Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Bởi vì những khúc chiết quanh co này nên hành trình của Tô Cửu Khanh nhanh chóng kết thúc, đoàn người gần như ngựa không ngừng vó chạy về Lợi Châu.
Vương phi có thai, Tô Cửu Khanh triệu tập toàn bộ đại phu ở phía bắc Đại Hạ, dù cho mỗi người đều nói Tống Ngọc Ly trẻ tuổi, cơ địa tốt, ngoại trừ phản ứng thai nghén hơi nghiêm trọng một chút thì không có trở ngại gì.
Nhưng mà Tô Cửu Khanh nhìn bộ dáng cả ngày uể oải của Tống Ngọc Ly, hắn vô cùng hoài nghi hỏi đại phu: “Luôn ăn không ngon, điều này cũng không quan trọng sao?”
“Này…… Nữ tử có thai đều như thế?”
“Sắc mặt đều khó coi như thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nữ tử có thai đều như thế.”
“Còn không ngửi được mùi tanh, huân hương trên xiêm y cũng không thể ngửi?”
“Nữ tử có thai đều như thế.”
Lão đại phu là danh y Lợi Châu, nói chuyện ngay thẳng, không quá uyển chuyển, Tô Cửu Khanh nghe xong, sắc mặt càng thêm khó nhìn.
Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ kéo tay áo hắn: “Làm khó đại phu làm gì?”
Tô Cửu Khanh còn chưa hỏi đủ, trong lòng vẫn cảm thấy không ổn, tuy nhiên Tống Ngọc Ly một lần nữa ra hiệu bằng mắt, hắn đành phải thả đại phu đi.
“Nữ tử có thai, về cơ bản đều không quá dễ chịu, chuyện này cũng không có gì kỳ quái.” Tống Ngọc Ly hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại khiến Tô Cửu Khanh hãi hùng khiếp vía vài lần.
Hắn ra lệnh cưỡng chế nàng không cho phép ra khỏi phủ, không được cưỡi ngựa……
Mấy tháng đầu thai kỳ, bên ngoài lạnh lẽo trơn trượt, ở trong phủ cũng không sao. Tới đầu mùa xuân, thời tiết ấm áp, Tống Ngọc Ly nhịn không được muốn ra ngoài.
Mùa xuân ở Lợi Châu tới chậm, thẳng đến tháng 5 người ta mới nhìn thấy hoa cỏ ở vùng phía bắc hoang vu.
Tống Ngọc Ly tâm tư ngứa ngáy khó nhịn, thừa dịp Tô Cửu Khanh ra cửa giải quyết công vụ, nàng thật vất vả mới dụ dỗ được Tước nhi đưa nàng ra ngoài ngắm cảnh.
Vừa mới ra khỏi cổng thành, xe ngựa của Tống Ngọc Ly đã bị Tô Cửu Khanh dẫn người chặn lại.
Tô Cửu Khanh hùng hổ, mười mấy ảnh vệ phía sau hắn tất cả đều cưỡi tuấn mã, bên hông đeo đao.
“Vương phi muốn đi đâu? Các ngươi định làm bậy theo nàng sao?” Tô Cửu Khanh lạnh giọng hỏi “Nếu có sơ xuất gì, các ngươi có mạng đền không!”
Tước nhi tuổi nhỏ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vương phi, chúng ta trở về đi.” Tước nhi khóc lóc nhìn về phía xe ngựa.
Tống Ngọc Ly xốc màn xe lên, nhìn chằm chằm Tô Cửu Khanh, hai người không ai nhường ai, hồi lâu sau nàng mới cười lạnh một tiếng: “Thôi, Vương gia là lớn nhất.”
Nàng vô cùng bực mình.
Kiếp trước Tô Cửu Khanh nói một không hai, phong cách làm việc bá đạo khiến không ít người không phục từ trong tâm.
Tống Ngọc Ly đã sớm hiểu rõ tính tình hắn, tuy nhiên đời này, Tô Cửu Khanh dịu dàng hoà nhã, nàng vẫn luôn cảm thấy tính tình người này không giống với đời trước.
Nhưng lúc này, hắn lại không giữ mặt mũi cho nàng.
Ngay cả nha hoàn cũng bị dọa khóc, người Vương phi như nàng ở trong cái vương phủ này còn có địa vị gì?
Bởi vì có thai, tâm tư Tống Ngọc Ly vốn mẫn cảm hơn trước rất nhiều. Một đường trở về vương phủ, Tống Ngọc Ly không khỏi càng ngày càng hỗn loạn, một lát thì nhớ tới những tủi nhục mình phải chịu ở Tô gia trong kiếp trước, một lát lại nghĩ đến bộ dáng ngang ngược bá đạo của Tô Cửu Khanh lúc vừa rồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, tâm tư bị đè nén.
Từ trên xe ngựa xuống dưới, Tống Ngọc Ly thở phì phò đi vào vương phủ, một đường sải rộng bước chân, Tước nhi phải chạy bước nhỏ phía sau mới theo kịp.
Đoán chừng Tô Cửu Khanh biết nàng nổi nóng, chỉ buồn bực không hé răng đi theo phía sau nàng.
Hai người một trước một sau vào phòng, Tống Ngọc Ly tức giận dựa vào đệm mềm xem thoại bản.
Tô Cửu Khanh vẫy tay cho bọn hạ nhân lui xuống, tiến lên một bước lấy sách trong tay nàng, dịu dàng nói: “Hiện giờ thai vị của nàng chưa ổn định, sao có thể ngồi xe ngựa xóc nảy mệt nhọc?”
Tống Ngọc Ly trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Hiện giờ Vương gia đổi nghề làm đại phu rồi sao, tất cả đại phu trong thành Lợi Châu bắt mạch cho ta đều nói ta trẻ tuổi, thân mình khoẻ mạnh, hoàn toàn có thể hoạt động bình thường.”
Tô Cửu Khanh thấy Tống Ngọc Ly thật sự tức giận, biết nàng bị đè nén, không khỏi có chút mềm lòng.
“Đợi thai ổn định, ta sẽ tự mình đưa nàng ra ngoài giải sầu được không?” Tô Cửu Khanh hiếm khi kiên nhẫn.
Tống Ngọc Ly nâng mí mắt liếc hắn: “Thật không?”
“Tất nhiên là thật.”
Nhưng mà chân trước Tô Cửu Khanh vừa đáp ứng Tống Ngọc Ly, sau lưng người Nhung  liền truyền tin tới nói Tất Lặc Cách bệnh nặng, các bộ tộc đang chuẩn bị ngo ngoe rục rịch.
Hắn không thể không tự mình dẫn binh đi tọa trấn, chuyến này vừa đi liền đi một mạch hai tháng.
Thời điểm hắn trở lại Lợi Châu, bụng Tống Ngọc Ly đã hiện rõ, toàn thân mượt mà hơn không ít, cảm giác thèm ăn cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Có điều tính tình cũng lớn hơn không ít.
Tước nhi nhìn Tô Cửu Khanh, rụt rè nói: “Vương phi nói, Vương gia không tuân thủ hứa hẹn, hôm nay không cho ngài vào phòng ngủ, bảo ngài đến thư phòng.”
Tô Cửu Khanh ngẩn người, không khỏi cười nói: “Được, tuân lệnh Vương phi.”
Hai tháng không gặp, trong lòng Tống Ngọc Ly sao có thể không nhung nhớ, nàng chỉ thuận miệng nói một câu trong lúc tức giận, thế nhưng Tước nhi tuổi còn nhỏ lại coi đó là sự thật mà chấp hành, ngược lại khiến Tống Ngọc Ly không có cách nào xuống đài.
Cũng may Tô Cửu Khanh biết tính tình nàng, vừa mới tắt nến đã vội vàng bội ước mò vào phòng Tống Ngọc Ly.
Thoạt nhìn thân hình nàng mượt mà hơn hai tháng trước không ít, bụng cũng lộ rõ ràng.
Tống Ngọc Ly nghe thấy tiếng bước chân liền mở to mắt, không hề cảm thấy bất ngờ, nhìn Tô Cửu Khanh: “Còn biết trở về.”
Tô Cửu Khanh cười cúi người, duỗi tay đặt trên bụng Tống Ngọc Ly: “Tất nhiên phải trở về, kiều thê ấu tử, ta sao có thể không nhớ.”
Hắn vừa dứt lời liền cảm thấy trong bụng Tống Ngọc Ly đột nhiên truyền đến cảm giác là lạ, Tô Cửu Khanh kinh ngạc khi nhận ra trong bụng Tống Ngọc Ly hình như có thứ gì đó đẩy tay hắn.
“Con đang động?” Tô Cửu Khanh không thể tin hỏi.
Trấn Bắc vương Đại Hạ, đánh Đông dẹp Bắc, thủ đoạn tàn nhẫn giống như Diêm Vương, nhưng lúc này hắn ngồi trước mặt Tống Ngọc Ly, thật cẩn thận nhìn phần bụng phồng lên của nàng giống như đang đối xử với trân bảo trên thế gian, bộ dáng chân tay luống cuống.
“Con động?” Tô Cửu Khanh hỏi lại.
Tống Ngọc Ly hiếm khi thấy Tô Cửu Khanh thất thố như thế, không khỏi nở nụ cười: “Chuyện này chẳng có gì kỳ lạ.”
Tô Cửu Khanh tựa như tìm được món đồ chơi mới, hắn dán lỗ tai lên bụng Tống Ngọc Ly, cảm thụ được động tác của đứa nhỏ.
“Ta cảm thấy con đang đá ta.” Tô Cửu Khanh khẳng định nói.
“Tất nhiên là phải đá người khi dễ mẫu thân nó.” Tống Ngọc Ly cười nói.
Tô Cửu Khanh mỉm cười vô lại xoay người lên giường, ôm Tống Ngọc Ly vào trong ngực, hôn lên trán nàng: “Ngày mai ta sắp xếp một chút, đưa nàng ra ngoài giải sầu được không?”
Tống Ngọc Ly gật đầu: “Ừm, ý kiến này cũng không tệ lắm.”
Tô Cửu Khanh từ trước đến nay nói là làm, hắn nhanh chóng thu thập thỏa đáng, dẫn theo một đoàn người ngựa, xuất phát đi về phía ngoại thành Lợi Châu.
Hiện giờ đang là mùa hè, ngay cả ở Lợi Châu cũng có chút khô nóng. Vào mùa hoa nở, ngoại thành Lợi Châu hoa nở khắp núi đồi, đủ mọi màu sắc, tuy sắp xếp hỗn độn nhưng lại cho người ta cảm giác hòa mình với nhiên thiên.
Tô Cửu Khanh đưa Tống Ngọc Ly đi du ngoạn dọc theo bờ suối, chuyến này chơi tận hứng thẳng tới khi màn đêm buông xuống.
Thời điểm trở về, Tống Ngọc Ly dựa vào bả vai Tô Cửu Khanh mơ màng sắp ngủ.
“Chơi vui vẻ chứ?”
Tống Ngọc Ly gật đầu, tóc mai có chút hỗn độn xõa xuống hai bên thái dương.
Tô Cửu Khanh giúp nàng thu thập thỏa đáng, duỗi tay kéo màn xe ra.
Bên trong màn đêm, từ xa xa có thể nhìn thấy thành Lợi Châu đèn đuốc sáng trưng, mà bầu trời đầy sao phía trên, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau cùng thành Lợi Châu, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
“Tống Ngọc Ly, nàng xem.” Tô Cửu Khanh cười nói.
Tống Ngọc Ly đang nửa tỉnh nửa mơ mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy cảnh sắc này cũng thanh tỉnh hơn một chút.
“Thật đẹp.” Nàng bật thốt.
Tô Cửu Khanh quay đầu nhìn thấy thần sắc hứng thú bừng bừng của Tống Ngọc Ly, hắn lại cảm thấy bầu trời đầy sao bên ngoài kia cũng không bì nổi ánh sáng trong mắt nàng.
“Đúng vậy, thật đẹp.” Tô Cửu Khanh gật đầu nói.
Gần tới ngày dự sinh của Tống Ngọc Ly, Tô Cửu Khanh sắp xếp thỏa đáng tất cả công vụ. Tất Lặc Cách tuổi tác càng lớn, không ít bộ tộc người Nhung đã thoát ly khỏi sự khống chế của ông.
Đám người đó kiêng kị Tô Cửu Khanh, đúng lúc gặp phải thời kỳ mấu chốt của Tống Ngọc Ly, một số người ngo ngoe rục rịch, có người càng to gan lớn mật, dám phái thích khách tiến vào thành Lợi Châu hành thích.
Tô Cửu Khanh giận dữ, chọn mấy bộ lạc lại dẫn theo nhân mã giết không ít người mới khiến những kẻ không biết trời cao đất dày trên thảo nguyên đó kinh sợ.
Sau khi đổ máu, mỗi người đều biết Trấn Bắc vương phi là đầu quả tim trên người Trấn Bắc vương, không còn ai dám lỗ mãng hành động nữa.
Tin tức Tống Ngọc Ly có thai truyền về kinh thành, Tống gia đứng ngồi không yên, không lâu sau liền đưa tới mười mấy nha hoàn bà tử, tất cả đều là người có kinh nghiệm đỡ đẻ, bên cạnh đó còn có chút xiêm y giày vớ của  trẻ nhỏ.
Tô Cửu Khanh căng thẳng thần kinh, hỏi mượn Ngụy Kinh Hồng hai ngự y, chuẩn bị ổn thoả mọi chuyện.
Chỉ có Tống Ngọc Ly tâm bình khí hòa, vuốt bụng nói: “Ta lại cảm thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, con sẽ không để ta phải chịu tội.”
Không nghĩ tới, điều này nàng lại nói đúng rồi.
Quá trình sinh sản của Tống Ngọc Ly vô cùng thuận lợi, sau một canh giờ đau bụng nàng liền sinh hạ một nữ tử.
Nữ tử gương mặt mi thanh mục tú được bà đỡ bế ra cho Tô Cửu Khanh xem.
Tô Cửu Khanh nhìn đứa bé đầu tiên của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, lòng hắn ngũ vị trần tạp.
Đời trước, Tống Ngọc Ly chưa từng có thai, Tô Cửu Khanh biết nàng trộm uống canh tránh thai cũng không thèm để ý, bởi vì hắn vẫn không cảm thấy tính tình mình như vậy sẽ yêu thích con cái.
Con nối dõi, có hay không, đối với Tô Cửu Khanh mà nói thì không quá quan trọng.
Nếu thật sự sợ vô hậu, nhận con nuôi là được.
Tuy nhiên giờ khắc này, khi nhìn thấy nhi nữ của mình, đứa trẻ be bé nằm trong tã lót, tiếng khóc vừa yếu ớt vừa nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn tận sâu đáy lòng hắn tràn đầy cảm giác dịu dàng.
Đây là con của hắn và Tống Ngọc Ly, có phải tương lai sẽ kế thừa mặt mày, bản tính của hai người hay không.
Nhất thời Tô Cửu Khanh không khỏi suy nghĩ miên man bất định, thậm chí bắt đầu suy xét, phải tìm cho nữ nhi tiên sinh dạng gì.
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt đứa trê.
Đứa nhỏ dường như theo bản năng duỗi tay nắm lấy ngón tay Tô Cửu Khanh.
Tô Cửu Khanh kinh ngạc nhìn nữ nhi.
Bà mụ liên tục cười nói: “Vương gia nhìn xem, rốt cuộc là cha con liền tâm, quận chúa biết là phụ thân đang ở bên cạnh đó.”
“Chăm sóc tốt cho quận chúa.” Tô Cửu Khanh nhẹ giọng nói, rồi sau đó rút ngón tay ra, xoay người đi thăm Tống Ngọc Ly.
Bên trong phòng vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt, Tống Ngọc Ly sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi nhắm hai mắt, biết Tô Cửu Khanh tới, nàng cười nói: “ Nhìn thấy con chưa?”
Tô Cửu Khanh gật đầu: “Giống nàng.” Tống Ngọc Ly cười nói: “Con của ta đương nhiên là giống ta.”
Tô Cửu Khanh cong cong khóe miệng, sau đó hắn lại có chút cười không nổi, mỗi người đều khen Tống Ngọc Ly có căn cơ tốt, quá trình sinh sản cũng thuận lợi. Nhưng Tô Cửu Khanh nhìn thấy sắc mặt Tống Ngọc Ly, trong lòng lại tràn đầy mây đen, không khỏi suy nghĩ muốn kéo mấy người nói hươu nói vượn đó ra chém hết một lượt.
“Rất mệt, rất đau sao?” Tô Cửu Khanh ngồi xuống bên người Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly cười nói: “Sinh con sao có thể không đau?”
“Thấy nàng bị tội, trong lòng ta khó chịu, ngay cả con cũng không thích như trước nữa.” Tô Cửu Khanh đau lòng hôn lên trán Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly mỉm cười: “Huynh lớn bằng từng này rồi còn trẻ con như vậy.”
“Mau nghỉ ngơi một lát đi.” Hắn thúc giục nói “Nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ.” Tống Ngọc Ly gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng thật sự mệt mỏi, không bao lâu sau liền đi vào giấc ngủ.
Tô Cửu Khanh nhìn nhan sắc khi ngủ của Tống Ngọc Ly, đáy mắt dần dần dịu dàng.
“Tống Ngọc Ly, cảm ơn nàng.”
Cảm ơn nàng vẫn còn nhớ ta, cảm ơn nàng vẫn còn yêu ta.
Chúng ta vòng đi vòng lại hai đời, cả đời này, nhất định sẽ bên nhau đến bạch đầu giai lão.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui