Chuyện lớn như thành thân, Tô Cửu Khanh sao có thể nguyện ý qua loa, mà Tống Ngọc Ly lưu lại kinh thành đã là chuyện được ấn định từ lâu. Một phần vì chiến trường nguy hiểm, rốt cuộc không thể an toàn ổn thỏa như hậu phương, một phần khác là vì để Ngụy Kinh Hồng an tâm.
Tống Ngọc Ly biết Tô Cửu Khanh sắp xuất chinh nên trong lòng không khỏi lo lắng. Ở với nhau lâu, hắn mới có thể biểu lộ ra tâm tính thiếu niên của mình, đặc biệt là khi đối mặt với Tống Ngọc Ly, hắn thường xuyên giống như mấy đứa trẻ ngốc làm ra các chuyện kỳ kỳ quái quái.
Cho nên trong lòng Tống Ngọc Ly căn bản không để sự tình đêm đó ở trong đầu.
Tuy nhiên năm ngày trước khi xuất chinh, hắn đột nhiên dẫn theo bà mối đến Tống gia.
Tống phu nhân vẫn đang ở từ đường, mỗi ngày chỉ có Tống Lâm Phong đi thăm bà. Tống Tử Nguyên ngồi trong chính sảnh, nhìn Tô Cửu Khanh chỉ huy nhân mã mang một đống rương cột dây lụa hồng tiến vào, sắc mặt ông xanh mét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tử Nguyên vốn là người có tính tình cực tốt, hiện giờ nhìn thấy Tô Cửu Khanh lại chỉ nghĩ muốn động thủ đánh người.
“Tô Cửu Khanh, ngài đây là có ý gì?” Tống Tử Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhạc phụ đại nhân, đây là sính lễ của tiểu tế!” Tô Cửu Khanh cười ngâm ngâm nói, hiển nhiên là bộ dáng mặt dày.
“Ngài thứ nhất chưa nạp cát, thứ hai chưa thiếp canh, nữ nhi Tống gia ta há có thể nói gả liền gả?” Tống Tử Nguyên lạnh mặt nói, gân xanh trên trán đều lộ hết ra ngoài.
Tô Cửu Khanh nói: “Thời điểm không bình thường, việc làm ra cũng sẽ bất thường.”
Sắc mặt Tống Tử Nguyên vẫn không tốt.
“Đại quân sắp xuất phát, lần này xuất chinh, chậm thì hai năm, nhiều thì vô thời hạn. Nếu trước khi đi ta không thành thân với Ngọc Ly, ngược lại chỉ sợ sẽ không tốt đối với thanh danh của nàng. Tuy rằng chúng ta đều không để bụng những thứ này, nhưng ngày sau Tống gia nhất định là trụ cột vững vàng của triều đình, thỉnh nhạc phụ đại nhân suy nghĩ thật kỹ.”
Tống Tử Nguyên tức giận thiếu chút nữa ngất đi: “Ngài còn muốn thành thân?”
“Đúng vậy.” Tô Cửu Khanh nghiêm mặt nói.
“Qua loa như thế! Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Tống Tử Nguyên tức giận nói.
“Không qua loa.” Tô Cửu Khanh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vẻ mặt hiếm khi có chút chột dạ “Ta đã thuyết phục Thái Hậu, tiệc cưới sẽ làm trong cung, tất cả mọi thứ dùng trong hôn lễ đều do nội cung chuẩn bị.”
Thời điểm Tống Ngọc Ly đi vào thư phòng, đúng lúc nghe được câu này.
“Cái gì?” Nàng thất thanh hỏi.
Tô Cửu Khanh thấy nàng tới đây, quay đầu mỉm cười nói: “Sao thế?”
Tống Ngọc Ly trừng mắt nhìn hắn: “Huynh phát điên cái gì vậy? Ngụy Kinh Hồng cũng điên cùng huynh rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hiện giờ Ngụy Kinh Hồng còn dựa vào ta giúp nàng ta đẩy lùi Trần quốc, tất nhiên ta nói cái gì nàng ta cũng đều đáp ứng.” Tô Cửu Khanh cười nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Ngọc Ly khó mà chống đỡ được.
Tống Tử Nguyên cũng vậy, ông khe khẽ thở dài nói: “Thôi, vi phụ già rồi, những việc này, các ngươi tự mình thương nghị đi.”
Tống Tử Nguyên vừa đi, Tô Cửu Khanh liền đi đến bên người Tống Ngọc Ly ôm nàng vào trong ngực, hiếm khi dùng giọng điệu nịnh nọt nói: “Tóm lại phải có nghi thức chiếu cáo thiên hạ rằng nàng là người của ta, bằng không ta vừa đi chuyến này không biết sẽ đi bao nhiêu năm, vạn nhất nàng bỏ chạy cùng người khác thì làm sao bây giờ?”
Một điểm nữa chính là, Tô Cửu Khanh muốn nhấn mạnh địa vị của Tống Ngọc Ly trước mặt Ngụy Kinh Hồng.
Mấy ngày nay, hắn sử dụng không ít thủ đoạn lôi đình trong kinh thành, trên triều đình số người không phục hắn rất nhiều. Rốt cuộc hắn dựa vào quân đội người Nhung đánh trở lại kinh thành, có vài lão thần cổ hủ giận mà không dám nói gì.
Nhưng sau khi Tô Cửu Khanh đi rồi, những người này khó đảm bảo sẽ không trút giận xuống người bên cạnh hắn.
Tô Cửu Khanh kiên trì thành thân với Tống Ngọc Ly trước khi xuất chinh, hơn nữa còn kiêu ngạo tới mức vào trong hoàng cung tổ chức hôn lễ, cũng là vì muốn cho những lão thần đó biết, Tống Ngọc Ly là đầu quả tim trên người Tô Cửu Khanh hắn, nếu bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên phải suy xét đến hậu quả.
Bởi vì sự kiện đột nhiên nhảy ra này, công việc trong Tống gia cũng trở nên lu bù theo.
Hôn lễ ấn định vào ba ngày sau, cũng chính là hai ngày trước khi xuất chinh.
Tống gia phải chuẩn bị mấy thứ lụa hồng linh tinh, còn có của hồi môn cũng là vấn đề.
Vẫn là Ngụy Kinh Hồng suy nghĩ chu đáo, sính lễ của hồi môn đều từ kho của nàng ở trong hoàng cung và phủ công chúa lấy ra, lại cho người tách ra phân chia thành các rương, đưa tới Tống gia.
Hôn lễ của Tô Cửu Khanh và Tống Ngọc Ly, người bỏ tiền xuất lực làm chứng cho hôn lễ của hai người đều là Ngụy Kinh Hồng, nghĩ đến đây nàng thật sự có chút ưu thương.
Tóm lại, dù cho hôn sự này vội vội vàng vàng, nhưng ngày đại hôn đó, toàn bộ kinh thành lâu lắm rồi mới được náo nhiệt như vậy.
Trong kinh trải qua chiến sự, hơi thở suy sụp lúc ban đầu bỗng chốc trở thành hư không.
Ngày đại hôn, đội ngũ đón dâu kéo dài từ Tống gia đến hoàng cung, bá tánh vây xem náo nhiệt cũng chật ních đường phố.
Tống Ngọc Ly bái biệt phụ mẫu ở chính sảnh Tống gia. Sắc mặt Tống Tử Nguyên vẫn có chút khó coi, Tống phu nhân cũng là miễn cưỡng cười vui. Lúc trước bà vẫn luôn bị Tống Tử Nguyên nhốt trong từ đường, tới ngày thành thân của Tống Ngọc Ly mới được thả ra, sắc mặt bà hơi tái nhợt, vẻ mặt cũng có chút uể oải.
Tuy nhiên thời điểm Tống Ngọc Ly cúi đầu bái hạ, nói: “Nữ nhi bái biệt cha mẹ.” Tống Tử Nguyên và Tống phu nhân vẫn trộm đỏ hốc mắt.
Tống Tử Nguyên: “Ngày sau thường xuyên trở về thăm nhà.”
Tống Ngọc Ly cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Tống phu nhân vẫn cảm thấy qua loa, trong lòng thầm nghĩ Tô Cửu Khanh kia đối xử với Tống Ngọc Ly thật sự không tốt, cứ như vậy mà đưa người đi.
“Nếu Tô Cửu Khanh khi dễ con, cứ trở về nhà bất cứ lúc nào!” Tống phu nhân nói. Bà vẫn chưa biết chuyện Tô Cửu Khanh sắp phải xuất chinh.
Tống Ngọc Ly không khỏi buồn cười: “Vâng, con đã biết.”
Sau đó Tống Ngọc Ly xoay người ra cửa, Tống Lâm Phong đã sớm chờ ở ngoài, thấy nàng đi ra liền cong lưng xuống cõng Tống Ngọc Ly lên.
Tống Ngọc Ly có dáng người nhỏ nhắn uyển chuyển, mặc dù Tống Lâm Phong cao gầy, nhưng cõng nàng cũng chưa tới mức phải dốc hết sức lực.
Hắn vừa đi vừa khàn khàn nói: “Ngọc Ly, huynh biết mấy năm nay muội luôn phải bôn tẩu vì người trong nhà, nếu như nói muội không muốn rời khỏi nhà, chi bằng nói Tống gia không rời được muội. Ca ca không bằng muội, nhưng chuyện gánh vác Tống gia không phải trách nhiệm của muội , đã gả cho người rồi thì hãy yên ổn sinh hoạt, bên này mọi chuyện đã có ta, muội không cần lo lắng. Nếu ngày sau, Tô Cửu Khanh khi dễ muội, hoặc cuộc sống của muội không quá thuận lợi, muội nghĩ như thế nào thì hãy làm như thế. Cho dù là hòa li thì cửa lớn Tống gia cũng vĩnh viễn rộng mở đón muội trở về.”
Tống Ngọc Ly nở nụ cười.
Tống Lâm Phong từ nhỏ đã đến thư viện đọc sách, tình cảm giữa huynh muội có chút xa lạ, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra thì rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, trong lòng Tống Ngọc Ly biết Tống Lâm Phong thật sự suy nghĩ cho mình.
“Lời đại ca nói, muội muội nhớ kỹ.” Nàng dịu dàng nói.
Tống Lâm Phong cười cười, hốc mắt cũng đỏ theo.
Rời khỏi Tống gia, Tống Ngọc Ly ngồi lên kiệu hoa đi về phía hoàng cung.
Phía sau, thập lí hồng trang, 108 rương của hồi môn uốn lượn từ Tống gia đến trước cửa cung.
Bọn họ bái thiên địa trong cung, vị trí cao đường đương nhiên là Ngụy Kinh Hồng đảm nhiệm. Luận quân thần hiện giờ nàng cũng coi như quân, luận huyết mạch, nàng là tỷ tỷ của Tô Cửu Khanh.
Trong hôn lễ , Ngụy Kinh Hồng mặc lễ phục tối màu của Thái Hậu, ung dung cao quý nhìn Tô Cửu Khanh và Tống Ngọc Ly ở phía dưới.
Đại nội tổng quản phụ trách việc điều hành hôn lễ, văn võ bá quan đều là khách khứa. Sau khi bái lạy xong, Tống Ngọc Ly được cung nữ đưa tới thiên điện nghỉ ngơi.
Hiện giờ Tô Cửu Khanh là nhân vật chạm tay là bỏng, có người không quen nhìn hắn, tuy nhiên ngoài mặt vẫn vô cùng nhiệt tình, trong lòng lại âm thầm khó chịu.
Một ngày này, hắn không tránh khỏi việc được kính rượu.
Ngay cả Ngụy Kinh Hồng cũng nhịn không được gọi hắn tới trước mặt, hai người cụng chén rượu một hồi.
Ngụy Kinh Hồng ê ẩm nói: “Ngươi vừa lòng rồi chứ? Thành thân cũng tổ chức cho các ngươi rồi, hai ngày sau xuất chinh đi.”
Tô Cửu Khanh cười cười, hạ giọng nói: “Thái Hậu nương nương yên tâm, nhất định ta sẽ đuổi người Trần quốc ra khỏi lãnh thổ Đại Hạ, còn phải xem ngài muốn thu thập Chu Dịch An như thế nào.”
Ngụy Kinh Hồng nhẹ giọng thở dài, trong ánh mắt lại có sát ý chợt lóe qua: “Trên người không đầy đủ cũng không sao, đừng khiến hắn tắt thở là được.”
“Thần tuân chỉ.” Tô Cửu Khanh vừa cười nói, vừa chạm ly với Ngụy Kinh Hồng, hai người uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó đồng thời lộ ra một nụ cười ăn ý.
Ngày hôm đó, sau khi trời tối Tô Cửu Khanh mới đặt chân tới hỉ phòng.
Ngụy Kinh Hồng chọn tẩm cung của một sủng phi làm hỉ phòng cho hai người, một đêm này bọn họ sẽ ở lại hoàng cung.
Khi Tô Cửu Khanh trở lại, Tống Ngọc Ly đang an tĩnh ngồi trên giường, khăn voan trên đầu vẫn chưa được vén lên.
Bốn ma ma đứng ở bên cạnh, hướng dẫn hai người vén khăn voan, uống xong rượu hợp cẩn, lúc này mới lui xuống.
Đợi mọi người đi hết rồi, Tô Cửu Khanh mới kéo Tống Ngọc Ly ngã xuống giường.
“Dong dài, thật là phiền toái.” Tô Cửu Khanh cả giận “Còn không bằng thỉnh hai ba người bạn tốt tới uống rượu đến thống khoái mới thôi.”
Tống Ngọc Ly cười nói: “Đã thế vì sao huynh còn muốn làm chuyện này?”
Tô Cửu Khanh ôm bả vai nàng, mổ mổ trên trán, vừa giống như làm nũng lại giống như oán giận nói: “Còn không phải là vì nàng? Lúc đầu ta vốn định tùy tiện một chút, sau đó Ngụy Kinh Hồng lại nói nữ tử thế gian, làm gì có ai không muốn một hôn lễ long trọng, nếu không người khác sẽ chê cười, nói trượng phu của nàng không thương nàng.”
Tống Ngọc Ly bật cười: “Ta không phải người như thế.”
Tô Cửu Khanh cười nhạo: “Nàng ta đương nhiên là vì muốn thử ta. Cho nên ta liền nói, hiện giờ Tô gia không có ai, nếu muốn long trọng không bằng tổ chức hôn lễ trong cung đi, ngài chuẩn bị giúp ta, nghĩ đến ngài đã thành hôn hai lần rồi, tất nhiên có thể thu xếp ổn thỏa. Ngụy Kinh Hồng nghe xong lời này, mặt mày đều tái đi.”
Tống Ngọc Ly cười ha ha thành tiếng, nàng có thể tưởng tượng được biểu cảm của Ngụy Kinh Hồng lúc đó.
“Thế nào? Không khiến nàng thất vọng chứ?” Tô Cửu Khanh cười nói.
Tống Ngọc Ly gật đầu, thật lòng cười nói: “Cũng không tệ lắm.”
Tô Cửu Khanh nghe xong lời này, giống như được ủng hộ xoay người lại đè lên người Tống Ngọc Ly, hắn hôn lên trán nàng, nhẹ giọng nói: “Ngọc Ly, về sau nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của ta.”
Tống Ngọc Ly nhìn ánh mắt thâm tình của Tô Cửu Khanh, gật đầu, rồi sau đó có chút ngượng ngùng kêu một tiếng: “Phu quân?”
Đáy mắt Tô Cửu Khanh lập tức tối đi, hắn hung ác hôn lên môi Tống Ngọc Ly, nhanh chóng cởi bỏ đai lưng của nàng.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên, nhưng có lẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nến đỏ hỉ phục, chăn gối uyên ương hí thủy nên một đêm này Tô Cửu Khanh vô cùng hung tợn. Thẳng đến sau nửa đêm, Tống Ngọc Ly mới mềm mại dựa vào trong ngực hắn, để mặc hắn không biết mệt mỏi mà cày cấy.
“Đủ rồi Tô Cửu Khanh …… Thật sự…… Đủ rồi……” Tống Ngọc Ly nức nở.
Tô Cửu Khanh hôn lên trán Tống Ngọc Ly: “Ngày mai nàng không cần dậy sớm, tới, ngoan, nàng xoay người lại đi.”
Tống Ngọc Ly cuộn tròn, nói gì cũng không chịu động đậy.
“Ta không…… A…… huynh……”
Hai người triền miên cả đêm.
Tới khi chân trời tảng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bời vì ngày hôm sau sẽ xuất chinh, cho nên ngày thứ nhất sau khi Tống Ngọc Ly và Tô Cửu Khanh thành thân vẫn ở lại hoàng cung.
Kỳ thật cả ngày bọn họ đều không bước chân ra khỏi cửa phòng.
Buổi chiều Tống Ngọc Ly đứng dậy, uể oải tắm rửa, Tô Cửu Khanh sai người đưa thức ăn lên.
Hai người ăn xong không bao lâu, Tô Cửu Khanh lại bế Tống Ngọc Ly trở về giường.
Ngay sau đó, trong phòng lại truyền ra động tĩnh ám muội.
Nam tử tràn đầy tinh lực, hai đêm liên tục như vậy, tới khi trời tảng sáng rốt cuộc Tô Cửu Khanh mới buông tha cho Tống Ngọc Ly, hắn vén lọn tóc ướt mồ hôi trên trán nàng ra sau tai, đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Tống Ngọc Ly mơ màng dựa vào trong ngực Tô Cửu Khanh, cả người bủn rủn, phần eo phía dưới như không còn là của mình.
“Ta phải đi rồi.” Tô Cửu Khanh nói, trong thanh âm vẫn có chút tủi thân.
Tống Ngọc Ly dần dần phục hồi tinh thần, nhìn về phía hắn.
“Ta để Cố Yên và tâm phúc của ta lại cho nàng, mọi chuyện phải cẩn thận, nếu thấy tình thế không đúng lập tức đến Lợi Châu.” Tô Cửu Khanh nói.
“Huynh yên tâm, ta sẽ không có việc gì.” Tống Ngọc Ly nở nụ cười “Huynh nhớ bảo trọng.”
Tô Cửu Khanh ôm Tống Ngọc Ly, cười khẽ gật đầu: “Ngủ một lát đi, thời điểm xuất phát ta gọi nàng.”
Tống Ngọc Ly gật đầu, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà một giấc ngủ này nàng ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, thời điểm nàng mở mắt ra, đại quân đã xuất phát từ lâu.
Trong phòng im ắng tràn ngập hơi thở của Tô Cửu Khanh.
Tống Ngọc Ly ngơ ngác nhìn đỉnh màn, khe khẽ thở dài.