Tô Cửu Khanh tới tìm Tống Ngọc Ly, là bởi vì hắn đã dựa theo ý chỉ của Hoàng Thượng chặn Chu Dịch An lại.
Chu Dịch An ở bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, Đức Hưng Đế thập phần không yên tâm, sợ hắn thật sự liên hợp với người đọc sách trong thiên hạ làm một hồi oanh oanh liệt liệt bức vua thoái vị, khiến ông xuống đài không được.
Tô Cửu Khanh đã sớm phái người đến khách điếm Chu Dịch An đang trọ, mang hắn mang về Hoàng Thành Tư. Chuyện này thập phần tế nhị, hắn suy nghĩ sau đó vẫn quyết định tự mình nói rõ ràng với Tống Ngọc Ly.
Ai ngờ, hắn ở thư phòng chờ mãi chờ mãi, lại chờ được một tiểu nha đầu ồn ào đến cực điểm.
“Nàng nói cho nàng ta, nếu lần sau còn muốn tới đây ồn ào, ta sẽ cắt đầu lưỡi nàng ta.” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói với Tống Ngọc Ly.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly không nói gì mà nhìn Tô Cửu Khanh: “Nàng ấy là biểu tỷ của ta.”
“Ta biết. Nữ nhi Trâu gia Đăng Châu, Trâu Thanh Nhã, mười sáu tuổi, tính tình kiêu căng.” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói.
Ngày đầu tiên Trâu phu nhân vào kinh, Tô Cửu Khanh đã biết bà ta muốn làm gì, càng biết sau lưng bà ta là bóng dáng Hoàng Hậu. Nhưng trong lòng Tô Cửu Khanh biết Tống Ngọc Ly căn bản sẽ không để ý tới bọn họ, cho nên hắn vẫn chưa nhúng tay vào, nhưng bởi vì chuyện này, dù nhiều dù ít Tô Cửu Khanh cũng có chút bực bội.
Đặc biệt là sau khi ảnh vệ nói cho hắn phản ứng của Tống phu nhân, Tô Cửu Khanh thập phần xác định một việc, chuyện hôn ước chính là Tống Ngọc Ly nói nhăng nói cuội.
“Không biết Tô đại nhân đột nhiên tới đây là có chuyện gì?”
Tống Ngọc Ly mắt thấy sắc mặt Tô Cửu Khanh càng ngày càng khó coi, vội chuyển đề tài, trong lòng lại nói thầm, rốt cuộc Trâu Thanh Nhã đã làm gì, mà có thể chọc Tô Cửu Khanh giận tới loại trình độ này.
“Ta tới là muốn nói cho nàng, dựa theo phân phó Hoàng Thượng, ta đã đưa Chu Dịch An tới Hoàng Thành Tư. Hai ngày sau sẽ để hắn làm chứng diện thánh, nếu ta đoán không sai, đến lúc đó, phụ thân nàng sẽ được thả.”
Tống Ngọc Ly mở to hai mắt, khóe miệng bất tri bất giác gợi lên một độ cong, nàng cười nói: “Thật sự? Chuyện…… Sao có thể……”
Tống gia đã từng cửa nát nhà tan, hiện giờ mọi chuyện lại được hóa giải nhẹ nhàng như vậy, Tống Ngọc Ly không dám tin tưởng.
Nàng nhìn Tô Cửu Khanh, chỉ cảm thấy mình như rơi vào giấc mộng.
“Thật vậy chăng? Hay là ta đang nằm mơ? Phụ thân, mẫu thân, ta……” Trong khoảng thời gian ngắn Tống Ngọc Ly chỉ cảm thấy hỗn loạn không thôi, nàng vừa khóc vừa cười, trong phút chốc có chút thất thố.
Tô Cửu Khanh nhìn phản ứng của Tống Ngọc Ly, không khỏi hơi hoảng hốt.
Đúng vậy, đời trước Tống gia rơi xuống kết cục như vậy, đời này mới chỉ qua năm sáu ngày, đã phiên vân phúc vũ (*), phản ứng của Tống Ngọc Ly kể ra cũng hợp tình hợp lý.
(*):Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.
Tống Ngọc Ly cũng biết bộ dáng hiện tại của mình nhất định là chật vật không chịu nổi, nước mắt làm nhòe lớp trang điểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng biết, sự tình có thể thuận lợi như thế, ít nhiều nhờ Tô Cửu Khanh hỗ trợ, tuy nhiên vì sao đời trước hắn lại là đầu sỏ gây tội khiến Tống gia cửa nát nhà tan.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Tống Ngọc Ly suy nghĩ miên man, nàng không biết nên nói gì, bất tri bất giác tiến lên một bước, dùng sức bắt lấy vạt áo Tô Cửu Khanh lẩm bẩm nói: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy.”
Tô Cửu Khanh bất động thanh sắc nhìn xuống tay Tống Ngọc Ly, chậm rãi thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Tống gia có thể được cứu vãn nhanh như vậy, thứ nhất là bởi vì Tống đại tiểu thư tìm được Chu Dịch An, hiện giờ vụ rối loạn kỷ cương khoa cử đã là chuyện chắc chắn, không có cách nào xoay chuyển. Thứ hai, Tống đại nhân làm quan nghiêm cẩn, bên trong triều đình số người nguyện ý nói chuyện giúp ông vốn không ít.”
Tống Ngọc Ly ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cửu Khanh, thấy hắn hơi dừng một chút, trong mắt đột nhiên có ý cười: “Thứ ba, đương nhiên cũng nhờ Hoàng Thành Tư của ta ở bên cạnh ra lực, ai bảo Tống đại tiểu thư và ta còn có hôn ước trong người.”
“À……” Tống Ngọc Ly ngơ ngác kêu một tiếng, lúc này mới phát hiện tay mình đã nắm chặt lấy vạt áo Tô Cửu Khanh từ khi nào, cả người sắp dán vào ngực hắn.
Nàng tựa như dẫm phải đuôi mèo, vội vàng lui lại ba bước, cúi đầu, lắp bắp nói: “Cái này…… Cái này……”
Tống Ngọc Ly mặt dày nói: “Tô đại nhân, cái kia Vân Hương……”
Vân Hương chờ ngoài cửa theo tiếng đi vào, trong tay nâng một chiếc hộp gỗ thập phần tinh xảo.
Tống Ngọc Ly mở tráp, chỉ thấy bên trong có một thanh kiếm ngắn nạm đá quý, giống như ngân hà lộng lẫy sáng ngời.
Nàng lấy thanh kiếm ra đưa cho Tô Cửu Khanh.
“Một chút lễ mọn, tỏ lòng thành kính, đợi gia phụ được thả, Ngọc Ly nhất định sẽ tới cửa cảm tạ.” Tống Ngọc Ly hành lễ với Tô Cửu Khanh.
Tô Cửu Khanh nhìn thanh đoạn kiếm kia, gật đầu, ra hiệu Cố Yên nhận lấy.
Hắn chần chờ nhìn Tống Ngọc Ly, nhẹ giọng nói: “Cáo từ.”
“Từ từ, Tô đại nhân có thể đi cùng ta ra ngoài một lát được không ?” Tống Ngọc Ly cười khổ nói “Rốt cuộc tiểu thư Trâu gia cũng là biểu tỷ ta, vừa rồi ngài ném nàng ta ra ngoài như vậy, nếu ta ở mãi trong nhà, ít nhiều cũng có chút khó giải quyết.”
Tô Cửu Khanh gật đầu: “Có lý.”
Kết quả Tô Cửu Khanh lấy danh nghĩa của mình mời nàng ra ngoài có việc quan trọng, thuận tiện đưa theo Tống Ngọc Ly ra khỏi Tống gia.
Cuối cùng cũng thoát khỏi mẫu tử ba người Trâu thị, Tống Ngọc Ly nhẹ nhàng thở ra, tâm tư vì vậy mà nhẹ nhàng hơn.
Tuy nói hiện giờ chuyện của phụ thân tạm thời hạ màn, nhưng nàng vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Ruộng đất cửa hàng Tống gia cần tìm một người đáng tin tới đối chiếu kiểm tra, thôn trang ở ngoại ô lại cũng phải đi tuần tra.
Tống Ngọc Ly nghĩ vậy, âm thầm hạ quyết tâm: “Tô đại nhân có biết trong kinh thành thư viện nào lớn nhất không.”
Tô Cửu Khanh nhướng mày: “Nàng muốn mua sách?”
“Ta muốn mua một số sách dạy tính toán.” Tống Ngọc Ly nói “Hiện giờ công việc vặt của Tống gia đều đặt ở chỗ ta, nhưng ta vẫn chưa biết xem sổ sách, muốn hỏi đến sự vụ cửa hàng thôn trang cũng không tiện mở miệng.”
Tô Cửu Khanh không biết nên khóc hay nên cười với Tống Ngọc Ly: “Trên thị trường nào có sách như vậy?”
Tống Ngọc Ly lập tức choáng váng.
Sĩ nông công thương. Thương nhân vốn là tiểu thừa, giấy viết quý giá, nào có người nguyện ý viết sách cho thương nhân.
Hầu hết những người phu nhân quản gia nhà cao cửa rộng trong kinh, phần lớn đều học được đạo quản gia từ trưởng bối trong nhà. Chỉ có Tống Tử Nguyên sủng thê vô độ, trong ngoài đều tự mình sắp xếp, dẫn đến hiện tại cả phủ Tống gia mà ngay cả một người xem hiểu sổ sách cũng không có.
“Cố Yên, đi Hoàng Thành Tư.” Tô Cửu Khanh nói.
Cố Yên đánh xe bên ngoài nhận được lệnh, quay đầu ngựa đi về phía Hoàng Thành Tư.
Tống Ngọc Ly “A” một tiếng, không hiểu ý tứ Tô Cửu Khanh.
“Đi Hoàng Thành Tư, ta dạy cho nàng.” Tô Cửu Khanh nói.
Trước kia cũng không phải hắn chưa từng dạy.
Vì thế, Tống Ngọc Ly liền đi theo Tô Cửu Khanh ngây người cả ngày ở phủ nha Hoàng Thành Tư.
Thư phòng của Tô Cửu Khanh, cất giấu không ít cơ mật quan trọng, ngoại trừ hộ vệ Cố Yên của hắn, cho dù là người Hoàng Thành Tư cũng rất ít người có tư cách tiến vào.
Hiện tại, hắn lại phá lệ vì Tống Ngọc Ly.
Thư phòng Tô Cửu Khanh không có hạ nhân thu dọn, vô cùng hỗn độn, sách vở vứt lộn xộn trên án, giấy và bút mực có hơn phân nửa rơi vãi trên mặt đất.
Tống Ngọc Ly nhìn, không còn lời nào để nói với Tô Cửu Khanh, lại thấy hắn không để ý một chút nào, vòng qua nền đất hỗn độn, đi đến trước bàn, từ bên trong rút ra một quyển sách, đưa cho Tống Ngọc Ly.
“Đây là sổ sách, nàng xem trước đi, có gì không hiểu cứ hỏi ta.”
Tống Ngọc Ly đành phải miễn cưỡng làm lơ những thứ khác trong phòng, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu sổ sách, thấy chỗ nào không hiểu sẽ hỏi Tô Cửu Khanh một chút.
Tô Cửu Khanh ngồi bên cạnh, tiện tay nhặt một quyển thoại bản từ dưới đất lên xem, câu được câu không giải đáp nghi vấn của Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly xem xong một đoạn, ngước mắt nhìn về phía Tô Cửu Khanh.
Chỉ thấy Tô Cửu Khanh ngồi trên ghế mềm, một tay chống đầu, một tay tùy tiện lật sách.
Đúng lúc ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn, khiến cho con ngươi tối màu của hắn càng có vẻ yêu dị.
Điểm này hơi giống mấy năm nàng và Tô Cửu Khanh sớm chiều ở chung trong kiếp trước, ngẫu nhiên sẽ có một vài thời điểm như vậy, nàng muốn học một lĩnh vực nào đó, hắn cũng sẽ ném cho nàng một quyển sách, sau đó ngồi cùng nàng.
Đọc tới chỗ nào không hiểu, Tống Ngọc Ly lại hỏi hắn.
Đôi khi, Tô Cửu Khanh muốn gặp người sẽ gọi người chắn một tấm bình phong, Tống Ngọc Ly ở bên trong đọc sách, hắn ở bên ngoài xử lý công chuyện, không hề kiêng dè nàng.
Tín nhiệm như vậy, đối với Tống Ngọc Ly mà nói, ngược lại giống như độc dược, nàng xuyên thấu qua tấm bình phong nhìn bóng dáng mơ hồ của Tô Cửu Khanh, trong đầu lại suy nghĩ, rốt cuộc làm sao mới có thể giết hắn.
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Ly đột nhiên có chút khổ sở, nàng rất muốn biết, năm đó rốt cuộc vì sao Tô Cửu Khanh lại hại mẫu thân và muội muội nàng, chỉ sợ chuyện này vĩnh viễn là một bí mật.
***
Trâu Thanh Nhã khóc tới mức ruột gan đứt từng khúc, khiến Trâu phu nhân đau đầu không thôi.
“Nha đầu chết tiệt kia, nhìn chút tiền đồ của con đi! Chọc ai không chọc, lại muốn chọc phải Tô Cửu Khanh, hắn ta chính là một tên đại ma đầu!”
Trâu Thanh Nhã vừa gạt lệ vừa cả giận nói: “Còn không phải vì Tống Ngọc Ly, nhất định là nàng ở trước mặt Tô Cửu Khanh nói bậy về nhà chúng ta, nếu không ít nhất thấy con là nữ nhi, hắn cũng không nên có thái độ như vậy.”
