hẩu khí thật là lớn!
Nấu một thìa trời đất?
Với cái thìa kinh dị khó tả này?
Kiến Sầu nhìn năm chữ trên cán thìa này, không nhịn được dùng ngón tay gõ gõ, lại rót linh lực vào chiếc thìa nhưng nó vẫn không có một chút phản ứng nào. Rõ ràng, nếu như Kiến Sầu không phạm sai lầm về kiến thức cơ bản thì đây chính là một chiếc thìa bạc, cùng lắm chỉ có thể xem như hình thù kì quái mà thôi.
Dường như chỉ là một vật phàm.
Vậy mà cũng dám nói bừa "Nấu một thìa trời đất"?
Kiến Sầu vốn không hề thích tạo hình kì quái này, luôn cảm thấy nó rất tà ác, nhưng nhìn năm chữ "nấu một thìa trời đất" này lại không dám khẳng định gì nữa.
Kiến Sầu nhát thời do dự.
Trong quá trình này, con chồn nhỏ vẫn tội nghiệp nhìn nàng.
Thấy nàng ngỡ ngàng, hai mắt con chồn nhỏ nhanh chóng đảo quanh. Nó dè dặt khép hai chân trước lại trước ngực, Kiến Sầu vẫn trầm tư nhìn chiéc thìa làm nó cũng hơi căng thẳng.
Một, hai, ba!
Vù!
Con chồn nhỏ co người lại, hóa thành một tia chớp, không ngờ lại phát ra sức mạnh không nhỏ, giãy thoát khỏi bàn tay Kiến Sầu lao về phía tay kia của nàng.
Lúc phát hiện con chồn nhỏ giãy giụa, Kiến Sầu đã quay sang nhìn nó, không ngờ mục tiêu của nó lại là cái thìa nàng cầm ở tay kia.
Nàng nhất thời giữ không chắc, chiếc thìa bạc rời khỏi tay, lập tức bị con chồn nhỏ tha đi mất.
Nàng kinh ngạc trợn mắt.
"U u u!"
Con chồn nhỏ ngậm cái thìa bạc giống như một người thắng cuộc, đứng bên rìa lá sen ngẩng đầu lên thật cao.
Sau đó nó cúi đầu đặt chiếc thìa xuống dưới chân mình, dùng một chân đè cán thìa, một chân khác chỉ chỉ thân thìa hình cái lưỡi, lại thè lưỡi ra chỉ chỉ Kiến Sầu.
Khóe miệng Kiến Sầu giật giật.
Con chồn nhỏ diễn tả động tác rất cụ thể, nàng hoàn toàn có thể hiểu được ý nó.
Đây là nó muốn nàng cũng liếm cái thìa.
Mày nằm mơ à?
Không cần phải nói, ánh mắt của Kiến Sầu đã biểu đạt hoàn mỹ ý nàng.
"U u u..."
Con chồn nhỏ dường như có chút không rõ ràng, nó cúi đầu liếm thân thìa hình cái lưỡi, sau đó ngẩng đầu lên, lắc lắc thân hình nho nhỏ, cặp mắt nhỏ nheo lại, một cái chân vỗ vỗ bụng, ra vẻ mình đã ăn no rồi, rất ngon.
Ngon?
Là cái thài này từng dính thứ gì đó nên con chồn nhỏ mới liếm sung sướng như thế sao?
Kiến Sầu lại không khỏi suy tư.
Tuy nhiên trong lúc nàng suy tư, con chồn nhỏ dường như đã khẳng định Kiến Sầu sẽ không tiếp nhận thiện ý của mình, cùng mình hưởng thụ mỹ vị vô biên này, cho nên dứt khoát bắt đầu liếm tiếp.
Cái lưỡi nhỏ dính đầy nước dãi của nó liếm hết mõi một góc thìa, dường như muốn liếm mòn hết cả cái thìa này vậy.
Kiến Sầu lấy lại tinh thần, nhìn cảnh này, nội tâm quả thực có chút sụp đổ.
Con chồn nhỏ cũng coi như là thông linh, chiếc thìa này hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn, chỉ có điều một cái lưỡi tiếp xúc với một cái lưỡi khác...
Hơn nữa một cái trong đó còn có hình dạng kì quái như vậy nữa, thật sự có cảm giác như con chồn nhỏ đang liếm lưỡi một con ác thú.
Thôi, không thèm quản nó nữa.
Kiến Sầu vừa nghĩ như vậy, tâm tư lập tức quay lại vấn đề chính.
Cốt ngọc Đế Giang.
Tóm lại là Cố Thanh Mi có bị loại ra ngoài không? Nàng thật sự không rõ.
Nhưng bất kể Cố Thanh Mi còn ở đây hay không, cốt ngọc Đế Giang cũng không thể rơi vào tay người khác được, ai biết sau này có rơi vào tay Tạ Bất Thần hay không?
Tuyệt đối...
Không thể buông tha.
Ném Quỷ Phủ ra, Kiến Sầu bước thẳng lên đó. Nàng quay đầu nhìn lại, con chồn nhỏ vẫn còn đang liếm mải miết. Nàng phất tay áo một cái, một trận cuồng phong bay ra cuốn thẳng con chồn nhỏ lên!
"U u u u!"
Làm gì?
Làm cái gì thế này?
Con chồn nhỏ kinh hãi!
Người nó từ từ rời khỏi lá sen, nhưng trên chiếc lá sen còn có cái thìa bạc của nó!
