Mặc dù trải qua ngày tháng gian khổ ở Quân phủ, nhưng Quân Ngọc Thành cả ngày đều ở trong viện của mình, cũng không cần làm việc nặng, hơn nữa hắn mỗi ngày đều mang khăn che mặt, một chút cũng không phơi nắng, gương mặt càng thêm trắng noãn như ngọc, khuyết điểm duy nhất, là đôi tay khá thô ráp mà thôi.
Chút tỳ vết ấy, Quân Ngọc Thành không để ý, chờ vết sẹo trên mặt mất đi, hắn liền không kịp chờ đợi bắt đầu học tập.
Việc cần học đầu tiên, tất nhiên là kiến thức mà ca nhi cần biết, như là cầm kỳ thư họa các loại.
Mấy thứ này khi còn bé Quân Ngọc Thành đều học qua, thậm chí rất có thiên phú, nhưng từ năm mười tuổi khi cha hắn qua đời, tất cả đều lãng quên, bây giờ phải học lại một lần nữa, tất nhiên phải tốn chút công sức.
Cũng may Quân Ngọc Thành đã quen ở một mình, trong không gian này cũng không cảm thấy cô đơn, bởi vì đang tức giận, càng chăm chú học.
Chờ học xong, liền học đến bản lĩnh quyến rũ người, nhưng mà cái này, lại không giống với trong tưởng tượng của Quân Ngọc Thành.
Các ca nhi muốn lôi kéo trượng phu của mình, không ít người học kỹ thuật trên giường, không nói đến chính thất, có những thiếp thất để tranh thủ tình cảm thậm chí còn mời kỹ nữ hoàn lương đến phủ dạy mình.
Quân Ngọc Thành tuy chưa từng thấy qua, nhưng lúc cha hắn bệnh nặng suy nghĩ cho tương lai hắn, cũng đặc biệt nhắc tới, chỉ là những thứ cha hắn nói đến, hoàn toàn khác với những thứ bây giờ hắn phải học.
Tâm lý học, cách chọn y phục, cách trang điểm… tất cả những thứ này là gì?
Quân Ngọc Thành nhìn những căn phòng trước mắt mà có chút do dự, sau đó không do dự bước vào căn phòng thứ nhất.
Từng phòng từng phòng, Quân Ngọc Thành càng học, càng cảm giác trước đây mình chính là ếch ngồi đáy giếng, mà càng làm cho hắn ngạc nhiên, việc học tập của hắn cũng không phải lý luận suông, mà là sẽ có người đặc biệt dạy hắn.
Nên nói thế nào, làm như thế nào, làm cách nào lấy lòng.. đều phải học.
Ngay từ lúc bắt đầu học, Quân Ngọc Thành rất gấp gáp, sau đó biết được không có quy định thời gian, hắn muốn học bao lâu thì học bấy lâu, hắn liền quyết tâm, từ từ học, mỗi một dạng kiến thức, đều học thật kĩ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, sau đó, Quân Ngọc Thành cũng không quên những tức giận trong lòng, lúc này, cuối cùng cũng đến kỹ thuật trên giường.
Đi vào, Quân Ngọc Thành liền thấy tuyệt đối có thể để cho ca nhi chưa kết hôn xấu hổ và giận dữ che mặt, hắn nhìn thấy vô số người đã từng quen biết, hiện tại đã không có chút cảm giác nào.
Quân Ngọc Thành ở trong căn phòng này không lâu, lúc ra ngoài, hắn liền nhìn thấy kinh lịch của hoàng đế Triệu Chính Càn.
Triệu Chính Càn lớn hơn Triệu Khôn Bằng mười tuổi, năm nay đã ba mươi tuổi, đăng cơ cũng đã tám năm, ba mươi năm hắn sống, thật là muôn màu muôn vẻ, Quân Ngọc Thành nhìn thấy có rất nhiều hình ảnh có lẽ đặc biệt cho hắn xem, là khi Triệu Chính Càn ở một mình, trừ hắn ra, có lẽ chưa có ai nhìn thấy, mà tất cả mọi thứ này, đã đủ cho hắn hiểu tính cách và sở thích của Triệu Chính Càn.
Khuôn mặt vui vẻ chúc mừng Triệu vương, sau đó khi ở một mình trong tẩm cung thì phẫn hận đá ngả lư hương… Hình ảnh cuối cùng, là suy nghĩ về hôn sự của Quân gia và Triệu vương phủ.
Tiên đế cho Triệu vương không ít quyền thế, có thể thấy ngày nay hoàng đế đã có chút không vừa lòng, Quân gia là võ tướng, hắn lo lắng Quân gia và Triệu vương phủ cấu kết với nhau…
Quân Ngọc Thành tin rằng hôm nay nếu mình có cơ hội gặp hoàng đế, tất nhiên sẽ có thể có được hảo cảm của người, mà thân phận của hắn, cũng có thể làm cho hoàng đế vô cùng hài lòng.
Vấn đề kế tiếp, chính là phải làm sao để nhìn thấy hoàng đế.
“Triệu vương phủ đón dâu, buổi tối hoàng đế sẽ đến tỏ vẻ Triệu gia được thánh sủng, mà bây giờ, hắn đang ở trong tửu lâu cách Quân gia không xa.” Giọng nói kia đột nhiên nói.
Nếu là Quân Ngọc Thành lúc trước, lúc này có lẽ có thể hỏi thêm vài câu, hiện tại cũng không cần hỏi nhiều.
Hoàng đế đang ở gần Quân gia, chắc chắn là cải trang vi hành, tửu lâu đó, tất nhiên là nơi có thể thấy được đội ngũ đón dâu của Triệu vương phủ và Quân gia, nhất định cũng không khó tìm.
Về phần hắn phải đi ra ngoài như thế nào… Hôm nay dung mạo của hắn đã khôi phục, khuôn mặt không có vết sẹo, hạ nhân bình thường vốn dĩ sẽ không nhận ra hắn, lúc này bò ra ngoài viện, lại giả vờ như khách đến Quân gia uống rượu, nghênh ngang đi ra ngoài.
“Đa tạ.” Quân Ngọc Thành quỳ xuống đất, trịnh trọng dập đầu mấy cái.
“Uống viên thuốc này xong mới tốt cho thân thể của ngươi.” Giọng nói kia lại lên tiếng.
Quân Ngọc Thành còn chưa nhìn rõ viên thuốc trong tay, liền phát hiện mình đã xuất hiện trong sân, trong tay còn cầm một viên thuốc.
Không chút do dự nuốt viên thuốc, Quân Ngọc Thành liền tìm son phấn mình lấy được vài ngày trước, che đậy dung mạo của mình, sau đó liền tìm y phục đơn giản mặc vào, làm xong mọi chuyện, hắn liền bò ra ngoài, sau đó quang minh chánh đại đi đến phía trước.
Ngày hôm nay Quân phủ nhiều chuyện bận rộn, gần chỗ hắn ở không có ai, tất nhiên cũng không có ai phát hiện hắn bò ra ngoài, còn lúc ra phía trước, những hạ nhân kia hoàn toàn không biết hắn, cửa hắn đến không phải nơi quan trọng, tất nhiên không có ai ngăn cản.
Cuối cùng cũng rời khỏi Quân gia, Quân Ngọc Thành không thể tin được mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy, nhưng mà, nếu hắn không thay y phục, không che đậy gương mặt, tất nhiên không thể đi xa.
Trước cửa lớn Quân gia có rất nhiều xe ngựa, vô cùng náo nhiệt, đi dọc con đường này sẽ đến đường lớn, khúc cua còn có một tửu lâu.
Quân Ngọc Thành đến gần tửu lâu, lấy khăn tay ra lau mặt vài cái làm cho phấn son hỗn độn, sau đó mới lảo đảo mà chạy tới, chạy vào hẻm nhỏ phía sau tửu lâu.
Triệu Chính Càn rất thích cải trang ngao du trong kinh thành, nhìn bách tính cũng như nhìn cảnh sinh hoạt của những quan viên kia, đồng thời cũng rất xem trọng an nguy của mình, bên người luôn luôn mang theo không ít thị vệ, thấy người khả nghi tới gần, đều cho người thẩm tra, dáng vẻ bây giờ của hắn, chính là người khả nghi.
Lúc bị chặn lại, Quân Ngọc Thành một chút cũng không thấy kì quái, vẻ mặt cũng sợ sệt: “Đừng đánh ta, ta sẽ ngoan ngoãn, không phá hư hôn sự…”
Y phục trên người Quân Ngọc Thành là cha hắn để lại, chất vải vô cùng tốt, hắn tuy đang sợ hãi, nhưng hành vi cử chỉ đầy khí chất, trên mặt dù bẩn thỉu, cũng có thể nhìn ra đây không phải người thường, người như vậy lại nhắc tới hôn sự, tất nhiên chính là chuyện của Triệu vương phủ hôm nay.
Thị vệ kia lại hỏi vài câu, phát hiện càng có nhiều điểm đáng ngờ, Quân Ngọc Thành đã được dẫn tới trước mặt Triệu Chính Càn, từ xa nghe câu hỏi của thị vệ bên người Triệu Chính Càn.
Hắn rất quen thuộc với Triệu Chính Càn, nhưng chỉ xem như không biết, chỉ là sợ sệt trả lời, hơn nữa đầu tiên là cắn chặt cái gì cũng không nói, sau đó mớ vô tình để lộ ra mình là Quân Ngọc Thành.
Quân Ngọc Thành diện mạo xấu xí, toàn bộ kinh thành không ai không biết không ai không hiểu, thống lĩnh thị vệ tất nhiên là không tin: “Ngươi nói ngươi là Quân Ngọc Thành? Quân Ngọc Thành phá tướng, mà ngươi rõ ràng không có.”
“Ta chỉ là lúc mười tuổi gò má bị thương mà thôi, vốn dĩ chẳng có việc gì, trước ở vườn mẫu đơn, là do Quân Ngọc Như mang thuốc mỡ có vấn đề đến cho ta bôi!” Quân Ngọc Thành đầy căm phẫn. Lúc ở vườn mẫu đơn hắn che kín mặt, người khác có thể thấy hắn có vết sần sùi trên mặt, nhưng chắc chắn không thấy được vết sẹo.
Về phần người Quân Gia và Triệu gia, tất nhiên là dùng lí do khác.
“Tiểu Lộ, ngươi dẫn hắn xuống phía dưới rửa mặt chải đầu một chút.” Triệu Chính Càn mở miệng nói với cung nhân phục vụ bên người mình.
“Vâng, lão gia.” hai người cung nhân trả lời, nhìn Quân Ngọc Thành vài lần sau đó liền đọc kích cỡ y phục rồi cho người đi mua, sau đó dẫn Quân Ngọc Thành vào gian phòng bên cạnh.
Nói rửa mặt chải đầu, ngoại trừ rửa đi vết bẩn trên mặt, có lẽ cũng kiểm tra xem trên người hắn có mang theo vũ khí hay không.
Quân Ngọc Thành ngoan ngoãn rửa mặt xong, thay đổi y phục, thấy trên bàn có son phấn, liền phủ một lớp nhạt, sau đó dùng cành liễu vẽ mi.
Da hắn vô cùng tốt, lại muốn người khác thương tiếc, căn bản không cần dùng nhiều son phấn.
Dù hai cung nhân nhìn chằm chằm Quân Ngọc Thành rửa mặt chải đầu, sau khi thấy dung mạo của Quân Ngọc Thành cũng càng hoảng sợ, chờ sau khi Quân Ngọc Thành xuất hiện trước mặt Triệu Chính Càn lần nữa, Triệu Chính Càn cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Ca nhi trước mắt không phấn không son, cũng đã quốc sắc thiên hương, cùng với dáng vẻ lúc này đúng là trời vực… Triệu Chính Càn trước đó còn nghi ngờ thân phận của Quân Ngọc Thành, hiện tại cũng đã không còn nghi ngờ.
Cha Quân Ngọc Thành, chính quân Quân gia năm đó đã từng vào cung bái kiến phụ hậu y, khi đó y vẫn là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, thấy kinh thành đệ nhất không ai không luyến tiếc dời đường nhìn, gương mặt đó, không phải giống như đúc không mặt trước mắt sao? Thậm chí ca nhi trước mặt này còn hơn vài phần.
Nếu dáng vẻ Quân Ngọc Thành như vậy, nếu chuyện ở vườn mẫu đơn là sự thật, trách không được hắn lo lắng người Quân gia sẽ bắt hắn, còn nói cái gì sẽ không phá hoại hôn lễ —— Triệu Khôn Bằng thích nhất là mỹ nhân, nếu như thấy dáng vẻ này của Quân Ngọc Thành, nhất định sẽ hối hận từ hôn.
Mỹ nhân như vậy, ngay cả hắn cũng nhịn không được động tâm, đương nhiên, càng làm cho hắn động tâm, là thân phận của người này và tin tức hắn lộ ra.
“Năm mười tuổi, đại bá sẽ không cho ta ra ngoài, không được gặp người ngoài, lúc Triệu vương phủ đến cầu hôn, lúc ta gặp Triệu Vương thế tử đều có người theo bên cạnh… Từ sau khi từ vườn mẫu đơn trở về, ta liền bị nhốt lại, thế mới biết Triệu Vương thế tử và đường huynh của ta đã sớm có tư tình… Mấy ngày nay cũng không có ai đưa cơm đến, hôm nay đã đói bụng mấy ngày, thừa dịp bên ngoài náo nhiệt, liền chạy trốn.” Quân Ngọc Thành nói tất cả mọi chuyện, con ngươi như nước thỉnh thoảng đảo qua Triệu Chính Càn, tính cách hoàn toàn được biểu hiện ra ngoài, đều là dáng vẻ mà Triệu Chính Càn thích nhất.
Triệu Chính Càn đã cho người đi thăm dò chân tướng, lúc này thấy Quân Ngọc Thành nhìn chằm chẳm điểm tâm trên bàn mình, liền nói: “Nếu như đói bụng, thì ăn một ít đi.”
Triệu Chính Càn vẫn chưa tiết lộ thân phận, Quân Ngọc Thành nhìn bốn phía có không ít người cũng không ảnh hưởng tới danh dự, nói cảm ơn liền thoải mái ngồi, lúc nói chuyện với Triệu Chính Càn, không phải khiến Triệu Chính Càn nghe mà cảm thấy thoải mái không gì sánh được, thì chính là làm cho Triệu Chính Càn sinh lòng thương tiếc đối với hắn.