Bốn tháng sau.
Tống Ngọc Ly ngồi trong phòng đánh bàn tính, mấy tiên sinh trướng phòng đã đối chiếu từng khoản thu chi trong tháng này, không sai chút nào.
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ.
Đông đi xuân tới, bên ngoài ánh mặt trời khá chói chang.
Tống Ngọc Ly đã ngây người ở Lợi Châu bốn tháng, dựa vào số bạc còn lại Tô Cửu Khanh đưa nàng, mở một cửa hàng lương thực ở Lợi Châu, ngấm ngầm thu mua lương thực theo đợt, sau đó vận chuyển đến biên quan, liên hệ với Trâu Thanh Nhã ở Giang Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Trâu Thanh Nhã đến Giang Nam thì gả cho một phú thương làm tục huyền, mua bán ngũ cốc. Trên danh nghĩa là kinh doanh nhưng không ít ngũ cốc đều được chuyển đến tay Tống Ngọc Ly, cuối cùng âm thầm đưa ra ngoài.
Mà đi kèm theo lương thực còn có tin tức từ phương nam truyền lại.
Binh mã Trần quốc đã rời khỏi Thục Trung, dọc theo ven bờ Trường Giang đoạt được ba quận huyện, mắt thấy chuẩn bị đánh tới Hàng Châu.
Mà kinh thành vẫn bị Chu Dịch An và Văn thị khống chế, nghiêm túc tính toán thì Tô Cửu Khanh đang khống chế được tình thế ở khu vực phía Bắc.
Có lẽ không quá mấy ngày sẽ khởi binh, lộ ra nanh vuốt của mình.
Đến lúc đó, vùng đất Trung Châu ở giữa sẽ đầy khói lửa chiến tranh.
Trong lòng Tống Ngọc Ly cảm thán, chỉ sợ Lợi Châu cũng sẽ không duy trì được sự an ổn thêm mấy ngày.
Đợi tiễn chân các tiên sinh trướng phòng đi, Cố Yên từ trên xà nhà thả người xuống, trầm mặc đưa phong thư cho Tống Ngọc Ly.
Bốn tháng qua, Tô Cửu Khanh chưa từng truyền tin đến cho nàng, trong lòng Tống Ngọc Ly biết bởi vì tuyết lớn cản đường, thư tín lui tới không được thông thuận. Hiện giờ nhìn thấy thư, nàng biết có lẽ hắn sẽ sớm tới đây thôi.
Phong thư này chỉ có mấy chữ, thậm chí nét chữ không phải dùng bút viết mà là dùng than viết, giống như được vội vàng viết xuống trên đường hành quân.
Tuyết ngừng rơi, lập tức trở lại.
Không biết hắn tìm được giấy viết từ nơi nào.
Tống Ngọc Ly đọc xong, thật cẩn thận gấp thư lại.
Bốn tháng cách xa, Tống Ngọc Ly rất ít khi mơ thấy Tô Cửu Khanh, đại đa số thời gian nàng đều mệt tới mức đầu vừa dính xuống gối liền ngủ thiếp đi.
Nhưng tới hôm nay rảnh rỗi, Tống Ngọc Ly mới cảm thấy mình nhớ Tô Cửu Khanh biết bao nhiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác nhớ mong này cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì nửa tháng sau Tô Cửu Khanh dẫn theo đại quân người Nhung về tới.
Đi cùng Tô Cửu Khanh còn có quân đồn trú do Trần Khiêm chỉ huy, hắn điều động một nửa binh lực quay trở về kinh thành.
Bọn họ tiến vào thành giữa đêm khuya, Cố Yên mang theo nhân mã Lợi Châu đột nhập vào phủ đệ thái thú trước một bước, dựng ngược thái thú đang ngủ mơ dậy.
Tống Ngọc Ly cầm thánh chỉ khoanh tay đứng bên cạnh hắn.
Thái thú nhìn đao nhọn, lắp bắp nói: “Ngươi…… Các ngươi là……”
Tống Ngọc Ly lấy ra lệnh bài của Tô Cửu Khanh: “Lý đại nhân, tiếp Chỉ đi.”
Nàng đọc xong thánh chỉ truyền ngôi của Đức Hưng Đế viết cho Tô Cửu Khanh, rồi sau đó cười khanh khách nói: “Đại nhân, không phải lúc nào cũng có cơ hội lập công trước mặt tân đế đâu.”
Lý thái thú nghe lời này, vội nói: “Hạ quan lập tức sai người mở cửa thành.”
Sau khi Tô Cửu Khanh dẫn người vào thành liền đi thẳng đến phủ đệ thái thú, quả nhiên Tống Ngọc Ly vẫn còn chờ ở đó.
Hai người đã bốn tháng chưa gặp nhau, cả hai đều thấy đối phương gầy đi không ít. Tô Cửu Khanh phong trần mệt mỏi, một đường hành quân gấp gáp, bộ dáng chật vật nhìn Tống Ngọc Ly lộ ra một nụ cười tươi.
Tống Ngọc Ly dang đôi tay ôm lấy hắn.
Tô Cửu Khanh không nói lời nào, chỉ ngửi mùi hương trên tóc Tống Ngọc Ly, mỉm cười nói: “Ngày sau có chuyện gì xảy ra ta cũng không bao giờ rời khỏi nàng.”
Tống Ngọc Ly được dỗ dành mỉm cười: “Hồ ngôn loạn ngữ, chẳng lẽ lúc hành quân huynh cũng định dẫn theo ta sao?”
“Đương nhiên là muốn dẫn theo.” Tô Cửu Khanh cười nói “Ta hận không thể buộc nàng trên eo mang theo mỗi ngày.”
Hai người không coi ai ra gì, Cố Yên lại chịu không nổi, ho nhẹ một tiếng.
Sắc mặt Tống Ngọc Ly đỏ lên, đẩy Tô Cửu Khanh cách xa.
Mặt mày Lý thái thú choáng váng, nhìn Tống Ngọc Ly rồi lại nhìn Tô Cửu Khanh, nghĩ ngợi một lát rồi thình thịch quỳ xuống mặt đất: “Hạ…… Hạ quan tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Một tiếng Hoàng Hậu nương nương đã lấy được lòng Tô Cửu Khanh, cảm thấy tên tiểu quan này còn khá biết điều, vì thế nói: “Đứng lên đi. Ngươi không cần kinh hoảng, đại quân chỉ nghỉ ngơi ở đây một đêm, tới hừng đông sẽ xuất phát.”
Tống Ngọc Ly không ngờ Tô Cửu Khanh sẽ rời đi nhanh như vậy, nàng không khỏi sửng sốt.
Tô Cửu Khanh cho nàng một ánh mắt trấn an, phất phất tay, ý bảo Lý thái thú lui ra.
Những người khác trong phòng cũng theo đó rời đi.
Đợi mọi người ra ngoài, Tống Ngọc Ly liền nhịn không được hỏi: “Ngày mai huynh đi sao?”
“Dùng binh quý ở thần tốc, số binh mã này may ra có thể đánh lại cấm quân trong kinh thành. Nếu để tên cáo già Văn gia kia đánh hơi được, điều binh ngăn chặn, chỉ sợ chúng ta chưa chắc có thể giải thoát được kinh thành.” Tô Cửu Khanh nhíu mày nói “Một khi binh mã Trần quốc tiến về phương bắc hợp binh cùng Văn gia, vậy Đại Hạ có thể sẽ thật sự mất nước.” Hắn lạnh nhạt nói.
Tống Ngọc Ly phục hồi tinh thần.
“Nàng đi cùng ta.” Tô Cửu Khanh kéo tay Tống Ngọc Ly qua, nhéo nhéo lòng bàn tay nàng.
Tống Ngọc Ly vốn tưởng rằng Tô Cửu Khanh sẽ giấu nàng ở tiền tuyến, vì vậy khi nghe thấy lời này nàng không khỏi ngẩn ra.
“Huynh……”
Tô Cửu Khanh cười nói: “Một ngày ta cũng không muốn để nàng rời khỏi ta, bốn tháng vừa rồi, nghĩ thôi tim ta đã đau rồi.” Hắn vừa nói vừa cầm tay Tống Ngọc Ly đặt lên ngực mình.
Hơi lạnh của áo giáp mang theo xúc cảm cứng rắn, Tô Cửu Khanh nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Tống Ngọc Ly, không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn nhẹ giọng nói: “Nàng không ở cạnh, ta không an tâm.”
Nói xong hắn kéo Tống Ngọc Ly vào trong ngực mình.
Tống Ngọc Ly nhắm mắt lại: “Ta cũng vậy.”
Ngày thứ hai mới tờ mờ sáng, Tống Ngọc Ly đã theo quân của Tô Cửu Khanh cùng xuất phát.
Đội quân lặng yên không một tiếng động tới, lại lặng yên không một tiếng động rời đi. Trong thành Lợi Châu, ngoài một cửa hàng lương thực lặng lẽ đóng cửa, thì không có một chút khác biệt nào so với trước đây.
Lúc này binh mã Tô Cửu Khanh mang đến tất cả đều là kỵ binh, di chuyển cực nhanh, mới chỉ qua ba ngày đã tới dưới chân kinh thành.
Tống Ngọc Ly được Tô Cửu Khanh sắp xếp ở đội cuối, không cần vội vã lên đường.
“Dù sao muốn công thành cũng phải mất một hai ngày, chờ nàng đến nơi, ta vừa lúc đánh hạ kinh thành.” Tô Cửu Khanh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tống Ngọc Ly cảm thấy không đúng, nàng chớp chớp mắt hỏi Tô Cửu Khanh: “Huynh còn chuyện gì chưa nói với ta sao?”
Tô Cửu Khanh nhìn đôi mắt nghi ngờ của nàng, nở ra một nụ cười hiếm hoi: “Đúng là không thể gạt được nàng, trước khi rời khỏi kinh thành, ta đã để lại một số thuộc hạ cũ trong Hoàng Thành Tư, hai ngày trước ta lệnh cho Cố Yên liên hệ với bọn họ. Bọn họ sẽ lưu lại mật đạo ở một vị trí thích hợp, người của chúng ta sẽ lẻn vào trong đêm, trước tiên cứu người Tống gia ra ngoài, tránh cho bọn chúng uy hiếp ta. Ban ngày lại tấn công dồn dập, lúc đó cho dù bọn họ có đẩy Ngụy Kinh Hồng đến trước cửa thành ta cũng mặc kệ.”
Tống Ngọc Ly: “……”
Tô Cửu Khanh duỗi tay xoa tóc Tống Ngọc Ly, nở nụ cười: “Đùa nàng thôi. Thẩm Hoan ở trong thành xúi giục một đám binh mã, những người này sẽ nhân cơ hội gây hỗn loạn, đến lúc đó chúng ta nội ứng ngoại hợp, phần thắng cực lớn.”
Tống Ngọc Ly nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó lại cắn môi: “Người nhà ta……”
“Ta sẽ phái Cố Yên tự mình coi chừng, chắc chắn không thể thất thủ.” Tô Cửu Khanh an ủi nói.
Trong lòng Tống Ngọc Ly biết rõ tại thời điểm chiến loạn như thế này, Tô Cửu Khanh có thể sắp xếp như vậy đã là quan tâm tới cảm xúc của nàng rất nhiều rồi.
Trong quân rất nhiều tướng lãnh đều có người thân trong kinh thành, ngay cả Trần Khiêm, phụ mẫu huynh muội đều ở đó, Tô Cửu Khanh cũng đâu thể lo liệu hết cho từng người được.
Tống Ngọc Ly cưỡi ngựa tụt lại phía sau, đợi nàng đuổi tới kinh thành, đúng như lời Tô Cửu Khanh nói, chiến sự đã kết thúc.
Cửa thành mở rộng, khắp nơi đều mang hương vị khô cằn, thi thể đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên đường phố chỉ còn lại vết máu loang lổ và vũ khí của tàn quân, cho thấy trận ác chiến này gian nan biết bao nhiêu.
Tống Ngọc Ly ngồi trên lưng ngựa, trong lòng bàng hoàng vội vàng giục ngựa chạy về nhà, từ xa nàng đã nghe được tiếng khóc trong phòng.
Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, xoay người xuống ngựa, vọt vào trong nhà, hô: “Mẹ, cha!”
Chỉ thấy bên trong chính sảnh, Tống phu nhân đang nhào vào trong ngực Tống Tử Nguyên, thất thanh khóc rống, mà Tống Lâm Phong cũng đứng ở bên cạnh bà, yên lặng rơi lệ.
Tống Ngọc Ly dừng bước chân, nhìn người thân trong nhà một cách thất thần.
Tống Tử Nguyên nhìn thấy Tống Ngọc Ly, vừa mừng vừa sợ, nhưng dường như nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt tràn đầy phức tạp.
Tống phu nhân ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lẩm bẩm nói: “Vũ Đồng, Vũ Đồng của ta.”
Tống Ngọc Ly giật mình nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không thấy tiểu muội Tống Vũ Đồng của nàng.
“Mẹ,... Cha……” Nàng lẩm bẩm, nhẹ giọng nói.
Lúc này Tống phu nhân mới nhìn thấy Tống Ngọc Ly, bà đột nhiên giãy giụa từ trong ngực Tống Tử Nguyên đứng dậy, lao về phía Tống Ngọc Ly lôi kéo ống tay áo nàng giận dữ : “Nha đầu chết tiệt, ngươi không biết xấu hổ còn dám trở về! Ngươi không quan tâm mọi thứ bỏ trốn cùng Tô Cửu Khanh, ngươi có nghĩ tới tình cảnh của cha ngươi! Của muội muội ngươi hay không!”
Tống phu nhân vừa khóc vừa loạng choạng lắc bả vai Tống Ngọc Ly, thẳng đến khi Tống Tử Nguyên giữ chặt bà lại.
Tống Tử Nguyên cho Tống Lâm Phong một ánh mắt, Tống Lâm Phong vội lôi kéo Tống Ngọc Ly ra ngoài.
Mới nửa năm không gặp, dường như Tống Lâm Phong đã trưởng thành hơn rất nhiều, thần sắc nội liễm, dáng vẻ bên trong cũng nhìn ra phong phạm của phụ thân.
Hắn dắt Tống Ngọc Ly tới hậu viện, nhẹ giọng nói: “Viện của muội, phụ thân vẫn luôn lưu giữ cho muội, mỗi ngày đều phái người quét tước, ta và tiểu muội cũng thường xuyên tới đây kiểm tra.”
“Vũ Đồng làm sao vậy? Muội ấy đang ở đâu ?” Tống Ngọc Ly gấp gáp nói.
Động tác Tống Lâm Phong cứng lại, khẽ thở dài một tiếng.
“Lúc cổng thành bị phá, tộc nhân Văn thị đào tẩu, Vũ Đồng cũng ở trong đó.”
Tống Ngọc Ly hoảng hốt nhìn Tống Lâm Phong.
“Vì sao Vũ Đồng lại ở cùng người Văn gia?”
Tống Lâm Phong nghe lời này đành phải bắt đầu cẩn thận trần thuật lại mọi chuyện.
Sau khi Tống Ngọc Ly rời đi , Tống Tử Nguyên liền dâng tấu sớ thỉnh tội với Đức Hưng Đế. Dù sao Tô Cửu Khanh cũng là huyết mạch của Đức Hưng Đế, vì vậy ông ta vẫn chưa thực sự trách tội Tống gia.
Tuy nhiên, sau trận binh biến trên triều đình, Chu Dịch An nắm giữ triều chính lập tức nhốt Tống Tử Nguyên vào thiên lao. Thứ nhất là phòng ngừa Tống gia biến thành nội ứng của Tô Cửu Khanh, thứ hai là nghĩ tới trường hợp Tô Cửu Khanh công thành sẽ lôi người Tống gia ra làm con tin uy hiếp.
Mà rốt cuộc Văn gia cũng là nhà mẹ đẻ Tống phu nhân, vì muốn chiếu cố Tống Tử Nguyên ở trong nhà lao nhiều hơn nên Tống phu nhân thường xuyên mang theo Tống Vũ Đồng qua lại Văn gia. Thường xuyên qua lại như thế, cuối cùng lại định ra cho Tống Vũ Đồng một mối hôn sự, lại còn là Văn Phi Liên không nên thân của nhị phòng Văn gia kia nữa.
Năm đó chuyện Liễu Như Yên chưa thành thân đã có thai, lại liên lụy đến vụ án ám sát hoàng đế, không thể không cạo đầu làm ni cô. Nếu lúc đó Văn Phi Liên có chút đảm đương đứng ra cưới nàng ta, chuyện vốn cũng không đáng ngại. Nhưng hắn ta sợ chuyện mưa sát liên lụy đến mình, không chịu xuất đầu, mới khiến Liễu Như Yên phải xuất gia.
Tuy rằng việc này không bị vạch trần , nhưng rốt cuộc cũng vô cùng khó coi.
Con cháu thế gia nghe được tiếng gió, không có nữ nhi nhà nào chịu gả cho Văn Phi Liên. Văn Phi Liên không cưới được tục huyền (vợ kế), trong lòng nhị phòng Văn gia cũng mang khúc mắc.
Bởi vậy bọn họ mới sống chết muốn làm thân với Tống phu nhân.
Chỉ là hiện giờ Tống Vũ Đồng mới mười một tuổi, hai nhà đã bàn bạc xong đợi nàng mười bốn tuổi sẽ thành thân đón nàng vào cửa.
“Chuyện như vậy sao có thể đáp ứng!” Tống Ngọc Ly cả giận nói “Mẹ điên rồi phải không!”
Sắc mặt Tống Lâm Phong cũng trầm trọng: “Văn gia thế lớn, nếu không cúi đầu, bọn họ sẽ gây bất lợi với phụ thân, mẫu thân mới……”
Tống Ngọc Ly nhắm mắt lại, cưỡng chế lửa giận trong lòng.
Rốt cuộc đó cũng là mẫu thân nàng, tóm lại nàng vẫn không đành lòng nói ra lời khó nghe.
Tuy nhiên, phía sau nàng lại truyền đến tiếng bước chân thất tha thất thểu, chính là Tống phu nhân vọt tới đây.
“Ngươi còn mặt mũi mà trở về! Ngươi vẫn còn mặt mũi trở về!”
Tống Ngọc Ly ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống phu nhân duỗi tay giữ chặt ống tay áo nàng, tay phải giơ cao lên.
Nàng sắc mặt lạnh lùng, duỗi tay giữ chặt cổ tay Tống phu nhân, hung hăng đẩy bà một cái: “Mẫu thân, người làm loạn đủ chưa!”
Đoán chừng Tống phu nhân không ngờ Tống Ngọc Ly lại đối xử với bà như vậy, bà bất chợt ngơ ngẩn.
“Văn gia lòng muông dạ thú! Bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa! Chẳng lẽ người là ngày đầu tiên quen biết bọn họ hay sao? Người cho rằng bọn họ sẽ thật lòng che chở cho cha hay sao? Bàn chuyện cưới hỏi với bọn họ không khác nào bảo hổ lột da! Huống chi, cho dù không có những việc này, người suy nghĩ gì mà để Vũ Đồng đơn độc lưu lại Văn gia!” Tống Ngọc Ly chưa bao giờ tức giận như vậy.
Nàng lớn tiếng chất vấn Tống phu nhân: “Muội ấy mới chỉ mười một tuổi!”
Tống phu nhân ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Ly, hốc mắt dần dần đong đầy nước mắt, dưới chân bà nhũn ra, ngồi bệt dưới đất, đột nhiên thất thanh khóc rống lên.
“Là ta, là ta hại con bé……”
Mà lúc này, Tống Tử Nguyên mới chậm rãi đi vào trong viện, ông không nhìn Tống phu nhân ngồi bệt dưới đất, chỉ nhẹ giọng nói với Tống Ngọc Ly: “Trưởng công chúa phái người đón con vào cung, mau đi đi.”
Tống Ngọc Ly gật đầu, không hề liếc mắt nhìn Tống phu nhân một cái, đi về phía cửa viện.
Trước khi đi, Tống Tử Nguyên gọi nàng lại.
Mặt mũi ông tràn đầy đau thương: “Ngọc Ly, phụ thân sai rồi. Ta luôn nghĩ rằng mình có thể che mưa chắn gió cho mẫu tử các con nên đã kiêu căng một cách mù quáng, không ngờ lại khiến mẫu thân con sai lầm hết lần này đến lần khác.”
Tống Ngọc Ly hít sâu một hơi, ngoái đầu nhìn về phía Tống Tử Nguyên: “Cho nên phụ thân, sau này không thể tiếp tục sai lầm, ngài có thể bảo vệ bọn họ nhất thời, nhưng không bảo vệ bọn họ được cả đời.”
Tống Tử Nguyên gật đầu: “Phải, con nói rất đúng.”
Đến lúc này Tống Ngọc Ly mới không nói gì nữa, chỉ nhanh chóng sải bước đi về phía cửa.
Trong khoảng cách mơ hồ, nàng nghe thấy thanh âm hoảng sợ của mẫu thân: “Ta không đi từ đường, vì sao ta phải đi từ đường.”
Tống Ngọc Ly không quay đầu nhìn lại.