"U u u u!"
Con chồn nhỏ cực kì sốt ruột.
Nó liều mạng vùng vẫy vươn tới, duỗi dài hai cái chân trước với mạnh về phía trước.
Chiếc thìa bạc!
Ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng cũng ôm về được!
Ngay sau đó con chồn nhỏ không thể chống lại được nữa, bị Kiến Sầu hút vào trong tay áo.
Quả thực còn chưa hết sợ.
Sợ chết chồn rồi!
Con chồn nhỏ khoa trương lè lưỡi ra, hai chân trước ôm chặt cái thìa bạc, hết sức thận trọng ngẩng đầu lên nhìn Kiến Sầu, chỉ sợ Kiến Sầu lại ném cái thìa đi.
Không nghĩ tới lần này Kiến Sầu lại chỉ nhìn nó một cái rồi ngự Quỷ Phủ dần dần bay từ mặt sông lên cao, lên cao...
Nước sông chảy xiết cuồn cuộn dưới chân ngày càng xa, tầm nhìn trước mắt Kiến Sầu cũng ngày càng rộng rãi.
Trên mặt đất bằng phẳng, một con sông lớn chảy về phía trước, thỉnh thoảng còn có một vài nhánh sông đổ vào.
Thấy Kiến Sầu không để ý đến mình nữa, con chồn nhỏ cũng yên tâm hơn không ít. Nó thăm dò bò lên theo cánh tay Kiến Sầu, sau đó đặt mông ngồi trên vai Kiến Sầu, cái đuôi rất tự nhiên quấn sau gáy Kiến Sầu.
Hai chân trước ôm thìa bạc, con chồn nhỏ lại thè lưỡi ra liếm.
Một người trên vai ngồi một con chồn, hai chân con chồn ôm chiếc thìa bạc, thè lưỡi liếm không ngừng.
Trong lòng Kiến Sầu chợt có cảm giác vô lực.
Nàng vừa bay lên cao vừa quay sang nhìn con chồn nhỏ một cái.
Con chồn nhỏ rùng mình, lập tức dừng lại, hai chân ôm thìa bạc như cũ nhưng lưỡi lại nhanh chóng rụt về, miệng ngậm chặt, giống như một đứa bé ngoan đang chăm chú nghe các phu tử giảng bài trong thư viện.
Diễn sâu lắm!
Kiến Sầu khẽ cười.
Con chồn nhỏ cảm thấy sau lưng bốc khí lạnh, đang định làm một việc gì khác lấy lòng nàng, Kiến Sầu lại quay đầu đi.
Tầm nhìn dưới chân càng rộng rãi hơn.
Đưa mắt nhìn xuống, đây là một đồng bằng mênh mông bằng phẳng.
Sông lớn chảy xiết, không ngờ lại không chỉ có một dòng. Từ con sống này nhìn ra xa, không ngờ còn có không ít dòng sông đan xen trên cả đồng bằng màu lục như là một tấm mạng nhện.
Nhìn theo dòng chảy, ánh mắt Kiến Sầu dần dần nhìn ra xa.
Cuối cùng nàng kinh ngạc trợn to mắt...
Đó là...
Chiếc hồ lớn lúc trước mọi người đứng trên đó?
Chiếc hồ lớn nằm ở trung tâm của chiếc mạng nhện đan thành từ những con sông.
Vô số con sông chảy về bốn phương tám hướng, phân tán đến khắp nơi.
Theo Kiến Sầu, đây là một cách phân bố dòng chảy rất kì quái.
Nàng nhíu mày.
Chọn bừa một phương hướng, nàng tiếp tục bay về phía trước.
Trong nhất bích khuynh thành có một vật phẩm khen thưởng, người có cơ duyên sẽ có thể nhận được. Có điều mục tiêu của Kiến Sầu không phải cái này, nàng chỉ thấy hứng thú với cốt ngọc Đế Giang!
Phải tìm được trước Cố Thanh Mi, giành được cốt ngọc Đế Giang vào tay.
Có điều mặt đất mênh mông, ai biết cốt ngọc Đế Giang ở đâu?
Kiến Sầu nhất thời đau đầu.
Hướng chính tây.
Một ngọn núi cao đột ngột xuất hiện trước mặt Liễu Không làm hắn sợ đến mức pháp khí trong tay suýt nữa cũng rơi mất.
Đi trên đồng bằng bên bờ sông bao nhiêu lâu vẫn chỉ nhìn thấy đất bằng, nếu có thứ gì cao hơn mặt đất thì cũng chỉ là một số loài thực vật hay những đống đất nhỏ do dòng sông bồi đắp.
Trên đường đi tới đây, Liễu Không mới biết nhất bích khuynh thành tốt thế nào.
Đầy đất toàn là pháp khí, tùy tiện dừng lại nhìn xuống đất gần như sẽ có thể nhìn thấy ít nhất một vài thứ tốt.
Mặc dù hắn là một tăng nhân không có ham muốn hưởng thụ vật chất, nhưng có thể tìm được một vài pháp khí rất không tồi, chẳng lẽ lại không thể vui vẻ?
Cho nên Liễu Không đã nhặt không ít đồ.
Lúc này hắn ngơ ngác nhìn núi cao phía trước.
Ngọn núi này xuất hiện rất kì dị, hình thì cũng rất kì quái.
Như là một cái nồi nấu?
Hướng chính bắc.
Sau khi bốn vệt sáng lại đổi vị trí ai cũng không biết ai ở đâu.
Điều Cố Thanh Mi hi vọng nhất là vệt sáng xanh lục chết tiệt bị loại ra ngoài, không ngờ sau khi giành được cơ hội vào cửa, Cố Thanh Mi lại nhìn thấy vệt sáng xanh lục vẫn còn nguyên, bây giờ nằm ở hướng chính bắc.
Thật sự là quá mức đáng hận.
Ai cũng không biết những người ở lại là ai, vì vậy cửa cuối cùng này lại tràn ngập biến số.
Những người vốn hứa hẹn với ả sẽ không cướp đoạt cốt ngọc Đế Giang, bây giờ không một ai lên tiếng.
Rốt cuộc là bọn họ đã bị loại ra ngoài hay là lúc này tình hình đã thay đổi nên họ cũng đổi ý?
Trong Sát Hồng Tiểu Giới, mọi người không biết thân phận của nhau, cho dù cướp đi cốt ngọc cũng hoàn toàn có thể đẩy sang người kẻ khác.
Cố Thanh Mi tính toán như vậy liền cảm thấy nguy hiểm.
Không biết dự định và thân phận của những người khác, thật sự là một việc cực kì ức chế.
Việc ả cần làm chỉ có thể là tìm được cốt ngọc Đế Giang trước khi những người khác phát hiện nó.
Ả giơ hai tay ra, liền có một tấm bản đồ da thú xuất hiện trên hai tay ả.
Hừ!
Cố Thanh Mi đứng trên bãi sông, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
Không có ai biết rốt cuộc ả đã phải cố gắng bao nhiêu vì Sát Hồng Tiểu Giới này. Bao nhiêu là điển tịch, đọc đến trời đất quay cuồng nhưng luôn có một số thông tin hữu dụng được ả ghi lại.
Cuối cùng ả tìm được tấm bản đồ không hoàn chỉnh này.
Hai cửa trước đều rất rõ ràng, cho nên căn bản không cần bản đồ. Nhưng đến bây giờ thứ gì cũng phải chính mình tìm, Cố Thanh Mi có bản đồ lập tức sẽ trở thành người mạnh nhất, có ưu thế nhất ở đây.
Ả cẩn trọng xem bản đồ.
Một ngọn núi được vẽ ở góc tây nam bản đồ.
Theo điển tịch ghi lại, đây là vị trí chiếc nồi nấu năm đó.
Cốt ngọc Đế Giang nhất định cũng ở chỗ này!
Xác định phương hướng xong, Cố Thanh Mi không hề do dự ngự kiếm bay thẳng về phía tây nam.
Một vệt sáng lóe lên giữa không trung, chỉ thoáng cái đã biến mất.
Hướng chính tây.
"Thiên Sơn có thần, hình dạng như cái túi, đỏ như ngọn lửa, sáu chân bốn cánh, không có diện mục, tính thích ca múa, tên là Đế Giang".
Mạnh Tây Châu nhớ lại đoạn mô tả này, thở dài trong lòng.
Cốt ngọc Đế Giang...
Đế Giang chính là "Thần" được ghi lại trong sách cổ, hoặc nói chính xác là thần thú.
Không biết vị Cố Thanh Mi đó có còn ở trong này không?
Nếu đối phương không có ở đây, mình lại không đến tranh đoạt bảo bối này thì đúng là quá thiếu sáng suốt.
Nghĩ vậy, Mạnh Tây Châu từ dưới sông bò lên, chiếc đĩa đá lơ lửng bên cạnh hắn, hắn tùy ý nhìn một cái.
Con bà nó chứ!
Ngay lập tức, Mạnh Tây Châu hoàn toàn chết sững.
Vệt sáng xanh còn chưa biến mất.
Hắn còn muốn đoạt cốt ngọc Đế Giang? Việc này căn bản chính là nằm mơ!
Nhất thời lại quên mất, ngoài Cố Thanh Mi còn có hai vị tiền bối hết sức mạnh mẽ ở hướng chính tây và hướng chính đông.
Loại tôm tép như mình có thể gắng gượng bò vào đến cửa thứ ba đã là may mắn lắm rồi.
Thôi cứ coi như đến để mở mang tầm mắt, tốt nhất là không được nghĩ quá nhiều.
Tí tách!
Quần áo ướt đẫm nước sông không ngừng rõ nước xuống dưới.
Mạnh Tây Châu giẫm lên bãi sông, đột nhiên lại cảm thấy dưới chân có thứ gì cộm cộm. Hắn dịch chân ra xem, dưới lớp bùn trên bãi sông lại có một thanh đại đao cũ kĩ.
Trong nháy mắt, hai mắt hắn sáng ngời.
Chẳng lẽ đây chính là cơ duyên?
Mạnh Tây Châu không hề do dự cúi xuống nhặt đại đao lên. Linh lực vừa rót vào, thanh đại đao lập tức phát ra ánh bạc sáng lòa.
Một món pháp khí tốt!
Cuối cùng đã có thu hoạch!
Xem ra thượng đế vẫn thương xót hắn.
Mạnh Tây Châu nhớ tới sự gian khổ trên đường đi đến đây mà vẫn chưa nhận được gì, đúng là cũng phải rơi nước mắt chua xót cho chính mình. Bây giờ hắn cầm đại đao, muốn ngẩng mặt hú dài một tiếng, tuy nhiên ánh mắt vừa liếc qua lại nhìn thấy chiếc đĩa đá...
Ơ.
Có chút kì dị.
Bốn vệt sáng trên đĩa đá vẫn hiển thị vị trí của mọi người.
Vệt sáng của Mạnh Tây Châu vẫn ở vị trí phía tây này không thay đổi, nhưng ba vệt sáng khác không ngờ lại bắt đầu từ ba phương hướng khác nhau tụ họp về một vị trí.
Mạnh Tây Châu nhìn thấy liền rất kinh hãi.
Chẳng lẽ bọn họ tìm được rồi?
Hướng chính nam.
Kiến Sầu vốn chỉ đi bừa một hướng, nhưng lại nhìn thấy một vệt đỏ trên đĩa đá có mục tiêu rõ ràng, không ngờ lại không hề do dự bay thẳng về một hướng, nàng lập tức cảm thấy kì lạ...
Ánh đỏ này quá khác thường.
Nàng nghĩ một chút, trong mọi người chỉ có Cố Thanh Mi dường như hiểu nhất định về Sát Hồng Tiểu Giới này, còn những người khác đều không biết gì. Vốn Kiến Sầu cũng hơi hoài nghi người ở hướng chính tây, nhưng rõ ràng là vị Trương đình úy này đã bị mình loại ra ngoài, thế là còn lại...
Chỉ có Cố Thanh Mi!
Ả còn chưa bị loại!
Hơn nữa còn đang bay thẳng đến một phương hướng.
Kiến Sầu lập tức đoán được, Cố Thanh Mi đang lao đến chỗ cốt ngọc Đế Giang.
Vậy thì Kiến Sầu hoàn toàn không quen thuộc nơi đây, chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo ả là được.
Kiến Sầu lập tức quyết định, ngự búa chuỷen hướng bay, nhìn chằm chằm tuyến đường tiến lên của mình hiển thị trên Sát Bàn, không khỏi chậm rãi cười lên.
Hướng chính bắc.
Cố Thanh Mi đang bay nhanh, vốn không chú ý đến đĩa đá.
Nhưng vệt xanh lá đó thật sự là quá chướng mắt, hơn nữa còn nhanh chóng bám theo.
Chỉ nhìn một cái, Cố Thanh Mi đã biết.
Vệt xanh lục này đang đi theo mình.
Vô sỉ!
Quả thực vô sỉ!
Lần trước nhìn Hồng Bàn, vệt lục quang này còn hoàn toàn không có phương hướng cụ thể, tại sao bây giờ lại có thể phán đoán chính xác vị trí của cốt ngọc Đế Giang?
Nói thẳng là chẳng phải bám theo mình hay sao?
Cố Thanh Mi bắt pháp quyết khống chế phi kiếm dừng lại.
Ả quay đầu nhìn ra xung quanh.
Không có một bóng người.
Tuy nhiên vệt xanh lục trên đĩa đá đang nhanh chóng tới gần mình.
Xung quanh không có một người nào, thậm chí ả chém một kiếm về phía vệt xanh lục đó nhưng cũng như đá ném ao bèo, không hề có phản ứng gì.
Tình hình bây giờ giống như lúc vào cửa nhìn thấy Diệp Phiên Phiên.
Sát Hồng Tiểu Giới quả thực kì lạ vô cùng.
Chỉ cần bọn họ cầm Sát Bàn liền như tàng hình trong thế giới này. Bọn họ có thể nhìn thấy mỗi một thứ trong thế giới này, lại không thể nhìn thấy người khác cũng cầm đĩa đá, thậm chí muốn tấn công lẫn nhau cũng không làm được.
Cũng là nói, cho dù Cố Thanh Mi biết có người đang bám theo mình, muốn ở bên cạnh đắc lợi, ả cũng không thể nào ngăn cản.
Uất ức!
Cực kì uất ức!
"Tiểu nhân hèn hạ!"
Cố Thanh Mi không thể chịu nổi nữa, cuối cùng không thể kìm nén tâm tình mãnh liệt, mắng to một tiếng.
Đây là lần đầu tiên đĩa đá phát ra tiếng người từ khi thay đổi vị trí.
Còn ba người khác trong nhất bích khuynh thành đương nhiên đều nghe thấy âm thanh này.
Liễu Không đã đến rất gần ngọn núi đó. Hắn xoa cái đầu nhẵn bóng, nhìn Hồng Bàn một chút, không nhịn được khuyên nhủ: "Là Cố thí chủ Côn Ngô à? A Di Đà Phật, xin Cố thí chủ không nên cáu bẳn bực tức, tiểu tăng tuyệt đối không tranh đoạt cốt ngọc Đế Giang với thí chủ".
Ngươi không tranh đoạt cũng có ích lợi gì?
Cố Thanh Mi không cho rằng tên tăng nhân không tranh chấp với đời này có thể cướp đoạt của mình.
Người ả kiêng kị, ả căm ghét là người khác.
Bên kia Mạnh Tây Châu nghe thấy câu này lại sửng sốt.
Sau khi xem tình hình trên Hồng Bàn, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Cố Thanh Mi lại mắng như vậy.
Không ngờ!
Tuyệt đối không ngờ!
Tiền bối lại vô sỉ như thế!
Đã muốn tranh đoạt thứ người ta rất cần, không ngờ lại còn bám theo hành tung của người ta, có khác nào muốn giết người lại còn bắt đối phương chủ động đưa dao cho mình?
Đúng là...
Rất hợp ý ta!
Ánh mắt Mạnh Tây Châu nóng lên, dù biết mình không có sức mạnh tranh đoạt, nhưng bây giờ lại có thể nhìn thấy hành tung và phương hướng của mọi người, vậy thì...
Có náo nhiệt, vì sao không đến tham dự?
Gần như không hề do dự, Mạnh Tây Châu tung thẳng gậy ra, bước chân lên ngự côn mà đi.
Cố cô nương Côn Ngô.
Ta cũng tới đây!
Một ánh đỏ từ rìa đĩa đá ở hướng chính tây lao nhanh về phía ba vệt sáng còn lại sắp hội tụ.
Bên kia, Cố Thanh Mi không dễ gì nén được cơn giận, lúc này lại rơi vào một lựa chọn khó khăn.
Đi hay không đi?
Đi tìm cốt ngọc Đế Giang đó chính là dẫn sói vào nhà, rất có khả năng ki cóp cho cọp nó xơi. Không đi tìm cốt ngọc Đế Giang dĩ nhiên có thể ngăn chặn vệt xanh bám theo, nhưng mình cũng vĩnh viễn không thể lấy được cốt ngọc Đế Giang.
Tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng nhấp nhô, khó mà lựa chọn.
Ánh sáng trên thanh trường kiếm dưới chân cũng lưu chuyển biến ảo theo tâm tình của ả.
Đúng lúc này trên đĩa đá lại có một ánh đỏ bay tới gần. Cố Thanh Mi nhìn thấy, suýt nữa tức chết.
Vệt sáng vốn xa tận hướng chính bắc không ngờ lại như phát hiện cơ hội bên này, ngửi mùi tanh mò tới đây.
Trong mắt ba người khác, Cố Thanh Mi nghiễm nhiên là một miếng thịt béo.
Vệt xanh lá đã dừng lại, hơn nữa Cố Thanh Mi có thể nhìn thấy rõ người này đang ở cách mình không xa.
Cảm giác này đúng là uất ức cùng cực.
Lục Diệp lão tổ đáng chết, Sát Hồng Tiểu Giới đáng chết.
Đặt ra quy tắc thế này đúng là có thể ép người ta đến chết.
Trong tay Cố Thanh Mi có bản đồ, cũng biết sự tồn tại của cốt ngọc Đế Giang, nhưng lại có mấy kẻ có thể mạnh hơn mình bám đuôi.
Một khi không cẩn thận, rất có khả năng ả sẽ không nhận được cốt ngọc Đế Giang mà còn bị người ta chơi khăm đến chết.
Trong số những kẻ bám đuôi này, vệt xanh là không biết xấu hổ nhất, dường như là có thù với mình, đứng ở ngay một chỗ rất gần.
Ả có thể phát hiện của tồn tại của đối phương nhờ đĩa đá, nhưng lại không có biện pháp nào cả.
Ngực phập phồng vì giận, sắc mặt Cố Thanh Mi đã cực kì khó coi.
Tiến cũng không được, lùi cũng không xong, thế thì phải thế nào?
Cách đó không xa, Kiến Sầu cũng không nhìn thấy Cố Thanh Mi.
Có điều nhìn thấy vệt đỏ này dừng ở đó rất lâu không động, trong lòng nàng cũng cảm thấy buồn cười.
Đây thật sự không phải mình vô sỉ, mà thật sự là...
Chuyện vốn rất trùng hợp.
Không bám theo Cố Thanh Mi, nàng không biết gì về Sát Hồng Tiểu Giới, chỉ sợ tìm cả năm cũng chưa chắc có thể tìm được một sợi lông cốt ngọc Đế Giang.
À không đúng, cốt ngọc Đế Giang chắc là không có lông.
Khụ.
Tóm lại, chỉ là Kiến Sầu tuỳ cơ ứng biến.
Xem ánh đỏ bên cạnh đi, chẳng phải cũng làm giống như mình sao?
Kiến Sầu cảm thấy nàng chỉ là một người bình thường không có gì đặc biệt.
Hai con mắt nheo lại, đuôi mắt hẹp dài, có một vẻ kiều diễm tự dưng hiện lên.
Kiến Sầu khẽ cong môi, đứng lơ lửng trên đồng bằng đầy sông to lớn này, nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ con chồn nhỏ vẫn đang liếm thìa.
Cố Thanh Mi đáng thương sẽ phải làm gì bây giờ?
Trên đĩa đá, bốn vệt sáng nhất thời rơi vào một sự tế nhị kì lạ.
Ba vệt sáng đứng yên không động, cách nhau cực gần.
Xa xa, một vệt sáng đang nhanh chóng tiếp cận.
Động và tĩnh, mỗi một giây lát đều cực kì gian nan.
Sắc mặt Cố Thanh Mi trở nên mưa nắng thất thường, khi thì giận dữ, khi thì tàn nhẫn...
Hận không thể băm vằm mấy người phía sau này.
Vù!
Một tiếng vang nhỏ đột nhiên từ trong tay áo Cố Thanh Mi phát ra.
Ả ngẩn ra một lát, linh châu truyền tin?
Vô thức lấy linh châu ra, một tin tức liền xuất hiện trong đầu ả.
"Cố trưởng lão lại hỏi hành tung của sư muội, hành trình Sát Hồng Tiểu Giới vẫn thuận lợi chứ?"
Là âm thanh của Tạ Bất Thần.
Trong nháy mắt, Cố Thanh Mi cảm thấy ngọn lửa trong ngực vợi bớt, không ngờ sư huynh lại chủ động gửi tin cho mình.
Bàn tay cầm linh châu của ả run lên một trận.
Nhớ tới mình gặp phải tình cảnh quẫn bách bây giờ đều là để tìm pháp bảo thích hợp cho sư huynh tu luyện một đạo ấn mà thôi, không ngờ thượng đế cũng muốn làm khó mình như vậy sao?
Hỏi thuận lợi?
Ả không thuận lợi chút nào.
Cố Thanh Mi đột nhiên cảm thấy vừa vô lực vừa tủi thân, chỉ chậm rãi kể lại tình cảnh của mình bây giờ.
Cuối cùng giọng nói trở nên nghẹn ngào.
"... Sư huynh, bọn chúng đều bắt nạt ta. Bây giờ đi theo phía sau ta, làm ta không dám đi tìm cốt ngọc..."
Bên kia linh châu yên lặng một hồi.
"Ha".
Một hồi lâu sau mới một tiếng cười khẽ truyền đến.
Cố Thanh Mi đã lau nước mắt nghe thấy, vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Sư huynh cười cái gì?"
"Có gì không dám?"
Âm thanh lạnh nhạt vang lên, lại có sức mạnh làm ổn định lòng người.
Cố Thanh Mi khóc đến viền mắt đỏ lên, trong mắt còn có lệ quang, nghe thấy câu này lại sửng sốt: Có gì không dám? Nghĩa là thế nào?
"Sư huynh..."
"Chọn một phương hướng gần đúng, dùng tốc độ nhanh hơn ngự kiếm bay theo".
Tạ Bất Thần không giải thích quá nhiều, chỉ nói như vậy.
Trong ngôi nhà nhỏ trên núi Côn Ngô, Tạ Bất Thần ngồi phía sau án dài khắc hoa đơn giản, trước mặt còn xếp rất nhiều ngọc giản.
Lúc này hắn nói xong một câu như vậy liền đặt quyển sách trong tay sang bên cạnh, đưa tay trái ra đặt ngón áp út lên một chiếc ngọc giản màu xanh, nhẹ nhàng kéo nó đến trước mặt mình.
Linh châu truyền tin phát ra ánh sáng mênh mang, lơ lửng phía trước cách hắn ba thước.
Âm thanh hơi nghẹn ngào của Cố Thanh Mi từ linh châu truyền vào trong đầu hắn.
"Ta... Ta đã ngự kiếm bay đi rồi, sư huynh có kế sách gì sao?"
Kế sách?
Ngón tay Tạ Bất Thần nhẹ nhàng gõ lên mặt ngoài ngọc giản, môi cong lên rất khẽ, quay sang nhìn một quyển sách cũ đang mở bên cạnh.
Trang giấy hơi ố vàng, nét mực đã rất cũ.
Một cơn gió thổi tới làm lật mấy trang sách, chữ viết bên trên cũng có chút lẫn lộn.
Đến lúc gió thổi qua, trang đó lại lật về.
Góc bên cạnh, bốn chữ lại hiện lên rõ ràng.
"Mời ngài vào rọ".
Lạnh nhạt thu ánh mắt lại, Tạ Bất Thần gập sách vào, lại nhìn về phía linh châu truyền tin.
Có người muốn cướp cốt ngọc Đế Giang?
Như vậy phải xem bọn chúng có bản lãnh đó không đã!
#######
Truyện này thuộc thể loại YY, bàn tay vàng ngón tay bạc nên NVC có lượm được bí kíp hay gì đó cũng rất bình thường.
Đại loại là chị ấy là NVC, chị ấy có quyền :D
Bonus một đoạn trong truyện Mạo Bài Đại Anh Hùng để các bạn hình dung rõ hơn:
Làm thế nào để giết chết nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp
Mọi người đều biết, ở trong tiểu thuyết võ hiệp có một định luật bất di bất dịch -- nhân vật chính bất tử. Nếu nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết võ hiệp mà chết, vậy thì chỉ có hai nguyên nhân:
1 - hắn không phải nhân vật chính đích thực, chỉ là nhân vật chính rởm (như Trương Thúy Sơn)
2 - hắn không phải nhân vật chính duy nhất (như Tiêu Phong)
Nhưng hiện tại, bạn phải đóng vai nhân vật đại phản diện trong một bộ phim võ hiệp cải biên từ một tác phẩm nổi tiếng của một tác giả nổi tiếng, được đầu tư hàng trăm tỷ, chịu sự chú ý của nhân dân cả nước, sứ mệnh của bạn chính là: giết chết nhân vật chính, một nhân vật chính đích thực và duy nhất, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, phong độ number 1.
Rất hiển nhiên, đây là một cái nhiệm vụ bất khả thi, trong lòng bạn hiểu rõ đạo diễn đang làm khó dễ bạn, là vì bạn đã hớt mất nữ diễn viên mà hắn ‘bồ kết’ nhất. Làm một nhân sĩ võ lâm, đương nhiên là bạn không thể không nghe nói qua định luật nhân vật chính bất tử, hơn nữa còn biết từ trước tới nay nó chưa từng mất đi hiệu lực. Như vậy liền coi như xong? Nhận thua rồi sao? Ngoan ngoãn chờ nhân vật chính tới giết bạn rồi sao?
Không được! Bạn là ai chứ? Bạn là ngọc thụ lâm phong thắng Phan An, nhất thụ lê hoa áp hải đường, nhân tiện nhân yêu, tiểu dâm trùng Chu Bá Thông, là thần tượng của ngàn vạn người dân, sao mà bạn lại có thể dễ dàng nhận thua được cơ chứ?
Phấn khởi lên nào, phải biết rằng dâm định thắng thiên!
Đi thôi, Pokemon!
Đầu tiên, bạn thừa dịp hắn thần công chưa thành, còn đang trong giai đoạn gà con, tiên phát chế nhân, lấy một thiết chưởng cương mãnh vô bì đánh vào ngực hắn, đánh cho hắn miệng phun máu tươi, ngã gục xuống đất không dậy nổi. Bạn đang muốn tiến lên bồi thêm một cước, dựa theo tình tiết truyền thống, lúc này sẽ đột nhiên thiên hàng thần binh, một người thần bí xuất hiện cứu tiểu tử kia đi. Bất quá một chưởng của bạn khai bi liệt thạch, cho dù là một con trâu chọi cũng lăn quay ra chết rồi, cho dù có đem hắn đến bệnh viện Trung Ương, nằm phòng cán bộ cấp cao, có bác sĩ chủ nhiệm chuyên khoa khai đao cũng ăn cám.
Nhưng phải biết rằng, hắn là nhân vật chính! Hắn nhất định sẽ được người ta cho uống đại hoàn đan tiểu hoàn đan linh tinh gì đó, sau đó có cao thủ đưa một cỗ chân khí hùng hậu vào trong cơ thể hắn, hoặc là hắn vốn đã luyện Thiên Tàm Thần Công hay Quy Tức Đại Pháp..., tóm lại là không chết được, không những thế còn nhân họa đắc phúc, võ công đột nhiên tăng mạnh, đã có thể so sánh với bạn rồi. (Chú ý, đậu thần sẽ không xuất hiện, bởi vì đây là võ hiệp, không phải Dragon Ballz)
Thương thế đã khỏi, tất nhiên hắn sẽ muốn tìm bạn báo thù, lúc này hắn đã không dễ đối phó, bạn khổ đấu ba ngày ba đêm, mới thừa dịp khi hắn nhảy lấy đà không cẩn thận bật quá cao để lộ ra sơ hở, dùng một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, thanh kiếm đâm lút cán vào bụng hắn, sau đó hắn liền ngã xuống. Thấy hắn đã không cứu được nữa, bạn cười to ba tiếng, nghênh ngang bỏ đi.
Nhưng mà bạn lại không ngờ được, hắn vẫn không chết.
“Bụng không phải là chỗ yếu hại của người, đại đa số người bụng bị đâm thủng vẫn có thể sống sót. Cho rằng bụng là chỗ yếu hại của con người, chỉ bất quá là một cảm giác sai lầm.” (“Khổng Tước Linh”)
Bạn vô cùng hối hận vì trước kia khi đi học, đến bài Cơ thể người đã không tập trung nghe giảng. Vì thế trong trận quyết đấu tiếp theo, bạn ngắm nghía nửa ngày trời, nhắm ngay vị trí trái tim của hắn mà đâm một kiếm xuyên qua. Để thăm dò vị trí chuẩn xác của trái tim, bạn đã chịu khó dành thời gian đi học một khóa bổ túc, tin rằng lần này đã là vạn vô nhất thất rồi.
Thế nhưng, thế nhưng... thế nhưng hắn vẫn không chết!
“Ngày ấy khi ta tỉnh dậy thì đã nằm trên giường ba ngày bốn đêm. Quan Thái y nói, may mắn tim của ta nằm lệch, một đao này của thích khách mới chỉ đâm bị thương phổi của ta, không thương đến tim. Lão nói kẻ có trái tim nằm lệch giống ta, trong mười vạn người cũng không có một.” (“Lộc Đỉnh Ký”)
“Hoàng mi tăng chỉ vào ngực bên phải của mình, nói: Chư vị hãy xem. Chỉ thấy chỗ da thịt ấy nảy lên phập phồng, lúc này mọi người mới hiểu được, nguyên lai lão trời sinh dị tướng, trái tim bên phải chứ không nằm bên trái, năm đó tìm được đường sống trong chỗ chết chính là nhờ điều này.” (“Thiên Long Bát Bộ”)
Không còn nghi ngờ gì nữa, đối thủ của bạn là một kẻ “trời sinh dị tướng”, vạn người không có một.
Minh thương không được thì xài ám tiễn. Bạn lén bỏ vào thức ăn của hắn từ tô đan hồng đến nhị ác anh, thêm vào PPA, lại thêm abc... xyz... tinh luyện mà thành, đều là những thứ độc dược hảo hạng không thể thiếu. Nhưng dựa theo lệ thường, hắn sẽ ngẫu nhiên ở ven đường nhặt được một ít hoa cỏ, hoặc là bắt được vài con quái ngư màu trắng, ăn vào mới phát hiện ra là thuốc hay đúng bệnh, thế là thuốc đến bệnh lui, lưng không mỏi, chân không đau, bước đi cũng có lực, khẩu vị vô cùng thoải mái... (“Thần Điêu Hiệp Lữ”)
Đến nước này, ban tức giận phát điên, tiến vào trạng thái cuồng bạo, thề phải tiêu diệt hắn.
Bạn đẩy hắn đánh xuống vách núi, vô dụng. Giữa sườn núi khẳng định sẽ tự dưng mọc ra một hai cây cổ thụ, hoặc là phía dưới là một hồ nước sâu, hoặc là hắn chẳng dùng gì cả, cứ thế chân trái điểm lên chân phải, chân phải điểm lên chân trái, chân trái lại điểm lên chân phải... điểm điểm một hồi nhảy lên đến tầng đối lưu, điểm đến thiên không, bạch nhật phi thăng...
Bạn nhốt hắn vào trong sơn động hoặc mật thất, đóng kín cơ quan, lại dùng thuốc nổ đánh sập sinh lộ duy nhất, cũng vô dụng. Mật thất nhất định có đường ra khác, hoặc là hắn ở bên trong luyện Càn Khôn Đại Na Di, linh tinh cái thế thần công, mở ra một con đường mới. “Nơi này vốn không có đường, nhưng bởi vì ta là nhân vật chính, nó liền có đường.” (đọc lại “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” đi)
Bạn lại ném hắn ra biển, chỉ cho một cái thuyền nhỏ, không có tức ăn nước uống, vẫn là vô dụng. Lão trung y đều có thể không ăn cơm bốn mươi chín ngày, nhân vật chính so với lão trung y khẳng định là phải lợi hại hơn một ít, bốn mươi chín ngày không uống nước cũng không có vấn đề gì. Cho dù thật sự không chịu đựng nổi nữa, đến lúc đó tự nhiên sẽ có thuyền lớn tới cứu hắn, điểm này là không cần phải nghi ngờ làm gì cho mệt. (mời đọc “Sở Lưu Hương truyền kỳ”)
Bạn đã dùng đủ mọi chiêu số, hắn vẫn là bất tử. Vạn bất đắc dĩ, bạn đành phải xuất ra cấm thức mà xưa này trong chốn võ lâm không ai dám dùng cho nhân vật chính -- chém đầu! (sở dĩ không ai dám dùng, là vì chém đầu rồi mà còn không chết thì thật sự là...) Để xem lần này hắn còn bất tử được hay không?
Nhưng hắn cư nhiên thật sự bất tử!
Cái quái gì thế? Chém đầu còn không chết? “Vương pháp ở đâu? Thiên lý ở đâu?”
Bạn quay lại nói: “Này, đạo diễn, cho dù hắn là nhân vật chính cũng không thể quá mức như vậy chứ? Có còn cơ sở khoa học thưởng thức nữa hay không? Không sợ sẽ đầu độc khán giả vị thành niên hay sao!”
Đạo diễn nói: “Ai nói chém đầu thì nhất định chết, không nghe nói qua Cổ Long lão gia tử khi viết “Biên Thành Đao Thanh” đã viết về thuật đổi đầu rồi hay sao?”
Đù má! Cái quyển tiểu thuyết ngàn người chỉ có một người biết ấy mà cũng có thể làm sách tham khảo được hay sao? Phản đối, phản đối, từ đầu đã là vớ vẩn rồi.
Một lần cuối cùng, sau khi bạn chế phục được nhân vật chính, chém đầu của hắn, lại đem hắn ra ngũ mã phân thây, lăng trì tùng xẻo, rút gân lột da, nghiền xương thành tro... (bởi vì đoạn nội dung này quá mức huyết tinh bạo lực nên bị kiểm duyệt, bỏ bớt đi ba trăm chữ)
Thế nào? Dân chơi không, đẳng cấp không? Bạn chính là đang nghĩ đến đây là đại công cáo thành, bỗng từ không trung truyền đến một thanh âm: “Đại pháp sư đã gọi nguyên thần của ta trở về, giúp ta sống lại ở không gian dị thứ nguyên. Ta sẽ trở về nhanh thôi!”
Cái đệch! Bạn phẫn nộ cùng cực rồi: “Rốt cuộc đây là thế nào, phim võ hiệp làm gì có chuyện như vậy? Ngươi có còn định quay phim nữa hay không?”
Đạo diễn cười hắc hắc: “Theo kết quả điều tra mới nhất chúng ta, hiện tại võ hiệp đã không còn quá thịnh hành nữa rồi, cho nên chúng ta cho thêm một chút yếu tố huyền huyễn vào phim, cho nó mới mẻ ấy mà!”
Bạn liền gục xuống ngất xỉu.
Không biết qua bao lâu, rốt cục bạn cũng từ từ tỉnh lại, chỉ thấy nhân vật chính hoàn hảo không một vết xước đang đứng ở trước mặt bạn, vẫn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong khí vũ hiên ngang phong độ number 1 như cũ. Hắn đắc ý cười khanh khách...
Chẳng lẽ thật sự là trời muốn tiêu diệt ta?
“Không!” Bạn hét lớn một tiếng, nhìn chằm chằm vào nhân vật chính đang từng bước tới gần, muốn giết bạn để trừ hại cho võ lâm. Đột nhiên linh cơ bạn khẽ động, liền lớn tiếng nói: “Này, ngươi viết truyện ở qidian, kết quả là không có bình luận cũng không có nguyệt phiếu!”
“Nooooo!” Nhân vật chính kêu thảm một tiếng, nôn ra ba lít máu, tử vong đương trường, hưởng thọ 23 tuổi. Danh sách ban tang lễ như sau... (chỗ này bỏ bớt đi ba ngàn chữ)
“Haizzz!” Đạo diễn cũng đành thở dài, “Ai ngờ lại gặp phải thằng khốn đọc truyện xong không viết bình luận cũng không bỏ phiếu, thần tiên cũng không có biện pháp!”