâu mười tám tầng liền thoáng vụt qua trong trí!

Điều thứ tư: Trong mười tám tầng địa ngục, thường các Chưởng Ngục ty các tầng đều liên thông với nhau, người tham gia có thể đi xuyên qua được. Ngoài ra, một số thông đạo kỳ bí nằm rải rác trên khắp địa ngục cũng có thể thông suốt cả mười tám tầng!

"Cái tên quỷ mập kia không tin được.", Trần Đình Nghiên nhớ tới cảnh tượng vừa rồi mà vẫn còn cảm thấy nghi hoặc, "Ai mà biết được những thông đạo này là thật hay giả chứ?"

"Dù thật hay giả thì trước tiên chúng ta phải xác định được phương hướng cái đã."

Kiến Sầu chỉ biết có mỗi vị trí của Chưởng Ngục ty, vì vậy chứ nhắm theo đó mà đi thì sẽ không sai đường.

Nàng chỉ vào một đường trên bản đồ nói: "Chúng ta hiện đang ở chỗ này, đây là cửa ra ban nãy. Cứ theo đường này đi về hướng này thì sẽ gặp Chưởng Ngục ty. Giữa đường sẽ đi ngang qua một cửa vào thông đạo được đánh dấu ở đây. Đến lúc đó nếu được thì sẽ xem xem nó như thế nào rồi hẵng tính."

Như vậy không cần phải mất thời giờ bàn cãi ở đây.

Kiến Sầu mau chóng xem sơ qua phần địa đồ ở mặt sau. Nàng nhận thấy các tầng địa ngục càng xuống sâu thì càng trở nên bao la rộng lớn. Đến tầng thứ mười tám, diện tích của nó sẽ rộng gấp bảy mươi hai lần Chưởng Ngục ty Hàn Băng tầng thứ nhất!

Nàng hơi nhíu mày, cuộn tấm bản đồ lại, đoạn đưa tay ấn một cái lên đài la bàn tròn, tâm thần trầm nhập vào trong thì liền câu thông với chiến xa. Trong nháy mắt chiếc xe đổi hướng, vững vàng bay êm về phía đã định.

Cuối cùng bây giờ cũng được rảnh rang đôi chút, đầu óc thong thả, Kiến Sầu nhớ tới nhóm phật tu đã gặp lúc trước.

"Bà bà, hồi nãy có người trong đám tu sĩ đó nhận ra bà là phật mẫu của Tuyết Vực Mật Tông sao?"

"Địa vị của ta ở Mật Tông hèn kém. Cái gọi là phật mẫu chẳng qua chỉ là lô đỉnh mà thôi..."

Thật ra bà lão rất thắc mắc khó hiểu trong lòng. Hình như giữa Kiến Sầu và Tuyết Vực có một mối quan hệ gì đó khó đoán, nhưng bà lại không nhận thấy nàng có ác ý mà thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được nàng cũng căm ghét Tuyết Vực Mật Tông như mình.

Bây giờ Kiến Sầu hỏi đến, bà cũng không giấu diếm, chỉ kể lại hết tất cả những gì mình biết.

"Ta tuy không biết những người khác nhưng Tông Đồ truyền nhân của phái Ninh Mã thì có nghe tiếng. Hắn thành danh cũng đã hơn một trăm năm nay rồi, chỉ có điều là ta chưa bao giờ có dịp tiếp xúc mà thôi. Mặc dù vậy ta cũng biết ít nhiều về tài năng của hắn. Không ngờ..."

"Sao hả bà bà?"

Thấy bà lão dường như có vẻ ngần ngừ, Kiến Sầu không khỏi tò mò.

Ánh mắt của vị phật mẫu liền trở nên cổ quái, trong ấy vừa pha lẫn một nỗi sợ hãi kỳ dị vừa ẩn chứa chút kiêng kỵ tự thân khó lòng kiềm chế nổi, không những vậy còn phản chiếu sự khiếp đảm do bị khinh khi ức hiếp lâu ngày mà ra...

"Ta không ngờ hắn lại có thể quen được thánh tử."

"Thánh tử..."

Lại là Tịch Gia.

Kiến Sầu nghe cái tên này quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng có lẽ vì tương giao sơ sài nên không nhớ rõ lắm.

Nàng lại hỏi tiếp: "Hình như y có khả năng thông thiên triệt địa, thật không biết rốt cục là ai?"

Ngay lúc ấy, bà lão chợt phì cười, nét mặt trở nên hơi có vẻ tư lự, đoạn thở dài đáp: "Thánh tử không phải là người."

"Không phải là người?"

Những người khác cũng đang chăm chú lắng nghe liền sửng sốt.

Ngay cả Kiến Sầu cũng kinh ngạc không thôi.

Bà lão không biết làm sao có thể nói hết cho họ hiểu mà chỉ gắng giải thích thêm: "Ngài là bậc tồn tại siêu nhiên nhất của Cực Vực, bất tử bất diệt. Tục truyền rằng ngài chính là phật lực của tất cả các tín đồ Mật Tông ngưng tụ thành. Ngay chính bản thân ngài cũng là hóa thân của thần phật."

"Từ sáu trăm năm nay, thậm chí là trong cả lịch sử của Phật môn Mật Tông đều luôn có bóng dáng ngài..."

"Ta chỉ là một bà lão chẳng có tiếng tăm gì nên không rõ lắm những sự tình sâu xa bên trong."

"Nhưng ta nghe nói chỉ cần khai đàn làm phép thì cũng có thể mời ngài hiện thân."

"Mà nhiều khi dù không mời, ngài cũng sẽ hiện thân như là một phép lạ vậy..."

"Ta từng nghe các thượng sư đàm đạo với nhau, nói rằng khoảng sáu trăm năm trước có một vị tu sĩ đại năng của Minh Nhật Tinh Hải đã từng giết chết ngài."

"Nhưng..."

"Như các ngươi cũng đã nghe thấy đó, ngài lại hiện thân rồi."

Từng câu từng chữ trong giọng nói già nua mỏi mệt của bà bay theo gió cùng với chiến xa.

Nhưng trong đầu Kiến Sầu thì lại nổ "đùng" một tiếng. Nàng cuối cùng cũng nhớ ra___

Mình đã từng thấy qua!

Nàng cố nhiên là đã từng nhìn thấy cái tên này rồi!

Đó là lúc ở trong ẩn giới Thanh Phong am, trong phật đường có ba ngàn đầu người treo quanh bức tượng Phật khổng lồ ngàn trượng kia, nàng cầm khúc lụa lên thì thấy bút tích của Bất Ngữ thượng nhân lưu lại...

"Từ khi tu đạo đến nay, ta đã giết chết ba ngàn sáu trăm bảy mươi mốt người."

"Hành tẩu nhiều năm, lấy thiện đãi người mà nào có ai lấy thiện đãi ta. Những ác nhân bị giết kia oán nan giải, niệm nan tán nên ta mới cắt hết đầu của chúng, phong bế hồn phách lại."

"Sau khi Phật môn dời lên phương bắc ba mươi sáu năm, ta đã giết thánh tử Tịch Gia của Mật Tông, đoạt được một tháp phật ba trăm trượng."

"Ta treo những cái đầu này trong tháp để ngày đêm thờ cúng, oán niệm của chúng sẽ tiêu tán, sớm ngày về cực lạc."

Sau khi Phật môn dời lên phương bắc ba mươi sáu năm, ta đã giết thánh tử Tịch Gia của Mật Tông!

Vậy không phải là khoảng sáu trăm năm trước sao?

Bất Ngữ thượng nhân đã từng giết chết vị "thánh tử" này!

Kiến Sầu nhất thời bàng hoàng, sau đó nhớ đến câu "Thánh tử không phải là người của bà lão" thì lại cảm thấy lạnh cả người...

Nàng khẽ xoay xoay chiếc gương Lục mạch phân thần trong tay, hít vào thở ra một hơi thật sâu mới tạm đè nén được bao cảm giác lạ lùng đang xao động trong lòng.

"Mà thôi... rốt cục cũng không biết được gì hơn, có đoán già đoán non nữa cũng vô dụng."

Đợi đến khi nào về đến Thập Cửu Châu, chỉ cần thỉnh giáo trưởng bối sư môn là dần dần mọi rắc rối này sẽ có lời giải thôi.

Nàng không hỏi thêm nữa mà chỉ chú ý vào việc điều khiển chiến xa.

Từ khi bọn họ đi vào tầng này, thời gian trôi qua vẫn chưa tới một khắc nhưng không hiểu tại sao làn gió mát hiu hiu ban đầu bây giờ lại hơi khang khác.

"Các vị có nghe thấy tiếng gì không..."

Kiến Sầu chỉ nghe thấy hình như có tiếng gì đó loáng thoáng vọng lại từ một nơi xa xăm trên thảo nguyên mênh mông, thậm chí còn dường như đang lúc nhúc rầm rộ kéo tới.

Trương Thang nhíu mày.

Trần Đình Nghiên thì ngẩn người, định nói mình chẳng nghe thấy gì, nhưng vừa mới mở miệng bắt đầu nói được chữ "Ta" thì đã thấy cảnh tượng ở phía trước chiến xa.

Ngay lập tức, chữ tiếp theo đang định xổ ra liền đột nhiên biến thành: "Móa!"

"Soàn soạt soàn soạt..."

Cái tiếng soàn soạt ấy cũng còn rất nhỏ.

Nhưng ngay khi tầng tầng lớp lớp tiếng động này chồng lên nhau thì ai nấy đều nổi da gà!

Mọi người phóng mắt nhìn ra xa. Trên thảo nguyên dường như có bụi mù đang bốc tung ở phía chân trời. Lẫn trong đó là hằng hà sa số bóng đen đang nhung nhúc chen nhau vọt tới như thủy triều....

Hóa ra là chuột, mỗi con lớn chừng một xích!

Cái tiếng soàn soạt mà họ nghe được là do cả một bầy đoàn đông đảo như thế này đang chen nhau bò đi.

Mọi người ai nấy đều tê dại hết cả da đầu!

Kiến Sầu cũng hít sâu một hơi khí lạnh nhưng nàng chưa kịp nói tiếng nào thì một cảnh tượng khác kinh khủng hơn lại diễn ra.

Ở phía sau biển chuột đang bò sột soạt kín khắp thảo nguyên bao la là lớp lớp bụi mù cuồn cuộn bốc tung!

Bây giờ thì cái tiếng soàn soạt kia chẳng là gì mà chính cái tiếng "ầm ầm" như bom nổ này mới khiến cho ai nấy đều khiếp đảm!

Ngàn ngàn vạn vạn trâu rừng khổng lồ đang chạy rượt theo sau biển chuột kia!

Tiếng rầm rầm khủng khiếp đến đinh tai nhức óc!

Thậm chí ngay cả không khí xung quanh đám trâu cũng rền lên "ô..ô...ông ô..ô...ông" tựa như đang lạy lục van xin vậy!

Trong chớp mắt, chẳng còn đâu thảo nguyên yên bình xanh tươi nữa mà thay vào đó là một cả vùng hung tàn bạo ngược!

Khắp chốn khắp nơi đều lít nhít những chuột là chuột và nhung nhúc những trâu là trâu!

Khóe mắt Kiến Sầu giật giật, nàng hoảng hốt sực nhớ ra: "Nếu ta nhớ không sai thì chúng ta đang ở tầng thứ bảy... đây hẳn là cõi súc sinh thì phải?"

Trừ con người, tầng này chứa đủ mọi loài sinh vật, đủ mọi hình thái sinh mệnh khác của địa ngục!

Các tầng trên thì lo giết quỷ, đến tầng này e là phải đi giết chuột, giết trâu rồi...

Nhưng điều đáng sợ nhất là bọn họ không biết ở cuối tầng còn có con gì khác nữa không.

Kiến Sầu thoáng nghĩ ngợi rồi nói: "Bây giờ vẫn còn chưa thấy mấy con có cánh, chúng ta nên chạy trước thì hơn. Đến khi chúng xuất hiện rồi thì đối phó cũng chưa muộn.... Ủa?"

Mới nói được nửa chừng, giọng nàng chợt khựng lại, thay vào đó là một tiếng kêu ngạc nhiên.

Những người khác đều liền nhìn nàng vội hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì..."

Nhưng...

Túi linh thú lại đang rục rịch.

Lúc này, cái túi được nàng quấn trong tay áo đang gồ lên chỗ này phồng lên chỗ kia. Cái con tiểu tổ tông ở trong kia không biết có phải giật mình thức giấc hay không mà cứ ngọ nguậy đá tới đá lui mãi.

Thậm chí nó còn léo nhéo kêu váng lên: "Ngao ô o o o ô ô! Ngao ô o o o ô ô!"

Có ăn rồi!

Có tiểu đệ đây!

Thả bổn chồn mau!

Bổn chồn muốn ra ngoài chinh phục thiên hạ!

=======

Lời tác giả: Tiếp sau đây sẽ là màn trình diễn của tiểu chồn.

Nhân vật Tịch Gia lúc trước chỉ nhắc sơ qua, nhiều lắm là hai lần: một lần qua trao đổi giữa Hoành Hư chân nhân Côn Ngô và lão đầu Phù Đạo sơn nhân, lần thứ hai là qua bức thư mà Bất Ngữ thượng nhân để lại, Kiến Sầu Tạ Bất Thần và những người khác trong ẩn giới Thanh Phong am có đọc. Chi tiết hình như ở chương 204. Các bạn nhớ đây không phải là nhân vật mới là được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui