Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Hôm nay thật vất vả Tống Ngọc Ly mới đưa được Tống phu nhân về nhà, vừa dùng cơm xong liền nghe nói Tô Cửu Khanh tìm gặp. Chỉ sợ hắn tới hỏi chuyện hôn ước, nàng không khỏi hoảng sợ, vội vàng kéo Tống phu nhân vào nội thất ấn lên giường.
“Mẹ, lát nữa người chỉ cần cáo ốm, Tô Cửu Khanh kia con sẽ chiêu đãi.”
Tống phu nhân ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy? Nhà chúng ta sao lại liên quan tới Hoàng Thành Tư?”
Tống Ngọc Ly không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể căng da đầu nói: “Mẹ không cần hỏi nhiều, chuyện này con đã thương nghị với cha ở thiên lao, ngộ nhỡ mẹ không rõ nội tình rồi nói sai, người chỉ cần an tâm dưỡng bệnh, đợi con ra ngoài đuổi hắn đi là được.”
Sau khi Tống Tử Nguyên xảy ra chuyện, biểu hiện của Tống Ngọc Ly đã sớm khiến Tống phu nhân thập phần tín nhiệm, bởi vậy bà nhanh chóng gật đầu, nằm xuống giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly trấn an mẫu thân, lúc này mới hít sâu một hơi, đi đến chính sảnh chiêu đãi Tô Cửu Khanh.
Tô Cửu Khanh đang ngồi trong đại sảnh uống trà, nhìn thấy sắc mặt Tống Ngọc Ly tái nhợt, thần sắc uể oải, mới chỉ qua mấy ngày mà dường như gương mặt này đã hóp lại rồi.
Hắn không khỏi nhíu mày: “Trông khí sắc Tống đại tiểu thư có vẻ không tốt, nàng vẫn nên giữ gìn sức khỏe một chút thì hơn.”
Tống Ngọc Ly miễn cưỡng cong khóe môi: “Có thể là do chưa trang điểm, để Tô đại nhân chê cười rồi.”
Tô Cửu Khanh và nàng sớm chiều ở chung suốt 6 năm, sao có thể không biết bộ dáng mặt mộc lúc ngày thường của Tống Ngọc Ly, người này rõ ràng là mệt mỏi.
Tống Ngọc Ly nhìn Tô Cửu Khanh liên tục thay đổi sắc mặt, chột dạ cho rằng hắn tới hỏi chuyện hôn ước, trong lòng không khỏi nghẹn một hơi, thật cẩn thận nói: “Gia mẫu bệnh nặng mới khỏi, thân thể ốm yếu, đã đi ngủ rồi, hôm nay trong nhà chỉ có một mình ta, mong đại nhân không lấy làm phiền lòng.”
Vốn dĩ Tô Cửu Khanh định nói chuyện của Tống Tử Nguyên, nhưng nghe thấy khẩu khí chột dạ của Tống Ngọc Ly liền biết nàng đang sợ hắn truy hỏi việc hôn ước, trong lòng không khỏi buồn cười.
Đôi mắt màu lưu ly của hắn xẹt qua một tia ý cười, lười biếng nói: “Hôm nay ta xác thật có một số việc muốn thỉnh giáo Tống phu nhân.”
Trong lòng Tống Ngọc Ly lộp bộp, quả nhiên Tô Cửu Khanh vì chuyện này mà tới.
Nàng bên trong bồn chồn nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc ảo não: “Thật sự ngượng ngùng, hôm nay thật không khéo, không bằng ngày khác đại nhân lại đến.”
Tô Cửu Khanh hơi mỉm cười: “Không sao. Hôm nay ta rất rảnh, không bằng ta và nàng chơi vài ván cờ, chờ phu nhân tỉnh lại rồi nói.”
Tống Ngọc Ly trừng mắt nhìn về phía Tô Cửu Khanh, đôi mắt phượng mở tròn xoe, trông vô cùng sống động
Tô Cửu Khanh cố gắng kiềm chế thần sắc của mình, nhàn nhạt nói: “Sao thế? Tống đại tiểu thư còn gì không tiện sao?”

Tống Ngọc Ly lắc đầu như trống bỏi: “Không…… Không có.”
“Nghĩ đến cũng phải, rốt cuộc ta và nàng cũng có hôn ước trong người, nhưng Tống phu nhân lại chưa từng gặp qua người hiền tế này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly: “……”
Bởi vì Tô Cửu Khanh ăn vạ không đi, Tống Ngọc Ly đành phải lên tinh thần, gọi Vân Hương dọn bàn cờ tới đây, hai người chém giết một ván.
Cách chơi cờ của Tống Ngọc Ly khá giống Tống Tử Nguyên, quả nhiên mỗi lần hạ cờ đều có dụng ý, đánh đâu chắc đấy, công thủ có độ.
Tô Cửu Khanh giỏi về tấn công, như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, đấu đá lung tung, rất có phong thái của người xưa.
Lúc mới đầu Tống Ngọc Ly còn thấp thỏm bất an, giết đến giữa bàn liền dần dần tĩnh tâm lại, chỉ toàn tâm toàn ý chú ý nước cờ trước mắt.
Mắt thấy nàng chuẩn bị siết cổ quân đen của hắn, Tô Cửu Khanh đột nhiên mở miệng nói: “Việc rối kỷ cương khoa cử, ta đã mật tấu với Hoàng Thượng, trong vòng bảy ngày sẽ có hồi âm, nàng yên tâm. Về phần những người quen cũ của Tống đại nhân mà nàng liên lạc được kia, nhắn bọn họ không cần hành động thiếu suy nghĩ.”
“Đại nhân muốn ta tạm hoãn mọi hành động?” Tống Ngọc Ly nhất thời hoảng hốt, bàn tay hạ cờ xuống chậm một nhịp.
Tô Cửu Khanh gật đầu nói: “Hiện giờ trong lòng Hoàng Thượng đã hiểu rõ, nàng không cần nháo quá lớn, miễn cho làm mất mặt mũi hoàng gia, ngược lại sẽ phản tác dụng, chờ thời cơ chín mùi, ta sẽ truyền tin cho nàng, đến lúc đó hãy kêu chúng thần cùng tham tấu quan chủ khảo.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này thì vô cùng vui vẻ, chỉ cần biết tâm ý của Hoàng Thượng, chuyện chắc chắn sẽ thành hơn phân nửa.
Nàng lơ đễnh, đặt quân cờ sai vị trí, tức khắc bị Tô Cửu Khanh chui vào chỗ trống, không chỉ thoát khỏi vòng vây mà còn phản công đem quân cờ trắng đẩy vào tuyệt cảnh.
“Ai nha.” Đợi Tống Ngọc Ly phục hồi tinh thần, nàng kinh hô ra tiếng, lại có chút ảo não nhìn Tô Cửu Khanh, trong lòng âm thầm hoài nghi vừa rồi có phải hắn cố ý phân tán lực chú ý của nàng hay không.
“Làm sao vậy?” Tô Cửu Khanh bất động thanh sắc hỏi.
Tống Ngọc Ly lắc đầu, nỗ lực muốn gỡ hòa.
Một ván cờ hai người chém giết ước chừng nửa canh giờ vẫn chưa phân được thắng bại, chỉ sợ Tống phu nhân trốn trong nội thất nghẹn tới nóng nảy, nhưng Tô Cửu Khanh không đi, Tống Ngọc Ly cũng chỉ có thể căng da đầu đón tiếp hắn.
Hai người chơi xong một ván, lại tới một ván nữa.

Mấy ngày nay Tống Ngọc Ly bôn tẩu khắp nơi, vốn đã rất tiều tụy rồi, sau hai ván cờ cả người như muốn lung lay không mở nổi mắt.
Không bao lâu sau, bàn tay nàng đột nhiên buông lỏng, thân mình dựa lệch qua một bên ghế, ngủ thiếp đi.
Vân Hương đứng một bên nhìn, muốn tiến lên đánh thức nàng dậy, Tô Cửu Khanh đột nhiên duỗi tay ngăn cản.
“Để nàng ngủ.” Tô Cửu Khanh nói.
Lúc này đáy mắt Tống Ngọc Ly xanh tím một mảng, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là thiếu ngủ.
Tô Cửu Khanh đứng lên, đi ra phía trước, chặn ngang bế Tống Ngọc Ly lên.
Vân Hương lúng túng, gần như phải che lại miệng mình mới không kêu ra tiếng sợ hãi.
Tô Cửu Khanh ôm Tống Ngọc Ly đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, giúp nàng đắp chăn, quay đầu nói: “Khuyên tiểu thư nhà người nghỉ ngơi đi, thời tiết rét buốt, đừng để cảm lạnh.”
Vân Hương vội vàng gật đầu.
Tô Cửu Khanh không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Một giấc này Tống Ngọc Ly ngủ đến mơ màng, khi tỉnh lại, mặt trời vẫn còn sáng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ tới mình đang chơi cờ với Tô Cửu Khanh thì ngủ thiếp đi, không khỏi có chút mờ mịt.
Vân Hương thấy Tống Ngọc Ly tỉnh dậy, vội tiến lên hầu hạ.
