Canh ba , Hữu thừa tướng đương triều Trịnh Xa Châu đứng dậy, mặc triều phục chỉnh tề. Năm Nay Trịnh Xa Châu đã hơn 60 tuổi, nhưng vì bảo dưỡng tốt nên tinh thần quắc thước, tóc mới chỉ bạc trắng một nửa, nhìn vẫn như độ tuổi tri thiên mệnh (*).
(*):"Ngũ thập nhi tri thiên-mệnh" có nghĩa là khi người ta tới 50 tuổi mới có thể thông-suốt chân- lý của tạo-hoá, tức là hiểu được mệnh của trời. Ý bảo ông này mới chỉ hơn 50 tuổi thôi.
Một lát sau, gã sai vặt ngoài cửa thở hồng hộc chạy vào: “Lão gia, lão gia……”
“Hoảng cái gì?” Trịnh Xa Châu trách cứ nói.
Gã sai vặt tiến lên chắp tay nói: “Lão gia, người gác cổng báo, bên ngoài có hai người. Một người tên Tống Phúc, quản gia trong phủ Tống Tử Nguyên Tống đại nhân, còn một phụ nhân, tự xưng là Trâu Văn thị, phu nhân trấn thủ Đăng Châu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Xa Châu ngạc nhiên nhìn gã sai kia: “Hai người này chạy đến phủ ta làm gì?”
“Bọn họ nói muốn tới đến cậy nhờ ngài, nghe nói Tống phủ xảy ra án mạng, nếu không chạy bọn họ sẽ mất mạng..” Gã sai vặt cười nói.
“Hừ, chỉ là chút tôm nhừ cá thúi, khẩu khí lại không nhỏ. Hiện giờ người già nữ tử và trẻ con còn có thể nháo ra án mạng gì, ta phải thượng triều, ngươi báo đại thiếu gia đi xem đi.” Trịnh Xa Châu không chút để ý nói, cuối cùng kiểm tra lại triều phục của mình rồi đi ra cửa.
Trâu thị và Tống Phúc ở phòng khách lo sợ bất an chờ đến hừng đông, rốt cuộc mới gặp được Trịnh đại thiếu gia Trịnh Hoàng An.
Trịnh Hoàng An chính là đích trưởng tử của Trịnh Xa Châu, hiện giờ đang giữ chức đại học sĩ ở Hàn Lâm Viện, kỳ khoa cử lúc trước đúng là do hắn chủ trì, cũng chính là hắn đổi bài thi của Chu Dịch An.
“Tống Phúc, sau khi Tống gia xảy ra chuyện, không phải ta đã bảo ngươi phải nhanh chóng rời đi sao? Vì sao ngươi còn lưu lại kinh thành?” Trịnh Hoàng An vừa thấy Tống Phúc, liền thập phần bất mãn nói.
Con đường Tống Phúc hắn đã sớm khai thông trước khi diễn ra kỳ khoa cử. Biết được Tống Tử Nguyên điều tra vụ án gian lận khoa cử, hắn liền lệnh cho Tống Phúc sao chép một phần công văn trong thư phòng của Tống Tử Nguyên cho hắn. Vì vậy hắn đã sớm biết nhân chứng trong tay Tống Tử Nguyên, lúc đó mới có thể an tâm phản bác trên triều đình.
Tống Phúc cười khổ một tiếng: “Đại nhân có điều không biết, vị phu nhân của Tống gia mềm yếu bất kham, nhưng vị đại tiểu thư kia lại rất lợi hại, nô tài nhất thời bất cẩn rơi vào bẫy của nàng ta. Thẳng đến tối hôm qua, nô tài mới có cơ hội chạy trốn, tuy nhiên ta cũng mang tới cho ngài một lễ vật.”
Nói xong, hắn đưa mắt sang nhìn Trâu thị.
Trâu thị tiến lên một bước, quỳ phịch xuống trước mặt Trịnh Hoàng An, ánh mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Thỉnh cầu đại nhân làm chủ thay dân phụ.”
Trịnh Hoàng An nhìn Trâu thị ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhưng cả người lại chật vật, không khỏi cười nhạt nói: “Ngươi là ai?”
Trâu thị vừa nức nở, vừa nói chi tiết ngọn nguồn, chỉ là trong đó bà ta đã cố ý thay đổi rất nhiều chi tiết.
Ví dụ như, tên hái hoa tặc kia là Tống Ngọc Ly thuê, bọn nha hoàn cũng bị Tống Ngọc Ly độc chết.
Trịnh Hoàng An nghe vậy sắc mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, kết hợp với lời nói của Tống Phúc, hắn ta bật cười nói: “Vị đại tiểu thư Tống gia này đúng là kỳ nữ.”
Vì vụ án khoa cử mà mấy ngày gần đây Trịnh Hoàng An vô cùng phiền não, tuy rằng Tống Tử Nguyên bị bắt giam, nhưng dạo này Hoàng Thượng lại có vẻ hơi buông lỏng, Trịnh Hoàng An đang nghĩ cách làm thế nào để đóng đinh tội trạng lên người Tống Tử Nguyên, không nghĩ nhược điểm lại tìm tới tận cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe Trâu thị nói xong, hắn vuốt vuốt chòm râu: “Hai người các ngươi tạm thời ở lại phủ của ta, thay xiêm y, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai ta sẽ đưa các ngươi lên Đại Lý Tự gõ trống kêu oan!”
Tống Phúc và Trâu thị vô cùng vui mừng, vội dập đầu quỳ tạ.
Tống Ngọc Ly đợi mấy ngày, quả nhiên nhận được tin Đại Lý Tự triệu tập, nàng rửa mặt chải đầu xong, lại trấn an Tống phu nhân và muội muội, lúc này mới mang theo Lưu ma ma và Vân Hương ra cửa.
Chủ quản Đại Lý Tự vốn là người Trịnh gia, Trịnh Hoàng An đã đánh tiếng trước. Thấy Trâu thị đánh trống kêu oan, ông ta cố ý chậm trễ mười lăm phút, thẳng tới khi người tới xem náo nhiệt vây kín ngoài cửa, lúc này ông ta mới làm bộ làm tịch hỏi: “Người nào đánh trống?”
Trước đó Trâu thị đã luyện tập qua, lúc này bà ta mặt không đỏ tim không đập kể ra “Oan tình”.
Đại Lý Tự đương nhiên sẽ truyền Tống Ngọc Ly tới gặp mặt điều tra.
Người của Trịnh Hoàng An cố tình tạo dư luận, thời điểm Tống Ngọc Ly tới nơi, bên ngoài Đại Lý Tự đã vô cùng náo nhiệt, mọi người nhìn Tống Ngọc Ly xuống xe ngựa, khe khẽ thì thầm với người bên cạnh.
“Đều nói đại tiểu thư Tống gia tri thư đạt lý, không nghĩ tới lại tàn nhẫn độc ác như vậy, tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, lớn hơn chút nữa thì không biết phải làm sao.”
“Còn không phải sao, trên tay mang sáu bảy mạng người, thật sự là nữ ma đầu!”
“Không chỉ mạng người, nàng ta còn huỷ hoại sự trong sạch của nữ nhi Trâu gia!”
Tống Ngọc Ly tỏ vẻ hờ hững đối với những lời này, nàng tiến vào Đại Lý Tự, mỉm cười nhìn Trâu thị nói: “Tiểu di đi mà không từ giã, khiến Ngọc Ly tìm thật vất vả.”
Đáy mắt Trâu thị xẹt qua một tia âm ngoan, mặt ngoài làm bộ sợ hãi, run bần bật: “Ngươi…… Ngươi là ma quỷ…… Còn không mau thả nhi tử nữ nhi của ta ra.”
Chủ quản Đại Lý Tự thấy Tống Ngọc Ly thần sắc như thường, không chút xấu hổ, ông ta không khỏi nhíu mày, hung hăng gõ mạnh xuống bàn: “Hay cho một Tống Ngọc Ly, tuổi còn trẻ thế nhưng tâm tư lại xấu xa, thuê người làm bẩn sự trong sạch của Trâu Thanh Nhã, giam lỏng con của Trâu Văn thị, độc sát sáu mạng người, ngươi có nhận tội không?”
Hiện giờ Tống Ngọc Ly mới chỉ mười bốn tuổi, trên mặt có ba phần tính trẻ con, tuy nhiên ánh mắt lại thong dong phảng phất như nữ tử có kinh nghiệm sống sâu sắc. Chủ quản Đại Lý Tự thấy nàng bình tĩnh như thế, trong lòng không khỏi lầm bầm.
Nếu người này là tiểu cô nương gia đình bình thường, khi lên công đường đã sớm sợ tới mức mềm nhũn chân ra rồi, sao lại có thể ung dung như dự đoán được từ trước?
Tống Ngọc Ly cười cười, đứng thẳng người giữa công đường.
“Đại nhân, tất cả lời nói của Trâu Văn thị đều là vu cáo. Bà ấy tới nhà ta làm khách, vốn là muốn cầu hôn cho công tử Trâu gia. Nhưng mẫu thân ta không đồng ý nên bà ta mới nảy sinh ý xấu, thuê giang hồ nhân sĩ xuống tay với ta. Nhưng không nghĩ tới, trời xui đất khiến, lại cưỡng hiếp chính nữ nhi của mình, xong việc bà ta độc sát đám nha hoàn diệt khẩu, thỉnh đại nhân làm rõ.”
Tống Ngọc Ly mồm miệng rõ ràng, vài ba câu đã giải thích sự tình một cách rõ ràng.
Đại Lý Tự nao nao, nhịn không được liếc mắt nhìn Trâu Văn thị một cái.
Trâu Văn thị quỳ trên mặt đất, cả giận nói: “Ngươi ngậm máu phun người, ta có nhân chứng!”
Đại Lý Tự bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Vậy truyền nhân chứng lên.”
Chốc lát sau, Tống Phúc đi đến.
“Tiểu nhân Tống Phúc, là quản gia của Tống gia, tuy nói nô tài là người Tống gia, nhưng thật sự không quen nhìn đại tiểu thư làm chuyện ác độc, những lời nói của Trâu Văn thị đều là sự thật thưa đại nhân.” Tống Phúc vừa khóc vừa nói.
Đại Lý Tự gật đầu, trừng mắt nhìn Tống Ngọc Ly: “Tống Ngọc Ly, ngươi còn gì để nói hay không ?”
“Đại nhân có điều không biết, Tống Phúc là nô tài nhà ta, phụ thân ta đối với ông ta hoàn toàn tín nhiệm, ông ta lại lén bán của cải gia sản Tống gia ta đồi thành tiền mặt. Khi sự tình bại lộ bị ta trách phạt cho nên ghi hận trong lòng, lúc này mới tới đây vu cáo hãm hại ta.” Tống Ngọc Ly vừa nói, vừa lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ sách.
“Đây là số lượng tài sản bao năm qua Tống Phúc tự ý bán của cải Tống gia ta lấy tiền mặt, làm giả sổ sách, ta đã cho người đối chiếu xác minh và ghi chép từng khoản một.”
Tống Phúc nghe lời này, sắc mặt ông ta lập tức lúng túng, ông ta không ngờ Tống Ngọc Ly vẫn âm thầm làm chuyện này.
“Ở ngoại thành Tống Phúc còn có một thôn trang, chỉ riêng thôn trang kia đã có giá trị năm trăm lượng bạc ròng, đây là khế đất.”
Tống Ngọc Ly trình khế đất lên, lại đi đến trước mặt Tống Phúc, nàng cười như không cười cúi người xuống, thì thầm bên tai Tống Phúc “Tống quản gia, ấn theo luật pháp nước ta, tội vu cáo một năm rưỡi, tội thông dâm, chính là tử tội .”
Trong phút chốc, trên mặt Tống Phúc không còn một chút huyết sắc.
Đại hạ lấy lễ giáo trị quốc, tội thông dâm xử lý vô cùng khắc nghiệt, dựa theo pháp luật, nam tử thông dâm đều bị tử hình, nữ tử thì do gia chủ tùy ý xử lý, nhưng ngoài tử hình cũng có thể bị bán thành nô lệ.
Tống Phúc vốn tưởng rằng Tống Ngọc Ly bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, nàng sẽ không nghĩ tới Trâu thị dám bẩm báo quan phủ, chỉ cần ông ta một ngụm cắn chặt không buông thì cho dù Tống Ngọc Ly có nói việc này ra cũng không ai tin.
Tuy nhiên, hiện giờ ông ta thấy nàng có chuẩn bị mà đến, trên tay nắm chặt chứng cứ hắn tự ý bán tài sản Tống gia. Tống Phúc không khỏi chột dạ, nếu Tống Ngọc Ly lại làm lớn chuyện Chu di nương lên, chẳng những chính ông đi đời nhà ma, mà ngay cả ba nhi tử của ông cũng cả đời không được tham gia khoa cử.
Chủ quản Đại Lý Tự không ngờ Tống Ngọc Ly vừa lên sân, sự việc đã bị xoay ngược lại, ông ta không khỏi nhíu mày nói: “Tống Phúc, Tống Ngọc Ly nói là sự thật?”
Khóe mắt Trâu thị muốn nứt ra trừng mắt nhìn Tống Phúc, dù như thế nào bà ta cũng không nghĩ tới Tống Phúc tay chân không sạch sẽ, bà ta nhanh chóng nói: “Tống Ngọc Ly, vừa rồi ngươi nói với ông ta cái gì? Có phải ngươi uy hiếp ông ta hay không?”
Tống Ngọc Ly hơi mỉm cười: “Ta nói chuyện gì, tiểu di hỏi Tống quản gia một chút đương nhiên sẽ rõ.”
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tống Phúc.
Sắc mặt Tống Phúc nhăn nhó, đột nhiên sùi bọt mép, ngã trên mặt đất, cả người run rẩy.
Nha dịch bên cạnh nhìn thấy, vội tiến lên đè ông ta lại, kiểm tra xong liền bẩm báo: “Đại nhân, người này bị động kinh.”
Bá tánh bên ngoài xem náo nhiệt càng thêm hưng phấn.
“Đây là có chuyện gì? Người này tay chân không sạch sẽ nha.”
“Năm trăm lượng, cả đời này ta còn chưa nhìn thấy nhiều bạc như vậy đâu.”
“Tống Phúc này thật sự không ra gì.”
Đại Lý Tự thấy vậy, sắc mặt khó coi vẫy vẫy tay, cho người kéo Tống Phúc xuống.
Trâu thị mắt thấy tình huống không đúng, vội lớn tiếng nói: “Đạo đức cá nhân của Tống Phúc có vấn đề, nhưng lời nói của dân phụ đều là thật!”
“Khụ khụ, Trâu thị, ngươi nói như vậy, thế nhưng có vật chứng nào không?” Đại Lý Tự hắng giọng hỏi.
Trâu thị nói một cách đương nhiên: “Đám nha hoàn Trâu gia của chúng ta hiện giờ vẫn còn chôn ở hậu viện Tống phủ đấy.”
Đại Lý Tự nghe lời này, vội phái người đi đào thi thể.
Chỉ là bọn nha dịch còn chưa đi xa, liền thấy người của Hoàng Thành Tư nâng thi thể tới, mà dẫn đầu đúng là Tô Cửu Khanh.
“Tô đại nhân?” Chủ quản Đại Lý Tự vội vàng đứng dậy hành lễ với Tô Cửu Khanh, trên mặt không khỏi thấm ra mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm hối hận, không nên thò chân vào vũng nước đục này. Tống Tử Nguyên chỉ như hổ lạc đồng bằng cũng thôi đi, người như Tô Cửu Khanh ông không trêu chọc nổi.
Tô Cửu Khanh khoanh tay đi vào công đường, chủ quản Đại Lý Tự vội chuẩn bị ghế cho hắn, dù bận nhưng hắn vẫn ung dung ngồi xuống, lại uống thêm một ly trà, lúc này mới chậm rì rì hỏi: “Nghe nói hôm nay Đại Lý Tự thăng đường xử án của Tống gia, đúng lúc ta đang rảnh rỗi liền mang theo mấy người đến hậu viện Tống gia đào thi thể giúp Vương đại nhân.”
Chủ quản Đại Lý Tự lau mồ hôi lạnh, cười làm lành nói: “Sao dám làm phiền Tô đại nhân.”
Tô Cửu Khanh cười cười, không đáp lời, chỉ vẫy vẫy tay.
Mấy tên hộ vệ lập tức mang sáu cỗ thi thể nâng vào công đường.
Trời vào đông, đã qua ba bốn ngày nhưng thi thể vẫn chưa hư thối, chỉ mơ hồ lộ ra mùi thi thể, Tống Ngọc Ly che mũi, lui về phía sau vài bước.
Nàng giương mắt nhìn Tô Cửu Khanh, lại thấy hắn cố ý tránh ánh mắt của nàng, gương mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, trong lòng nàng âm thầm nói nhỏ, ngày ấy không phải hắn đã nói chuyện xong với phụ thân rồi sao? Sao lại giữ nguyên thái độ như vậy?
Có Tô Cửu Khanh ở đây, chủ quản Đại Lý Tự càng không dám lỗ mãng, nghiêm trang hỏi: “Tống Ngọc Ly, hiện giờ nhân chứng vật chứng đủ cả, ngươi còn lời gì để nói?”
“Nhân chứng vật chứng?” Tống Ngọc Ly cười lạnh một tiếng “Nhân chứng Tống Phúc của Trâu thị vốn có thù oán với Tống gia, lời của ông ta không đáng tin cậy, mà thi thể của đám nha hoàn này không biết Trâu thị có cách gì chứng minh người là do Tống gia ta giết hay không?”
Trâu thị cả giận nói: “Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi định nói ta giết? Hiện giờ nữ nhi nhà ta bị người khinh nhục, vì sao ta phải sát hại nha hoàn nhà mình?”
Chủ quản Đại Lý Tự nghe xong, cảm thấy lời này rất có đạo lý, vì thế đột nhiên vỗ miếng gỗ xuống bàn quát : “Lời nói của Trâu thị có lý!”
Bá tánh bên ngoài nghe lời này, càng thêm nghị luận sôi nổi, có nữ tử khe khẽ nói nhỏ nói: “Sau hôm nay, việc này nháo lớn, chỉ sợ tiểu thư Trâu gia không sống nổi……”
“Còn không phải sao……”
Tống Ngọc Ly ý vị thâm trường mà nhìn Trâu thị, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Trâu thị, cúi đầu hỏi: “Hôm nay tiểu di tới tố cáo ta, có từng nghĩ tới tiền đồ danh dự của biểu tỷ không, việc này vốn có thể giải quyết nhưng ngài lại đánh trống kêu oan, có lẽ biểu tỷ sẽ thật sự không còn đường sống.”
Sao Trâu lại không biết, nhưng nếu chỉ vì Trâu Thanh Nhã mà sợ, bà ta không hoàn thành được nhiệm vụ Hoàng Hậu giao phó, trở lại Đăng Châu, chẳng những tiền đồ của nhi tử không được bảo đảm, mà trước mặt phu quân, bà cũng không có trái ngọt mà ăn.
Tướng công của bà không phải người dễ sống chung.
Trâu thị nghĩ đến đây, cắn răng nói: “Ta không báo quan, nữ nhi của ta cũng không có đường sống!”
Trên mặt Tống Ngọc Ly lộ ra thần sắc thương xót, nàng xoay người nhìn về phía chủ quản Đại Lý Tự, cất cao giọng nói: “Đại nhân, trong tay ta còn có một phần chứng cứ, chính là khẩu cung do chính tiểu thư Trâu Thanh Nhã ký tên ấn dấu tay! Tỷ ấy đã chứng minh tên hái hoa tặc khinh nhục nàng, là do chính Trâu Văn thị tự mình thuê, bà ấy vốn muốn hãm hại ta, trời xui đất khiến lại làm khổ nữ nhi của mình! Những nha hoàn đó cũng do Trâu Văn thị độc sát!”
Trong khoảng thời gian ngắn, cả trong và ngoài công đường ồ lên.