Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Lại nói Tống Phúc vốn chuẩn bị khi màn đêm buông xuống sẽ rời khỏi Tống gia, nhưng thấy 3 bản khế đất kia tới tay, ông ta không tránh khỏi việc nổi lòng tham.
Ông ta tìm một thương nhân quen biết, nhượng lại 3 bản khế đất kia với giá rẻ, thu lợi ở giữa, ngày thứ hai liền phấn khởi đi ra ngoài.
Tống Phúc chân trước rời đi, sau lưng Lưu ma ma lập tức mang theo mấy người phụ nữ vọt vào Thu Lan Viên, trói tất cả người trong viện lại, chỉ có Chu di nương và hài tử trong tã lót là bị ép vào phòng Tống phu nhân.
Tống phu nhân bệnh nặng, Tống Ngọc Ly đã trở thành người chống đỡ Tống gia, người ở hậu viện đều nghe theo lời nói của nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Chu di nương bị trói gô ném xuống trước mặt Tống Ngọc Ly, bà ta sợ tới mức hoảng loạn khóc lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ta vốn là nữ tử đàng hoàng, phụ mẫu chết sớm, trời sinh dung mạo mỹ miều, huynh tẩu lại khắc nghiệt, bán bà ta cho gia đình giàu có, sau đó bị coi như một món hàng tặng vào Tống phủ.
Tống Tử Nguyên là người rộng lượng, nhưng lại không mê nữ sắc nên cũng không thường tới, ngược lại Tống Phúc lại thường xuyên hỏi han ân cần, dù cho ông chỉ là một quản gia. Tuy nhiên Tống Phúc cũng được coi là anh tuấn, giơ tay nhấc chân còn mang theo chút quý khí, Chu di nương xuân tâm tịch mịch, bị trêu chọc vài lần liền kìm nén không được, lúc này hai người mới lăn lộn cùng nhau.
Trong lòng Tống Ngọc Ly biết hôm nay phải đả động được Chu di nương, mới có cơ hội đảo ngược thế cờ, cho nên vừa mới bắt đầu sắc mặt nàng liền vô cùng âm lãnh.
Nàng có diện mạo giống mẫu thân, khí chất lộng lẫy xa hoa, xưa nay nàng luôn hạ mi thuận mắt, mang theo nét dịu dàng của tiểu thư khuê các. Nhưng hôm nay nàng cố ý trang điểm sắc sảo, mày kiếm nhập tấn (*), phấn má hay son môi đều chọn màu tối hơn bình thường, trong mắt lại mang theo chút sát khí, rất có hương vị của nữ ma đầu.
(*)Mày kiếm nhập tấn: hiểu nôm na chân mày hình kiếm, dài chạm tóc mai hai bên
Nàng thưởng thức thanh kiếm ngắn trong tay, dày sáng lạnh lẽo chiếu vào trong ánh mắt nàng, thập phần đáng sợ.
Chu di nương quỳ trên mặt đất, nhìn bộ dáng Tống Ngọc Ly, không khỏi có chút hoảng loạn.
“Hai ngày nay trong nhà có nhiều biến cố, di nương và đệ đệ vẫn khỏe mạnh chứ?” Tống Ngọc Ly một bên chơi kiếm, một bên ý cười như có như không hỏi.
Sắc mặt Chu di nương tái nhợt, nhưng vẫn cố giả vờ trấn định: “Ta vốn tưởng rằng phu nhân cho gọi ta tới, không nghĩ đến lại là đại tiểu thư. Hiện giờ lão gia gặp nạn, mỗi một người trong nhà đều khổ sở, nhưng đại tiểu thư không cao hứng cũng không nên lấy ta ra xả giận chứ.”
Nét tươi cười trên mặt Tống Ngọc Ly càng rõ ràng hơn.
“Di nương đừng hiểu lầm, hai ngày nay trong phủ lộn xộn, chỉ sợ quấy nhiễu tới đệ đệ, lúc này ta mới cho người đưa hai người tới đây.” Tống Ngọc Ly hòa ái dễ gần nói.
