Đàm Đài Tu?
Uống chén rượu?
Kiến Sầu chưa từng nghe nói đến cái tên này chứ đừng nói chi là quen biết người ta, huống hồ giọng điệu của y còn sặc mùi trêu ghẹo bỡn cợt khiến nàng càng không có ý muốn dừng lại uống rượu.
Trên lầu ngoài nam tu ra thì còn có vài nữ tu mặt hoa da phấn khác. Tất cả đều thích thú nhìn xuống dường như muốn nhìn xem nàng quyết định ra sao. Nhưng vài người trong số đó khi nhận ra tu vi của nàng mi mắt liền giật giật.
Duy có Đạm Đài Tu là thản nhiên nhìn Kiến Sầu, chén rượu nhỏ rung rung sóng sánh trên tay. Mặt mũi y vẫn tươi cười niềm nở, dường như đã quá quen với việc ong bướm này.
Kiến Sầu khẽ cười thầm. Vì đã ẩn tu vi nên trong mắt đám người này nàng có lẽ chỉ đến nguyên anh sơ kỳ mà thôi. Người có tu vi cao hơn mới có thể nhìn ra cảnh giới thật của nàng chứ không thì nhìn chỉ như ngắm hoa trong sương là cùng. Tuy vậy, nàng lại có thể thấy rõ tu vi của Đạm Đài Tu ――
Nguyên anh trung kỳ.
Xem ra không thấp.
Nàng cười nhạt, quay người khách khí đáp lại: “Cám ơn ý tốt của tôn giá. Nhưng ta bận việc phải làm, không thể uống được, xin ngài thứ cho.”
Đạm Đài Tu nghe nàng nói chuyện không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh thì cảm thấy thú vị. Nữ tu Minh Nhật Tinh Hải y thấy đã nhiều nhưng người này mới ở dưới đi ngang qua, dáng vẻ tựa hồ như không quen lắm với cảnh vật xung quanh nhưng gặp chuyện thì lại có thể tỏ ra trấn định, thấy biến không sợ tài tình như vậy.
Dường như ngay bây giờ có xảy ra chuyện gì đi nữa, nàng ta cũng sẽ không kinh ngạc chút nào.
Mà thực tế quả đúng là như vậy.
Lúc nàng nghe thấy y lên tiếng mời mọc, sắc mặt chỉ hơi thoáng động, hoặc có thể là nhẹ đến nỗi y nhìn không ra.
Minh Nhật Tinh Hải từ trước đến nay vẫn luôn là một nơi rất thú vị.
Đạm Đài Tu thấy nàng đang sắp sửa quay người bỏ đi thì không khỏi “Ồ” lên một tiếng rồi nhã nhặn cười đáp: “Nếu không rảnh uống rượu, vậy xin phép cho tại hạ mạo muội hỏi một chút: Tiên tử, nàng có thiếu lô đỉnh không?”
« Phì! »
« Khụ khụ khụ… »
Trong nháy mắt, mấy người bằng hữu đang ngồi trên lầu bất kể tu vi cao thấp ra sao đều giật mình: chẳng sặc rượu thì cũng bị y dọa cho nghẹn họng!
Đạm Đài Tu vậy mà đi hỏi người ta có thiếu lô đỉnh hay không?
Chẳng lẽ y định đem đám lô đỉnh nữ của mình tặng cho người đẹp đứng dưới đường kia sao? Thật khôi hài, có nữ tu nào lấy nữ tử làm lô đỉnh bao giờ!
Chúng bạn ai nấy đều nghẹn lời.
Trong nháy mắt Kiến Sầu ở phía dưới cũng sững sờ kinh ngạc không kém, nhưng chỉ một thoáng sau nàng đã lắc đầu đáp: « Ta không thiếu và cũng không cần. Đa tạ mỹ ý của tôn giá. »
Ánh xám bạc trong đôi con ngươi của Đạm Đài Tu thoáng nét hụt hẫng, nhưng ngay sau đó lại thế vào bằng vẻ hiếu kỳ và dò xét, cho nên cái nhìn của y càng có vẻ kỳ lạ hơn. Kiến Sầu vội chắp tay chào rồi quay người bỏ đi.
« Tuy không xuất hết linh thức mà ngươi cũng có thể cảm thấu được tình hình xung quanh, chắc đột phá không xa phải không? »
« Róc rách, róc rách… »
Nước sông băng băng chảy qua kẽ tay Khúc Chính Phong. Cung sóng loang tròn, Khúc Chính Phong cứ sững người nhìn chằm chằm vào những đường sẹo trong lòng bàn tay mình, nghe Tiết Vô Cứu hỏi vậy sắc mặt cũng không đổi.
« Nói xa thì không xa, nhưng gần thì lại chẳng gần. Cái khó tìm nhất là thời cơ… »
Một dịp tốt ――
Để y có thể từ đỉnh điểm nhập thế đột phá lên phản hư.
Tu sĩ một khi đã qua nguyên anh, lên đến xuất khiếu thì việc tu luyện sẽ chuyển từ « Tu thân » sang « Tu tâm ».
Lúc này, việc thực hành tu luyện bên ngoài tuy không thể thiếu nhưng điều quan trọng hơn vẫn là tự mình có kiến giải riêng đối với một số việc xảy ra trong trời đất, tự mình tìm tòi con đường hiểu « Đạo ».
Chỉ một chút khác biệt trong suy nghĩ là có thể thành tiên nhưng cũng có thể đọa ma; một bên là thiên quốc vô lượng còn bên kia là địa ngục vĩnh cửu.
Sáu mươi năm trước, Khúc Chính Phong đã phá vỡ vòng vây giam hãm y trong ba bốn trăm năm để đột phá từ đỉnh điểm nguyên anh lên thẳng xuất khiếu; cách đây ba mươi năm, y lại tiếp tục chấn kinh toàn bộ Tinh Hải bằng cách vượt qua xuất khiếu, đột phá nhập thế.
Cho đến bây giờ thì Khúc Chính Phong đang kẹt lại ở đỉnh điểm nhập thế.
Chỉ thiếu một chút nữa là sẽ đột phá thành công;
Chỉ thiếu một chút nữa là sẽ đặt được chân vào hàng ngũ những tu sĩ đại năng cao nhất trên toàn Thập Cửu Châu rồi!
Hiện giờ ở Tinh Hải chẳng có mấy ai biết điều này. Mặc dù vậy một khi biết được, tin tức lan truyền, Tiết Vô Cứu chắc chắn toàn bộ vùng đất này sẽ một phen nổi sóng. Nhưng sự thực cũng đúng như Khúc Chính Phong nói: « Xa thì không xa, gần lại chẳng gần ».
Nhập thế, nhập thế.
Thế tức là trần thế, nhập tức là dấn thân vào đó.
Đây là cảnh giới mà tu sĩ phải tự đặt mình vào trần thế để thông hiểu phàm tục. Càng tiếp xúc nhiều thì kiến giải càng sâu, mới có thể đột phá đến « phản hư », chặt đứt ràng buộc trần thế, xóa bỏ ham muốn yêu hận. Từ đó về sau, thân sẽ ngang thiên địa, thở cùng một nhịp với đất trời.
Đó mới chính là cảnh giới của tu sĩ đại năng.
« Hiện giờ trên Thập Cửu Châu, bấm tay mà đếm, số tu sĩ được gọi là « đại năng » còn chưa quá hai bàn tay. Thương Tể tán nhân của Minh Nhật Tinh Hải cũng có thể tính là một… »
Tiết Vô Cứu nhẩm nhẩm đếm đếm, trong bụng chợt lo lo.
« Dịp tốt như thế quả là hư vô mờ mịt rồi. »
Tu sĩ nhập thế hoàn toàn không ít. Nhưng qua được cảnh giới này thì lại chỉ có một số người. Đa số đều bị kẹt ở điểm mấu chốt, cả đời cũng không vượt qua được, rốt cuộc chỉ có thể đành chờ hết tuổi thọ, hoặc liều độ kiếp để chuyển thành tán tu.
Khúc Chính Phong dĩ nhiên cũng biết luật này.
Nhưng…
Tiết Vô Cứu thong thả mỉm cười, nhìn sóng nước trong vắt tung bọt xa xa mà đáp bằng một giọng trầm khàn: « Nhập thế, nhập thế, tâm cảnh hiện giờ cũng đã là một loại nhập thế rồi… Từ từ, lúc nào nó đến sẽ đến thôi. »
Suy cho cùng hiện giờ Khúc Chính Phong đã ở đỉnh điểm nhập thế rồi, Tiết Vô Cứu tự thấy mình còn thua nguyên cả một cảnh giới nên khó có thể đạt được nửa phần thể ngộ tâm cảnh như hắn được.
Một hồi lâu sau y cũng không nói gì thêm, chợt cảm thấy có người hạ xuống bên bờ sông bèn nói: « Ta đi ra xem sao », thế rồi tung người nhảy lên, biến mất khỏi đình.
Khúc Chính Phong từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại.
Nhập thế là quá trình cảm nhận lại trần thế, chịu kẹt ở điểm hiện tại để lấy nó làm đà đột phá về sau khiến hắn cảm thấy càng lúc càng nao nao hồi hộp.
Trong lòng y, những vướng mắc kia vẫn quanh quẩn không tan, hơn nữa lại còn dần dần trở nên nặng nề hơn…
Khúc Chính Phong nhắm mắt lại, gắng xua đi bao cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào tự sâu trong tâm khảm.
Chờ thêm.
Chịu khó chờ thêm một chút nữa.
Người mất tích vẫn còn chưa trở về vị trí của mình, hắn vẫn phải gắng chờ thêm…
Không gian thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Chỉ có tiếng sóng nước róc rách chảy xuôi theo dòng Lan Hà là như gõ nhịp theo sáu mươi năm chờ đợi này, khiến cho Minh Nhật Tinh Hải lúc nào cũng có vẻ lạ lùng…
***
Ở cuối con phố dài, Kiến Sầu đang đứng trước cửa một quán trọ mà chợt nhớ Nhai Sơn vô cùng.
Minh Nhật Tinh Hải là một nơi có gì xảy ra cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Kiến Sầu không bận tâm gì lắm đến Đạm Đài Tu, trừ phi sau này có dịp gặp lại hoặc đứng ở thế đối địch. Tuy người này đã lên đến nguyên anh trung kỳ, nhưng xét về chiến lực thì e là còn lâu mới là đối thủ của nàng.
Vì vậy, Kiến Sầu từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Sau khi đi khỏi tòa lầu, nàng vẫn tiếp tục đi loanh quanh nhiều nơi.
Một phần là để quan sát tình hình xung quanh, thứ nữa là để tìm một chỗ nghỉ chân, định sau khi trở về Thập Cửu Châu giải quyết những việc có thể làm một phen, nhân đó xem xem có thám thính được tin tức gì của thuyền Dạ Hàng hay không.
Quang cảnh nơi đây rất giống như trên cô đảo nhân gian.
Các tu sĩ tông môn đa phần đều chọn nơi thanh tĩnh để tu hành nhưng khi hành tẩu bên ngoài thì thường đều có việc phải làm. Người thì cần nguyên liệu tu liệu, kẻ thì cần thăm dò tin tức, hoặc là có hẹn với ai đó…
Vì vậy quán trọ đương nhiên phải có.
Nàng đi dạo trên đường một hồi lâu thì mới chợt trông thấy cái quán trọ này.
Tòa nhà nằm ở một chỗ khá hẻo lánh ven đường, cạnh cửa chính có một cây liễu to thật là to. Tuy đã vào cuối thu nhưng tán liễu vẫn còn rậm rạp xanh um một khoảng lớn, trên cành rêu mọc thành lớp dầy, trông ra dáng cổ thụ lâu đời lắm.
Cửa quán trọ quay về phía nam, phía trên treo một tấm biển đề bốn chữ « Lữ quán Thiên Địa ».
Đất trời là quán trọ của vạn vật, còn tháng ngày là lữ khách của trăm đời*.
Mà đời người như giấc mộng, vui được bao lâu*?
Có câu « Người sống giữa trời đất, chút thoảng như khách qua** ».
* Nguyên văn: Phu thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ; quang âm giả, bách đại chi quá khách dã. Đây là hai câu trích từ bài Đêm xuân uống rượu trong vườn đào của Lý Bạch
* Nguyên văn: Nhi phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà. Đây cũng chính là câu mà các bạn hay thấy dưới tên blog smile
** Nguyên văn: « Nhân sinh thiên địa gian, hốt như viễn hành khách ». Câu này trích từ bài Thanh thanh lăng thượng bách trong tập Cổ thi thập cửu thủ.
Một cái quán trọ nho nhỏ mà lại có được khí phách phóng khoáng tiêu dao như thế này.
Mà hay nhất là ý cảnh…
Nó rất phù hợp với tâm trạng của nàng lúc này.
Kiến Sầu đứng trước cửa nhìn một lát, không thấy khách khứa ra vào, bên trong cũng chẳng có tiếng động, trông có vẻ như là một nơi rất thanh tịnh.
« Nhật Tân… »
Nàng nghĩ ngợi giây lát, đoạn nhận lấy ngọc giản từ trên tay tiểu đồng rồi bước lên thuyền.
Tấm ngọc giản phát ra hào quang dìu dịu. Dường như nhận được lệnh từ một nơi thần bí nào đó, chiếc thuyền liền rẽ sương tiến vào khoảng không mênh mông ở phía trước, mặt nước phía sau thuyền cuộn lên, gợn thành những vòng như đuôi cá.
Kiến Sầu liếc mắt nhìn rồi cúi người cầm quyển « Trí Lâm Tẩu Nhật Tân » lên xem.
Thật ra đây là một quyển sổ ngày ngày ghi chép các sự kiện chính xảy ra trên Thập Cửu Châu. Vì cứ mỗi sáng nội dung trong sổ lại tự động cập nhật nên chỉ cần có nó thì dù có ở bất cứ nơi nào cũng có thể biết được tin tức mới.
Có lẽ vì nơi đây là Minh Nhật Tinh Hải nên đa số thông tin quan trọng đều khoanh gọn trong miền đất này, tin tức ở các vùng khác chỉ chiếm một phần nhỏ.
Kiến Sầu bất giác muốn mở mục Trung Vực Tả Tam Thiên ra xem. Nhưng ngay khi đầu ngón tay chực chấm lên trang sách thì vài hàng chữ ở dưới cùng chợt đập vào mắt nàng ――
« Bia Cửu Trọng Thiên – Tin mới nhất! »
Bia Cửu Trọng Thiên…
Nghe mà tưởng như mới ngày hôm qua đây thôi.
Lúc đi ẩn giới Thanh Phong am, Kiến Sầu có đi ngang qua quảng trường Tây Hải, cho nên ai đứng nhất trên thiên bia nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
Nhiều năm trôi qua, không biết tình hình bây giờ ra sao?
Theo lời Chu Quân kể thì nàng chỉ biết đại khái chứ không có hỏi chi tiết cụ thể.
Trong lòng tò mò nên ngón tay thay vì điểm lên mục « Tả Tam Thiên » liền chuyển xuống ấn vào « Thiên bia ».
Một đốm hào quang nhỏ bay lên rồi một đoạn văn tự hiện ra.
Đây đúng là xếp hạng trên bia Cửu Trọng Thiên hiện giờ, hơn nữa còn bổ sung thêm cảnh giới tu vi và xuất thân của người được lưu tên.
– Bia luyện khí – Nhất Trọng Thiên: Tân Hàn, thuộc gia tộc họ Tân đời thứ ba ở vùng tây nam Nam Vực, cảnh giới luyện khí hậu kỳ đại viên mãn.
– Bia trúc cơ – Nhị Trọng Thiên: Hứa Hành, Nhai Sơn Trung Vực, cảnh giới trúc cơ hậu kỳ.
– Bia kim đan – Tam Trọng Thiên: Khương Hạ, Nhai Sơn Trung Vực, cảnh giới kim đan hậu kỳ đại viên mãn.
– Bia nguyên anh – Tứ Trọng Thiên: Vương Khước, Côn Ngô Trung Vực, cảnh giới nguyên anh hậu kỳ.
– Bia xuất khiếu – Ngũ Trọng Thiên: Phù Đạo sơn nhân, Nhai Sơn Trung Vực, cảnh giới xuất khiếu trung kỳ.
– Bia nhập thế – Lục Trọng Thiên: Khúc Chính Phong, Minh Nhật Tinh Hải, cảnh giới nhập thế hậu kỳ đỉnh phong.
– Bia phản hư – Thất Trọng Thiên: Nhất Trần, Thiền Tông Bắc Vực, cảnh giới phản hư hậu kỳ đại viên mãn.
– Bia hữu giới – Bát Trọng Thiên: Hoành Hư chân nhân, Côn Ngô Trung Vực, cảnh giới không xác định.
– Bia thông thiên – Cửu Trọng Thiên: Không có
Ánh mắt Kiến Sầu không khỏi ngừng lại giây lát trên những cái tên: Hứa Hành Nhai Sơn, Khương Hạ Nhai Sơn, Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn, ngoài ra còn có…
Khúc Chính Phong – Minh Nhật Tinh Hải.
Từ Nhai Sơn đến Minh Nhật Tinh Hải, có ai biết rõ nội tình trong quãng đường này không?
Ngoài ra còn có Hoành Hư chân nhân.
Tuy việc trong thiên hạ Trí Lâm Tẩu biết hết chín phần thì lúc nào cũng vẫn còn lại một phần không rõ, điều này có liên quan đến cảnh giới tu vi cụ thể của các tu sĩ đại năng. Nhưng thật ra nếu không có bia Cửu Trọng Thiên thì mọi người đa số đều không thể biết được tu sĩ đại năng đột phá khi nào. Đây là do hơi thở của họ đã hòa cùng một nhịp với đất trời, nên khi đột phá lại không gây ra dị tượng gì lớn.
Người ta chỉ biết Hoành Hư chân nhân đã lên đến « hữu giới » chứ mức độ chi tiết thì lại không rõ ràng. Cũng có thể hiện nay trên Thập Cửu Châu ông là người duy nhất đạt đến cảnh giới này;
Còn Thương Tể tán nhân, bây giờ y thật ra đã qua bảy kiếp tán tiên, tu vi tuy cao nhưng lại không nằm trong tầm cảm ứng của thiên bia, thực lực tạm thời không thể nào phán đoán được.
Về phần bia Cửu Trọng Thiên…
Từ khoảng một ngàn năm nay, sau khi Bát Cực đạo tôn, Lục Diệp lão tổ và Bất Ngữ thượng nhân từng người lần lượt phi thăng thì hơn mười giáp* qua chưa hề có ai đạt đến cảnh giới này.
* Một giáp là sáu mươi năm.
Kiến Sầu bất giác lại nhớ đến đủ thứ chuyện xảy ra trong ẩn giới Thanh Phong am và vị Bất Ngữ thượng nhân thần bí kia…
Nàng liếc nhìn sang bên cạnh thông tin về bia Trọng Thiên rồi điểm nhẹ ngón tay lên mục « phụ chú ».
Một đoạn văn ảo khác lại hiện ra, nội dung trình bày sự biến đổi trên thiên bia trong gần trăm năm nay và lưu lại tên tuổi của tất cả những người từng được lưu danh.
Liễu Không của phái Thiền Tông Tây Hải đã từng đứng nhất trúc cơ. Cách đây năm mươi lăm năm, y đã tiến cấp đến kim đan và cũng từng đứng nhất, nhưng mười năm trước lại có đột phá nên hiện giờ đang ở nguyên anh sơ kỳ;
Sau khi Khúc Chính Phong đột phá, Triệu Trác Côn Ngô được đôn lên đứng nhất nguyên anh. Cách đây hai mươi ba năm, y thành công vượt lên xuất khiếu, hiện đang ở xuất khiếu sơ kỳ;
Chu Thừa Giang Long Môn từng đứng nhất trúc cơ, sau khi vượt qua kim đan thì có lần được lưu tên trên thiên bia nhưng vì không địch lại Liễu Không nên phải chịu tụt hạng. Về sau nữa, y cũng đột phá nguyên anh, hiện đang ở giai đoạn sơ kỳ;
…
Xưa nay tim sen cực đắng. Thậm chí khi nấu canh hạt sen, nhiều người cũng không sợ mất công mà lễ bỏ nó đi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người chỉ ăn tim sen như thế này…
Người này chắc cũng là khách của lữ quán.
Nhưng mà…
Kiến Sầu chăm chú nhìn chiếc thuyền kia đang lướt nhanh đến gần thuyền mình, trong lòng đột nhiên chợt cảm thấy kỳ lạ. Loại khí chất này, nàng đã gặp ở đâu đó rồi thì phải…
Lúc nàng để ý đến người nọ thì người nọ cũng chú ý đến nàng.
Tay y vẫn liên tục bóc hạt sen nhưng ánh mắt lại tự nhiên liếc sang nhìn nàng, nhưng cái nhìn này lại không làm cho nàng cảm thấy y phóng túng vô lễ.
Trong khoảnh khắc đó, Kiến Sầu thấy được kiếm trong đáy mắt y.
Kiếm ý.
Thoáng chốc, lời của Ngô Đoan nói lén về sư đệ của mình như vang vọng bên tai nàng:
« Tả sư đệ học rất nhiều thứ. Sư tôn có lệnh nên chúng ta có từng lấy kiếm ý để đấu với kiếm của y, cho nên y biết ba loại kiếm ý. Trong số đó có Trác Nhiên kiếm ý của đại sư huynh Triệu Trác, Giang Lưu kiếm ý của nhị sư huynh Nhạc Hà và Ẩn Giả kiếm ý của tứ sư đệ Vương Khước… »
Hèn gì trông quen quen.
Tạ Bất Thần khi xưa đã chẳng phải dùng kiếm ý giống như vậy sao?
Kiến Sầu đối mặt với người kia, ánh mắt đăm đăm không rời, nhưng đột nhiên trong lòng lại chợt hiểu.
Minh Nhật Tinh Hải rộng lớn như vậy nhưng khéo làm sao trong lữ quán này nàng thế mà lại tình cờ gặp được người đứng đầu bia Tứ Trọng Thiên ―― Tứ đệ tử của Hoành Hư chân nhân:
Vương Khước – Ẩn Giả kiếm!