Những điều nên nói đều đã nói xong, thật sự, đối với Tô Cửu Khanh mà nói, ngai vàng của hoàng đế cũng không có gì hấp dẫn. Tuy nhiên Tống gia còn ở kinh thành, lấy tính tình Tống Tử Nguyên, nếu Đại Hạ bị diệt quốc, chỉ sợ ông ấy sẽ lựa chọn lấy thân mình hi sinh cho tổ quốc.
Cả hai đời Tống Ngọc Ly đều bôn tẩu vì Tống gia, Tô Cửu Khanh không muốn nhìn thấy nàng khổ sở.
Hắn gần như gật đầu ngay lập tức, tuy nhiên vẫn phải đợi đám người Cố Yên trở về. Mặc dù biên quan có mấy vạn tướng sĩ, nhưng việc này không phải chuyện nhỏ, chỉ sợ còn phải hợp tác cùng Tất Lặc Cách mới được.
Trần Khiêm cũng bởi vậy mà ở lại trấn nhỏ này, Tô Cửu Khanh ngại hắn chướng mắt, lệnh cho hắn đến nơi cách tiểu viện của bọn họ xa nhất.
Tuy nhiên nơi này thực sự quá nhỏ, đi từ đầu này đến đầu kia cũng chỉ mất thời gian uống hai tách trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Khiêm cảm thấy nhàm chán, mỗi ngày đều tới nghe ngóng tin tức từ chỗ Tô Cửu Khanh.
Tất nhiên Tô Cửu Khanh mặc kệ hắn. Mỗi lần Tống Ngọc Ly nhìn thấy bộ dạng mất mát của Trần Khiêm đành phải ở giữa giảng hòa.
“Tình huống hiện tại trong kinh thành thế nào?” Tống Ngọc Ly hỏi.
Trần Khiêm thần sắc ảm đạm nói: “Tống đại nhân không chịu vào khuôn khổ, bị Chu Dịch An hạ lệnh nhốt vào thiên lao. Tô đại nhân hi sinh vì nước. Hiện giờ hoàng cung bị Văn thị khống chế. Văn gia nhiều thế hệ trung lương, không nghĩ tới lại là loại lòng lang dạ sói như thế.”
Tô Cửu Khanh nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Tô Chiêu chết rồi? Chết như thế nào”
Nói tới người dưỡng phụ này, trong lòng Tô Cửu Khanh dù nhiều dù ít vẫn cảm thấy có chút phức tạp.
Từ nhỏ hắn đã biết, phụ thân đối xử với hắn nghiêm khắc nhiều hơn yêu thương. Sau khi lớn lên quan hệ giữa hai người lại càng xa cách, giống như những người xa lạ.
Trước sau Tô Cửu Khanh đều không rõ vì sao Tô Chiêu lại đối xử với hắn bằng thái độ như vậy. Hắn vốn chỉ cho rằng bởi vì trên người mình có huyết thống người Nhung, thẳng đến khi biết được thân thế của mình hắn mới bừng tỉnh. Dưới gối Tô Chiêu không có con cái, con nuôi lại mang thân phận như vậy, ông giữ được tâm bình khí hòa nuôi hắn lớn lên cũng coi như không tồi rồi.
“Văn gia dẫn người đánh vào hoàng cung, Tô đại nhân dẫn đầu cấm quân chống cự, bị Văn thị giết chết.” Trần Khiêm ảm đạm nói.
Trong lòng Tống Ngọc Ly thổn thức.
“Triều đình thì sao? Hiện giờ còn những ai?” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói.
Trần Khiêm cười khổ: “Kỳ thật đại bộ phận đều không biết chân tướng sự tình, Chu Dịch An lấy lý do Thái Tử mưu phản, ám sát thánh thượng, sau đó tàn sát gần hết con cháu tôn thất, nói là diệt trừ phản quân. Hiện giờ, hắn tự xưng bảo vệ ấu đế trong bụng trưởng công chúa để kiểm soát triều chính.”
Tống Ngọc Ly khẽ giật mình, không khỏi cảm thán: “Đúng là bài toán hay, cho dù có Trần quốc hay không thì người làm hoàng đế đều là huyết mạch của hắn.”
Tô Cửu Khanh lắc đầu: “Chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy. Chu Dịch An là người phương bắc, nhưng trước sau hắn lại quanh quẩn giữa Đăng Châu và kinh thành, rốt cuộc hắn liên lạc với Trần quốc bằng cách nào? Nếu chỉ đơn giản là dã tâm thì hợp tác với Tất Lặc Cách không phải sẽ càng thuận tiện hơn sao? 3000 tinh binh Trần quốc có thể xâm nhập vào vương đô của ta dễ dàng như vậy, tuyệt đối không phải hành động nhất thời.”
Trần Khiêm gật đầu “Người truyền tin nói rằng Hoàng Thượng suy đoán hắn vốn chính là người Trần quốc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly nói: “Nhưng chế độ hộ tịch của Đại Hạ đã thực hiện hàng trăm năm, trên dưới Chu gia đều là con dân Đại Hạ từ thời khai quốc đến bây giờ.”
“Thôi, những vấn đề này, chờ đánh vào kinh thành lại hỏi hắn là được.” Tô Cửu Khanh nhàn nhạt nói.
Đất nước rung chuyển khiến trong lòng Trần Khiêm thấp thỏm bất an, nhưng Tô Cửu Khanh lại trước sau vẫn giữ bộ dáng không sao cả. Tống Ngọc Ly cảm thấy thú vị liền lén hỏi hắn, hắn cười nói: “Đại sự trong thiên hạ như việc thay đổi triều đại vốn chính là như thế, đâu có gì kỳ quái? Đại Hạ thất bại cũng không sao, nếu Chu Dịch An thắng, ngôi vị hoàng đế cứ mặc cho hắn làm. Ta dẫn theo nàng chăn dê trên thảo nguyên cả đời cũng đủ hạnh phúc rồi.”
“Huynh đúng là suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.” Tống Ngọc Ly cười nói.
“Chết một lần, nhìn thấu tất cả.” Tô Cửu Khanh thờ ơ đáp.
Một tháng sau khi Trần Khiêm đến, binh mã của Tất Lặc Cách rốt cuộc cũng tới.
Ông ta thật ra cũng là người sảng khoái, sợ để lộ ra tiếng gió sẽ có người gây bất lợi với Tô Cửu Khanh trên thảo nguyên, liền tự mình mang theo binh mã tới đón tiếp.
Quân đội người Nhung ước chừng hàng vạn người mênh mông cuồn cuộn ở xa cả trăm dặm, bên trong trấn nhỏ cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa.
Giống như tiếng sấm đánh liên tục, ù ù kéo đến, mặt đất tưởng chừng như đang chấn động.
Tô Cửu Khanh mang theo Tống Ngọc Ly và Trần Khiêm đến trước cửa trấn nghênh đón.
Đầu tiên chỉ nhìn thấy phía chân trời có mấy chấm đen nhỏ, rồi sau đó là rậm rạp bụi mù xông thẳng lên trời, cuối cùng là người ngựa mênh mông vô tận.
Cố Yên và mấy hộ vệ của Tô Cửu Khanh dẫn đầu đoàn người, vừa nhìn thấy Tô Cửu Khanh liền xông tới.
Thấy Trần Khiêm ở bên cạnh, mọi người không khỏi đều phát ngốc, đặc biệt là Cố Yên, hắn đã phụng mệnh Tô Cửu Khanh đi giám thị Trần Khiêm vài lần, đương nhiên biết người này và Tô Cửu Khanh cũng coi như “Có thù oán”, không ngờ hắn ta lại theo tới nơi này .
Cố Yên không rõ nội tình, chỉ nghĩ rằng Trần Khiêm tới tìm Tống Ngọc Ly, vì thế hắn đè thấp thanh âm nói với Tô Cửu Khanh: “Tiểu tử này định đào góc tường của ngài? Có cần thuộc hạ ra tay giải quyết hắn giúp ngài hay không? Ngài yên tâm, tuyệt không để Tống tiểu thư biết.”
Sắc mặt Tô Cửu Khanh tối sầm, cả giận quát: “Cút!”
Tất Lặc cách đi theo sau, ông nhướng mày, ánh mắt dừng trên hai người Tống Ngọc Ly và Trần Khiêm đánh giá một lát, rồi sau đó mới cười nói với Tô Cửu Khanh: “Hoàng đế Đại Hạ thật sự quá ngu xuẩn, thế nhưng lại tặng trân bảo như vậy cho người Nhung chúng ta.”
Tô Cửu Khanh cười như không cười: “Hãn vương không cần nhiều lời, vì sao ta tới đây, có lẽ ngài là người rõ ràng nhất.”
Tất Lặc Cách cười ha ha, hoàn toàn không cảm thấy chột dạ nói: “Đúng vậy, ta xác thật nhìn ra có người tính kế ngươi, nhưng ta không nghĩ tới người Đại Hạ lại dám đuổi tới đất Nhung.”
Vừa nói trong mắt ông liền hiện lên một tia hàn quang, loan đao bên hông bất chợt ra khỏi vỏ chém về phía Trần Khiêm.
Tốc độ phản ứng của Trần Khiêm cũng cực nhanh, hắn nghiêng người tránh thoát một kích, đồng thời bội kiếm trong tay cũng ra khỏi vỏ.
Loan đao và trường kiếm chạm nhau, phanh một tiếng tóe ra tia lửa.
Tuy rằng Trần Khiêm còn trẻ tuổi, nhưng rốt cuộc cũng từng rèn luyện ở biên quan, đã từng cọ xát với quân đội người Nhung vài lần. Hắn không một chút nương tay, dùng cả hai tay điều khiển kiếm đâm về yếu điểm của Tất Lặc Cách.
Cố yên vừa muốn ra tay, lại bị Tô Cửu Khanh ngăn lại.
Tất Lặc Cách không ngờ nhìn Trần Khiêm trẻ tuổi, thân hình thon gầy nhưng sức lực lại không hề nhỏ, thời điểm hai loại vũ khí chạm nhau khiến cánh tay ông tê rần.
Tuy nhiên bội kiếm của Trần Khiêm không phải bảo kiếm, trong chốc lát đã bị sứt mẻ vài chỗ.
Đáy mắt Tất Lặc Cách lộ ra một tia giảo hoạt, mấy chiêu tiếp theo ông đều cố ý dùng lực va chạm, không bao lâu sau bội kiếm trong tay Trần Khiêm đột nhiên đứt gãy.
Thời điểm loan đao bổ về phía gương mặt tràn đầy khiếp sợ của Trần Khiêm, Tô Cửu Khanh trở tay xuất kiếm ngăn chặn loan đao.
Lưỡi đao cắt đứt một sợi tóc của Trần Khiêm.
“Không tệ lắm, có chút tiến bộ.” Tô Cửu Khanh cười nhàn nhạt thu kiếm “Chỉ là kinh nghiệm không đủ, vừa rồi đao trong tay hãn vương Tất Lặc Cách bổ vào chỗ mẻ trên kiếm của ngươi, kiếm tất nhiên sẽ đứt đoạn.”
Tất Lặc Cách lui một bước, cũng cười ha ha lên: “Đúng là chú sói con hung ác.”
Trần Khiêm trừng mắt nhìn Tất Lặc Cách một cái, sau đó thối lui đến bên người Tô Cửu Khanh.
Hắn ở biên quan ngây người một năm, đã từng giao thủ với người Nhung, có chút cừu hận, nhìn Tất Lặc Cách ngó trái ngó phải đều cảm thấy không vừa mắt.
Tất Lặc Cách không ngờ đến một tên tiểu tử lông tóc chưa đủ lại có sức chiến đấu như vậy.
“Nếu Đại Hạ luôn sản sinh ra những người như vậy, với nước Nhung chúng ta mà nói sẽ là một phiền phức rất lớn.” Tất Lặc Cách âm trầm nói, ý vị ám chỉ trong đó mười phần rõ ràng.
Tô Cửu Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái, không chút để ý: “Trần Khiêm chỉ là một binh lính bình thường ở biên quan mà thôi.”
Người vừa mới được thăng làm tham tướng là Trần Khiêm quay sang nhìn Tô Cửu Khanh, không hé răng nói lời nào.
Tất Lặc Cách nhìn Tô Cửu Khanh đầy kiêng kị: “Cho nên ý của ngươi là?”
“Lần này ta đến để cậy nhờ hãn vương chứ không nghĩ tới việc trở thành bá chủ trên thảo nguyên. Ta sẽ quay lại Đại Hạ, đoạt lại vương tọa vốn thuộc về ta.” Tô Cửu Khanh nói “Hãn vương có nguyện ý giúp ta một tay không?”
Tô Cửu Khanh nói như vậy quả là đi lệch mọi chuyện, hắn biết Tất Lặc Cách chưa rõ tình huống hiện giờ của Đại Hạ, nhưng nếu muốn phá vỡ vòng vây của kinh thành thì không thể không mượn binh Tất Lặc Cách.
Mặc dù Tất Lặc Cách rất thưởng thức hắn, nhưng rốt cuộc ông cũng là hãn vương trên thảo nguyên, không có ích lợi đi kèm đời nào ông chịu vươn tay ra giúp đỡ.
Quả nhiên, nghe được lời này, Tất Lặc Cách nở nụ cười.
“Ngươi quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mẫu thân ngươi.” Tất Lặc Cách nói “Hùng ưng trên thảo nguyên vốn nên như thế.”
Tô Cửu Khanh không để ý tới mấy lời hoa mỹ của Tất Lặc Cách, hắn tiếp tục nói: “Sau khi sự việc xong xuôi, ta hứa sẽ cho nước Nhung bốn thành trì, đồng thời mau chóng mở rộng thị trường giao thương chung giữa hai nước, người Nhung và người Đại Hạ có thể dễ dàng trao đổi tơ lụa, muối thô và lương thực.”
Trần Khiêm nghe vậy khóe mắt gần như muốn nứt ra, tuy nhiên trong lòng hắn biết nếu không có kế sách này, không mượn được binh mã, chỉ sợ mọi chuyện sẽ càng thêm phiền toái. Bởi vậy hắn chỉ hậm hực nhìn Tô Cửu Khanh một cái chứ không nhiều lời.
Tất Lặc Cách đương nhiên là đáp ứng một cách sảng khoái.
Sau đó, Trần Khiêm trở lại Đại Hạ, biên quan có rất nhiều bộ hạ cũ của Văn gia, Trần Khiêm không thể không cầm thánh chỉ chiêu hàng từng thành trì một. Trong thời gian đó cũng không thiếu vài trận đẫm máu, võ thuật và trí tuệ của Trần Khiêm càng ngày càng tiến xa ngàn dặm.
Thời điểm sắp xếp ổn thoả từng chuyện, thảo nguyên cũng bắt đầu bước vào mùa đông.
Tuyết trắng phủ kín bầu trời, phảng phất như không có ánh sáng ban ngày, đội nhân mã của Tất Lặc Cách không thể không hạ trại, chậm rãi đợi mùa xuân đến.
Tô Cửu Khanh đưa Tống Ngọc Ly về Lợi châu, mới đầu Tống Ngọc Ly không chịu. Cho đến khi hắn giao nàng nhiệm vụ chuẩn bị lương thảo xuất phát cho đại quân thì nàng mới đồng ý.
Kỵ binh người Nhung chưa bao giờ mang theo lương thực, bọn họ công thành đoạt đất, đốt giết cướp đoạt, bá tánh trong thành chính là đồ ăn của bọn họ.
Để lấy được lương thực cho hàng vạn người, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
“Nếu không phải không có người để phân phó, ta cũng không cần nhờ nàng làm chuyện này.” Một ngày trước khi đi, Tô Cửu Khanh giúp Tống Ngọc Ly thu thập hành trang. Áo choàng có mũ thật dày, Tống Ngọc Ly mặc vào tròn vo giống như con gấu.
Tô Cửu Khanh giao cho Tống Ngọc Ly một phần danh sách.
“Đây là những thông tin ta đã liệt kê ra, có lẽ nó sẽ giúp được nàng, nàng hãy thử từng mục một.”
“Yên tâm, ta biết rồi.”
“Nếu gặp phải phiền toái, lập tức đi tìm Trần Khiêm.” Tô Cửu Khanh nói.
“Huynh không ghen?” Tống Ngọc Ly có chút kỳ quái hỏi.
Tô Cửu Khanh bất đắc dĩ thở dài: “Tới thời điểm này ta nào còn tâm trí đâu mà ghen tuông. “
Tống Ngọc Ly nở nụ cười.
Nàng ôm lấy eo hắn: “Huynh yên tâm, ta từng được huynh đích thân dạy dỗ, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.”
“Làm không xong cũng không sao, ta tự có biện pháp lo liệu, sự an toàn của nàng mới là quan trọng nhất.” Tô Cửu Khanh lại dặn dò thêm một lần nữa.
Tống Ngọc Ly bị nói tới phiền toái, xua xua tay, ý bảo đã biết.
Ngày nàng rời đi, Tô Cửu Khanh tiễn nàng tới biên giới Đại Hạ và nước Nhung, tất cả tâm phúc bên người đều giao hết cho Tống Ngọc Ly.
Thời điểm ly biệt, bộ dáng hắn nhìn nàng giống hệt tiểu tức phụ đang giận dữ, vô cùng tủi thân.
Tống Ngọc Ly cười đau cả bụng.
“Đầu xuân sang năm! Chờ ta trở lại!”
Tô Cửu Khanh miễn cưỡng cong cong khóe môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Dưới bầu trời đầy tuyết, Tống Ngọc Ly xua tay, xoay người lên ngựa đi về phía lãnh thổ Đại Hạ, nàng không hề quay đầu lại mà chỉ hít một hơi thật sâu.
Gió lạnh gào thét, bên tai nàng là tiếng gió lạnh thấu xương. Đợi đi rất xa rồi, rốt cuộc Tống Ngọc Ly vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy ở nơi xa, xuyên thấu qua bầu trời đầy tuyết trắng, thân ảnh Tô Cửu Khanh chỉ còn lại một chấm nhỏ, bởi vì đứng lâu một chỗ, trên người phủ đầy bông tuyết, dần dần hòa thành một thể với trời đất.
Từng tiếng thở dài của hắn dường như vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.
“Bình an trở về, Tống Ngọc Ly.”
“Ta hứa với huynh, Tô Cửu Khanh.”