“Ta thấy con hình như sắp điên rồi, chẳng lẽ nhìn thấy bộ dáng tuấn tú của Tô Cửu Khanh, con coi trọng người ta rồi ?” Làm sao Trâu phu nhân có thể không biết tâm tư nữ nhi, bà ta cười lạnh nói.
Trâu Thanh Nhã cũng không kiêng dè, khóc ròng nói: “Đúng vậy, con nhìn thấy hắn trời sinh tuấn lãng liền thích hắn thì làm sao! Dựa vào cái gì Tống Ngọc Ly có thể không biết xấu hổ mà con lại không được. Tuy nói Trâu gia chúng ta trèo không tới Tô gia, nhưng để con làm thiếp cho hắn cũng không thiệt thòi mà!”
Trâu phu nhân nổi trận lôi đình, tiến lên hai bước, vung một cái tát lên mặt Trâu Thanh Nhã.
“Thiếp thất? Con có biết cuộc sống của thiếp thất ở đại tộc nhà cao cửa rộng là thế nào không ? Con có biết con cái của thiếp thất phải chịu bao nhiêu ức hiếp không?” Trâu phu nhân xuất thân là thứ nữ, trời sinh bà có tâm cơ từ nhỏ, ở Văn gia phải thận trọng từng bước rốt cuộc mới mưu cầu được vị trí chính thê.
Bà cực cực khổ khổ nhiều năm như vậy, nhưng nữ nhi của bà lại muốn đâm đầu vào làm thiếp cho người ta?
Trâu Thanh Nhã bụm mặt, khóc càng thêm lớn tiếng : “Mẹ đánh con, con phải đi về nói cho cha.”
“Tùy con.” Trâu phu nhân lạnh mặt ra cửa.
Tin tức Tống Tử Nguyên có khả năng xoay người khiến Trâu phu nhân nóng lòng như lửa đốt.
Trâu lão gia năng lực hữu hạn, giỏi ở chỗ biết leo lên cao, năm đó Trâu gia ở Đăng Châu cũng coi như có chút mặt mũi, Trâu lão gia lại tình nguyện vào kinh cầu hôn thứ nữ Văn gia làm chính thê. Từ đó về sau, leo lên được cọc thông gia Văn gia, con đường làm quan của ông vô cùng hanh thông.
Hiện giờ, Trâu gia ở Đăng Châu cũng là dòng dõi số một số hai.
Lần này Tống Tử Nguyên xảy ra chuyện, Hoàng Hậu nương nương truyền tin đến Đăng Châu, muốn tác hợp cho Trâu Thủ Chính và Tống Ngọc Ly. Mặc dù Trâu phu nhân có chút không đoán được dụng ý của Hoàng Hậu, nhưng tưởng tượng đến cảnh Tống Ngọc Ly gả tới đây, chắc chắn của hồi môn sẽ không ít nên cũng vui vẻ chấp nhận.
Nào ngờ tính tình Tống Ngọc Ly lại quật cường như thế, chẳng những cắn chặt không đồng ý hôn sự, mà không quá hai ngày, Tống Tử Nguyên còn chuẩn bị xoay người.
Nếu cứ như vậy, vũng nước đục này nào còn phần cho Trâu gia.
Trong lòng Trâu phu nhân ngầm bực bội, rồi lại thật sự không cam lòng.
Trâu phu nhân vừa tính toán, vừa rời khỏi Tống phủ tiến vào một tửu lầu nhỏ.
Lầu hai, Trần cô cô đã chờ từ sớm.
“Tam tiểu thư, nhiều năm không gặp.” Trần cô cô cười khanh khách tiến lên.
Trâu phu nhân cũng treo gương mặt tươi cười đón chào, hai người hàn huyên một lát rồi mới nói đến vấn đề chính.
“Hoàng Hậu nương nương đặc biệt sai nô tỳ tới hỏi người, nghe nói hiện giờ Tống Ngọc Ly có chút lui tới cùng Tô Cửu Khanh, là sự thật?” Trần cô cô hỏi.
Sắc mặt Trâu phu nhân khẽ biến, gật đầu: “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay Tô Cửu Khanh đã tới tìm Tống Ngọc Ly, hai người nói chuyện một lát lại cùng nhau ra cửa. Ngoại tôn nữ này của ta, thật sự có chút không biết kiềm chế.”
Trần cô cô nhẹ giọng nói: “Ý tứ của nương nương chính là, hôn sự của Tống đại tiểu thư tuyệt đối không thể ở trong kinh thành.”
“Nhưng mà ……” Không đợi Trâu phu nhân nói xong, Trần cô cô đã ngắt lời bà.
“Mong rằng Trâu phu nhân sẽ nỗ lực hơn, nương nương nói lúc cần thiết có thể dùng chút thủ đoạn, sau khi chuyện thành, tất sẽ không bạc đãi Trâu gia.”