Để mà kể ân oán giữa nguyên chủ và Nhị hoàng tử thì đúng là nói mấy ngày đêm cũng không hết.
Trước đó đã đề cập rồi, Đường Tô Mộc xuất thân từ Hầu phủ Lâm Dương, từ nhỏ đã vào cung làm bạn học của Thái tử điện hạ.
Nói đến chuyện này, ngay cả bản thân Đường Tô Mộc cũng thấy lạ, thân phận Thái tử tôn quý, tính tình ôn hòa, đối xử với những huynh đệ khác cũng không tệ lắm, mà không hiểu vì duyên cớ gì, hết lần này tới lần khác gây khó dễ cho Nhị hoàng tử cùng một mẹ sinh ra rồi mất sớm.
Mà thân phận tôn quý lại có hại ở chỗ Thái tử dù sao cũng là Thái tử, là gương cho chúng hoàng tử trong mắt Hoàng đế, vì suy nghĩ cho tương lai, cho dù thế nào cũng không được đi tìm Nhị hoàng tử gây rối.
Mà đương nhiên nguyên chủ là tốt thí của Thái tử, chắc chắn phải nghĩ cách phân ưu với Thái tử điện hạ.
Nhỏ thì như làm hư quần áo khiến Nhị hoàng tử bẽ mặt trước mọi người, gài một ít tang vật để giá họa cho đối phương bị Hoàng thượng trách phạt; lớn thì tung tin vịt trong kinh thành, nói Nhị hoàng tử tính tình dữ dằn, thích ăn thịt người, hại đối phương đến giờ vẫn chưa thể lấy vợ.
Tóm lại chỉ có chuyện nguyên chủ chưa nghĩ tới, chứ không có chuyện nguyên chủ không làm được.
Đường Tô Mộc rất muốn nói một câu, những việc đó đều do nguyên chủ làm á, chẳng liên quan gì đến tui hết.
Đáng tiếc không được.
Giờ đây y đã chiếm thân xác nguyên chủ, vậy thì cho dù có đồng ý hay không, tất cả qua lại, ân oán và sai lầm, y đều phải nhận lấy hết.
Đường Tô Mộc thở dài, may mắn duy nhất chính là bây giờ y có bàn tay vàng, tương lai nếu có cơ hội thì có thể bồi thường lại một chút cho Nhị hoàng tử trên những phương diện khác, cũng coi như bù lại một vài lỗi lầm nguyên chủ gây ra.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là những thứ ấy phải nằm trong phạm vi khả năng của y.
Nếu không lấy thân phận hiện giờ của y xuất hiện trước mặt Nhị hoàng tử, căn bản giống như món ăn được đưa lên, Nhị hoàng tử không trực tiếp ngũ mã phanh thây y thì là do y cực kỳ may mắn.
Vì trong thành Đại Minh có Nhị hoàng tử ở, trong thời gian ngắn Đường Tô Mộc không dám chạy tới chơi nữa, cũng quyết định mấy ngày nữa sẽ không ra khỏi cửa, thành thành thật thật trốn trong nhà tu thân dưỡng tính.
Bánh bao thịt dê bà Tôn làm ăn rất ngon, vỏ dày nhân nhiều, nhiều dầu, Đường Tô Mộc ăn ước chừng sáu, bảy cái mới dừng tay.
Buổi tối dỗ bé con ngủ, Đường Tô Mộc mãi chẳng ngủ được, dứt khoát dịch chuyển vào nông trại.
Bấy giờ phòng luyện đan đã xây xong, ánh vàng lấp lánh, mùi thuốc tỏa ra từng đợt, Đường Tô Mộc đẩy cửa phòng ra, đầu tiên nhìn thấy bên trong có một cái lò luyện đan màu bạc cao cỡ một người.
[Phòng luyện đan đã xây xong. Nhiệm vụ tân thủ thứ hai: Sử dụng lò luyện đan luyện chế mười viên đan khí huyết.]
"Làm thế nào bây giờ, cũng không thể cứ thế ném thảo dược vào chứ?" Đường Tô Mộc lảm nhảm, nhón chân lên, miễn cưỡng có thể thấy nắp lò.
Phừng một tiếng.
Ngay khi Đường Tô Mộc định đẩy nắp lò luyện đan ra, dưới đáy lò bỗng bùng lên ánh lửa.
Căn bản không cần động tay, cái nắp nặng trịch tự động mở ra, hình như có một trận gió thổi qua, mang theo cây khí huyết trong tay Đường Tô Mộc bay thẳng vào trong lò luyện đan.
Nắp ầm ầm đóng lại, phía trên hiện một hàng số.
Thời gian còn lại là 00:09:59.
Toàn bộ quá trình Đường Tô Mộc đều trợn mắt há mồm.
Cái này tên là gì.... Lò luyện đan tự động?
Cái máy giặt tự động, à lộn, lò luyện đan thật dễ xài, Đường Tô Mộc thử lại mấy lần, cuối cùng cũng tìm ra cách sử dụng thứ này.
Đầu tiên cầm thứ cần luyện chế trong tay, có thể là một loại thảo dược, cũng có thể là tùy ý phối mấy loại lại với nhau
Tất nhiên cũng không phải tất cả mọi tổ hợp đều có thể luyện ra đan dược, vô tình thất bại cũng có thể luyện ra những vật phẩm kỳ quặc không biết tên.
Chỉ cần lập đơn kết hợp thảo dược, sau đó đem số thảo dược đã được chuẩn bị đó đặt cạnh lò luyện đan là có thể bắt đầu luyện đan.
Đơn nào kết hợp thành công sẽ được ghi lại, để sau này muốn luyện chế không cần phân ra luyện một mình, mà mỗi mười phần hợp lại làm một để luyện chế cùng một lần. Chẳng những tiết kiệm phần lớn thời gian, hơn nữa có thể cho ra những vật phẩm hiếm thấy và hạt giống thảo dược.
Trong tay Đường Tô Mộc có tổng cộng ba mươi bụi cây khí huyết, luyện thành đan dược sẽ có ba mươi viên đan khí huyết, trong thời gian luyện chế vận may không tệ, còn cho ra một mảnh rương và hai hạt giống cây chu nhan.
[Ting ting, hoàn thành nhiệm vụ tân thủ thứ hai. Phần thưởng: đồng tiền vàng x50, giỏ hàng x1, mảnh rương x2, hạt giống cây chu nhan x10.]
[Bốn mảnh rương đã hợp thành một cái rương mới, xin hỏi người chơi có muốn mở bây giờ không? Có hoặc không.]
"Có có có, giờ mở luôn đi." Đường Tô Mộc xoa xoa tay, thẳng tay nhấn phím mở rương, chỉ thấy một luồng sáng trắng lóe lên, một cái rương lơ lửng trong không khí chậm rãi mở ra, một trang sách cổ rơi vào tay y.
Trang sách chỉ có một nửa, trên ấy viết một hàng chữ nhỏ.
[Cách điều chế đan dưỡng nhan: cây chu nhan x3, nước linh tuyền x1.]
Cây chu nhan y biết, mới nãy lúc hoàn thành nhiệm vụ đã nhận được hạt giống cây chu nhan. Còn nước linh tuyền này là cái gì? Vậy còn cần hoàn thành thêm nhiệm vụ nữa y mới biết được.
Không thể không nói, game này đúng là chân thật.
[Chúc mừng người chơi tăng lên cấp 2, hiện đã mở cửa tiệm đan dược nông trại.]
Không khác lắm với tình hình khi trước của lò luyện đan, lần này ở bên cạnh kho hàng nông trại xuất hiện một căn nhà dùng gỗ dựng lên, bên trên hiển thị còn sáu tiếng.
Sáu tiếng.
Vậy đoán chừng chờ tới ngày mai mới có thể xây xong.
Đường Tô Mộc ngáp một cái, cuối cùng cũng trồng xong mấy hạt giống cây chu nhan, lại ra ngoài cho bé con ăn xong, sau cùng cả người mệt mỏi xiêu vẹo lên giường, chìm vào giấc ngủ say.
Trừ việc ăn tương đối nhiều ra, có thể nói bé con là một bé cưng thiên sứ, trừ trước khi ngủ ê a rồi thay một cái tã, cơ hồ cả buổi tối không khóc nháo gì hết, thành thật ngủ một mực tới hừng đông.
"Ai ya, ngoan quá." Đường Tô Mộc ngủ no giấc rồi, tâm trạng rất tốt, sau khi cơm nước xong cầm con hổ vải chọc bé con cười: "Con nói xem con cứ như từ khi sinh ra đến giờ chưa từng khóc lần nào, rốt cuộc giống ai vậy?"
Hẳn không phải y.
Y nhớ mẹ có từng nói, lúc mình mới sinh quấy người lắm, khóc suốt đêm không ngừng, ai dỗ cũng vô ích, ầm ĩ đến mức gà chó không yên.
Nếu không phải là y, vậy cũng chỉ có thể là phụ thân còn lại của bé con.
Trong trí nhớ của Đường Tô Mộc, hoàng tử nhỏ ấy hình như thật sự chưa từng khóc, khi bị bắt nạt cũng chỉ đỏ vành mắt, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm y.
Hừm... Không được nghĩ tới nữa.
Đường Tô Mộc run lập cập, mau chóng giấu đi tất cả ký ức liên quan tới Nhị hoàng tử.
Dù sao bé con cũng còn nhỏ, chơi một hồi thì đã hơi mệt. Đường Tô Mộc dỗ bé ngủ rồi cẩn thận nhét cái tay nhỏ mập mạp của bé con thò ra vào lại trong chăn, sau khi xác nhận không có vấn đề gì nữa mới dọn dẹp đồ đạc, dịch chuyển tới nông trại.
Qua một đêm dài, cuối cùng cửa tiệm đan dược cũng xây xong, tiếp theo đó là nhiệm vụ tân thủ thứ ba.
[Ting ting, cửa tiệm đan dược đã xây xong, mời người chơi đặt tên.]
Đặt tên.
Cũng chẳng có gì đáng nói.
Đường Tô Mộc nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp đi qua dùng cái tên mình đã từng đặt viết lên cho cửa tiệm - Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường.
Nhắc tới cũng trùng hợp, cho dù chẳng liên quan gì đến triều Đường trong trí nhớ của y, bây giờ quốc hiệu của triều đại này vừa hay cũng là "Đường", đặt là Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường cũng coi như hợp lý.
[Ting ting, Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường đã mở cửa! Nhiệm vụ tân thủ thứ ba: Trưng bày và bán ra hai mươi viên đan, không giới hạn chủng loại.]
Bởi vì vẫn chưa thăng cấp xây thêm, diện tích cửa tiệm vô cùng nhỏ hẹp, trừ một cái quầy ra, cũng chỉ có hai cái tủ thuốc bằng gỗ đỏ không lớn.
Hơi phiền ở chỗ mỗi một ngăn tủ thuốc chỉ có thể đặt một loại đan dược, mà muốn sửa sang cửa tiệm cần mấy thứ đồ trang trí phổ thông, muốn có nhiều tủ thuốc hơn, cũng chỉ có thể thực hiện được sau khi đã thăng cấp.
À đúng rồi, bán đan dược cần thuê điếm viên và chưởng quỹ, mà cho dù là điếm viên hay chưởng quỹ cũng cần mỗi tháng trả số tiền lương cố định, mỗi tháng chưởng quỹ năm mươi đồng tiền vàng, điến viên mỗi tháng mười đồng tiền vàng.
Đường Tô Mộc thật sự không còn sức phỉ nhổ.
Không phải chỉ là một cửa tiệm giả tưởng thôi sao, có cần chân thực đến vậy không? Bây giờ toàn bộ gia sản của y cộng lại cũng không tới một trăm đồng tiền vàng luôn á.
Nhưng mà không còn cách nào khác, không thuê chưởng quỹ thì không có cách mở cửa tiệm, Đường Tô Mộc chẳng thể làm gì hơn là nhịn đau tiêu hết sáu mươi đồng tiền vàng, thuê một chưởng quỹ có chòm râu dê, và một tên điếm viên không cao lắm nhưng nhìn cực kỳ thông minh.
Bởi vì hàng hóa hạn chế chủng loại, nhưng không hạn chế số lượng, nên Đường Tô Mộc dứt khoát bày hết số đan dược luyện được trong kho hàng lên.
Tổng cộng là ba mươi viên đan khí huyết, cộng thêm ba mươi viên đan giải độc. Đan khí huyết thiết lập mỗi viên một đồng tiền vàng, đan giải độc thiết lập mỗi viên hai đồng tiền vàng.
Vì để đan dược trong cửa tiệm có thể duy trì phát triển, Đường Tô Mộc lại tới cửa hàng nông trại, đổi hai cơ hội còn dư lại ở phần thưởng nhiệm vụ trước thành hạt giống cây khí huyết và hạt giống cây giải độc.
Tính lời một chút.
Một hạt giống cây khí huyết một đồng tiền vàng, sau khi trồng ra được ba bụi cây khí huyết, mỗi bụi cây khí huyết có thể luyện ra một viên đan khí huyết, mà mỗi viên đan khí huyết lại có thể bán ra một đồng tiền vàng.
Đến lãi của cây giải độc, một hạt giống hai đồng tiền vàng, trồng ra ba bụi cây giải độc, đan dược hai đồng tiền vàng.
Bây giờ cấp bậc của Đường Tô Mộc quá thấp, mỗi loại hạt giống trong cửa tiệm một ngày nhiều nhất chỉ có thể mua mười viên, cũng đồng nghĩa với việc bán đan khí huyết và đan giải độc trừ vốn đi thì mỗi ngày cùng lắm y có thể kiếm được khoảng sáu mươi đồng tiền vàng lãi.
Mà nếu lượng tiêu thụ không tốt thì mười mấy hai mươi ngày cũng không phải hoàn toàn không thể.
Thế này không được...
Đường Tô Mộc do dự một chút, dứt khoát tốn thêm mười đồng tiền vàng, tăng thêm hoạt động bán giảm giá một thời gian cho cửa tiệm.
[Ting ting, cửa tiệm đan dược mở bán một số mẫu giảm giá, thời gian còn lại là 23:59:59.]
Thế này cũng tạm ổn.
Đường Tô Mộc hài lòng gật đầu.
Cùng lúc đó.
Đường Tô Mộc đang quay cuồng bận rộn làm ruộng luyện đan không hề hay biết, trong trung tâm thành Đại Minh bỗng nhiên xuất hiện một cửa tiệm, trên tấm bảng sáng chói viết mấy chữ to - Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường.
Dân chúng thành Đại Minh: "...???"
--------------------