“Đại tiểu thư, rốt cuộc ngài cũng tỉnh lại, nếu ngài còn không tỉnh, Lưu ma ma định đi mời đại phu đấy.”
Tống Ngọc Ly ngồi dậy, xoa mắt hỏi: “Tô Cửu Khanh đi rồi sao? Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Tô đại nhân về từ hôm qua rồi! Ngài đã ngủ một ngày một đêm!” Vân Hương nói, nàng đứng dậy rót cho Tống Ngọc Ly một chén nước.
Tống Ngọc Ly uống cạn chén nước, chính nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên, xem ra lần này nàng thật sự quá mệt mỏi.

“Hắn không nói gì chứ ? Không gặp mẫu thân ta chứ ?” Tống Ngọc Ly vội hỏi, lại thấy sắc mặt Vân Hương cổ quái, thập phần vi diệu.
“Không…… Cái gì cũng không……” Vân Hương ngập ngừng, nhịn không được đỏ mặt.
Tống Ngọc Ly cảm thấy kỳ quái, nàng chỉ nghĩ Vân Hương bị Tô Cửu Khanh dọa sợ, nên không tiếp tục truy hỏi.
“Trong phủ thế nào? Có tin tức mới gì không?” Nàng đưa cái ly không cho Vân Hương, nhẹ giọng hỏi.
Vân Hương mang thần sắc phức tạp nhìn Tống Ngọc Ly, sau một lúc ấp úng mới nói: “Sáng sớm hôm nay, Trâu phu nhân đưa Trâu thiếu gia và Trâu tiểu thư tới, còn mang theo rất nhiều lễ vật.”
Tống Ngọc Ly mày nhíu , suy nghĩ trong chốc lát mới hồi phục tinh thần : “Ngươi nói là Trâu gia sao ? Bọn họ tới đây làm gì?”
“Nghe nói là tới làm mai cho tiểu thư.” Vân Hương đáp.
Tống Ngọc Ly hơi sửng sốt: “Làm mai cho ta?”
Không đợi Tống Ngọc Ly hồi phục tinh thần đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lát sau Lưu ma ma bước vào, nhìn thấy Tống Ngọc Ly tỉnh rồi thì sửng sốt.
“Đại tiểu thư tỉnh rồi à.” Lưu ma ma nói.
Tống Ngọc Ly gật đầu, từ trên giường đứng dậy, ngồi xuống ghế. Vân Hương gọi bọn nha hoàn rửa mặt chải đầu trang điểm nối đuôi nhau tiến vào, trong phòng lập tức náo nhiệt.
“Sáng nay Trâu phu nhân dẫn theo Trâu thiếu gia và Trâu tiểu thư tới phủ. Hiện giờ phu nhân và nhị tiểu thư đang tiếp đón ở sảnh ngoài.” Lưu ma ma cau mày nói “Trâu phu nhân mang theo không ít lễ vật, nghe nói là muốn cầu hôn cho Trâu thiếu gia.”
Tống Ngọc Ly nhìn khí sắc ảm đạm của mình trong gương, lấy một hộp phấn sáng màu đưa cho Vân Hương, rồi sau đó mới hỏi : “Với tình huống hiện tại của Tống gia, vì sao Trâu gia lại cầu hôn vào lúc này?”
“Lão nô không biết, chỉ là phu nhân…… Phu nhân ……” Lưu ma ma chưa nói hết câu, Tống Ngọc Ly cũng đoán được kết quả.
“Mẹ ta rất hài lòng có phải hay không?” Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ cười nhẹ nói “Bà ấy thật là……”
Hiện giờ Tống gia rơi vào hoàn cảnh này, có thể tìm cho Tống Ngọc Ly một nơi quy túc (*) như vậy, Tống phu nhân đương nhiên là ngàn ân vạn tạ mà đáp ứng rồi.
(*): Nơi dừng chân, chỗ nghỉ ngơi
Ấn theo luật pháp Đại Hạ, chỉ cần không phải tội lớn tru di chín tộc, thì sẽ không phải chuyện quá xui xẻo nếu lấy nữ nhi nhà tội phạm. Thừa dịp Tống Tử Nguyên còn chưa phán quyết, gả Tống Ngọc Ly ra ngoài, không phải là giúp nàng thoát ly khổ ải sao?
Mặc dù Trâu gia không ở kinh thành, nhưng Trâu đại nhân lại trấn thủ Đăng Châu, cũng là thế gia có tiếng tại địa phương. Trâu phu nhân lại là thứ tỷ của Tống phu nhân, tất nhiên sẽ quan tâm chăm sóc cho Tống Ngọc Ly.
Nơi quy túc như vậy, với hoàn cảnh hiện tại của Tống Ngọc Ly mà nói đã là kết quả tốt nhất.
Nhưng hiện giờ Tống Tử Nguyên còn đang thân hãm nhà tù, Tống Ngọc Ly nghiễm nhiên trở thành người chống đỡ Tống gia, lúc này sao có thể gả đi.

Trong lòng Lưu ma ma và những nha hoàn thân cận biết rõ ràng, vì thế càng thêm sợ hãi. Bọn họ vừa không muốn chậm trễ tương lai của Tống Ngọc Ly, vừa không muốn nàng rời đi.
“Lưu ma ma an tâm, ta sẽ không gả.” Tống Ngọc Ly nói xong, chậm rãi đứng dậy “Đi thôi, chúng ta đi gặp khách.”
Khi Tống Ngọc Ly đến chính sảnh, Tống phu nhân đang gạt lệ, Trâu phu nhân cũng đi theo xoa khóe mắt, mắt thấy Tống Ngọc Ly ra ngoài, lại càng thập phần khoa trương nói: “Ngọc Ly, con chịu khổ rồi.”
Tống Ngọc Ly cúi người, hành lễ với Trâu phu nhân như thường lệ.
Trâu phu nhân là thứ tỷ của Tống phu nhân, trước khi xuất giá hai người tuổi tác gần, quan hệ vẫn luôn hòa hợp. Sau này Trâu phu nhân gả tới Đăng Châu, mới dần dần cắt đứt liên hệ.
Trâu phu nhân có một nhi một nữ, nhi tử Trâu Thủ Chính năm nay 18 tuổi, thập phần khiêm tốn kính cẩn, chỉ là đầu óc không quá nhanh nhạy, tuy có dụng công đọc sách nhưng mới chỉ qua kỳ thi Hương.
Trâu Thủ Chính có diện mạo thanh tú, chất phác. Nhìn thấy Tống Ngọc Ly xinh đẹp động lòng người, không khỏi tâm sinh vui mừng, cúi đầu hơi đỏ mặt.
Khuê danh Trâu tiểu thư là Thanh Nhã, năm nay mười sáu tuổi, đây là lần đầu tiên nàng tới kinh thành, đôi mắt đánh giá khắp nơi, nhìn thấy thứ gì cũng rất tò mò, đặc biệt là vô cùng hứng thú đối với Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly vừa ngồi xuống, liền không khách khí nhìn về phía Tống phu nhân nói: “Mới vừa rồi ở bên trong con có nghe nói, tiểu di muốn làm mai cho con ?”
Tống phu nhân nhìn ánh mắt sáng quắc của Tống Ngọc Ly, không biết vì sao, đột nhiên có chút chột dạ : “Chuyện này……”
Trâu phu nhân không ngờ thái độ của Tống Ngọc Ly lại như vậy, ánh mắt quan tâm trên mặt trở nên hơi lúng túng : “Ngọc Ly, chuyện hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu làm chủ, tiểu tử như các con không cần hỏi đến.”
“Đúng vậy, hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, hiện giờ phụ thân con còn đang bị giam giữ ở thiên lao, chỉ sợ mối hôn sự này một chốc một lát không thể định được.” Tống Ngọc Ly lạnh nhạt cười nói.
Trâu phu nhân nghe lời này, bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt khăn tay, bà ta miễn cưỡng mỉm cười, nói với Tống phu nhân: “Ngoại tôn nữ (cháu gái ngoại) quả nhiên là trưởng thành rồi, chủ ý cũng thật nhiều.”
Tống phu nhân nhíu mày: “Ngọc Ly, sao con dám vô lễ với tiểu di như vậy. Con và Thanh Nhã lần đầu gặp mặt, các con đi chơi đi để trưởng bối chúng ta trò chuyện.”
Tống Ngọc Ly thong thả ung dung đứng dậy, thần sắc trên mặt dần dần lạnh xuống : “Tiểu di nhiều năm chưa về kinh thành, giữa thân thích qua lại là chuyện đương nhiên, nếu còn có chuyện gì khác, chỉ sợ không thể thuận theo ý nguyện của người.”
Dứt lời, Tống Ngọc Ly không quay đầu lại, lập tức đi thẳng ra ngoài.
Trong chính sảnh, Trâu phu nhân mở to mắt cùng Tống phu nhân hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu mới nói : “Muội muội tốt, nữ nhi này của muội thật khó lường, người không biết, còn tưởng hiện giờ Tống gia do nàng làm chủ đấy.”
Tống phu nhân có chút không được tự nhiên vặn vẹo thân mình: “Hiện giờ trong nhà xác thật do Ngọc Ly làm chủ.”
Trâu phu nhân sững sờ tại chỗ, không biết nên ứng đối thế nào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận