Tống Ngọc Ly rời khỏi tẩm cung của Hoàng Hậu, nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí.
Hiện giờ tâm tư Hoàng Hậu nàng đã rõ như ban ngày, xem ra đúng như nàng dự liệu, bởi vì Thái Tử không chịu buông tay nên mới nháo ra thành thế này.
Tống Ngọc Ly cảm thấy buồn cười, đời trước Tống gia không thể xoay mình, Ngụy Tư Nguyên lấy Văn Ấu Vi làm Thái Tử Phi, nàng cũng không thấy hắn đối với nàng có nửa phần thương hại.
Chỉ là nàng vẫn có điều không rõ, đời trước người cung cấp mê hương cho nàng rốt cuộc có phải Hoàng Hậu hay không.
Không đợi Tống Ngọc Ly nghĩ kỹ, Ngụy Tư Nguyên đã đuổi theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn gọi Tống Ngọc Ly lại.
“Ngọc Ly muội muội.” Ngụy Tư Nguyên thấp giọng nói.
Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ, xoay người nhìn về phía hắn: “Thỉnh Thái Tử điện hạ nói chuyện cẩn thận, bốn chữ này tiểu nữ nhận không nổi.”
Thần sắc Ngụy Tư Nguyên có hơi chút vặn vẹo, rõ ràng mới chỉ mấy ngày, hắn đã cảm thấy cả người Tống Ngọc Ly từ trong ra ngoài đều có sự khác biệt.
Ngụy Tư Nguyên nghĩ chắc có lẽ vì trong nhà đột nhiên xảy ra đại họa, như vậy cho dù nàng ngẫu nhiên dùng chút thủ đoạn cũng không tính là kỳ quái.
“Được, coi như cô nói sai rồi, Tống tiểu thư.” Ngụy Tư Nguyên nói, vẻ mặt ảm đạm đi rất nhiều “Tống tiểu thư đang oán cô không giúp nàng sao?”
Tống Ngọc Ly hơi sửng sốt, không khỏi có chút buồn cười, Ngụy Tư Nguyên cho rằng mình đang giận dỗi với hắn sao?
Có phải hắn quá tự tin rồi hay không, tuy nhiên Ngụy Tư Nguyên kim tôn ngọc quý, có suy nghĩ như thế cũng là chuyện bình thường.
“Phiền điện hạ lo lắng, hiện giờ Tống gia đang lâm vào cảnh nan nguy, tiểu nữ thật sự không có tâm tư đi suy nghĩ chuyện khác, điện hạ không cần bận tâm.” Mắt thấy Tống Ngọc Ly sắp đi đến bên cạnh cỗ kiệu, trong lòng nàng lo sợ Tống gia xảy ra chuyện, vì thế hành lễ nói “Trong nhà còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, tiểu nữ xin cáo lui, mong Thái Tử điện hạ không trách tội”.
“Vậy nàng đối với cô không có nửa phần tình nghĩa gì sao?” Ngụy Tư Nguyên buột miệng thốt ra.
Dưới tường thành cung điện, khắp nơi đều là cung nữ thái giám thị vệ, dưới tình thế cấp bách giọng nói của Ngụy Tư Nguyên lớn hơn, Tống Ngọc Ly biến sắc: “Điện hạ xin cẩn thận! Giữa ta và ngài là thanh thanh bạch bạch, không có chuyện gì khác.”
Tống Ngọc Ly nói xong, liền thấy Ngụy Tư Nguyên thay đổi sắc mặt. Nàng biết, thật ra Ngụy Tư Nguyên có chút bực bội.
Đời trước mấy năm đi theo Tô Cửu Khanh, Tống Ngọc Ly cũng khá hiểu tính tình nam nhân. Mấy người sống trong nhung lụa, ai mà không muốn nữ tử đối xử với mình dịu dàng hiểu ý, thời thời khắc khắc đều mang gương mặt tươi cười.
Chuyện của Tống Tử Nguyên đang trong thời điểm mấu chốt, Trâu gia ở đó đã đủ phiền, nàng không muốn gây thêm chuyện nữa nên phải thật cẩn thận châm chước câu chữ, ngữ khí chậm rãi nói: “Điện hạ nên biết, với tình hình hiện tại của Tống gia, ta thật sự không có tâm tư suy nghĩ chuyện nam nữ, đợi gia phụ tránh được kiếp nạn này, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn được không?”
Ngụy Tư Nguyên nghe vậy, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân là Thái Tử, từ nhỏ bên người Ngụy Tư Nguyên có vô số oanh oanh yến yến, trong đó người xuất sắc nhất là Tống Ngọc Ly. Luận mỹ mạo, tài năng, xuất thân, không có chỗ nào không phải thượng thừa. Từ lâu Ngụy Tư Nguyên đã sớm coi Tống Ngọc Ly là nữ nhân của mình.
Nhưng hôm nay Tống gia xảy ra chuyện, Hoàng Hậu lại quyết tâm không chịu đáp ứng, trong lòng Ngụy Tư Nguyên bực bội, năm nay hắn đã quá hai mươi nhưng vẫn bị Hoàng Hậu khống chế gắt gao, những bất mãn trong đó không thể nói cho người ngoài.
Hiện giờ chấp niệm của hắn đối với Tống Ngọc Ly, không chỉ vì bản thân Tống Ngọc Ly mà còn vì tâm lý đối nghịch với Hoàng Hậu và Văn gia.
Ngụy Tư Nguyên hơi mỉm cười: “Nàng yên tâm, cô nhất định sẽ không để Tống đại nhân bị hàm oan.”
Lúc này Tống Ngọc Ly mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ dứt khoát thừa thắng xông lên, củng cố một phen, cắn răng nói: “Tâm ý của điện hạ với Ngọc Ly, sao Ngọc Ly có thể không biết, chỉ là Tống gia rơi vào tình cảnh này, tiểu nữ sợ rằng mình không xứng với điện hạ.”
Lời này giải thích cho thái độ lãnh đạm của Tống Ngọc Ly lúc trước, bởi vì nàng tự ti. Ngụy Tư Nguyên tất nhiên càng nghe càng cao hứng, hắn lại cùng Tống Ngọc Ly nói đông nói tây một hồi mới thả người đi.
Tống Ngọc Ly ngáp dài, thật vất vả mới tiễn được Ngụy Tư Nguyên, tiếp tục đi về phía cửa cung. Nàng vừa mới chuyển qua chỗ ngoặt, liền thấy Tô Cửu Khanh đứng trong góc tường, khoanh tay đứng đó, cười như không cười nhìn nàng.
“A……” Tống Ngọc Ly hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu sợ hãi thành tiếng “Ngài…… Ngài…… sao ngài lại tới đây?”
Nàng không biết Tô Cửu Khanh đến từ khi nào, càng không biết Tô Cửu Khanh đã đứng ở đây được bao lâu. Chỗ này cách nơi nàng và Ngụy Tư Nguyên nói chuyện chừng mười trượng, khi Tống Ngọc Ly nói chuyện còn cố ý đè thấp thanh âm, chắc hắn cũng không nghe được gì.
“Nha hoàn của nàng truyền tin cho ta, nàng quên rồi sao?” Tô Cửu Khanh nhàn nhạt nói, đôi con ngươi âm trầm.
Vốn dĩ Tô Cửu Khanh đang thẩm vấn tên hái hoa tặc mấy ngày trước, Vân Hương đột nhiên chạy đến Hoàng Thành Tư, một phen nước mắt nước mũi giao thư cho hắn. Hắn sợ Hoàng Hậu làm khó Tống Ngọc Ly, lúc này mới ra roi thúc ngựa vào cung, mượn cớ diện thánh mà chờ nàng ở khúc quanh gần tẩm cung Hoàng Hậu.
Nhưng không ngờ, Tống Ngọc Ly đâu cần hắn hỗ trợ, đường đường là Thái Tử điện hạ cũng bị nàng đặt ở trong lòng bàn tay mà đùa bỡn.
Tống Ngọc Ly căng da đầu hỏi: “Đại nhân đến đây từ khi nào?”
“Từ khi nàng nói sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Tô Cửu Khanh nở nụ cười, thanh âm dịu dàng đến cực điểm. Hôm nay hắn mặc quan phục, hình thêu đầu hổ trên áo cứ nhìn Tống Ngọc Ly chằm chằm khiến đầu óc nàng tê dại, phía sau lưng lạnh cả người.
Tống Ngọc Ly lấy lòng nhìn tô Cửu Khanh nói: “Thái Tử điện hạ thân phận tôn quý, không thể dẫm lên mặt mũi của hắn, Tô đại nhân không cần coi là thật.”
Tô Cửu Khanh khẽ cười một tiếng, đáy mắt lại lạnh băng đến cực điểm, hắn gằn từng chữ một nói: “Không sao, thủ đoạn của Tống đại tiểu thư thật cao minh, một bên móc nối chuyện hôn ước với ta, một bên lại cùng Thái Tử điện hạ ái muội không rõ. Vì cứu phụ thân, thủ đoạn của nàng đúng là lợi hại, chay mặn đều không chê.”
Sắc mặt Tống Ngọc Ly trắng bệch: “Đại nhân hiểu lầm rồi.”
Tô Cửu Khanh nhìn bộ dáng Tống Ngọc Ly, trái tim như lăn qua lộn lại trên chảo lửa, lại cảm thấy khó chịu.
Trong lòng hắn biết, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Tống Ngọc Ly gả cho hắn cũng tốt, tự xưng là vị hôn thê của hắn cũng được, nàng đối với hắn đều không phải là thật lòng.
Kiếp trước nàng coi hắn là kẻ thù, kiếp này lại là vì muốn cứu phụ thân.
Con người nàng, nhìn thì nhu nhược, kỳ thật lại là người không có trái tim, lạnh lùng và quyết tuyệt.
Đời trước, nàng lấy bản thân mình làm vũ khí chỉ vì muốn tìm hắn báo thù, đời này nàng lấy sắc đẹp làm vũ khí để đối phó Ngụy Tư Nguyên, vô cùng thích hợp.
Thứ Tống Ngọc Ly luôn tâm tâm niệm niệm, trước nay đều là Tống gia, chứ không phải Tô Cửu Khanh hắn.
Nữ tử vô tình nhất thế gian.
Tô Cửu Khanh nghĩ như vậy, bất tri bất giác nắm chặt tay.
Tống Ngọc Ly cẩn thận nhìn Tô Cửu Khanh, trên mặt người này không hề gợn sóng, nhưng độ ấm dưới đáy mắt lại càng ngày càng lạnh.
Tô Cửu Khanh luôn hỉ nộ vô thường, đặc biệt là đối với phụ nữ.
Đời trước hắn mãi không thành thân, không ít tiểu nha đầu Tô gia đều động tâm tư, từng có một nữ tử lớn gan, thường xuyên tìm cớ đi đến thư phòng hắn. Nha đầu lanh lợi đó không làm việc quá phận, cũng chưa từng động hay di dời đồ vật trong thư phòng của Tô Cửu Khanh.
Có một lần, không biết vì sao nàng ta chọc giận Tô Cửu Khanh, đang sống sờ sờ lại bị kéo ra đánh chết ngay lập tức.
Lần khác, Tô Cửu Khanh đi ra ngoài làm việc, cách non nửa năm mới về, khi trở về còn mang về một vũ cơ. Mỗi người đều nói nàng kia là hồng nhan tri kỷ của Tô Cửu Khanh ở trên giang hồ, Tống Ngọc Ly cũng cho rằng hậu trạch sẽ nhanh chóng trở nên náo nhiệt, ai ngờ hai người không biết vì sao lại xảy ra tranh chấp.
Tô Cửu Khanh đánh nàng ta hộc máu.
Từ đó vũ cơ nọ không xuất hiện ở Tô gia thêm một lần nào nữa.
Tống Ngọc Ly ở Tô gia 6 năm, nàng luôn cẩn thận từng bước như đi trên băng mỏng, nàng nhớ rõ Tô Cửu Khanh từng nói với nàng.
“Chớ chọc ta, ta không đánh phụ nữ, nhưng ta sẽ giết người.”
Hiện tại, Tống Ngọc Ly cảm thấy hình như Tô Cửu Khanh lại muốn giết người rồi.
Dù gì cũng là nam nhân, để ý tới mặt mũi của mình cũng là chuyện đương nhiên, nàng mới chỉ nói với Ngụy Tư Nguyên hai câu, Tô Cửu Khanh đã phát hỏa khí lớn như vậy.
Nghĩ ngợi vài giây, Tống Ngọc Ly chậm rãi mở miệng: “Ta đối với Thái Tử xác thật không có suy nghĩ quá phận nào, nếu đại nhân không tin, chờ phụ thân ta được thả, hai nhà có thể lập tức bàn chuyện hôn sự. Ta tuyệt đối sẽ không để đại nhân phải mất mặt. Nếu đại nhân vẫn cảm thấy khó chịu, ta cũng nguyện ý cắt tóc xuất gia, từ đây rời xa kinh thành, không bao giờ trở lại nữa.”
Nàng nói một cách chém đinh chặt sắt khiến Tô Cửu Khanh gần như không đứng vững được.
Hắn lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Ly, chậm rãi nói: “Cắt tóc xuất gia? Tống đại tiểu thư có suy nghĩ như vậy không khỏi huỷ hoại toàn bộ cuộc đời mình.”
Tống Ngọc Ly cắn chặt răng: “Chỉ cần có thể khiến Tô đại nhân nguôi giận, bảo ta làm gì ta cũng làm.”
Tô Cửu Khanh cười nhạo một tiếng, không bày tỏ ý kiến.
“Đi thôi.” Tô Cửu Khanh nói “Ta đưa nàng rời cung.”
Tống Ngọc Ly ngẩn người, nghĩ thầm, hết giận rồi sao?
Nàng vừa nghĩ, vừa đuổi kịp bước chân của Tô Cửu Khanh, hai người đi không bao xa liền thấy cỗ kiệu Hoàng Hậu nương nương chuẩn bị đang chờ nàng dưới chân tường.
Nàng đứng trước cỗ kiệu, ngoái đầu nhìn lại Tô Cửu Khanh.
Chỉ thấy dưới chân tường, thần sắc Tô Cửu Khanh lạnh băng, duy chỉ có bảo kiếm khảm châu báu bên hông là phát ra ánh sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Thôi, lần này đắc tội với Tô Cửu Khanh, Tống Ngọc Ly nghĩ, ngày sau lại nghĩ cách đền bù vậy.
Trở lại Tống gia, nghĩ đến Trâu phu nhân còn đang bị nhốt trong phòng chứa củi, Tống Ngọc Ly không rảnh nghĩ đến Tô Cửu Khanh nữa.
Chỉ riêng việc này đã khiến nàng sứt đầu mẻ trán rồi.
Chuyện của Trâu gia quyết không thể kéo dài lâu, vẫn nên hiểu rõ sớm một chút mới phải.
Tống Ngọc Ly tính toán hồi lâu, quyết định xuống tay từ trên người Trâu Thanh Nhã.
Nha hoàn bên người Trâu Thanh Nhã người bị giết kẻ bị nhốt, hiện giờ nàng ta đang bị giam trong viện tử, chỉ để lại hai bà tử canh chừng nàng ta, nàng ta không khỏi đòi sống đòi chết.
Khi Tống Ngọc Ly tiến vào phòng, Trâu Thanh Nhã đang nằm trên giường, ngơ ngác nhìn nóc nhà, khóe mắt có hai hàng lệ chảy xuống, đối với sự xuất hiện của Tống Ngọc Ly cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
“Hôm nay thân thể biểu tỷ có khá hơn không ?” Tống Ngọc Ly mở miệng, thấy nàng ta không đáp, cũng không giận, chỉ chậm rãi nói “Biểu tỷ biết đấy, những nha hoàn đó của tỷ đều bị tiểu di diệt khẩu rồi, chỉ cần tỷ cẩn thận một chút, chuyện tỷ bị làm nhục sẽ không có người biết đâu.”
Trâu Thanh Nhã nghe thấy hai chữ làm nhục, gương mặt lập tức vặn vẹo như vô cùng thống khổ không cam lòng. Nàng ta từ trên giường ngồi dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Tống Ngọc Ly, vốn dĩ tất cả những thống khổ này đáng lẽ Tống Ngọc Ly phải chịu đựng.
“Tuy nhiên tiểu di lại không tính toán như vậy.” Tống Ngọc Ly nhàn nhạt nói “Bà ấy định báo quan, chỉ vì muốn uy hiếp Tống gia.”
“Báo quan đấy biểu tỷ, nếu làm như thế, chuyện của tỷ sẽ bị lan truyền ra ngoài, đến lúc đó tỷ còn mặt mũi để sống sao?” Tống Ngọc Ly cười như không cười nhìn Trâu Thanh Nhã.
“Ngươi nói bậy! Mẹ ta sao có thể!” Khóe mắt Trâu Thanh Nhã muốn nứt ra.
“Trâu phu nhân cũng không còn cách nào, rốt cuộc Hoàng Hậu nương nương ép quá chặt, bằng không ngày sau trách tội xuống dưới, chỉ sợ thứ mất đi không đơn giản là một nữ nhi.” Tống Ngọc Ly cười cười, trên đường trở về nàng đã suy nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả của sự việc.
Từng người của Trâu gia không hề đồng lòng như sắt thép, Trâu phu nhân tâm cơ, còn Trâu Thanh Nhã lại quan tâm tới mạng sống.
Trâu Thanh Nhã nghe Tống Ngọc Ly nhắc tới Hoàng Hậu nương nương, cả người bắt đầu cảnh giác : “Ngươi biết rồi?”
“Đúng vậy, ta đã biết.” Sắc mặt Tống Ngọc Ly tối sầm lại “Biết là Hoàng Hậu nương nương sai khiến Trâu gia các ngươi, chỉ vì Thái Tử có ý với ta mà Hoàng Hậu nương nương liền nghĩ biện pháp để ta mau chóng xuất giá, một kế không thành lại muốn hủy hoại danh dự của ta.”
Đúng vậy, một nữ nhi của quan viên nghèo túng, sống hay chết, đối với những vị quan to cao quý mà nói, thì có được tính là gì đâu?
“Nhưng đến một bước ngày hôm nay, Trâu phu nhân muốn hy sinh tánh mạng và danh dự của Thanh Nhã biểu tỷ, ta không biết Thanh Nhã biểu tỷ có thể cam tâm tình nguyện chết vì tiền đồ của Trâu gia hay không?”
Trâu Thanh Nhã đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó.
Dưới gối Trâu phu nhân chỉ có hai người con. Nhưng nàng là nữ tử, sớm muộn gì cũng phải xuất giá, người Trâu phu nhân có thể trông cậy vào vẫn luôn là Trâu Thủ Chính.
Lúc này đây vì ý chỉ của Hoàng Hậu, mẫu thân mình làm không tốt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Trâu Thủ Chính. Mình đã thất thân, ngày sau muốn tìm nhà tốt gả đi cũng không dễ, hơn nữa còn phải tốn một phần của hồi môn.
Trâu Thanh Nhã lớn lên ở Trâu gia, hiểu rõ nhất chính là tính tình người Trâu gia.
Cân nhắc lợi hại, coi tài như mạng, trước đây thời điểm bức tử Chu gia, cha nàng ngay cả đôi mắt cũng không thèm nháy một cái.
“Ngươi muốn như thế nào?” Một lát sau, Trâu Thanh Nhã suy nghĩ cẩn thận, nàng ta nhìn Tống Ngọc Ly, trầm giọng hỏi.
“Ta muốn biểu tỷ giúp ta một chuyện.” Tống Ngọc Ly nhàn nhạt nói “Chỉ là trước khi yêu cầu, ta muốn biết, biểu tỷ dẫn sói vào nhà, vì sao lại đem mình dâng lên miệng sói?”