Có lẽ đứa trẻ trong tã lót đói bụng, ê ê a a nhỏ giọng khóc lên.
Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Chu di nương ngẩng đầu nhìn thoáng qua bà vú đang ôm đứa trẻ mới sinh, trong mắt toát ra một tia vướng bận. Người này đương nhiên không phải nhũ mẫu trong Thu Lan Viên, mà là người Lưu mụ mụ chọn ra trong viện Tống phu nhân.
Tống Ngọc Ly nhíu mày, nói: “Ai nha, tiếng khóc của đứa nhỏ này thật đáng thương, nghe vào tai ngay cả trái tim cũng tan nát, mau để ta ôm một cái.” Nói xong, nàng vươn tay ra, nhũ mẫu lập tức ôm đứa bé đến trước mắt Tống Ngọc Ly.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly một tay ôm đứa bé, một tay vẫn cầm thanh kiếm ngắn quơ quơ trước mặt đứa bé.
“Đệ đệ ngoan ngoãn nha, tỷ tỷ đưa cái này cho đệ chơi được không?”
Đứa bé kia không quen hơi Tống Ngọc Ly, tiếng khóc càng trở nên vang dội, gần như tê tâm liệt phế.
Trong lòng Chu di nương vô cùng đau đớn, từ trên mặt đất đứng dậy: “Đại tiểu thư, thanh kiếm này sao có thể làm đồ chơi, nào có ai cho trẻ nhỏ chơi thứ này?”
Tống Ngọc Ly đưa hài tử cho vú em, lúc này mới quay đầu cười nói: “Di nương an tâm, đứa nhỏ này chính là đệ đệ ta, không phải con hoang của người khác, ta sao có thể thương tổn người thân của mình?”
Nàng nói lời ẩn ý, trên mặt Chu di nương xẹt qua một tia sợ hãi, thân thể phảng phất như bị roi quất qua, điên cuồng run lên.
“Đại…… Đại tiểu thư…… Ta……” Chu di nương còn muốn biện bạch đôi câu, lại bị Tống Ngọc Ly ngắt lời.
“Di nương nghĩ kỹ rồi hãy nói, đệ đệ nhỏ như vậy, đúng là thời điểm yếu ớt, lơ đãng một chút sợ không giữ được.” Giọng nói Tống Ngọc Li càng thêm thâm trầm, chữ sau so với chữ trước còn ác hơn.
Trong lòng Chu di nương biết sự tình đã bại lộ, nghĩ đến hiện giờ Tống Phúc không ở trong phủ, trong lòng sinh ra một tia tuyệt vọng, hai chân bà ta nhũn ra, ngã quỳ trên mặt đất.
“Đại tiểu thư đã biết?” Bà ta ngơ ngác hỏi.
Tống Ngọc Ly cúi đầu nhìn Chu di nương, ánh mắt tinh tế đoan trang: “Di nương còn trẻ, trời sinh mỹ mạo, nếu có thể mang theo đứa nhỏ này rời khỏi kinh thành, ta hứa sẽ cho di nương một khoản tiền, cuộc sống sau này cũng dễ qua. Hiện giờ Tống gia đang vướng phải một số chuyện, ta không muốn kết thù với di nương.”
Chu di nương ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Ly, có lẽ không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, bà ta run rẩy hỏi: “Đại tiểu thư muốn ta làm gì?”
Tống Ngọc Ly hơi mỉm cười, Chu di nương cũng coi như có vài phần thông minh.
“Ta muốn di nương lừa Tống Phúc, khiến ông ta nhổ ra tất cả tài sản đã nuốt của Tống gia.”
Mới đầu Chu di nương còn có một tia hy vọng, cho rằng Tống Ngọc Ly chỉ hoài nghi mà không biết gian phu là ai, bà ta còn định kéo dài đợi Tống Phúc hồi phủ sẽ có cơ hội chuyển mình. Nào ngờ Tống Ngọc Ly cái gì cũng biết.
“Ta sẽ không phản bội ông ấy.” Chu di nương đỏ hốc mắt, khóc nức nở “Có lẽ ông ấy không phải người tốt, nhưng ông ấy lại đối xử với ta rất tốt.”
Tống Ngọc Ly hơi rũ mí mắt xuống, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Di nương là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng nếu ta dùng tánh mạng của di nương và đứa nhỏ để trao đổi, không biết Tống Phúc có nguyện ý chắp tay trả lại tài sản của Tống gia hay không?”
Chu di nương ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn bà ta không biết nên trả lời thế nào.
Tống Ngọc Ly cong lưng, tiến đến bên tai Chu di nương, mềm giọng nói: “Ta có thể đánh cược với di nương, ta cược Tống Phúc sẽ không chọn mẫu tử hai người. Ông ta vốn là người có thê tử, trong nhà có ba nhi tử, đứa lớn nhất năm nay mười sáu tuổi, nghe nói cực kỳ thông tuệ, đã qua thi hương, là một tú tài.”
Toàn thân Chu di nương run rẩy, bà ta nhắm hai mắt, phát ra tiếng khóc nức nở. Dù cho không muốn thừa nhận, nhưng Chu di nương biết, Tống Ngọc Ly nói rất đúng.
Một khi chuyện vỡ lở, Tống Phúc hoàn toàn có thể phủ nhận hết thảy, trong tay Chu di nương không hề có bằng chứng chứng minh đứa nhỏ này là nhi tử của Tống Phúc. Đến lúc đó, bà ta là một di nương bất trung sẽ bị loạn côn đánh chết, con trai cũng bị xử lý theo, hai tính mạng lập tức tan thành mây khói. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly khẽ thở dài, ý bảo nhũ mẫu cho đứa trẻ bú sữa.
Đứa trẻ trong tã lót được sữa, vừa bú vừa phát ra tiếng động, ngây thơ đáng yêu.
Tống Ngọc Ly cười nói: “Đứa nhỏ này mi thanh mục tú (1), qua mấy năm, nhất định có thể trở thành mỹ nam tử, di nương có muốn nhìn thấy hắn thành nhân, có muốn được hắn chăm sóc khi về già không ?”
(1): Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ
Lời này vừa nói ra, tinh thần đang căng chặt của Chu di nương rốt cuộc cũng hoàn toàn sụp đổ, bà ta quỳ rạp trên mặt đất, nức nở khóc lên, cả người giống như điên khùng.
“Cầu xin đại tiểu thư thả cho mẫu tử chúng ta một con đường sống, chỉ cần…… Chỉ cần có thể giữ được đứa nhỏ này, bảo ta làm gì cũng được……”
Từ ngày đứa nhỏ này được sinh ra, bà ngày ngày sợ hãi chuyện giữa mình và Tống Phúc bị bại lộ. Trong thời gian ở cữ luôn miên man suy nghĩ đến chuyện không may. Hiện giờ những lời nói của Tống Ngọc Ly như cứa vào trong lòng, làm bà không khỏi nhất thời thất thố.
Ma ma và nha hoàn trong phòng nhìn về phía Tống Ngọc Ly, vừa khâm phục, vừa khiếp sợ. Vừa rồi khi áp giải Chu di nương tới đây, mọi người đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp phải làm như thế nào mới khiến bà ta cung khai. Không ngờ Tống Ngọc Ly chỉ nói vài câu đã đánh nát phòng tuyến trên người Chu di nương.
Chỉ có Tống Ngọc Ly biết, biện pháp thẩm vấn này là nàng học được từ Tô Cửu Khanh trong kiếp trước.
Tô Cửu Khanh từng nói với nàng, đánh đập ép nhận tội là biện pháp tồi tệ nhất. Nếu là một ác quan chân chính, thứ ông ta tra tấn không phải là xác thịt mà lòng người, chỉ cần tìm đúng điểm yếu của hắn mà xuống tay uy hiếp, chắc chắn sẽ cạy được miệng hắn ra.
Không ngờ tới, có một ngày, nàng lại thật sự sử dụng biện pháp mà hắn dạy.
Đêm đến, Tống Phúc trở lại Tống phủ, vốn dĩ ông ta định hôm nay rời đi, nhưng lại quyết định trì hoãn vì 3 bản khế đất kia. Ông ta đã nghĩ xong câu trả lời, nói hôm nay mình tìm được người mua đất rồi, ngày mai hỏi mượn con dấu riêng của Tống phu nhân, đợi hai bên thỏa thuận xong, ông ta mới lặng lẽ rời đi, như vậy có thể kiếm nhiều hơn một ngàn lượng bạc trắng.
Tới đêm khuya ông ta mới trở về, nhà chính đã tắt đèn từ lâu, Tống Phúc không nhịn được sự kích động trong lòng, không tránh khỏi lại đến Thu Lan Viên nhìn Chu di nương và nhi tử một cái.
Giờ này, đứa bé đã ngủ rồi, nhưng Chu di nương vẫn chưa ngủ, thấy ông ta tới hai mắt bà ta lập tức rưng rưng.
“Có chuyện gì vậy?” Tống Phúc lắp bắp kinh hãi nói.
Chu di nương nức nở nhào vào trong ngực Tống Phúc, cả người run rẩy nói: “Hình như đại tiểu thư biết chuyện của chúng ta rồi.”
Cả người Tống Phúc cứng đờ giống như bị sét đánh, trên mặt không một chút huyết sắc, gân xanh trên trán hằn lên, ông ta lạnh lùng hỏi: “Nàng vừa nói gì?”
Chu di nương lắc đầu: “Hình như đại tiểu thư không có chứng cứ, chỉ là thử ta, ta cái gì cũng không nói, nàng liền không hỏi nhiều.”
Tống Phúc nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Tống Ngọc Ly chỉ là một tiểu thư khuê các chưa xuất giá. Hiện giờ Tống phu nhân lại đang bị bệnh, nhất định là không tạo nổi sóng gió gì.
“Ta…… Ta thật sự không thể ở đây được nữa, phu quân, ngày mai chàng dẫn ta và con đi cùng đi.” Chu di nương khóc nức nở nói.
Tống Phúc vội duỗi tay giúp Chu di nương lau nước mắt, dịu dàng trấn an : “Nói lời ngốc nghếch gì vậy, nếu ngày mai nàng và ta cùng chạy trốn, Tống gia chắc chắn sẽ phát hiện, đến lúc đó bọn họ báo quan, ta và nàng có thể trốn ở đâu? Ngày mai ta sẽ xin từ chức với phu nhân, chỉ nói muốn tới nơi khác xử lý cửa hàng ruộng đất, chờ tới khi bọn họ phát giác ra chuyện không đúng, ta đã sớm bỏ trốn mất dạng. Đến lúc đó, ta lại phái người tới đón mẫu tử các nàng, thế chẳng phải là đẹp cả đôi đường hay sao.”
Vẻ mặt Chu di nương lo sợ không yên, nàng gắt gao nắm lấy bàn tay Tống Phúc : “Nếu chàng vừa đi liền không trở về thì sao?”
Tống Phúc duỗi tay kéo Chu di nương vào trong ngực: “Nàng chỉ nói lời ngốc nghếch, sao ta có thể sống thiếu nàng và con.”
Chu di nương đẩy Tống Phúc ra, cả giận: “Không được, ta một mình ở Tống gia, không nơi nương tựa, cực kỳ sợ hãi.”
Tống Phúc bất đắc dĩ nói: “Vậy nàng muốn thế nào?”
Chu di nương cắn môi, nhìn chằm chằm Tống Phúc nói: “Chàng phải nói cho ta nơi cất giấu bạc của chàng, nếu chàng không quay về, ta biết đi đâu tìm chàng? Chàng cũng đừng thuận miệng bịa một tòa nhà để bịt miệng ta, mấy năm nay chàng tham lam nhiều ngân lượng như vậy, chắc chắn phải đặt ở nơi nào đó chứ, chàng giấu bạc ở đâu, ta sẽ đến đó tìm.”
Tống Phúc bán gia sản của cải Tống gia đổi lấy tiền mặt, vì để ngừa vạn nhất, đương nhiên ông ta không dám lấy danh nghĩa của mình gửi vào tiền trang (ngân hàng), chỉ có thể cất bạc ở một nơi nào đó.
Điều mà Chu di nương muốn moi móc, chính là chỗ Tống Phúc giấu bạc.
Chỉ là bà ta quá mức nóng vội nên đã khiến Tống Phúc cảnh giác.
Sắc mặt Tống Phúc dần dần thay đổi, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu di nương : “Ta thấy nàng không phải muốn rời khỏi Tống gia, mà là muốn bạc của ta.”
Chu di nương chột dạ lui về phía sau nửa bước: “Ta…… Ta cũng vì con...”
Tống Phúc cười lạnh một tiếng, duỗi tay bóp chặt cổ Chu di nương.
Chu di nương “A” một tiếng, nhưng sau đó lại không phát ra thanh âm, bà ta liều mạng đấm đá Tống Phúc một cách tuyệt vọng, mắt thấy hơi thở của người trước mặt yếu dần, Tống Phúc mới chậm rãi buông lỏng tay.
Tống Phúc lạnh lùng nhìn Chu di nương gằn từng chữ một: “Tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn câm miệng cho ta, nếu không chuyện đầu tiên mà ta làm chính là lấy mạng nàng!”
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi, chỉ còn lại Chu di nương yên lặng khóc thút thít trong bóng đêm.
Tống Phúc chân trước rời đi, sau lưng Tống Ngọc Ly và Lưu ma ma đang tránh ở bên ngoài liền tiến vào phòng.
Trong bóng tối, không ai đốt đèn, ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, soi rõ hình dáng Chu di nương nằm tiêu điều dưới mặt đất.
Tiếng khóc đè nén, phảng phất như tiếng nức nở của dã thú bị thương, truyền vào trong tai Tống Ngọc Ly.
“Hiện giờ di nương đã suy nghĩ kỹ càng chưa?” Tống Ngọc Ly nhàn nhạt nói.
Chu di nương không tiếng động gật đầu.
Lưu ma ma thấy vậy, từ trong tay áo lấy ra một cái bọc nhỏ, đặt trên bàn.
“Sau khi ăn phải độc dược này, không tới thời gian một chén trà nhỏ sẽ đau bụng không ngừng, đau thấu ruột gan suốt mười hai canh giờ mới hộc máu mà chết, sáng mai di nương chỉ cần cho Tống Phúc ăn thứ này, chuyện còn lại không cần người quản.” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói.
Chu di nương không nói lời nào, vẫn yên lặng rơi lệ.
“Nữ tử trên đời này sống không dễ dàng, cho dù di nương có phạm sai lầm, ta cũng thương hại di nương mạng khổ. Sau việc này, ta sẽ phái người đưa người và đứa bé ra khỏi thành, trời đất bao la, chuyện ngày sau của Tống gia không còn quan hệ gì với di nương nữa.” Tống Ngọc Ly dứt lời liền xoay người rời đi.
Lưu ma ma đi theo phía sau Tống Ngọc Ly, hôm nay bà chứng kiến thủ đoạn của Tống Ngọc Ly, hiện giờ đối với nàng bà đúng là bội phục sát đất, không khỏi cảm thán nói: “Thủ đoạn của đại tiểu thư nhất định là do lão gia dạy. Nếu phu nhân có một nửa tâm tư của ngài thì Tống gia cũng không đến mức này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong bóng tối, Tống Ngọc Ly nhoẻn miệng cười.
Người phụ thân ôn tồn lễ độ, chính nhân quân tử kia của nàng sao có thể dạy nàng những chuyện này. Người dạy nàng là nam nhân kiếp trước, hiện tại nàng còn không biết nên lấy thái độ như thế nào để đối mặt với hắn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui