Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Tô Cửu Khanh thiếu niên đắc chí, có tiền đồ, nhưng xưa nay lại không hòa thuận với phụ thân Tô Chiêu cho lắm, trong đó ít nhiều có chút liên quan đến mẫu thân ruột của hắn Liên Cơ.
Từ ngày Tô Cửu Khanh chấp chưởng Hoàng Thành Tư, Tô Chiêu liền mang quân ra trấn giữ biên quan, vốn tưởng rằng cha con xa cách có thể hòa hoãn quan hệ phụ tử một chút, tuy nhiên xem tình hình hiện tại thì cũng không được cải thiện bao nhiêu.
“Tô Cửu Khanh, còn ra thể thống gì!” Tô Chiêu nghiến răng nghiến lợi cả giận nói.
“Nhi tử không dám, nhi tử chỉ muốn nói cho phụ thân biết thời gian ngài không ở đây, con ngày ngày cần cù, huấn luyện tướng sĩ. Hôm nay ngài trở về, con đặc biệt tới biểu diễn cho ngài xem.” Tô Cửu Khanh hơi mỉm cười, nhường đường nói “Phụ thân, mời.”
Hắn thu kiếm vào vỏ, hơn một trăm tư binh kia cũng lập tức làm theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang ở bên ngoài, Tô Chiêu không tiện trở mặt với nhi tử, chỉ đành phải xanh mặt, dẫn theo người cuồn cuộn vào thành.
Mà đội ngũ của Trần Khiêm và Thẩm Hoan cũng bắt đầu xuất phát.
Đám đông tụ tập trước cửa thành dần dần tan đi, chẳng mấy chốc chỉ còn lại xe ngựa Tống gia.
Không lâu sau, ba chiếc xe ngựa kéo theo mười mấy chiếc rương tiến vào kinh thành.
Tống Ngọc Ly xốc rèm xe lên nhìn qua, người dẫn đầu là ca ca Tống Lâm Phong của nàng.
Tống Lâm Phong 18 tuổi, là đích trưởng tử của Tống Tử Nguyên và Tống phu nhân, từ mười hai tuổi đã lên đường đến thư viện Bạch Lộc Giang Nam đọc sách, năm nay đã qua thi hội, sang năm sẽ nhập kinh thi đình.
Sau khi Tống gia xảy ra chuyện, Tống nhị thúc lặng yên ngồi xem diễn, cho nên cũng không nói cho hắn biết việc trong kinh.
Thẳng đến mấy ngày gần đây, tin tức truyền tới phương nam, lúc này Tống Lâm Phong mới biết, hắn lập tức khởi hành, hôm nay thì đến kinh thành.
Diện mạo Tống Lâm Phong như cùng một khuôn mẫu khắc ra với phụ thân, dáng vẻ của người đọc sách thập phần ôn tồn lễ độ. Khi nhìn thấy Tống Ngọc Ly, hắn lập tức đỏ đôi mắt: “Ngọc Ly, ca ca tới chậm.”
Thời điểm hắn mười hai tuổi rời khỏi kinh thành, Tống Ngọc Ly mới chỉ là tiểu cô nương tám tuổi, hiện giờ nàng đã trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều thướt tha rồi.
Tống Ngọc Ly nhìn thấy Tống Lâm Phong trong lòng cũng cảm khái.
Kiếp trước, sau khi Tống Lâm Phong hồi kinh không bao lâu liền bôn ba nhờ vả chuyện của phụ thân, nhưng chung quy vẫn bị hại, mà đời này rốt cuộc mọi bi kịch sẽ không xảy ra nữa.
“Ca ca trở về đúng thời điểm, qua vài ngày nữa vừa lúc cùng muội đi đón phụ thân.” Tống Ngọc Ly cười nói.
“Aizzzz, đại chất nữ cực khổ rồi, đại ca lại càng cực khổ.” Đang nói chuyện, Tống nhị thúc Tống Tử Văn từ trên xe ngựa đi xuống, bộ dáng thở ngắn than dài.

Tống Tử Văn tính tình gian xảo, chỉ biết dệt hoa trên gấm, tuyệt đối sẽ không đưa than ngày tuyết. Đời trước Tống Ngọc Ly rất xem thường ông, đối với ông cũng không có nhiều hảo cảm, vì vậy nàng chỉ nhàn nhạt gọi: “Nhị thúc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Haiz, đại chất nữ, chúng ta về nhà trước đi.” Tống Tử Văn da mặt dày, đối với vẻ lãnh đạm của Tống Ngọc Ly ông ta không để ý lắm, chỉ cười nói.
Như thế, đoàn người Tống gia trở về nhà.
Tống Lâm Phong rời nhà nhiều năm, Tống phu nhân nhìn thấy nhi tử lớn bằng từng này thì vừa khóc vừa đau lòng, Tống Vũ Đồng lại càng không có bao nhiêu ấn tượng với vị ca ca này.
Đêm nay, Tống phu nhân hiếm khi được quây quần đủ với 3 người con.
“Nếu phụ thân con được ra ngoài, cả nhà chúng ta cũng coi như đoàn viên.” Tống phu nhân thở dài nói.
Tống Ngọc Ly cười cười: “Mẹ yên tâm, rất nhanh thôi.”
Tống phu nhân cũng theo đó mà cười rộ lên, tuy nhiên cười nhưng nước mắt lại chảy xuống dưới: “Phải phải phải, chờ cha con trở về, ta nhất định phải uống một ly chúc mừng.”
Đêm hôm đó, Tống phu nhân hết khóc lại cười tới tận khuya mới đi ngủ.
Đợi mọi người giải tán, bên trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Tống Lâm Phong và Tống Ngọc Ly.
Tống Lâm Phong quấn lấy Tống Ngọc Ly bảo nàng kể chi tiết những chuyện phát sinh trong hai tháng qua cho hắn nghe.
Tống Ngọc Ly suy nghĩ, nàng tỉnh lược những đoạn liên quan tới Tô Cửu Khanh , mấy tình huống hung hiểm cũng nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Chỉ là những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi thật sự là lên xuống gập ghềnh.  Lúc đầu nàng không chú ý, đợi tới khi nói xong mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cổ họng cũng hơi ngứa.
Mà Tống Lâm Phong nghe xong mọi chuyện lại vô cùng đau lòng và ảo não, hắn thấp giọng nói: “Ta thật sự không xứng làm huynh trưởng!”
Lúc này Tống Lâm Phong vừa thẹn vừa bực, một mặt đau lòng thay cho Tống Ngọc Ly, nghĩ tới nàng là một nữ tử mà phải bôn tẩu vì gia đình như vậy, đồng thời không biết nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu lời đàm tiếu.
Mặt khác, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, trong lòng Tống Lâm Phong tự biết, nếu so sánh với Tống Ngọc Ly, chỉ sợ hắn không có năng lực như nàng.
Tống Ngọc Ly nhìn bộ dáng đau lòng khổ sở của Tống Lâm Phong, trong lòng nàng thở dài. Ca ca khắc khổ đọc sách, chỉ là tuổi còn nhỏ, lại không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ lo đọc sách thánh hiền, đương nhiên không thể nhanh nhạy như người khác.
“Ca ca không cần khổ sở, ngày sau việc chấn hưng gia tộc đều phải dựa vào huynh. Sang năm khoa cử, muội muội chờ thành tích của ca ca, muội nghĩ phụ thân cũng có ý như thế.” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói.
Trong lòng Tống Lâm Phong biết hiện giờ hắn thề thốt như thế nào thì cũng không có tác dụng. Tuy nhiên hắn vẫn âm thầm hạ quyết tâm, đời này kiếp này, cho dù Tống Ngọc Ly gả cho người nào, hoặc nàng không gả chồng, hắn cũng sẽ bảo hộ muội muội chu toàn.

Rốt cuộc nếu không có nàng sẽ không có Tống gia ngày hôm nay.
Lại qua thêm mấy ngày, cuối cùng Đại Lý Tự liên hợp với lão Hàn Lâm phụ trách điều tra vụ án gian lận khoa cử cũng sửa sang xong hồ sơ, trình lên trước mắt hoàng đế.
Hoàng đế xem xong, lập tức hạ lệnh phóng thích Tống Tử Nguyên, phục nguyên chức quan, còn thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu coi như bồi thường và khen ngợi.
Bên kia, theo danh sách những người liên quan đến vụ án này toàn bộ bị cách chức và phán lưu đày. Vị Thám Hoa lang được đánh tráo bài thi với Chu Dịch An cũng bị phán lưu đày ba ngàn dặm, vĩnh không được hồi kinh.
Mà chiếc mũ Thám Hoa lang đương nhiên sẽ chuyển giao sang cho Chu Dịch An.
Ngày Tống Tử Nguyên được phóng thích, bên ngoài thiên lao đứng đầy người, ngoại trừ Tống phu nhân và ba người con của ông, Chu Dịch An cũng có mặt, đồng thời còn có không ít người đọc sách, những người lúc đầu thi rớt sau đó lại phát hiện mình vẫn có tên trong bảng vàng, tất cả đều đứng chờ ngoài thiên lao.
Trước khi ra ngoài, Tống Tử Nguyên cố ý thay đổi một thân xiêm y, chỉnh trang lại đầu tóc. Trong thời gian này nhờ có Tô Cửu Khanh chiếu cố nên đám cai ngục không ai dám làm ông khó xử, hơn nữa còn được cung phụng ăn ngon uống tốt, vì vậy nhìn bề ngoài khí sắc Tống Tử Nguyên có vẻ không tồi.
Ông bước chân ra khỏi thiên lao, phóng mắt nhìn qua thấy tất cả đều là bằng hữu thân thích, đám nho sinh bên ngoài thấy ông ra ngoài, đồng loạt quỳ xuống lễ bái nói: “Tạ ơn Tống đại nhân đã làm chủ cho chúng tiểu sinh.”
Tống Ngọc Ly cười khanh khách nhìn Tống Tử Nguyên, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, chúng ta về nhà đi.”
Tống Tử Nguyên nhìn Tống Ngọc Ly nhoẻn miệng cười: “Được, chúng ta về nhà.”
Tống phu nhân nức nở một tiếng sau đó bổ nhào vào trong ngực Tống Tử Nguyên, nước mắt ràn rụa giống như hạt châu thi nhau rơi xuống, bà khụt khịt nói: “Lão gia, người không thể tiếp tục làm xằng làm bậy nữa!”
Tống Tử Nguyên không khỏi mỉm cười: “Phu nhân, đang ở bên ngoài đấy.”
Nhưng mà Tống phu nhân cũng không bận tâm nhiều như vậy, bà khóc nức nở như trẻ nhỏ, lớp trang điểm trên mặt đã bị lem hơn phân nửa. Cuối cùng không còn cách nào, Tống Tử Nguyên đành phải đỡ bà lên xe ngựa để tiếp tục khóc.
Về đến nhà, Tống Tử Nguyên hiếm khi mở tiệc  rượu uống một cách thống khoái cùng cả nhà, ỷ vào men say ông vỗ bả vai đệ đệ, cười nói: “Tử Văn, làm huynh đệ, có đôi khi cũng nên thật lòng chút, Tống gia ở Giang Nam và Tống phủ ở kinh thành đều là đồng khí liên chi (*), con người làm việc vẫn nên lưu lại chút đường sống mới phải.”
(*) Đồng khí liên chi : Hay còn gọi là “đồng khí liên căn” là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
Tống Tử Văn biết tính tình ca ca mình thế nào, thấy Tống Tử Nguyên cảnh cáo mình, sau lưng ông không khỏi chảy mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu khom lưng nói: “Đệ đã biết thưa đại ca, chuyện lúc trước là sơ sót của đệ đệ, nhưng không phải cuối cùng đệ cũng tới đây rồi sao, còn mang theo không ít bạc, nghĩ muốn khơi thông quan hệ cho đại ca.”
Tống Tử Nguyên lịch sự văn nhã cười, chậm rì rì nói: “Nhị đệ, chỉ một lần này, không có lần sau, nếu không… Lần này ta tái sinh sau đại họa vừa nhìn thấy đệ liền không vui, ngày mai đệ dọn dẹp một chút rồi trở về Giang Nam đi.”
Tống Tử Nguyên không nói nặng, nhưng mồ hôi lạnh của Tống Tử Văn lại thấm ra, nghe được ý tứ trong lời nói của ca ca , ông ta thầm hạ quyết tâm, ngày mai phải cuốn gói nhanh chóng trở về.

Tống Tử Văn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tống Tử Nguyên thì thập phần chột dạ, sợ tới mức suýt chút nữa tiểu ra quần.
Tống Phu nhân uống hơi say, được Lưu ma ma đỡ xuống nghỉ ngơi, Tống Vũ Đồng tuổi còn nhỏ cũng được nha hoàn đưa đi.
Không lâu sau, trong đại sảnh chỉ còn dư lại ba người Tống Tử Nguyên, Tống Lâm Phong và Tống Ngọc Ly.
“Cha vẫn mềm lòng với nhị thúc như thế.” Tống Lâm Phong lạnh lùng nói “Ông ấy giấu thư nhà của muội muội gửi cho con, thẳng tới khi trong kinh truyền ra tin tức mới nói cho con biết, thật sự là đáng giận đến cực điểm.”
Tống Tử Nguyên khẽ thở dài: “Ta vốn nghĩ con còn nhỏ, đợi sau khi thi hội xong mới dạy con đạo lý đối nhân xử thế giáo, nhưng không ngờ Tống gia lại đột nhiên gặp phải đại họa này. Ngày sau trên triều đình, mỗi một bước đi của Tống gia chỉ sợ càng ngày càng khó khăn, nói cho con biết sự tình trong đó sớm một chút cũng tốt.”
Tống Lâm Phong hơi sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Phụ thân có ý gì?”
Tống Tử Nguyên có phần cảm thấy bất đắc vì sự đơn thuần của đại nhi tử, ông hối hận đã đưa hắn đến thư viện đọc sách, mà không phải giữ hắn ở bên người dạy bảo.
“Ngọc Ly, con nói đi.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này, vội giải thích cùng Tống Lâm Phong: “Phụ thân mặc dù là thanh quan, lại có quan hệ thông gia với Văn gia nên ngẫu nhiên được xếp vào đảng phái của Thái Tử. Nhưng mà sau án gian lận khoa cử, Văn gia sợ phụ thân liên lụy tới bọn họ nên đã bỏ đá xuống giếng. Hiện giờ nhà chúng ta coi như đã trở mặt cùng Văn gia, cũng đồng nghĩa với việc trở mặt cùng Thái Tử.”
Tống Lâm Phong nghe lời này, dần dần thay đổi sắc mặt: “Nhưng Tam hoàng tử bên kia……”
Tống Tử Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, hiện giờ nhà chúng ta đã đắc tội với cả hai bên.”
Cho dù Tống Lâm Phong không thông hiểu chính sự, nhưng cũng không tới mức không biết gì về thế cục triều đình. Hiện giờ Tống gia đắc tội với Thái Tử và Tam hoàng tử, rơi vào thế gian nan. Đặc biệt nếu ngày sau Hoàng Thượng khuất núi (chết), bất kể là vị hoàng tử nào kế thừa ngôi vị hoàng đế, đều sẽ không cho Tống gia trái ngọt mà ăn.
“Kế tiếp phụ thân tính toán làm gì?” Tống Lâm Phong cau mày, buồn bã nói.
“Với thế cục hiện tại, chúng ta chỉ có thể hành động độc lập.” Tống Tử Nguyên than nhẹ một tiếng “Mấy ngày ta ở trong thiên lao, trưởng công chúa phái người truyền lời tới hỏi ta có nguyện ý kết minh với nàng hay không. Nếu Tô gia, Tống gia và trưởng công chúa ở cùng một phe, có lẽ sẽ trở thành một đảng phái khác trên triều đình?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Tống Ngọc Ly cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Mà lúc này, trong phủ trưởng công chúa của Ngụy Kinh Hồng.
Khắp nơi trong phủ công chúa đều hết sức xa hoa kim bích huy hoàng, Chu Dịch An đi xuyên qua biển hoa mênh mông, tới cuối hành lang, chính là nơi ở của Ngụy Kinh Hồng.
Từ xa đã có thể nghe được tiếng cười duyên dáng của nữ tử, Chu Dịch An câu nệ cúi đầu, theo bọn nha hoàn đi tới trước cửa phòng.
“Công chúa điện hạ, Chu Dịch An tới rồi.”
Trong phòng, thanh âm lười biếng của Ngụy Kinh Hồng truyền đến: “Cho hắn vào đi.”
Chu Dịch An sợ hãi, thật cẩn thận đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng đốt loại hương liệu có mùi thơm thoang thoảng kèm theo một chút ngọt ngào. Ngụy kinh Hồng đang dựa lưng vào sạp mỹ nhân, trên người mặc bộ sa y trong suốt, bên trong thế nhưng chỉ có một chiếc yếm, xiêm y đơn bạc như vậy căn bản không che đậy được đường cong lả lướt của nàng.
Ngụy Kinh Hồng đã qua tuổi 30, nhưng vì được bảo dưỡng thích đáng, bộ dáng vẫn như mấy nữ tử hơn đôi mươi, toàn thân đều toát ra nét phong tình.

“Công chúa điện hạ.” Hắn không dám tiến lên, cúi đầu quỳ trên mặt đất, gương mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu, ngay cả lỗ tai cũng phảng phất như bị thiêu đốt.
Ngụy Kinh Hồng nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Chu Dịch An, che miệng cười: “Chu công tử chưa thành thân sao?”
“Không…… Chưa từng……” Chu Dịch An cúi đầu ấp úng.
“Công tử nói nhỏ, lại cách bổn cung quá xa, ghé sát lại đây một chút, bổn cung có chuyện muốn nói với Chu Thám Hoa.” Ngụy Kinh Hồng mềm mỏng nói.
Chu Dịch An nghe lời này, đành phải đứng dậy đi thêm mấy bước, sau đó lại quỳ xuống.
“Quá xa, lại gần chút nữa.” Ngụy Kinh Hồng cười nói.
“Lại gần, lại gần……”
Thẳng đến khi Chu Dịch An quỳ ngay trước sạp mỹ nhân, rốt cuộc Ngụy Kinh Hồng mới cảm thấy mỹ mãn, nàng duỗi tay nâng cằm Chu Dịch An lên, tinh tế đánh giá đường nét trên gương mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Chu Dịch An, công tử có muốn báo thù hay không? Người nào khiến nhà họ Chu bị diệt môn, công tử cũng có thể diệt môn kẻ đó, công tử thấy sao?”
Chu Dịch An nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Kinh Hồng, trong phút chốc mở to hai mắt, hắn hơi hé miệng nhưng lại không phát ra một chút thanh âm nào.
“Bổn cung có thể giúp công tử.” Ngụy Kinh Hồng ghé sát vào bên tai Chu Dịch An, nàng giống một con rắn đang thè lưỡi nhả khói xanh, thử thăm dò thân thể Chu Dịch An, đồng thời cũng nguy hiểm tới mức tùy thời đều có thể nuốt chửng hắn vào bụng.
“Bổn cung có thể giúp công tử báo thù rửa hận, bổn cung còn có thể giúp công tử được phong hầu bái tướng, người người ngưỡng mộ. Chức quan của công tử sẽ cao hơn lão sư của công tử, thậm chí là dưới một người trên vạn người .”
Chu Dịch An ngơ ngác nhìn Ngụy Kinh Hồng, bọn họ dựa vào nhau quá gần, nhưng đến giờ khắc này hắn lại quên đi tất cả, để mặc cho sóng to gió lớn càn quét tâm can.
“Ta chỉ muốn công tử làm một chuyện.” Ngón tay Ngụy Kinh Hồng xẹt qua môi Chu Dịch An, nụ cười của nàng tựa như đang nhìn một con mồi.
“Làm phò mã của bổn cung.” Nàng nhẹ giọng nói “Nói không chừng có một ngày, con của công tử cũng có thể đăng cơ đại bảo, kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Lời này phảng phất như một đạo sét đánh khiến cả người Chu Dịch An chấn động, ngồi sụp xuống mặt đất.
Hắn nhìn Ngụy Kinh Hồng giống như một kẻ điên, chỉ có thể lảo đảo lui về phía sau, xoay người tông cửa xông ra ngoài.
Ngụy Kinh Hồng nhìn bộ dáng hoảng hốt thất thố của Chu Dịch An, cười ha ha lên.
“Công chúa điện hạ, ngài dọa phò mã rồi.” Trong góc phòng, một cung nữ tựa bóng ma đi ra, bất đắc dĩ nói.
Ngụy Kinh Hồng khẽ cười một tiếng: “Không ngại, hắn sẽ quay lại.”
_________
Pass chương 32: soju32
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận