Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Tiền Đống là một tên nông dân cực kỳ bình thường trong thôn Vân Linh, ba đời tổ tiên đều là nông dân, cả đời sống chân chất, mặc dù cuộc sống nghèo khó nhưng cũng miễn cưỡng trải qua được.

Tiếc nuối duy nhất chính là con cháu dưới gối không nhiều, cho đến ba mươi mấy tuổi, mới không dễ dàng gì sinh được một nữ nhi với thê tử.

Đối với tiểu nữ nhi tới không dễ dàng này, Tiền Đống thật sự yêu thương hết mực. Thế mà cứ mỗi độ vào thu không lâu, tiểu nữ nhi sẽ đột nhiên sinh bệnh nặng.

Đúng rồi, không phải ta đang đi tìm đại phu cho nữ nhi hay sao? Tại sao lại đứng ở đây?

Tiền Đống nhìn hai tay mình một hồi, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Mà ở bên cạnh hắn cũng có mấy thôn dân vẻ mặt hoảng hốt y như vậy đang đứng. Có dựng phụ đang hoài thai, có thiếu niên vốn nên làm công trong thành, còn có cả ông lão vốn bị bệnh nằm liệt giường, tất cả mọi người đều ngơ ngác tại chỗ.

Một thanh niên mặc hoa phục đi tới, nhét viên thuốc vào trong miệng Tiền Đống, cũng nhẹ nhàng chỉ về một hướng trước mắt hắn.

"Tốt lắm, nếu như ngươi đã tỉnh lại rồi, thì hãy nói cụ thể cho ta biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi."

"A!" Tiền Đống ôm lấy cổ họng mình, ký ức vốn là một mảnh hỗn độn bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

"Đóa Nhi! Đóa Nhi của ta sao rồi? Nó đang ở nhà một mình, ta và mẫu thân nó đi tìm đại phu cho nó, đã đi mất mấy..."

Mấy ngày rồi?

Sau lưng Tiền Đống bị mồ hôi lạnh thấm ướt trong chớp mắt.

Không nghĩ ra. Ba ngày hay là bốn ngày? Mấy ngày qua hắn vẫn luôn hỗn hỗn độn độn, rất lâu sau cũng không biết rốt cuộc mình đang làm những gì.

"Ngươi, ngươi là đại phu phải không? Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi hãy cứu nữ nhi của ta!" Trong lòng Tiền Đống loạn như cào cào, túm chặt lấy thanh niên đối diện như túm lấy cọng rơm cứu mạng.

Nghe thấy lời của Tiền Đống, Đường Tô Mộc không nhịn được cau mày.

Dựa theo thời gian ở bên ngoài, từ khi thôn Vân Linh bị phong bế đến bây giờ ít nhất cũng đã qua mười mấy ngày. Nếu như người trước mắt này thật sự có một nữ nhi mắc bệnh nặng, e rằng đã sớm không còn ở trên nhân thế nữa rồi.

Nhà Tiền Đống cách đó không xa, ở ngay tại một tiểu viện cũ nát. Mới vừa mở cửa viện ra, Đường Tô Mộc đã nghe thấy một trận tiếng ho khan rõ ràng.

Hửm?

"Đóa Nhi!" Đầu tiên Tiền Đống vui mừng, ngay sau đó cả kinh, vọt vào không chút nghĩ ngợi.

Giống với những thôn dân bên ngoài kia, hình như tiểu cô nương mang tên Đóa Nhi kia cũng bị cổ trùng khống chế giống vậy, giờ phút này đang ngơ ngác ngồi dưới đất, gò má lộ ra nét ửng đỏ không bình thường, thỉnh thoảng phát ra một tiếng ho khan.

"Đóa Nhi, con cảm thấy thế nào rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?" Tiền Đống lòng như lửa đốt, bế nữ nhi lên, không ngừng kiểm tra xem trên người nàng có còn chỗ đau nào khác hay không.

... Thế mà vẫn còn sống.

Đường Tô Mộc sờ cằm ngờ vực.

Một tiểu nữ hài cùng lắm là ba bốn tuổi, bản thân đang sinh bệnh nặng, phụ mẫu và bản thân cũng đều bị cổ trùng khống chế, dưới tình huống không người chăm sóc mà lại có thể bình an vô sự sống đến tận bây giờ.

Đường Tô Mộc nghĩ ngợi chốc lát, lấy hai viên đan dược ra đưa cho Tiền Đống: "Nữ nhi của ngươi không sao. Hai viên thuốc này, một viên có thể trị bệnh trên người nàng, một viên có thể giải cổ độc trên người nàng."

"Vâng." Tiền Đống vội vàng gật đầu. Mặc dù nghe không hiểu rốt cuộc cổ độc là thứ gì, nhưng hắn vẫn biết thuốc này có thể cứu sống nữ nhi của hắn, vội vàng lấy nước hòa viên thuốc ra, đút cho nữ nhi của mình uống.

Hiệu quả của đan dược rất nhanh, không quá thời gian nửa chung trà, tiểu cô nương đã từ từ mở mắt ra.

"Cha... người đã về rồi ạ?"

"Đúng đúng, cha đã về rồi đây." Thấy nữ nhi của mình không sao, Tiền Đống bỗng lệ nóng doanh tròng.

Qua một lúc lâu mới phản ứng được, hắn nhìn về phía Đường Tô Mộc đầy áy náy.

"Đa tạ, đa tạ ngươi đã cứu Đóa Nhi."

"Nói cảm ơn thì không cần đâu." Đường Tô Mộc phất tay một cái: "Rốt cuộc trong thôn các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành như ngày hôm nay?"

Vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, Đường Tô Mộc không nhịn được tiếp cận gần hơn nữa, thậm chí mở kỹ năng ra.

Nhưng mà không khác lắm so với bên ngoài, mặc dù ánh sáng trắng trên người nữ hài yếu ớt, nhưng không có bất kỳ dị thường ở trên phương diện nào khác, hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc nàng đã sống đến tận bây giờ bằng cách nào.

"Ta, ta cũng không biết." Tiền Đống ôm nữ nhi, thành thực lắc đầu: "Đoạn thời gian đó, ta và mẫu thân Đóa Nhi vẫn luôn chạy vạy khắp nơi vay tiền, đến lúc đi mời đại phu cho Đóa Nhi thì không còn biết gì khác nữa."

"Đúng rồi, Lưu thúc là tú tài trong thôn này, là người có học vấn cao nhất trong thôn chúng ta, có lẽ ông ấy sẽ biết chút gì đó, hay là ta dẫn ngài qua tìm ông ấy nhé?"

Người được Tiền Đống gọi là Lưu thúc tên là Lưu Đức Ngọc, là tú tài duy nhất trong thôn Vân Linh, thường ngày phụ trách dạy các hài tử trong thôn học hành.

Lý chính của thôn Vân Linh hiện giờ mới nhậm chức vào đầu năm nay, nếu như thật sự bàn về hiểu biết thôn, quả thật không thể sánh bằng Lưu tú tài vẫn luôn sinh sống ở đây.

Thu xếp ổn thỏa cho nữ nhi của mình xong, Tiền Đống lập tức dẫn Đường Tô Mộc đi tới núi thấp phía sau thôn.

Núi thấp mặc dù gọi là "núi thấp" nhưng bản thân nó không coi là thấp, trên núi có một mảng rừng trúc lớn, bởi vì hằng năm lên núi khai hoang nên bậc thang đá đi lên núi đã hơi hư hại, không cẩn thận sẽ đạp hụt, cực kỳ khó đi.

"Còn phải đi bao lâu nữa?" Tính một chút từ lúc mình lên núi đến giờ đã hơn nửa giờ, Đường Tô Mộc không nhịn được mở miệng hỏi.

Dựa theo giải thích trước đó của Tiền Đống, cái người tú tài tên là Lưu Đức Ngọc đó sống ở giữa sườn núi thấp, có thể đi tới rất dễ dàng, hẳn là sẽ không tốn quá nhiều thời gian mới đúng.

"Xin lỗi." Tiền Đống mặt đầy áy náy: "Đã có một khoảng thời gian ta chưa tới nơi này, hình như bị lạc đường... Công tử đừng lo lắng, viện tử của Lưu thúc là tổ trạch nhà ông ấy, cực kỳ lớn, cho dù đi lầm đường cũng có thể tìm được dễ dàng."

Lạc đường ư?

Đường Tô Mộc híp mắt: "Nếu như lạc đường, vậy chi bằng chúng ta về trước đi, sau đó tìm một người quen đường núi hơn tới."

"Đừng đừng." Mặt Tiền Đống xấu hổ đỏ lên: "Đã đi lâu như vậy rồi mà. Công tử hãy tin ta thêm một lần này nữa, Lưu thúc là biểu thúc họ hàng xa với ta, viện tử của ông ấy cực kỳ dễ tìm. Ngài cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định có thể tìm được cho ngài!"

"Thật không?"

"Thiên chân vạn xác, nhiều nhất là hai chung, không, nhiều nhất là thời gian uống cạn một chung trà. Nếu như còn không tìm được nữa, ngài phạt ta như thế nào cũng được." Có lẽ là hơi gấp gáp, nên nhịp bước Tiền Đống rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Mà ở một nơi Đường Tô Mộc không thấy được, vẻ mặt Tiền Đống cứng đờ, lại lộ ra vẻ mặt hoảng hốt mà hỗn độn trước đó.

Một trận gió thổi qua, thổi tới sương mù dày đặc trong không khí, lộ ra sợi tơ màu đỏ như ẩn như hiện bên trong.

"... Rất nhanh, sẽ đến thôi..." Biểu cảm Tiền Đống trống rỗng, dùng giọng bình thường như vừa rồi mở miệng.

Lại đi thêm một lúc nữa, cuối cùng ở sâu trong bụi cây lộ ra một lối đi nhỏ.

Cuối con đường nhỏ là một viện tử cũ nát không biết đã xây được bao lâu. Viện tử rất lớn, khắp nơi trên góc tường đều là dấu vết bị rêu xanh ăn mòn, cửa phòng nửa hé, bị gió thổi ken két vang dội.

"Chính là chỗ này, Lưu thúc, đang ở đây..." Tiền Đống hoảng hốt đẩy cửa phòng ra, quay đầu nói với Đường Tô Mộc.

Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên.

"Cẩn thận!" Đường Tô Mộc chợt ngẩng đầu, không kịp suy nghĩ nhiều, kéo Tiền Đống lùi lại.

Hai mũi tên bay qua trước mắt, trực tiếp rơi vào trước chỗ Tiền Đống đứng.

"A!" Tiền Đống sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên ý thức được vừa rồi mình mới trải qua chuyện gì, nhất thời sợ hãi mặt cắt không còn một giọt máu.

Không cho hắn bất kỳ cơ hội phản ứng nào, càng ngày càng nhiều mưa tên bay tới, cứ như phải chọc xuyên qua hắn mới thôi. Sau đó, chúng như đụng phải một bình phong che chắn trong suốt, ào ào rơi xuống bên chân hắn.

"Làm, làm sao thế này..." Chuyện xảy ra trước mắt đã vượt xa khỏi phạm vi thừa nhận của hắn. Tiền Đống muốn kêu cứu, nhưng căn bản âm thanh trong miệng không phát ra được.

"Đừng kêu." Đường Tô Mộc trực tiếp nhét vô tướng phù du vào trong tay Tiền Đống: "Cầm cái này cho chắc, những mũi tên bên ngoài kia sẽ không làm bị thương ngươi được."

"A vâng." Có lẽ hiểu hẳn là bản thân lại được công tử trước mắt cứu một lần nữa, Tiền Đống nhất thời ngậm chặt miệng, nắm chặt lấy đồ đối phương đưa cho mình như đang cầm ngọc bội.

Đường Tô Mộc nhìn quanh bốn phía.

Bên ngoài viện chính là rừng trúc, bị sương mù dày đặc bao quanh, chỉ có thể nhìn thấy sáu, bảy bóng người đang chạy qua nhanh chóng trong sương mù.

Rất kỳ quái.

Dường như tài nghệ của những cung tiễn thủ đang đánh lén bên ngoài này không hề cao, không chính xác, mà lực độ cũng hoàn toàn không đủ. Đừng nói là giờ phút này trên người hắn đang mang vô tướng phù du, cho dù hắn không cầm gì thì căn bản cũng sẽ không bị đống mưa tên này bắn trúng.

"Lưu thúc ngươi nói trước đó thật sự đang ở nơi này sao?" Đường Tô Mộc hỏi.

"Lưu thúc?" Tiền Đống mơ màng, vội vàng lắc đầu: "Không đâu, sao có thể chứ. Năm nay Lưu thúc đã tuổi ngoài bảy mươi, bình thường đi đường cũng khó khăn, vẫn luôn ở cách vách nhà ta, do thê tử của ta chăm sóc."

Tiền Đống nói rồi nói, bỗng nhiên phản ứng lại. Sở dĩ giờ phút này chạy tới trên núi là bởi vì trước đó hắn đã thề sống thề chết nói Lưu thúc ngụ ở giữa sườn núi, nhất định phải dẫn đối phương đến tìm người.

Tiền Đống sợ hãi mặt trắng bệch: "Công tử, ta thật sự không cố ý đâu công tử, ta cũng không biết tại sao trước đó ta lại lừa gạt ngài! Không phải đâu... Vừa rồi ngài mới cứu Đóa Nhi một mạng, cho dù giết ta ta cũng không dám cố ý lừa ngài!"

Đường Tô Mộc làm một động tác tay tỏ ý đối phương khoan hẵng nói.

Mưa tên xung quanh bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó, có mười mấy tên thôn dân lao ra từ trong rừng, cầm trường côn và nông cụ trong tay, nhào về phía hai người.

Đường Tô Mộc thu hồi vô tướng phù du, dùng sức kéo Tiền Đống về phía sau. Ngay trong chớp mắt khi Tiền Đống tránh thoát, một trường đao bổ tới, lập tức chém cửa viện thành hai khúc.

Tiền Đống bỗng sợ hãi hét lên, đáng tiếc còn chưa kịp kêu xong đã bị Đường Tô Mộc đẩy một phát về phía sau.

"Đi, trốn vào bên trong!"

"Không, không được." Mặc dù Tiền Đống sợ, nhưng cũng không tình nguyện để ân nhân cứu mạng của mình một mình ngăn cản ở bên ngoài: "Công tử, ngươi núp vào bên trong đi, để ta canh giữ bên ngoài, bảo đảm không để cho kẻ nào bước vào."

Đường Tô Mộc né tránh nông cụ của một tên thôn dân lần nữa, nhanh chóng kiểm tra xem gần đó có chỗ nào có thể cho hai người né tránh tạm thời hay không.

Mới vừa lùi về sau một bước, liền nghe thấy trong rừng truyền tới một trận vỗ tay.

Thanh niên mặc tang phục màu đen bước ra, vừa vỗ tay, vừa mang vẻ mặt ôn hòa nhìn hai người.

"Không sai... Cách đây không xa chính là rừng khúc, phía sau nữa chính là vách đá. Nếu ngươi không muốn đánh bay những thôn dân này xuống dưới vách núi, thì hãy mau chóng thu hồi mấy thứ hộ cụ kỳ quái của ngươi đi."

Đường Tô Mộc không nói gì.

Chuyện phía sau viện có vách đá, thật ra vào sáng sớm từ lúc mới tới y đã phát hiện ra rồi.

Cho nên mới có thể mau chóng tắt vô tướng phù du, đề phòng chức năng phản kích tự động của đạo cụ sẽ đẩy những thôn dân bị cổ trùng khống chế xuống vách đá.

"Được rồi." Thanh niên mặc tang phục ung dung cười nói: "Cuộc dạo chơi đã kết thúc, tiếp theo chúng ta tiến vào vấn đề chính đi."

--------------------

Tui sẽ up bên truyenhd trước nha các bạn :3 khoảng 1-2 ngày sau sẽ đăng trên wattpad nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui