Thời điểm Đức Hưng Đế còn tại vị, trong đại điện tẩm cung đều có rất nhiều trầm hương, hương thơm dịu dàng, mang theo một chút ung dung. Từ khi Ngụy Kinh Hồng nhập cung, hương liệu liền đổi thành long não và băng phiến, tươi mát dễ chịu.
Tống Ngọc Ly đi vào tẩm điện, chỉ thấy Ngụy Kinh Hồng đang ngồi trên mép giường, mỉm cười nhìn con trai ngủ say trên giường.
Nàng ta chưa trang điểm, sắc mặt hơi tái nhợt, tuy nhiên thần sắc vẫn cực kỳ bình tĩnh.
“Ngươi đã đến rồi, trong nhà có ổn không?” Ngụy Kinh Hồng ngẩng đầu, biết rõ còn cố hỏi.
Nhất thời Tống Ngọc Ly không rõ ý tứ của Ngụy Kinh Hồng, nàng không khỏi nhướng mày: “Công chúa điện hạ thật lòng quan tâm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Kinh Hồng ha ha cười rộ lên: “Không nên gọi bổn cung là công chúa, hiện giờ bổn cung đã lên bảo tọa Thái Hậu, hoàng đế là hắn.”
Nàng ta chỉ chỉ vào đứa trẻ nằm trên giường.
Trên người đứa trẻ đắp chăn gấm, bên trong mặc áo lót lụa vàng .
“Ta đã xem qua chiếu thư truyền ngôi của phụ hoàng, vốn dĩ định đợi Tô Cửu Khanh trở về sẽ rời đi. Nhưng Tô Cửu Khanh không muốn làm hoàng đế, nghĩ tới nghĩ lui lại vẫn quyết định để cho hắn đảm đương.” Ngụy Kinh Hồng nói đến đây, không khỏi nở nụ cười.
“Là bổn cung nhìn lầm rồi.” Nàng ta thở dài một tiếng.
Tống Ngọc Ly lại lắc đầu: “Điện hạ không nhìn lầm. Nếu chiếu theo kế hoạch ban đầu của điện hạ, Tô Cửu Khanh xác thật chính là chướng ngại vật tranh giành ngôi vị hoàng đế của ngài, tuy nhiên nào có ai nghĩ tới Chu Dịch An lại là người như vậy.”
Nhắc tới Chu Dịch An, thần sắc Ngụy Kinh Hồng có chút kỳ lạ, nàng ta nhìn Tống Ngọc Ly cười nói: “Hắn không phải Chu Dịch An.”
Tống Ngọc Ly giật mình.
“Sau khi hắn giết phụ hoàng, ta liền nghĩ biện pháp phái thân tín đi ra ngoài điều tra chi tiết về hắn. Ta tìm được quản gia cũ của Chu gia, cho người vẽ chân dung Chu Dịch An đưa cho ông ta xem. Ông ta ngó trái ngó phải đều cảm thấy không giống, còn nói trên cằm Chu Dịch An có ba nốt ruồi nhỏ, nhưng trên cằm phò mã Chu Dịch An lại không có.”
“Cái gì?” Tống Ngọc Ly thất thanh nói.
Ngụy Kinh Hồng nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tống Ngọc Ly, không khỏi cười rộ lên “Tô Cửu Khanh nghe ta nói xong cũng có biểu cảm như thế này.”
Sau đó, Ngụy Kinh Hồng mới điều tra ra, hắn họ Lý, là hậu duệ hoàng thất Trần quốc, đã ngủ đông ở Đại Hạ nhiều năm. Thời điểm Đăng Châu nổi lên nội loạn, hắn cảm thấy cơ hội đã đến liền bắt Chu Dịch An đi, giết toàn bộ những người biết chuyện. Sau đó sửa tên đổi họ, lấy danh nghĩa Chu Dịch An bái Tống Tử Nguyên làm thầy, thành công chen chân vào trung tâm quyền lực.
Tuy nhiên, cho dù Ngụy Kinh Hồng một lòng vì ngôi vị hoàng đế, nhưng rốt cuộc nàng ta cũng họ Ngụy, đời nào sẽ đi cùng Chu Dịch An. Bên người nàng ta còn có mấy chục tử sĩ trung thành và tận tâm. Khi Tô Cửu Khanh công phá thành, Chu Dịch An không dám trì hoãn thời gian, liền để nàng ta và đứa trẻ lưu lại hoàng cung, còn bản thân thì dẫn theo Văn thị rời khỏi kinh thành, một đường chạy về phía nam, có lẽ là muốn hội hợp với quân đội Tiền Trần.
Hung hiểm trong đó, Tống Ngọc Ly thật sự đã xem đủ rồi.
Nàng cúi đầu nhìn đứa trẻ trong tã lót.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đứa bé híp mắt, ngủ ngon lành.
Ai có thể nghĩ rằng, một đứa trẻ còn chưa trăng tròn, hiện giờ lại nắm trong tay vận mệnh của quốc gia.
Bên ngoài tẩm điện truyền tới từng trận bước chân, cũng không có người thông truyền, chỉ thấy Tô Cửu Khanh mặc áo giáp, lưng đeo trường kiếm, sải bước mà đi đến.
Có lẽ hắn đã sớm biết Tống Ngọc Ly sẽ tới đây, thời điểm nhìn thấy nàng hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ cười nói: “Thái Hậu nương nương, không nói một tiếng đã gọi phu nhân ta tới đây, ta còn tưởng rằng ngài muốn bắt nàng uy hiếp ta đấy.”
Ngụy Kinh Hồng cười lạnh một tiếng: “Không lớn không nhỏ, gọi trưởng tỷ.”
“Đừng, ngài là quân, ta là thần, vẫn nên gọi ngài là Thái Hậu thì hơn.” Tô Cửu Khanh cười nói.
“Nếu đã là quân thần, ngươi lại dám dẫn hai vạn thiết kỵ người Nhung vào lãnh thổ Đại Hạ, ta phải trị ngươi tội thông đồng với địch phản quốc!” Ngụy Kinh Hồng cả giận.
“Thái Hậu nương nương, ngài cũng không kém gì ta, 3000 tinh binh Trần quốc thiếu chút nữa là sống trong hoàng cung luôn rồi.” Tô Cửu Khanh âm hiểm cười nói.
Hai người đều có vẻ chanh chua, ngươi tới ta đi, phương hướng đấu võ mồm càng ngày càng giống trẻ con.
Chỉ là hiện giờ hai người này, một người là tướng quân, một người là Thái Hậu đương triều.
Tống Ngọc Ly quả thật muốn trợn trắng mắt, cả giận nói: “Hai người cứ ồn ào tiếp đi, ta đi trước.”
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài.
Tô Cửu Khanh rất biết nghe lời: “Ta đưa nàng đi.”
Ngụy Kinh Hồng cả giận vội nói: “Ta còn chưa nói chính sự với Ngọc Ly đâu.”
“Chính sự của ngài, nàng ấy sẽ không đồng ý.” Tô Cửu Khanh cười nói, xoay người nắm tay Tống Ngọc Ly bước ra ngoài.
Mặc dù đang ở bên trong hoàng cung, hắn cũng không thèm kiêng dè. Dù sao hiện giờ ở nơi này từ trên xuống dưới đều là người của hắn.
Hai người rời khỏi tẩm điện, thản nhiên tản bộ.
Tống Ngọc Ly hiếu kỳ nói: “Ngụy Kinh Hồng muốn nói với ta chuyện gì?”
“Đơn giản là muốn dùng quan to lộc hậu dụ dỗ nàng, muốn nàng giúp nàng ta khuyên nhủ ta đăng cơ.” Tô Cửu Khanh cười lạnh nói “Bàn tính này của nàng ta đánh rất hay. Hiện giờ đúng là thời điểm tràn ngập nguy cơ, ta đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, có binh có quyền nhưng huyết thống không thuần khiết. Đợi Trần quốc lui binh, nàng ta sẽ giảng đạo lý xúi giục đám nho sinh nghèo kiết hủ lậu đó tẩy chay ta, sau đó lại chọn một hài tử trong tôn thất đứng ra làm rối gỗ cho nàng ta”
Tống Ngọc Ly bật cười: “Trưởng công chúa này, đúng là càng cản càng hung hăng.”
Hôm nay nàng nhìn ra, Ngụy Kinh Hồng đối với sự phản bội của Chu Dịch An dường như cũng không quá để ý, đối với cái chết của Đức Hưng Đế và Thái Tử lại càng không thấy thương tâm. Thế nhưng hiện giờ lại có tâm tư đấu pháp cùng Tô Cửu Khanh, quả thật là một người kỳ lạ.
“Nàng ta một lòng một dạ muốn làm nữ đế, trước kia là ta nhìn nhầm.” Tô Cửu Khanh nhíu mày nói “Thời điểm Chu Dịch An ở bên cạnh, chưa chắc nàng ta đã không nhìn ra manh mối, nhưng vì muốn diệt trừ Hoàng Thượng và Thái Tử, rất nhiều chuyện chỉ sợ nàng ta đều ngầm đồng ý, tình thân trong hoàng gia, so với trang giấy còn mỏng hơn.”
Tống Ngọc Ly gật đầu, nhẹ giọng thở dài.
Hai ngày nay Tô Cửu Khanh cầm quân đánh giặc, vô cùng mỏi mệt, vừa rồi mới xử lý xong sự vụ trong quân. Hắn vốn định nghỉ ngơi một lát, nhưng nhìn thấy Tống Ngọc Ly, tâm can hắn lại ngứa ngáy khó chịu.
Hai người vốn đang đi về hướng cửa cung, nhưng không biết vì sao Tô Cửu Khanh lại rẽ trái rẽ phải, tìm một cung điện yên tĩnh hẻo lánh.
Tô Cửu Khanh ôm lấy bả vai Tống Ngọc Ly chậm chạp lắc lư đi vào.
Tống Ngọc Ly không hiểu sao hắn lại kéo nàng vào cung điện này, ngay sau đó nàng liền bị ấn lên tường, đôi môi bị ngăn chặn.
Hai người đã hơn bốn tháng chưa được thân mật, Tô Cửu Khanh ngứa ngáy khó nhịn, tâm tư lại càng không đơn thuần.
Hắn vừa hôn, vừa cởi áo giáp trên người, kim loại rơi xuống đất phát ra tiếng vang rơi rớt tan tác.
Tống Ngọc Ly muốn giãy giụa, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt, lực công kích của nam nhân tựa hồ như một con dã thú, gắt gao ấn con mồi vào trong lồng ngực.
Tống Ngọc Ly nức nở, cả người run rẩy đến lợi hại, trên mặt đỏ ửng, ngay cả cổ cũng không tránh bị phủ một tầng huyết sắc.
Tô Cửu Khanh hôn đến nghiện, gần như muốn nghiền nát Tống Ngọc Ly vào trong xương cốt của mình. Ngón út tay phải hắn hơi cong lên, đai lưng Tống Ngọc Ly bị cởi bỏ, xiêm y tản mạn.
“Huynh muốn làm gì? Ban ngày, ban ngày ban mặt lại ngang nhiên làm chuyện dâm loạn...” Tống Ngọc Ly còn chưa dứt lời, Tô Cửu Khanh đã ôm eo nàng vác nàng lên vai.
Tống Ngọc Ly sợ tới mức giãy giụa, lại bị hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đùi.
“Đừng nhúc nhích!” Tô Cửu Khanh tỏ vẻ giận dữ “Nàng vào thành, đầu tiên là về nhà, sau đó lại vào cung tìm Ngụy Kinh Hồng, cũng không chịu tới tìm ta, ta còn chưa tính sổ với nàng đâu!”
“Tô Cửu Khanh, huynh rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý (không có lý bị nói thành có lý).” Tống Ngọc Ly cả giận “Mau buông ta xuống!”
Nàng hung hăng đập mạnh vào lưng Tô Cửu Khanh.
Sau đó, Tô Cửu Khanh buông nàng xuống, nhưng đương nhiên không phải ở chính sảnh cung điện, mà là ở trong phòng.
Mặc dù cung điện này trống trải không có người cư trú, nhưng vẫn thường xuyên có người tới quét tước, lúc này trong điện rất sạch sẽ không bị bừa bãi lộn xộn.
Tống Ngọc Ly bị ấn lên giường, Tô Cửu Khanh nhanh chóng đè lên người nàng. Hắn hôn cổ nàng, uất ức nói: “Trong nhà không tiện, ta có thể làm gì bây giờ? Khi nào nàng mới gả cho ta?” Hắn vừa nói, vừa động eo.
Tống Ngọc Ly kinh hô thành tiếng, rồi sau đó nàng không có thời gian trả lời vấn đề của hắn.
Trong thoáng chốc, trong phòng xuân sắc vô biên.
Đợi tới khi mây tan mưa tạnh, Tô Cửu Khanh mới hỏi lại một lần: “Hay là ta lập tức đến nhà nàng cầu hôn? Cưới hỏi đàng hoàng, với nàng và người Tống gia cũng coi như là đầy đủ thanh danh.”
Tống Ngọc Ly lại lắc đầu: “Hiện giờ Vũ Đồng bị Văn thị bắt đi, sinh tử chưa rõ, ta làm gì có tâm tư thành thân.”
Nghe được tên của Tống Vũ Đồng, Tô Cửu Khanh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Hắn nói: “Trận chiến này Trần quốc đã chuẩn bị nhiều năm, thế tới rào rạt, chỉ sợ một sớm một chiều khó có thể bình định, nàng cũng khuyên Tống đại nhân chuẩn bị một chút đi.”
Tống Ngọc Ly sao lại không rõ, một thiếu nữ gần mười hai tuổi bị kẻ xấu bắt đi, không có cha mẹ huynh đệ ở bên cạnh, không nơi nương tựa, có thể sống sót cũng coi như là điều may mắn rồi.
Nàng khẽ than thở: “Huynh không cần xằng bậy, tóm lại phải đợi tâm tư của phụ thân mẫu thân bình phục rồi mới được nhắc tới chuyện này.”
Hiện giờ thế cục không rõ, Tô Cửu Khanh lại người khống chế toàn bộ mọi chuyện trong kinh thành, trên vai có trăm công ngàn việc.
Một phen này gần như đã vắt kiệt sức lực của hắn. Sau đó, Tô Cửu Khanh còn phải tiếp tục xử lý những quân vụ giải quyết mãi không xong kia nữa.
Hắn đưa Tống Ngọc Ly đến cửa cung, chần chờ một lát, mới nhẹ giọng nói: “Thẩm Hoan đã chết, nếu nàng rảnh rỗi hãy thay ta đến Thẩm gia nhìn xem.”
Tống Ngọc Ly ngẩn người, thất thanh nói: “Cái gì?”
Vốn dĩ Thẩm Hoan và Trần Khiêm cùng trấn giữ biên quan, trước khi Chu Dịch An động thủ, vừa lúc tới thời điểm thay quân, Thẩm Hoan trước một bước trở lại kinh thành.
Không lâu sau, tinh binh Trần quốc công thành, Thẩm Hoan nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, thủ thành hơn một tháng, mất mạng ngay trên chiến trường.
Sau đó, lúc Trần Khiêm phái nhân mã tiến vào kinh thành đến Thẩm gia tìm hiểu tin tức, thư tín truyền về đều do Thẩm Tú thay huynh trưởng trả lời.
Thậm chí lần này trước khi Tô Cửu Khanh công thành, người phụ trách việc đào mật đạo cũng là Thẩm Tú.
Nghĩ đến bằng hữu tốt ngày xưa, trong lòng Tống Ngọc Ly như bị bịt kín một tia khói mù, sau khi rời khỏi hoàng cung nàng liền đi thẳng đến Thẩm gia.
Hiện giờ Thẩm Tú không chỉ là người đứng đầu Thẩm gia mà còn là đầu lĩnh quân đội thủ thành, thuộc hạ dưới trướng có khoảng 5000 người. Tô Cửu Khanh vừa vào thành liền sắp xếp lại thủ hạ ngày xưa của Thẩm Hoan một lần rồi giao cho nàng quản lý.
Thời điểm Tống Ngọc Ly đến nơi, nàng thấy Thẩm Tú một thân nam trang, mái tóc buộc đơn giản, trên người mặc áo giáp, một người mặc trang phục phó tướng đang nói gì đó với nàng.
“Con mẹ nó cấm quân! Những tên rùa đen rút đầu đó thì có bản lĩnh gì, dựa vào đâu mà bắt chúng ta nhường vị trí thủ thành cho bọn họ? Nói cho các huynh đệ, ai cũng không được di chuyển, nếu không phục thì vào cung tìm Tô tướng quân nói chuyện đi!” Từ xa Tống Ngọc Ly đã nghe thấy Thẩm Tú lớn giọng, thanh âm của nàng khàn hơn cũng hung hãn hơn rất nhiều.
Phó tướng nghe lời này, vâng vâng dạ dạ rời đi.
Thẩm Tú đuổi phó tướng ra ngoài, vừa ngẩng đầu liền thấy Tống Ngọc Ly không biết đã đứng ngoài cửa nghe từ bao giờ, không khỏi cười nói: “Ngươi tới cũng không nói một tiếng. Sáng nay nghe nói ngươi đã vào thành, nhưng công vụ bận rộn chưa thể đi tìm ngươi được.”
Tống Ngọc Ly nói: “Nào dám phiền đến Thẩm đại tướng quân, không phải ta đã tự mình tìm đến rồi sao.”
Thẩm Tú trợn mắt lườm Tống Ngọc Ly: “Phiền cái con khỉ.”
Nói chưa hết lời, nàng mới nhận ra mình có chút lỡ lời.
Thẩm Tú than nhẹ một tiếng: “Lăn lộn trong quân gần nửa năm, chưa kịp sửa, ngươi đừng chê cười.”
Tống Ngọc Ly bật cười: “Ta chê cười ngươi cái gì?”
Mới chỉ một năm không gặp, Thẩm Tú trông có vẻ gầy và đen đi nhiều.
Thẩm Tú và Thẩm Hoan là long phượng thai, mặt mày vốn tương tự, hiện giờ một thân võ trang, chợt nhìn thoáng qua thật sự rất giống bộ dáng năm đó khi Thẩm Hoan xuất chinh.
Tống Ngọc Ly cong cong khóe miệng, trước mắt lại dần dần đọng thành hơi nước.
Nàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Tú.
Tiểu nữ nhi ngày xưa, hiện giờ cầm trong tay đao thương, thật sự khiến người ta cảm thấy ngũ vị trần tạp, không biết nên nói gì cho phải.
Thẩm Tú bật cười.
“Một năm không gặp, ngươi đúng là càng ngày càng mềm yếu, nhất định là Tô Cửu Khanh đối xử với ngươi quá tốt rồi.” Thẩm Tú nói “Lúc hắn vào thành còn phái thân binh của mình đến Tống gia, bảo vệ người nhà ngươi.”
Tống Ngọc Ly nói: “Đừng nhắc tới hắn, nói chuyện của ngươi đi.”
Thẩm Tú nhìn ra lo lắng trong mắt Tống Ngọc Ly, tuy nhiên những ngày tháng thống khổ nhất đau đớn nhất nàng đã bước qua, nghiêng ngả lảo đảo dựa vào những gì ca ca đã từng nói, đã từng làm, cứ như vậy đi tới ngày hôm nay.
Lúc này bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, nước mắt và máu tươi trong quá khứ đã dần dần trôi đi, chỉ còn lại một loại buồn bã mất mát.
“Không có gì để nói, chính là như vậy thôi.” Thẩm Tú hờ hững nói “Ca ca thủ thành, trúng một mũi tên, thời điểm đưa về nhà đã không còn sống. Người Thẩm gia chúng ta chết trận nơi sa trường quá nhiều. Mặc dù phụ thân mẫu thân khóc lóc, nhưng kỳ thật chúng ta đều biết, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Nói xong nàng miễn cưỡng cong khóe môi, nhưng căn bản cười không nổi.
“Bọn đệ đệ tuổi nhỏ, phụ thân thời trẻ lại đổ bệnh, sau khi ca ca bỏ mạng liền bệnh không dậy nổi. Thẩm gia chỉ có thể do ta chống đỡ. Mới đầu là ta đóng giả làm ca ca, yểm hộ người của Hoàng Thượng mang tin tức đi Mạc Bắc tìm Trần Khiêm, đem chuyện trong kinh thành nói cho bọn họ. Sau đó bắt đầu thu thập tình báo gửi đến Lợi Châu.” Thẩm Tú cười nói “Đa số tình báo ngươi nhận được ở Lợi Châu đều do ta phân tích mà ra.”
“Hiện giờ bản lĩnh của ngươi thật lớn.” Tống Ngọc Ly cười tủm tỉm nói.
“Không bằng ngươi, chúng ta giống nhau.”
Tiếp theo hai người không ai nhắc lại chuyện đau lòng nữa.
Sau một tháng Tô Cửu Khanh đánh hạ kinh thành, hắn cho người truyền lệnh xuống khắp nội quốc Đại Hạ. Phò mã Chu Dịch An và Văn thị ám sát hoàng đế và Thái Tử, điên cuồng tàn sát người trong hoàng tộc. Hiện giờ trưởng công chúa giám quốc, nhận nuôi một đứa bé trong hoàng thất bồi dưỡng thành tân đế.
Nhưng chỉ có quan viên cốt cán trong triều mới biết được, người được chọn làm hoàng đế căn bản không phải con cháu tôn thất mà là nhi tử của trưởng công chúa và Chu Dịch An.
Những ngày kế tiếp, Tô Cửu Khanh chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị đích thân dẫn quân đi Nam chinh, đòi lại vùng đất đã mất của Đại Hạ, tróc nã phản đồ Văn thị.
Trước khi đại quân xuất phát, Tô Cửu Khanh trộm tới tìm Tống Ngọc Ly.
Đêm hôm khuya khoắt hắn tiến vào khuê phòng Tống Ngọc Ly, ngựa quen đường cũ, Tống Ngọc cũng quen rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tống Ngọc Ly mở mắt ra nhìn thấy Tô Cửu Khanh ngồi bên cạnh.
Nàng xoa xoa mắt, sau đó lại nhắm lại.
“Mười ngày nữa ta sẽ xuất chinh, nàng không muốn nói gì với ta sao?”
Tống Ngọc Ly ôm chăn, lẩm bẩm: “Ta nói đi cùng huynh, huynh không chịu, hiện giờ cần gì phải làm ra bộ dáng kệch cỡm này?”
Tô Cửu Khanh nhất thời chán nản, xốc chăn lên, leo lên giường, tức giận cắn cắn lỗ tai Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly ăn đau, hít hà một hơi, dùng tay che lại lỗ tai, mở to mắt trừng mắt nhìn Tô Cửu Khanh.
“Nếu nàng thành thân với ta, ta sẽ đưa nàng đi cùng.” Tô Cửu Khanh nhỏ giọng nói “Lúc đó nàng là phu nhân danh chính ngôn thuận của ta.”
Tống Ngọc Ly trợn trắng mắt, nàng lười để ý đến hắn, xoay người lại ngủ tiếp.
Tô Cửu Khanh đương nhiên không cam lòng, nhắc mãi: “Nạp cát, sính lễ gì đó chúng ta đều lược bớt đi, chỉ cần chọn ngày lành, đãi chút tiệc rượu, danh chính ngôn thuận mới tốt. Bằng không những thế gia trong kinh thành sẽ chê cười sau lưng nàng.”
“Sợ bọn họ làm gì? Chê cười ta, ta chém là được.” Dạo gần đây Tống Ngọc Ly càng ngày càng táo bạo, có lẽ là tiếp xúc với Thẩm Tú quá nhiều.
Tô Cửu Khanh ngây ngẩn cả người, không khỏi cười nói: “Vậy được rồi, hai ngày tới ta sẽ chuẩn bị mấy bàn tiệc rượu tại Tô gia, mời một ít khách khứa bằng hữu tới, coi như thành thân.”
Hắn nói xong, không đợi Tống Ngọc Ly phản bác đã hôn lên chóp mũi nàng một cái, sau đó mở cửa sổ rời đi.