Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Cảm giác Đường Tô Mộc ngủ rất say, quên cả ăn cơm tối, khi tỉnh lại một lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau. Mới vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Kỳ Ninh bế bé con, đút bé ăn lòng đỏ trứng và rau cải mềm nát làm món phụ.

"Ya!" Bé con phát hiện cha ruột tỉnh rồi, nhất thời không chịu ăn nhiều cơm, vung móng mập muốn Đường Tô Mộc ôm.

"Nhóc con vô lương tâm, phụ vương chơi với con lâu như vậy, sao cha con vừa tỉnh đã quên mất phụ vương rồi?" Kỳ Ninh rũ mi, không biết nên làm thế nào mà nhéo mũi nhỏ củ bé con một cái.

"Hê a." Bé con toét miệng cười, lộ ra một nụ cười vô sỉ với hắn.

"Nào, để ta ôm một lát, ngươi đi ăn cơm trước đi." Đường Tô Mộc mặc quần áo xong, tiến lên đón lấy bé con lại bị đối phương giơ tay ngăn cản.

"Không cần." Kỳ Ninh cười một cái: "Hôm qua ngươi chưa ăn tối, giờ chắc là đói lắm rồi, nhân lúc còn nóng, mau ăn đi." Vừa nói vừa gọi nha hoàn bưng hai món Đường Tô Mộc bình thường thích ăn lên.

Ăn xong điểm tâm, Kỳ Ninh lại chạy vào trong cung từ sớm.

Bởi vì thương thế quá nặng, Hạnh Sam đến trưa vẫn chưa tỉnh lại, Đường Tô Mộc nhàn rỗi chán quá, bỗng nhiên nhớ lại hôm qua Nhạc Sách đồng ý cho mình một sơn trang mà vẫn chưa thực hiện, dứt khoát đứng dậy đi tới cửa tiệm đan dược Nhạc Sách mở trong kinh thành kia.

Nhưng mà mặc dù cửa tiệm lớn, làm ăn lại chẳng khá lắm, thường ngày ra vào phần nhiều là quan viên phú thương, rất ít thấy có dân chúng bình thường đi vào bên trong tiệm.

"Ấy, đây không phải là Đường công tử sao, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Mau mau, bên ngoài máu lắm, mau vào bên trong nhà nói chuyện."

Nhìn thấy là Đường Tô Mộc, Nhạc Sách vốn đang nói chuyện với tiểu nhị vội vàng nhiệt tình ra đón.

"Không có gì, chỉ làm chán quá nên tới xem chút thôi." Đường Tô Mộc khá hứng thú xem xét bài trí bên trong cửa tiệm.

Cũng chẳng khác lắm so với bên ngoài, bên trong cửa tiệm đề bày trí nguy nga lộng lẫy như thế, đủ lại vàng ngọc khảm nạm, rất ít kệ hàng, chỉ có mất cái dựa vào trưng bày một ít, phía trên đặt mười mấy hộp ngọc đựng đan dược tượng trưng thật cẩn thận.

"Đường công tử nói đùa, tiệm nhỏ của bần đạo bình thường làm ăn vắng vẻ, có gì để xem chứ." Nhạc Sách vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nhớ ra: "Xem đầu óc của bần đạo này. Cứ hồn nhiên vui vẻ mà quên, khế đất mua bán chuyển giao sơn trang kia ta đã chuẩn bị xong rồi, đúng thật là, sao lại phiền ngài đích thân tới lấy thế này."

"Không sao." Đường Tô Mộc lắc đầu, lại nhì ngắm bốn phía: "Lại nói cửa tiệm đan dược này của ngươi mở cũng tốt thật."

"Đường công tử đúng là nói đùa, chỗ rách nát này của bần đạo so với thời niên thiếu còn miễn cưỡng thích hợp, hiện giờ ấy à, cũng chỉ được có ngày một ngày hai thôi." Nhạc Sách không biết làm sao, lắc đầu.

Cũng là vì chuyện cổ nhền nhện ngày hôm qua, cuối cùng Nhạc Sách cũng ý thức được mình tự đi tìm đối phương gây phiền phức, suy cho cùng vẫn là không biết tự lượng sức mình. Cửa tiệm đan dược nhà mình thất bại dưới tay đối phương đúng là chẳng oan uổng chút nào.

"Nhạc đạo trưởng đừng nghi ngờ, ta đang nói thật đó. Vị trí cửa tiệm này của ngươi rất tốt, lại chiếm diện tích lớn, khách lui tới phần nhiều là cao quan hào phú, giao thông bốn bề lại thông suốt, thích hợp để mở cửa tiệm đan dược nhất." Đường Tô Mộc cười một cái, quay đầu nhìn về phía Nhạc Sách.

"Cho nên ta muốn hỏi ý Nhạc đạo trưởng có hứng thú muốn hợp tác với ta để hai ta cùng mở một chi nhánh ở bên đây không?"

Nhạc Sách: "???"

Nhạc Sách kinh hãi một lúc lâu, cuối cùng mới lấy lại tinh thần: "Ngươi ngươi ngươi, không phải đang nói giỡn chứ?"

"Không phải." Đường Tô Mộc đáp.

Liên quan tới chuyện này, thật ra trước kia Đường Tô Mộc cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Mặc dù hiện giờ địa điểm mở cửa tiệm đan dược nhà y rất tốt, nhưng mà bởi vì gần khu dân cư, cho nên bình thường phần lớn đều là dân chúng bình thường ra vào, hơn phân nửa cũng là mua mấy thứ thường dùng hằng ngày.

Muốn càng phát triển hơn, nhất định phải suy tính vấn đề mở chi nhánh.

Đáng tiếc, hiện giờ linh khí của đỉnh Vô Uyên không đủ, mở thêm một chi nhánh nữa thực sự gánh nặng rất lớn, trừ phi Đường Tô Mộc có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn, lấy được càng nhiều linh khí trời đát hơn, nếu không muốn mở chi nhánh gì đó, ít nhất khoảng trong thời gian ngắn này sẽ không thể làm được.

"Thật hay giả vậy? Tiệm của ngươi buôn bán tốt như thế, thật sự muốn mở một chi nhánh ở chỗ của ta?" Nhạc Sách vẫn cảm thấy không dám tin tưởng.

"Là thật, đến lúc đó nếu như Nhạc đạo trưởng nguyện ý, ta có thể chuyển mấy kệ hàng sang bên này. Chỗ này cách cửa tiệm của ta hơi xa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn ở bên kia, trái lại có thể đặt một số loại đan dược ta bán không chạy lắm ở bên kia sang đây, lợi nhuận sau đó có thể chia cho ngươi."

"Tất nhiên." Đường Tô Mộc nói: "Nếu như ngươi không đồng ý chia, vậy thì mỗi tháng ta trả ngươi tiền thuê cửa tiệm cũng được."

Nhạc Sách mở lớn hai mắt, cảm giác mình bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng.

Từ sau lần trước đánh cược thua Đường Tô Mộc, lợi thuận trong tiệm càng ngày càng tụt xuống, đã gần như tới mức không còn đường sống, ngay cả sư phụ của Nhạc Sách thấy vậy cũng không biết làm sao. Thậm chí ông còn thương lượng vơi Nhạc Sách rằng, nếu như đến tháng sau buôn bán trong tiệm vẫn không khá lên, cũng chỉ có thể bán cửa tiệm này ra ngoài.

Cái gì gọi là ông trời không tuyệt đường sống của con người, cái gì gọi là hy vọng lóe sáng trong bóng đêm.

Nhạc Sách không dám do dự, vội gật đầu nói: "Không cần không cần, tiền thuê mướn gì cơ chứ, tất cả lầu một của ta đều cho ngươi, ngươi thích dùng thế nào thì dùng thế đó, chỉ cần ngươi có thể đồng ý chuyển đan dược trong tiệm của ngươi qua bên này bán cùng đan dược của ta là được rồi."

"Đúng rồi, ngươi định khi nào thì chuyển đồ tới? Có cần ngươi hỗ trợ không? Tốt nhất là chuyên luôn hôm nay đi, lúc nào bần đạo cũng rảnh."

Đường Tô Mộc suy nghĩ một chút: "Hôm nay không được, vội quá. Ngày mai đi, đến lúc đó ngươi dọn một chỗ trống ở lầu một ra là được."

Để chung với nhau cùng bán cũng được, không vấn đề gì, những thứ đan dược ia mà Đường Tô Mộc bán đều có khắc nhãn hiệu riêng biệt của nông trại, cũng không dễ bị người khác tính sau, sau này chỉ cần để trên kệ hàng rồi đánh dấu phân biệt chút là được.

Thương lượng xong chuyện mở chi nhánh, lại đi cùng Nhạc Sách tới quan phủ làm khế ước mua bán nhà và khế đất xong, buổi trưa Đường Tô Mộc không kịp ăn cơm đã đi cùng với tiểu tư bên người Nhạc Sách tới sơn trang suối nước nóng ở vùng ngoại ô.

Nói là sơn trang, nhưng bản thân nó lại không đặt trên núi, mà là vừa vặn tọa lạc ở dưới chân núi, bốn phía bố trí pháp trận che mắt, vị trí cực kỳ khuất, chò dù là có người đi ngang qua bên ngoài, tối đa cũng chỉ có thể nhìn thấy rừng trúc rậm rạp xung quanh.

Mặc dù bên trong sơn trang không có người quét dọn nhưng lại cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp, Đường Tô Mộc kiểm tra từ trong ra ngoài một lượt, càng nhìn càng cảm thấy chỗ này không tệ.

"Đường công tử, ngài cứ xem từ từ, nếu cảm thấy chỗ nào không thỏa đáng thì ta xin quay lại phục mệnh sau." Tiểu tư cung kính nói.

"Được, ngươi về trước đi." Đường Tô Mộc phất tay một cái, đáy lòng tính toán xem y nên chuẩn bị thêm những gì.

Bàn đá trong sân nên đổi lại một chút, và cả bình phong bên trong phòng ngủ nữa, trái lại chỗ lương đình ở giữa kia không tệ, chỉ hơi vắng lạnh, đến đây hẹn hò không quá thích hợp, tốt nhất là nên trang trí thêm một chút.

Đường Tô Mộc nhìn một vòng, đang định quay đầu lại hỏi tiểu tư xem phòng khách của sơn trang ở đâu, bỗng cảm giác sau lưng có tiếng lưỡi dao xé gió sắc bén.

Ầm một tiếng.

Vô tướng phù du tự động mở ra, giúp Đường Tô Mộc đỡ được một kích bỗng nhiên đánh tới từ sau lung kia.

Đường Tô Mộc nhíu mày lại, vội vàng lùi về sau kéo giãn khoảng cách, sau khi thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, tiểu tư của Nhạc Sách lại ép sát từng bước, trong tay nắm một cây đao ngắn chuôi mỏng, chém từng nhát về phía bình phong che chở của vô tướng phù du.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Là Nhạc Sách cố ý bày cạm bẫy?

Không đúng!

Đường Tô Mộc nhìn thật kỹ, mới phát hiện ra rõ ràng gã tiểu tư có điều dị thường, mặt xanh xao, gương mặt đờ đẫn, hành động không có quy tắc gì, tựa như chỉ huy động lưỡi dao sắc bén trong tay theo bản năng.

Đường Tô Mộc không khỏi vui mừng, bởi vì sợ ngộ thương đến người bên cạnh, cho nên vào sáng sớm mấy ngày trước, y đã tắt chức năng phản kích của vô tướng phù du đi, chỉ giữ nguyên chức năng phòng ngự.

Nếu không, giờ phút này gã tiểu tư sẽ bay thẳng tới núi giả trang trí phía sau lưng, chắc chắn không thể không bị thương nặng.

Động tác của gã tiểu tư càng lúc càng nhanh. Không kịp suy nghĩ nhiều, Đường Tô Mộc dùng sức nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy trên người gã tiểu tư không ngừng có ánh sáng trắng chớp động, lúc sáng lúc tối.

Mà ở phía bên phải cổ của hắn ta bỗng nhiên có một ánh sáng màu lục yếu ớt thoáng qua.

Tìm thấy rồi!

Đường Tô Mộc tiến lên một bước, trực tiếp mở kỹ năng "Tứ chẩn: thiết" ra, vươn tay đè lên cổ gã tiểu tư.

"A a a a a a a!"

Bởi vì bị đè thẳng lên cổ khi đang không hề có chút phòng bị nào, tên tiểu tư nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết dữ dội, sau khi lấy cổ trùng ra thì trong nháy mắt đã mất sức ngã ngồi dưới đất.

Đường Tô Mộc nhìn con cổ trùng vừa mới bắt được, không nhịn được cau mày.

Lại là cổ phệ tâm.

Chỉ là có chút kỳ lạ.

Dựa theo nhiệm vụ đã đưa ra khi trước của khí linh, hẳn là y đã xử lý hết cổ phệ tâm trong người bách tính bị trồng rồi chứ nhỉ? Vì sao hôm nay bỗng nhiên xuất hiện?

"Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?" Tên tiểu tư ngồi dưới đất, vẻ mặt hốt hoảng nhìn bốn phía, không hiểu tại sao mình lại chạy tới đây,

"Ngươi bắt đầu mất đi ý thức từ lúc nào?" Thấy đối phương đã tỉnh lại rồi, Đường Tô Mộc vội vàng mở miệng hỏi.

"Mất đi ý thức?" Tên tiểu tư rất khó hiểu: "Không mà, hôm nay vốn là ta nghe theo sắp xếp của Nhạc đạo trưởng đi tới Tư Thiên Giám lấy đồ, sau đó uống một ly trà ở ven đường, rồi..."

"Đúng rồi, ngươi là ngươi phương nào? Sao lại ở đây?"

Đường Tô Mộc híp mắt.

Dựa theo ý của đối phương, hôm nay người đến sơn trang cùng với y hẳn là tiểu tư khác mới đúng, chỉ là nửa đường bỗng nhiên đổi người.

"Rời khỏi nơi này trước đã." Đường Tô Mộc vươn tay kéo người lên, đáng tiếc còn chưa kịp đi ra cửa viện, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng cười truyền tới.

Tiếng cười rất quen thuộc.

Rất thấprất trầm, như ẩn như hiện, tựa như âm thanh miếng đồng bị gõ vào từng đợt.

-------------------

Mới ngọt được chút xíu lại tách ra gòi :((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui