Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Nghĩ tới dạo này mình hơi chăm chỉ tới phủ Tấn vương quá, ngày hôm sau Đường Tô Mộc khéo léo từ chối xe ngựa tới đón mình, ở nhà kiếm kế sinh nhai trong nông trại, cố gắng hết sức làm xong mọi chuyện, tránh cho sau này bị chất đống lại.

Đảo mắt đã tới ngày sinh nhật Nhị hoàng tử, Đường Tô Mộc dậy rất sớm, vừa mới đứng dậy đã nghe thấy tiếng kêu lớn của Trình Quyên Nhi.

"Sao thế?" Đường Tô Mộc sợ hết hồn, vội khoác thêm bộ quần áo rồi chạy ra ngoài.

"Công tử người xem đi, tiểu công tử cười rồi kìa." Trình Quyên Nhi mặt đầy vui mừng bế bé con trong tay cho y xem.

Cười?

Đường Tô Mộc vội vàng xích tới, mặc dù y không biết cụ trẻ sơ sinh bao lớn thì mới có thể cười, nhưng mà y nhớ rất rõ trước kia bé con chỉ biết y y a a mấy từ không có ý nghĩa, bản thân cũng chẳng có thêm biểu cảm dư thừa nào.

Hôm nay mới hơn hai tháng một chút đã cười rồi à.

"Trẻ con ấy à, mỗi ngày lại là một dáng vẻ khác nhau, đến khi người nhìn lại thì trong chớp mắt đã biết ngồi biết bò rồi." Trình Quyên Nhi cười nói.

Đường Tô Mộc đón lấy bé con, dùng cây bút trong tay để chọc cười bé: "Nào, bé con, cười cho cha xem một cái."

Bé con hê một tiếng, cực kỳ cho mặt mũi mà nở một nụ cười với Đường Tô Mộc.

"Ngoan quá." Đường Tô Mộc hôn bé một ngụm, trong lòng mềm mại.

Trước kia khi y còn ở thế giới kia, từ trước tới giờ thứ Đường Tô Mộc không chịu được nhất chính là bọn trẻ con, người thân trong nhà có trẻ con nhờ y trông, nếu y có thể trốn được thì sẽ trốn, vốn chẳng biết rốt cuộc trẻ con đáng yêu ở chỗ nào.

Bây giờ có con rồi mới biết, khi làm cha mẹ thật sự hận không thể dâng hết tất cả những thứ tốt nhất tới trước mặt con mình.

Cha mẹ...

Đường Tô Mộc lắc đầu một cái, cha mẹ ở kiếp trước đã chẳng quan tâm chuyện của mình từ lâu, còn cha mẹ ở thế giới này thì thật sự không đề cập tới cũng được.

"Đúng rồi, hôm nay công tử muốn ra ngoài đúng không? Vậy để tiểu công tử ở nhà ạ?" Trình Quyên Nhi hỏi.

Đường Tô Mộc lấy lại tinh thần: "Không cần, hôm nay là sinh thần của bạn ta, có khi đến khuya ta mới về được, cho nên phải mang bé con theo cùng. Nếu ngươi không có chuyện gì nữa thì cứ nghỉ ngơi một ngày đi."

"Không cần, không cần nghỉ ngơi đâu. Ta đi xem đồ dùng trong nhà được đưa tới, cũng lau sạch sẽ mấy thứ đồ cũ đó." Trình Quyên Nhi vội vàng nói.

"Cũng được." Đường Tô Mộc chỉ có thể gật đầu.

Trái lại y rất muốn cho Trình Quyên Nhi hai ngày để nghỉ, cũng để nàng đi thăm thú xung quanh rồi làm quen một chút, tránh cho cả ngày ở trong nhà bức bối. Đáng tiếc Trình Quyên Nhi vừa mới đến, hơn nữa trước khi tới đã chịu không ít khổ cực, rất sợ Đường Tô Mộc sẽ có chỗ nào đó không hài lòng rồi đuổi nàng ra khỏi cửa, cho nên gần như mỗi ngày đều kiếm việc để làm.

Nếu bây giờ mà cưỡng ép nàng nghỉ ngơi, trái lại sẽ khiến nàng càng không yên lòng, nghĩ tới đây, Đường Tô Mộc cũng chỉ có thể thuận theo nàng.

Vốn định để buổi trưa sẽ tới Vương phủ, ai ngờ còn chưa ăn sáng xong Ngụy công công đã dẫn xe ngựa của phủ Tấn vương tới chờ ở bên ngoài rồi, nói hoa mỹ là để Đường Tô Mộc tới thành Đại Minh sớm một chút, cũng tiện đi dạo khắp nơi trước.

Cái gì mà đi dạo khắp nơi một chút chứ?

Đây vốn là đang nghi ngờ y không chuẩn bị quà sinh thần trước, vì thế cố ý chừa thời gian tới để y đi mua lễ vật thích hợp.

"Công công yên tâm, lễ vật đã mua xong rồi, thật sự không cần qua đó sớm như thế đâu." Trong lòng Đường Tô Mộc tràn đầy bất đắc dĩ.

Nói thế nào đây ta, bây giờ ngay cả bữa sáng y còn chưa ăn xong nữa.

"Aiz, đã quấy rầy Đường công tử rồi." Ngụy công công mặt đầy xin lỗi nói: "Vậy đi, trước tiên ngài cứ theo ta qua đó đã, bên Vương phủ đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngài rồi, sẽ không làm trễ nải quá nhiều thời gian của ngài đâu."

"Được rồi, trải qua sinh thần là quan trọng nhất." Đường Tô Mộc gật đầu một cái: "Vậy ông cứ chờ một chút đã, ta đi lấy đồ tới."

Bởi vì đồ đặt trong kho hàng nông trại, sợ sau khi đến Vương phủ không quá tiện nên Đường Tô Mộc dứt khoát lấy đồ đã chuẩn bị xong hết ra ngoài.

Hộ cụ cũng tiện để mang theo, bản thân Vô tướng phù du cũng không lớn, cộng thêm tua rua bên dưới thì cũng chỉ lớn hơn ngọc bội bình thường một chút.

Nghĩ tới đồ bản thân phải tặng Nhị hoàng tử, Đường Tô Mộc dứt khoát ném cái hộp gỗ đơn sơ đi, gói thật kỹ rồi nhét vào trong ngực, định sau khi đến thành Đại Minh thì mua một cái hộp đẹp hơn.

Xe ngựa Vương phủ đi rất mau, đảo mắt đã tới trong thành Đại Minh.

Không ngờ tới phủ Tấn vương sớm như thế, Đường Tô Mộc nói thẳng ra muốn tới cửa tiệm đan dược xem một chút trước đã, ai ngờ mới đi tới gần đã nhìn thấy một đám người ồn ào ầm ĩ vây trước cửa tiệm.

"Cứu mạng, mong chưởng quỹ đại phát từ bi, người kia hạ cổ độc lên bọn ta, chỉ có đan dược này của các người mới có thể cứu bọn ta."

"Van xin các người, chỉ cần có thể cứu sống ta, từ nay về sau kêu ta làm gì cũng được."

Vây ở bên ngoài cửa hẳn chỉ là dân chúng bình thường trong thành Đại Minh, cộng lại ước chừng có khoảng bốn, năm mươi người, mặt của tất cả mọi người đều xám trắng, thậm chí có người đã bắt đầu phun máu tươi ra từ miệng.

Chưởng quỹ râu dê dẫn theo mấy điếm viên đều mang vẻ khó xử.

Mặc dù bọn họ không khác với người bình thường, nhưng về bản chất vẫn chỉ là những con rối dựa vào nông trại mà sống, chuyện có thể làm cực kỳ có hạn. Đan giải độc mỗi viên hai mươi lượng bạc, những người dân này không cầm tiền tới, bọn họ cũng không thể tự mình làm chủ mà bán đan dược cho đối phương được.

"Mau cho ta đan dược nhanh lên! Nếu các ngươi không chịu cứu ta, ta có chết cũng khiến các ngươi phải chôn theo!" Có người thực sự không nhịn nổi nữa, trực tiếp cầm một cây gậy gỗ trong tay lao tới.

"Dừng tay!" Ngụy công công quát lớn một tiếng, trực tiếp lệnh thị vệ Vương phủ ra tay đè người nọ xuống.

Đám người nhất thời loạn hết cả lên.

Nhằm lúc Ngụy công công trấn áp đám người ở bên ngoài, Đường Tô Mộc vội vàng thừa dịp loạn lạc tìm được Dương chưởng quỹ.

"Sao lại tụ tập nhiều người thế? Với lại cổ độc mà người kia vừa nói là gì?"

"Chủ nhân, người tới rồi." Nhìn thấy Đường Tô Mộc, Dương chưởng quỹ nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy. Vào sáng sớm hôm nay, bỗng nhiên có người dân tìm tới cửa, nói có người hạ cổ độc lên bọn họ, chỉ có đan dược trong cửa tiệm mới có thể chữa trị, ép buộc bọn ta phải lấy đan dược ra cứu mạng bọn họ."

Gì cơ gì cơ?

Đường Tô Mộc càng nghe càng khó hiểu.

"Chủ nhân có điều không biết." Điếm viên A Thanh bên cạnh giải thích: "Mấy ngày gần đây đã liên tiếp có mấy đợt người định tới gây rắc rối trong tiệm."

"Nghe dân chúng bên ngoài nói là có người hạ cổ độc gì đó lên họ, lại nói rõ chỉ có đan dược ở đây mới có thể cứu được... Nhìn chiến trường ngày hôm nay, e rằng có người gây rối sau lưng."

Đường Tô Mộc gật đầu một cái.

Bên ngoài đã ồn ào sôi sục, một khi không có cách nào cứu chữa những người dân bị trúng cổ độc kia, cho dù bản thân cửa tiệm đan dược có vô tội thì chắc chắn cũng sẽ bị mọi người giận cá chém thớt, ảnh hưởng tới việc buôn bán sau này.

Cứu người thì nhất định phải cứu.

Nhưng mà cứu như thế nào thì lại là một vấn đề khác.

Y mới vừa đếm qua, người dân tụ tập bên ngoài ít nhất cũng phải bốn đến năm mươi người, mà giờ đây trong tiệm chỉ có chưa tới ba mươi viên đan giải độc, bởi vì thảo dược không đủ nên bây giờ tới trong nông trại luyện đan chắc chắn không còn kịp nữa rồi.

"Chủ nhân, đan giải độc có thể chế thành bột giải độc. Mặc dù công hiệu không rõ ràng như đan dược, nhưng mà có thể tạm thời giữ được tính mạng người trúng độc." Dương chưởng quỹ ở bên cạnh nhắc nhở.

Mắt Đường Tô Mộc sáng lên.

Suýt chút nữa thì quên mất, trong phòng sản xuất nông trại, một viên đan giải độc có thể chế thành một trăm gói bột giải độc, cầm tới cứu người như thế là đu rồi!

"Giúp ta trông cửa, đừng để những người khác đi vào." Đường Tô Mộc không kịp suy nghĩ nhiều, đi thẳng vào trong nhà, tìm một chỗ không có ai dịch chuyển vào trong nông trại.

Bởi vì phải đuổi kịp thời gian, Đường Tô Mộc chỉ có thể lấy đan giải độc đặt ở đáy kho cầm thẳng vào trong phòng sản xuất nông trại.

Mười phút sau, một trăm gói bột giải độc cuối cùng cũng xong, Đường Tô Mộc bưng một đống gói thuốc dịch chuyển về lại cửa tiệm.

Mới vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nhị hoàng tử với vẻ mặt ôn hòa ngồi ở bên cạnh bàn, nhưng đáy mắt không hề có chút ý cười nào.

"Lúc nãy ngươi đột nhiên biến mất không thấy, đúng là khiến ta dễ tìm đó."

"Chủ nhân, là do người này cứ xông vào trong phòng, ta thật sự không cản nổi, ngài không sao chứ?" Dương chưởng quỹ bực tức nói.

Xong đời.

Bí mật về nông trại muốn giữ cũng không được.

Gói thuốc ôm trong lòng lộp bộp rơi đầy đất.

Đường Tô Mộc cứng đờ, cạn lời: "..."

--------------------

Mạng bị làm sao ấy, tức quá :( Đăng bù hôm qua quên nha mọi người :v 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui