Vì Trâu Thanh Nhã xảy ra chuyện, không khí tại Tống phủ lại tiếp tục căng thẳng.
Trâu Thanh Nhã bị kích thích, vẫn luôn khóc nháo muốn tìm chết, Trâu phu nhân vất vả khuyên ngăn, gọi người nấu một chén canh an thần cho nàng ta uống hết, lúc này mới ngừng lại.
Trâu phu nhân thất hồn lạc phách mang đôi mắt sưng đỏ đi gặp Tống phu nhân.
“Ta nghe thuộc hạ nói nha hoàn của Trâu gia đều bị Ngọc Ly nhốt trong phòng chứa củi?” Trâu phu nhân cắn răng, run giọng nói.
Tống phu nhân vội nói: “Đúng vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm phiền muội muội giúp ta xử trí những nha hoàn đó.” Trâu phu nhân đè thấp thanh âm, đằng đằng sát khí nói. Ngay từ khi bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này, Trâu phu nhân đã dự định ha thủ diệt khẩu.
Tống phu nhân nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ: “Hả? Đó là sáu bảy mạng người, ta……”
“Thanh Nhã vốn không phải người kinh thành. Chuyện này chỉ có Tống gia biết, chỉ cần mấy nha hoàn kia không còn, đợi chúng ta trở lại Đăng Châu, căn bản sẽ không có ai biết!” Trâu phu nhân vừa nghẹn ngào, vừa làm bộ muốn quỳ xuống trước mặt Tống phu nhân.
“Muội muội tốt, đời này của tỷ tỷ chỉ cầu xin muội đúng một việc.” Mắt thấy Trâu phu nhân như vậy, Tống phu nhân vừa sốt ruột vừa khó chịu, nước mắt cũng đi theo rơi xuống xoành xoạch.
“Nhưng đó đều là mạng người, cho các nàng một bút bạc, đuổi các nàng đi xa được không?” Tống phu nhân tin phật, tính tình lại mềm mại, sao có thể đồng ý làm chuyện như vậy, mặc cho Trâu phu nhân đau khổ cầu xin, bà cũng không dám.
Trâu phu nhân thấy vậy, đành nói: “Chẳng lẽ muội thấy chết không cứu?”
Tống phu nhân cũng áy náy mà khóc liên tục, so với Trâu thị trông bà còn có vẻ thương tâm hơn, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không chịu nói.
“Nếu không muội chỉ cần coi như không biết chuyện này, thả những nha đầu đó ra, giao cho ta được không? Khế ước bán thân của mấy nha đầu đó đều ở trên tay ta, chuyện này xử lý như thế nào dù sao cũng không liên quan tới Tống phủ.”
Bấy giờ Tống phu nhân mới miễn cưỡng đáp ứng, sai người đưa Trâu phu nhân đi gặp mấy nha hoàn kia.
Kỳ thật chỉ có đại nha hoàn bên người Trâu Thanh Nhã là biết nội tình, sáu bảy nha hoàn còn lại cũng không rõ nội tình. Nhưng Trâu phu nhân sợ có người nhìn ra dấu vết để lại, nên muốn kết liễu tất cả những người này.
Trâu phu nhân đi vào phòng chứa củi, bọn nha hoàn đều đang bị trói gô từ tay xuống chân, miệng cũng bị bịt kín.
Có người kêu “Ai da” một tiếng, ma ma đi theo bên người Trâu phu nhân cởi bỏ khăn vải bịt miệng của các nàng.
Đại nha hoàn bên người Trâu Thanh Nhã nhìn thấy Trâu phu nhân, nước mắt chảy thành dòng, thanh âm nghẹn ngào nói: “Phu nhân, tiểu thư thế nào rồi ạ?”
Nhắc tới nữ nhi, Trâu phu nhân càng thêm tức giận, thầm nghĩ trong lòng nếu không có nha hoàn này làm việc không ra tích sự, nữ nhi của bà sao có thể bị tội như vậy.
Tuy nhiên trên mặt bà lại không thể hiện, chỉ lấy khăn tay lau nước mắt: “Hiện giờ Thanh Nhã không khác gì người sống biết đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nha hoàn kia nghe xong, càng khổ sở hơn.
“Hiện giờ Tống gia muốn đưa tất cả các ngươi đi báo quan, ta không đành lòng, ta đang thương lượng với Tống phu nhân, đành phải tội các ngươi ở đây chịu khổ một hai ngày.”
Bọn nha hoàn nghe xong, đương nhiên là ngàn ân vạn tạ một hồi.
Trâu phu nhân vẫy vẫy tay, ma ma bên người bà ta bưng một bát nước to, theo thứ tự đút cho mấy nha hoàn. Bọn nha hoàn bị nhốt trong phòng chứa củi một ngày một đêm, từ lâu đã đói khát khó chịu, thấy có nước uống liền vui vẻ, mỗi người đều uống một bát to.
“Đáng thương, đều là các cô nương như hoa.” Trâu phu nhân đau lòng thở dài một hơi, sau đó mới rời đi cùng ma ma.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Ngọc Ly mới tỉnh dậy không bao lâu, Lưu ma ma liền nghiêng ngả lảo đảo chạy vào khuê phòng nàng, quỳ thịch một tiếng trên mặt đất.
“Đại tiểu thư, không hay rồi, tất cả các nha hoàn bị nhốt trong phòng chứa củi hôm qua, sáng nay đều đã chết?”
Tống Ngọc Ly giật mình đứng dậy, kinh ngạc nói: “Đã chết?”
Cả người Lưu ma ma run rẩy gật đầu: “Không sai, sáng nay gã sai vặt thấy bên trong một chút động tĩnh cũng không có liền đi vào nhìn xem, chỉ thấy tất cả đều đã chết.”
Tống Ngọc Ly nhíu chặt mày: “Chết như thế nào?”
“Giống như bị độc chết.” Lưu ma ma run rẩy nói.
“Hôm qua có những ai đến phòng chứa củi?”
Lưu ma ma trầm mặc chốc lát mới trả lời: “Trâu phu nhân dẫn người đút nước cho các nàng một lần.”
Sắc mặt Tống Ngọc Ly lập tức trầm xuống, nàng đã hiểu. Trâu phu nhân muốn giấu giếm chuyện nhục nhã của Trâu Thanh Nhã nên mới hạ độc thủ như vậy.
Tuy nhiên nháo ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ mục đích không dừng ở một chuyện này đâu.
Trong lòng Tống Ngọc Ly mơ hồ có chút dự cảm không tốt.
“Đi, chúng ta đi gặp mẫu thân.”
Lúc này Tống phu nhân đang dùng cơm sáng cùng Trâu phu nhân, hai người vừa nói vừa cười, giống như không hề biết chuyện xảy ra trong nhà. Nhìn thấy Tống Ngọc Ly nổi giận đùng đùng tới đây, bà lắp bắp kinh hãi.
“Nữ nhi, có chuyện gì vậy?”
“Xem ra nương vẫn chưa biết chuyện gì. Hôm qua tất cả nha hoàn bị con nhốt trong phòng chứa củi, thế nhưng trong một đêm lại chết bất đắc kỳ tử.” Tống Ngọc Ly vừa nói, vừa quan sát kỹ Trâu phu nhân.
“Cái gì?” Tống phu nhân sợ tới mức hoa dung thất sắc, chiếc đũa trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống chén cháo, khiến một vài giọt cháo nóng bỏng bắn lên áo bà.
Nha hoàn hầu hạ bên người vội tiến lên giúp bà thu dọn.
Tống phu nhân tựa như không có cảm giác, ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Ly, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lại nhìn sang Trâu phu nhân.
Nhưng thần sắc Trâu phu nhân vẫn như thường, uống một ngụm trà, lại buông chén trà xuống, cười nói: “Nhìn muội muội sợ hãi kìa, chỉ là mấy nô tỳ thôi mà, các nàng đều là nô tịch ký khế ước bán mình, cho dù chết, cũng không quan trọng.”
“Nô tịch? Nô tịch thì không phải người sao?” Tống Ngọc Ly lạnh lùng nói “Huống chi, việc này phát sinh ở Tống gia, việc này quyết không thể che đậy như vậy được, ta muốn báo quan.”
Tống phu nhân nghe vậy càng luống cuống: “Không thể báo quan, không thể báo quan.”
Trâu phu nhân dường như đã sớm đoán được Tống Ngọc Ly sẽ nói như vậy, bà ta cười lạnh nhìn nàng một cái nói: “Ngoại tôn nữ cần phải nghĩ kỹ rồi hãy làm, nữ nhi của ta ban ngày ban mặt bị người khinh bạc, ngươi lại hạ lệnh nhốt người bên cạnh hầu hạ nàng vào phòng chứa củi, mới chỉ qua một đêm, tất cả đều chết sạch. Tống gia các người càng khó nói rõ hơn Trâu gia chúng ta.”
“Hiện giờ chúng ta còn có thể nói rõ sao?” Tống Ngọc Ly lạnh lùng nói “Người chết ở Tống gia ta, nếu ngày nào đó tiểu di nhớ tới chuyện này lên nha môn kiện chúng ta tội giết người, lúc đó mới thực sự nói không rõ.”
Tống phu nhân nghe vậy, sắc mặt thay đổi: “Tỷ tỷ rõ ràng tỷ nói việc này sẽ không liên lụy tới Tống gia.”
Tống Ngọc Ly trừng mắt nhìn Tống phu nhân: “Mẹ, người sớm biết việc này, nhưng lại để tiểu di làm bậy?”
Cả người Tống phu nhân run lên, trên trán cũng thấm mồ hôi lạnh : “Ta…… Ta không nghĩ tới tỷ tỷ thật sự sẽ làm như thế.”
Trong lòng Trâu phu nhân biết, sự tình tới bước này rồi, hai nhà sớm muộn gì cũng xé rách mặt, bởi vậy vô cùng bình thản mỉm cười: “Không nghĩ tới Ngọc Ly lại phản ứng nhanh như vậy.”
“Đạo hạnh không sâu xa bằng tiểu di, tàn nhẫn độc ác, ngay cả người thân cũng không tha.” Tống Ngọc Ly lạnh lùng nói.
Trâu Thanh Nhã vừa xảy ra chuyện, nàng liền cảm thấy trong ngoài có nội quỷ cấu kết, vì vậy mới nhanh chóng giam giữ bọn nha đầu lại.
Hiện giờ Trâu phu nhân nóng lòng như lửa đốt diệt khẩu toàn bộ bọn nha hoàn , có thể thấy được Trâu Thanh Nhã chịu nhục, không chỉ là một vụ án hái hoa tặc bình thường.
Nghĩ đến ngày ấy, ngay cửa viện mình có cắm một nén hương, trong lòng Tống Ngọc Ly vốn đang suy đoán, nhưng không ngờ chuyện lại được xác minh nhanh như vậy.
“Đạo hạnh? Nếu đạo hạnh của ta đủ cao, vì sao chỉ có nữ nhi của ta bị hại mà các ngươi thì không.” Sắc mặt Trâu phu nhân vặn vẹo đứng trước mặt Tống Ngọc Ly.
Nhìn bề ngoài, Tống Ngọc Ly chỉ là thiếu nữ mười bốn tuổi, so với Trâu phu nhân thì thấp hơn một cái đầu, nhưng mà khi hai người đối diện, khí thế của Tống Ngọc Ly lại không hề thua kém Trâu phu nhân một chút nào.
Trâu phu nhân cười lạnh nói: “Nữ nhi của ta ở Tống gia các ngươi bị khinh nhục, trước cửa còn cắm mê hương, hiện giờ nha hoàn bên người tất cả đều chết bất đắc kỳ tử ở Tống phủ, chẳng lẽ là Tống phủ các ngươi thiết kế hãm hại, cố ý muốn làm nhục nữ nhi của ta? Xong việc lại giết người diệt khẩu.”
Tống phu nhân cả kinh nói: “Tỷ sao có thể ngậm máu phun người như vậy, những nha hoàn đó rõ ràng là tự tỷ giết!”
Trâu phu nhân cười to: “Các ngươi có chứng cứ không? Hiện giờ Tống Tử Nguyên sắp được thả ra, trong thời điểm mấu chốt này các ngươi dám để cho Tống gia vướng phải án kiện sao? Nếu chụp xuống cái mũ ỷ thế hiếp người, coi mạng người như cỏ rác, Hoàng Thượng vẫn thả Tống Tử Nguyên ra ngoài sao?”
Tống phu nhân nghe xong lời này, lập tức hoảng loạn: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại đối xử với muội như thế?
Khuôn mặt Trâu phu nhân vặn vẹo, bà ta nhìn về phía Tống phu nhân, biết hôm nay mình và Tống gia đã hoàn toàn xé rách mặt nên cũng không hề cố kỵ nữa, đem mục đích của mình nói ra hết thảy.
“Muốn Tống Tử Nguyên được an an ổn ổn thả ra, những nha hoàn đã chết kia Tống gia phải giúp ta giấu giếm thỏa đáng, rồi sau đó ta còn muốn ngoại tôn nữ cắt tóc xuất gia! Nếu không, các ngươi cứ ngồi nhìn Tống Tử Nguyên tiếp tục ở trong tù phí thời gian đi!” Trâu phu nhân cuồng loạn nói, bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Tống Ngọc Ly, một chút ngụy trang cũng không thèm.
Tống Ngọc Ly nghe lời này, nàng hơi mỉm cười.
Trâu phu nhân trừng mắt nói với Tống Ngọc Ly: “Ngươi cười cái gì?”
“Rốt cuộc tiểu di cũng nói ra mục đích cuối cùng của chuyến viếng thăm này.” Tống Ngọc Ly vốn cảm thấy kỳ quái từ lâu, vì sao Trâu gia lại tới Tống gia vào thời điểm nhạy cảm như hiện tại, thì ra thật sự là vì hôn sự của nàng.
“Như thế, ngược lại ta có chút không rõ, người ở sau lưng sai sử tiểu di, rốt cuộc vì sao lại để ý hôn sự của Tống Ngọc Ly ta như vậy?”
Khuôn mặt Trâu phu nhân vặn vẹo, cười nói: “Không bằng Tống đại tiểu thư thử đoán xem xem?”
“Ta không đoán.” Tống Ngọc Ly dịu dàng đáp, nàng phất tay, gia đinh đang chờ ở bên ngoài lập tức tiến vào trói Trâu phu nhân lại.
“Trâu phu nhân là khách, các ngươi nhất định phải quét tước sạch sẽ phòng chứa củi rồi mới được nhốt người vào.” Tống Ngọc Ly dặn dò.
Bọn gia đinh lĩnh mệnh, dẫn người đi.
Không lâu sau, gia đinh Tống gia đã trói Trâu Thủ Chính và đám nô tài còn lại của Trâu gia, nhốt hết vào phòng chứa củi.
Tống Ngọc Ly tọa trấn tại chính sảnh, chờ bọn nha hoàn tới báo cáo.
Lưu ma ma vội vã tiến lên nói: “Đại tiểu thư, chúng ta ngàn tính vạn tính nhưng vẫn để một người chạy thoát, không thấy lão ma ma bên người Trâu phu nhân đâu.”
Tống Ngọc Ly khẽ thở dài: “Thôi, ta vốn cũng không nghĩ sẽ che đậy được chuyện này.”
Không nói tới tôi tớ Trâu gia, chuyện này nháo ầm ĩ như vậy, rất nhiều gã sai vặt nha hoàn của Tống gia đều phát hiện. Viện của Trâu phu nhân cũng không thể luôn đóng cửa, Tống Ngọc Ly làm như vậy, chỉ vì muốn dẫn người phía sau màn ra mà thôi.
Nàng trầm ngâm ngắm nhìn nén hương kia.
Mùi hương của loại hương này rất nhẹ, khi đốt lên cũng hoàn toàn không bị ngộp, kiếp trước nàng từng tiếp xúc qua vài lần.
Sự thật về kẻ đã từng hãm hại nàng dần dần trở nên rõ ràng.
Một canh giờ sau, Lưu ma ma vội vàng tới báo.
“Tiểu thư, người trong cung tới.”
Tống Ngọc Ly hỏi: “Người của ai?”
“Là…… Là Trần cô cô trong cung Hoàng Hậu nương nương.”
Hay lắm, trận đánh này càng đánh càng hay.
Tống Ngọc Ly lạnh lùng cười: “Còn không cho mời.”