Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Tống Ngọc Ly mở to mắt, trước mắt một mảng tối đen, lát sau nàng mới ý thức được trước mắt mình bị bịt một miếng vải đen, đôi tay cũng bị trói ra sau.
Phía sau gáy hơi đau khiến nàng không khỏi nhíu mày.
Nàng bị Tống Vũ Đồng bắt làm con tin, Cố Yên ném chuột sợ vỡ đồ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong ba năm qua, dường như Tống Vũ Đồng từng trải qua một số đợt huấn luyện, cổ tay có vài phần sức lực, nhanh chóng khống chế được nàng rút lui vào trong rừng.
Bên trong rừng có một đám người đang đợi tiếp ứng, bọn họ vừa nhìn thấy Tống Ngọc Ly lập tức đánh ngất nàng.
Lúc này, nàng bị bịt mắt trói tay ném lên xe ngựa, chòng chành di chuyển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly lấy lại bình tĩnh, thanh âm nghẹn ngào mở miệng: “Tống Vũ Đồng? Tống Vũ Đồng?”
Không lâu sau, xe ngựa ngừng lại.
Tống Ngọc Ly cảm nhận được có người lên xe.
“Tống Vũ Đồng, là muội sao?”
Một lát sau giọng nói không kiên nhẫn của Tống Vũ Đồng mới vang lên: “Chuyện gì?”
“Ta muốn uống nước.” Tống Ngọc Ly thần sắc bình tĩnh nói “Còn có, kéo bịt mắt xuống, ta không muốn đeo.”
Tống Vũ Đồng dường như ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới phát ra một tiếng cười nhạo: “Tống Ngọc Ly, tỷ cho rằng hiện tại tỷ vẫn là Tống đại tiểu thư, phu nhân của Tô Cửu Khanh điều kiện vô hạn sao? Hiện tại tỷ là tù nhân của ta, tỷ có hiểu hay không.”
“Đương nhiên ta biết.” Tống Ngọc Ly cong cong khóe miệng “ Hơn nữa ta còn biết, hiện giờ ta là tù nhân quý giá nhất. Vũ Đồng, muội không dám giết ta, càng không thể làm ta bị thương, nếu không các người không áp chế nổi Tô Cửu Khanh.”
Tống Vũ Đồng trầm mặc hồi lâu, sau đó duỗi tay cởi bỏ khăn vải trên mắt Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly đợi vài phút thích ứng với ánh sáng rồi mới dần dần mở to mắt.
Lúc này, quả nhiên bọn họ đang ở trên một chiếc xe ngựa, xe ngựa chạy nhanh như bay, bên ngoài xe lộn xộn rất nhiều tiếng vó ngựa, có lẽ đội nhân mã hộ tống nàng cũng không ít.
Tống Vũ Đồng mặc một thân quần áo ngắn, tóc buộc cao, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
“Sau khi muội bị bắt đi vẫn chưa từng rời khỏi Đại Hạ phải không?” Tống Ngọc Ly nhìn muội muội “Văn gia giữ muội lại là muốn muội trở thành một con át chủ bài.”
Tống Vũ Đồng cười nhạo: “Hiện giờ tỷ biết những chuyện này thì có ích lợi gì đâu?”
Tống Ngọc Ly thần sắc bình tĩnh nhìn Tống Vũ Đồng, nàng không khóc không chất vấn mà chỉ bình tĩnh nhìn Tống vũ đồng, ánh mắt trong suốt mang theo chút thương hại cùng bất đắc dĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Vũ Đồng không thích ánh mắt này của Tống Ngọc Ly, nàng ta có chút bực bội nói: “Tỷ không cần nhìn ta như vậy, càng không cần giả bộ làm tỷ tỷ tốt. Tỷ và cha mẹ đều là những người ích kỷ chỉ biết lo cho mình mà thôi!”
Nàng ta trừng mắt nhìn Tống Ngọc Ly, lạnh giọng cười nói: “Tỷ - Tống Ngọc Ly từng ngăn cơn sóng dữ cứu Tống gia, nhưng lại vì Tô Cửu Khanh mà thanh danh, gia tộc cái gì cũng từ bỏ, tỷ đúng là dũng cảm, thật lợi hại! Nhưng tỷ có nghĩ tới ta không? Có một tỷ tỷ bỏ trốn cùng tội thần, tỷ muốn ta thành thân như thế nào? Còn ai dám tới làm mai cho ta? Tỷ bảo mẹ phải ngẩng đầu như thế nào giữa các thế gia đại tộc trong kinh thành?”
“Nhưng mà Vũ Đồng, nếu không có Tô Cửu Khanh, Tống gia đã sớm cửa nát nhà tan.” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói “Sự an ổn của Tống gia khi đó, địa vị thậm chí là tính mạng, tất cả đều là Tô Cửu Khanh cho chúng ta. Ân nhân gặp nạn, chẳng lẽ Tống gia có thể thấy chết mà không cứu sao?”
“Cưỡng từ đoạt lí!” Tống Vũ Đồng the thé hét lên, giọng nói nàng ta cũng trở nên vặn vẹo “Tỷ căn bản chỉ lo cho một mình tỷ!”
Cả người nàng ta gần như run rẩy, trong hốc mắt cũng lấp lánh ánh nước.
“Tỷ đi rồi, cha bị nhốt vào thiên lao, mẹ không thể trông cậy vào ai liền kéo ta tới Văn gia nói điều kiện, muốn ngày sau gả ta cho tên Văn Phi Liên kia!”
Tống Ngọc Ly nhíu mày nói: “Mẹ xác thật là người yếu đuối, nhưng bởi vì vậy mà muội muốn trả thù chính thân nhân của mình sao? Vũ Đồng, đây không phải là ân oán của hai nhà, hiện giờ Văn gia đầu quân cho Trần quốc, muội như vậy gọi là phản quốc!”
Tống Vũ Đồng cao giọng hét lên: “Đại Hạ đã làm được chuyện gì khiến Tống gia ta không thất vọng chưa? Cái gì mà trung quân ái quốc, tất cả đều là chó má!”
Nàng ta gần như điên cuồng, duỗi tay đè lại bả vai Tống Ngọc Ly, lạnh lùng nói: “Văn Phi Trác đã đồng ý với ta, chỉ cần ta bắt cóc tỷ ép Tô Cửu Khanh lui binh, hắn sẽ giúp ta tiến cung làm sủng phi của hoàng đế Trần quốc, đến lúc đó ta mới có thể chân chính trải qua cuộc sống an ổn.”
Tống Vũ Đồng nói đến đây, nở nụ cười: “Thứ duy nhất mà mẹ cho ta, ước chừng chỉ là diện mạo xinh đẹp này, tóm lại ta chắc chắn sẽ lợi dụng thật tốt.”
Tống Ngọc Ly nhìn thần sắc Tống Vũ Đồng nghiêm túc lại có chút ấu trĩ, trong lòng nàng không khỏi có chút bi ai.
Những thăng trầm của Tống gia mấy năm nay chung quy vẫn để lại bóng ma trong trái tim non nớt của Tống Vũ Đồng. Tống Ngọc Ly đột nhiên nhớ tới ánh mắt bàng hoàng vô thố của Tống Vũ Đồng nho nhỏ vào năm Tống Tử Nguyên xảy ra chuyện. Nỗi bi ai bất hạnh này khiến trong khoảng thời gian ngắn nàng không có cách nào nổi giận với người muội muội trước mắt.
“Muội cho rằng, một người Đại Hạ chạy tới Trần quốc làm phi tử, thật sự sẽ được coi trọng sao?” Tống Ngọc Ly hạ giọng hỏi “Vũ Đồng, không cần tiếp tục sai lầm nữa, trên đời này người muội có có thể dựa vào nhất vẫn là người nhà.”
Tống Vũ Đồng cười lạnh một tiếng, không nói chuyện mà xốc màn xe lên đi ra ngồi trên càng xe, cất cao giọng nói: “Đi nhanh lên!”
Tống Ngọc Ly không nói gì, trong lòng tính toán tình cảnh hiện tại của mình.
Hiện giờ chắc chắn nàng vẫn còn trong lãnh thổ Đại Hạ, Tống Vũ Đồng lên đường vội vàng như vậy là bởi vì sợ truy binh Đại Hạ đuổi theo.
Nếu Ngụy Kinh Hồng nhận được tin tức, tất nhiên sẽ tìm cách ngăn chặn đám người này lại bằng bất cứ giá nào, cho dù phải giết Tống Ngọc Ly, cũng tuyệt đối không thể để nàng rời khỏi biên giới.
Trong lòng Tống Ngọc Ly rõ ràng, nếu vẫn đang ở trên đất Đại Hạ, nàng tùy tiện bỏ trốn, chỉ sợ còn nguy hiểm hơn so với ở Trần quốc. Vì vậy nàng trầm mặc không nói gì, tùy ý để những người này đưa nàng rời đi.
Vào ngày thứ ba Tống Ngọc Ly bị bắt cóc, Tô Cửu Khanh nhận được tin tức.
Lúc đó hắn đang vây khốn Giang thành, Cố Yên gửi bồ câu đưa thư tới, không hiểu sao trái tim hắn lại đập nhanh một cách lợi hại. Sau khi mở thư ra sắc mặt Tô Cửu Khanh dần dần trở nên khó coi.
Ngoại ô Giang thành, dòng nước chảy xiết, đại quân của Tô Cửu Khanh hạ trại ven sông, hắn lạnh lùng nhìn nội dung bức thư, hạ lệnh cho phó tướng: “Truyền lệnh cho tất cả ảnh vệ đi dọc theo đường thủy, nhất định phải tìm thấy người!”

Mà bên kia, Trần quốc cũng nhận được tin tức, Văn Phi Trác phái sứ giả tới hoà đàm.
Tô Cửu Khanh nhìn thấy mấy người đắc ý dạt dào bên trong doanh trướng.
“Tô tướng quân, có lẽ ngài cũng nhận được tin tức rồi. Phu nhân của ngài hiện giờ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ngài nên sớm ra quyết định mới phải.”
Tô Cửu Khanh lạnh mặt nhìn gương mặt tươi cười của quan văn kia, hắn chậm rãi gợi lên một nụ cười âm lãnh, nụ cười mang theo sát khí lành lạnh giống như Diêm Vương bước từ địa ngục ra ngoài.
Quan viên Trần quốc nhìn nụ cười này, hắn ta nhịn không được lạnh cả người, miễn cưỡng cười gượng gạo.
“Đại nhân……”
Tô Cửu Khanh gằn từng chữ một nói: “Nếu Tống Ngọc Ly mất một sợi tóc, ta sẽ bắt một người Trần quốc các ngươi tới chôn cùng, nếu Tống Ngọc Ly mất một giọt máu, ta sẽ bắt một trăm người các ngươi tới chôn cùng, nếu nàng…… Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện.” Nói đến đây, Tô Cửu Khanh dừng một chút, hắn chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, kề lên cần cổ quan viên nọ.
“Nếu nàng xảy ra chuyện, ta sẽ treo đầu của tất cả các ngươi treo trên cổng thành Giang thành.” Trên người Tô Cửu Khanh tràn ngập sát khí, tựa như ngay lập tức sẽ chém bay đầu sứ giả.
Quan viên kia nhìn Tô Cửu Khanh trước mắt, cẳng chân nhịn không được mà run rẩy, hắn ta lui về phía sau một bước, té ngã lộn nhào.
Đột nhiên giữa tay áo Tô Cửu Khanh hiện lên ánh sáng sắc lạnh.
Hai tai của quan viên nọ rơi xuống mặt đất.
Ngay lập tức, hắn ta mặt đầy máu tươi, kêu thảm thiết một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, thân dưới ướt đẫm.
Phó tướng của Tô Cửu Khanh lộ ra một nụ cười khinh miệt, cho người kéo hắn ta đi xuống.
Nửa canh giờ sau, Văn Phi Trác nhìn thấy sứ giả đầu bọc băng vải, cả người run rẩy trở lại.
“Hắn chỉ nói như vậy? Không hề có ý tứ bàn điều kiện với chúng ta?” Văn Phi Trác như có điều suy tư.
“Đúng vậy.” Sứ giả kia gật đầu.
Văn Phi Trác nhất thời chần chừ, không nói nửa chữ.
Mà lúc này, Tống Ngọc Ly đã bị đám người Tống Vũ Đồng đưa tới bờ sông.
Nước sông vỗ đinh tai nhức óc, mạnh mẽ như tiếng rống giận dữ của một con thú lớn. Tống Vũ Đồng nhìn thần sắc thất thần của Tống Ngọc Ly, cười lạnh một tiếng: “Không cần nhìn, ta sẽ không để tỷ có cơ hội đào tẩu đâu.”
Tống Ngọc Ly cười cười: “Muội nhìn ta có ý tứ đào tẩu sao?”
Đám người đi dọc theo bờ sông, nước sông dần dần ôn hòa lại, không lâu sau trước mắt xuất hiện một bến đò.

Nơi đó có một con thuyền nhỏ đã chờ từ sớm.
“Qua bờ sông bên kia là địa bàn Trần quốc, ta đưa tỷ đi gặp Văn Phi Trác.” Tống Vũ Đồng nói.
“Hiện giờ Văn Phi Trác và Tô Cửu Khanh đang giằng co tại Giang thành, ta vừa đến chắc chắn hắn sẽ xách ta lên cổng thành, ép Tô Cửu Khanh lui binh. Chỉ sợ chuyến này ta đi sẽ phải đổ máu, muội muội nhớ thay ta nhặt xác.” Tống Ngọc Ly thoải mái cười nói “Dù sao tỷ tỷ ta cũng là đá kê chân trên con đường vinh hoa phú quý của muội muội mà.”
Cả người Tống Vũ Đồng run lên, có chút ngạc nhiên nhìn Tống Ngọc Ly, không lên tiếng áp giải nàng lên thuyền.
Nước sông cuồn cuộn, Tống Vũ Đồng lôi kéo Tống Ngọc Ly lên thuyền, đôi tay nàng vẫn bị trói sau lưng, nàng ngồi yên lặng nhìn phong cảnh bên bờ sông.
Thuyền nhỏ lướt nhanh trên mặt sông, dần dần đi về phía dòng chảy dịu dàng chậm rãi.
Tống Ngọc Ly khẽ thở dài: “Vũ Đồng, ngày sau muội nhớ phải bảo trọng.”
Rồi sau đó, không đợi Tống Vũ Đồng phục hồi tinh thần, Tống Ngọc Ly ngả người ra sau, thả người xuống dòng nước Trường Giang cuồn cuộn.
“Tỷ tỷ?” Trên thuyền truyền đến thanh âm hoảng sợ của Tống Vũ Đồng, mà Tống Ngọc Ly đã sớm không còn nhìn thấy bóng dáng.
Tống Ngọc Ly biết bơi, trong một đường này nàng đã lặng lẽ ma sát cắt đứt dây thừng trói cổ tay từ lâu, thuận tiện đào tẩu bất cứ lúc nào thích hợp.
Đời trước, Tô Cửu Khanh từng nói qua, những người trong Hoàng Thành Tư có một loại độc, con người ăn vào chẳng những bị tử vong, mà thân thể còn nhanh chóng bị lở loét, thối rữa.
Nàng không thể bị bắt giữ, thậm chí ngay cả thi thể cũng không thể rơi vào trong tay người khác.
Nước sông cuồn cuộn chảy xiết, Tống Ngọc Ly uống mấy ngụm nước sông mới miễn cưỡng ổn định thân thể, nàng liều mạng bơi về phía bờ sông, nhanh chóng lên bờ.
Cả người nàng ướt đẫm, chậm rãi bò lên bờ sông, chạy thẳng về nơi chiến sự căng thẳng nhất.
Mà lúc này Tô Cửu Khanh đang điên cuồng tấn công Giang thành.
Tống Ngọc Ly bị bắt đã ba ngày, Tô Cửu Khanh một lòng muốn chiếm lấy Giang thành, bắt sống Văn Phi Trác để lấy vốn đàm phán điều kiện với Văn gia.
Tô Cửu Khanh hạ lệnh tấn công vũ lực, ngay cả dầu hỏa cũng đổ toàn bộ xuống sông.
Văn Phi Trác không ngờ bắt cóc Tống Ngọc Ly chẳng những không thể khiến Tô Cửu Khanh thu liễm, ngược lại càng kích thích hắn phát điên hoàn toàn.
Ba ngày liên tiếp không ngủ nghỉ chống đỡ từng đợt công thành, Văn Phi Trác mỏi mệt không thôi. Mà lúc này, tin tức Tống Ngọc Ly chạy trốn mới được truyền về.
“Những người còn lại vẫn đang tìm kiếm ven sông.” Thuộc hạ báo cáo.
Văn Phi Trác cắn răng: “Nói cho bọn họ, không bắt sống được thì phải đưa thi thể về!”
“Tuân lệnh !”
Tống Ngọc Ly nhìn thi thể xuôi theo dòng nước sông, một người tiếp một người, có người mặc quân phục Trần quốc , có người mặc quân phục Đại Hạ, phần lớn thi thể đều không còn nguyên vẹn, một mảnh máu thịt mơ hồ tản ra mùi khét lẹt.
Nàng quan sát một lát, sau đó lập tức quay đầu tiếp tục đi về phía thượng nguồn.
Hai phe đang chiến đấu, Tống Ngọc Ly cần phải nhanh chóng trở lại bên người Tô Cửu Khanh.

Mặc dù chỉ là cảm giác, nhưng Tống Ngọc Ly cảm thấy, dường như người Văn gia đang theo sát phía sau nàng.
Núi rừng phương nam nhiều muỗi, xiêm y của Tống Ngọc Ly đã sớm rách lỗ chỗ, những mảng da thịt lộ ra ngoài bị côn trùng đốt, bị cỏ cây sắc bén cắt qua, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Phía sau truyền đến tiếng vũ khí sắc bén xẹt qua không trung, Tống Ngọc Ly theo bản năng nằm sấp xuống, một mũi tên cắm lên thân cây trước mặt nàng.
Nàng bò dậy từ trên mặt đất, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại, chỉ biết điên cuồng chạy lung tung trong rừng.
Phía sau, tiếng bước chân sột soạt cùng tiếng kéo dây cung truyền đến hết đợt này đến đợt khác, các loại ám khí mũi tên xuyên qua không trung truy đuổi nàng.
“Mau đuổi theo, Văn đại nhân nói, bất luận chết sống!”
Bóng cây vù vù lướt qua khóe mắt, mùi thuốc súng cùng mùi máu tanh truyền đến, Tống Ngọc Ly biết nàng sắp tới nơi rồi, mà hiển nhiên thủ hạ của Văn Phi Trác cũng phát hiện ra điểm này.
Bọn họ càng trở nên điên cuồng hơn, ám khí không ngừng bay về phía trọng yếu trên người Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly có thể cảm nhận được khoảng cách giữa mình và bọn họ càng ngày càng gần.
Cuối cùng, cẳng chân nàng bị trúng một mũi tên, nàng thét lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.
Tống Ngọc Ly thở hổn hển, chỗ mắt cá chân truyền đến cảm giác đau thấu tim, mặt cỏ dưới chân nàng nhanh chóng bị bao phủ bởi màu đỏ tươi của máu.
Đám người phía sau chậm rãi tiến lên, kẻ dẫn đầu cười lạnh một tiếng: “Con mẹ nó, chạy khá lắm.”
Đám người đồng loạt cười vang.
“Nếu ngươi tiếp tục chạy, chúng ta chỉ có thể biến ngươi thành một cổ thi thể, đến lúc đó kéo lên tường thành, cưỡng hiếp thi thể ngươi trước mặt hai quân, để ta xem Tô Cửu Khanh có nhận thua hay không.” Hắn hung hăng uy hiếp, khom lưng muốn kéo Tống Ngọc Ly dậy. Ngay lúc đó, máu tươi từ cổ hắn đột nhiên phun tung toé khắp người Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly ngẩn người, chỉ thấy mấy hắc y nhân từ phía sau lưng nàng vọt lại đây, tiêu diệt sạch sẽ đám truy binh đó như đang chém dưa xắt rau, người dẫn đầu đúng là Tô Cửu Khanh.
Sắc mặt hắn xanh mét, như mới đi từ trong địa ngục ra ngoài, khi giết người chẳng những chặt bỏ đầu mà còn chém rớt tứ chi những người này. Toàn thân hắn đầy máu tươi, bội kiếm trong tay càng ngày càng linh hoạt.
Rồi sau đó, Tô Cửu Khanh mới chậm rãi đi đến trước mặt Tống Ngọc Ly.
Hắn cúi người ôm nàng vào trong ngực.
Lúc này Tống Ngọc Ly cảm giác được toàn thân hắn đều đang phát run.
Nàng không khỏi nở nụ cười.
“Tô Cửu Khanh, đừng sợ.”
Vừa dứt lời, nàng nhắm mắt lại, yên tâm thoải mái hôn mê bất tỉnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận