Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Tô Cửu Khanh vẫn luôn cảm thấy Tống Ngọc Ly là một nữ tử kỳ quái.
Ngày ấy có tiệc rượu xã giao, hắn uống hơi nhiều rượu tại Giáo Phường Tư, tiện tay tìm một phòng nằm xuống. Không bao lâu sau, liền nghe được có người tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, còn thổi một chút thôi tình hương.
Thế nhân đều biết, bên người Tô Cửu Khanh không có nữ nhân, có người nói hắn không lên được, có người nói hắn đoạn tụ, chỉ có Tô Cửu Khanh biết, hắn đơn giản là không thích.
Nữ nhân mảnh mai lại phiền toái, luôn khóc sướt mướt, xử trí theo cảm tính. Hắn nhìn thấy oanh oanh yến yến của phụ thân ở Tô gia, có lúc cảm thấy phiền toái hận không thể giết sạch các nàng.
Cho nên bên người Tô Cửu Khanh không có phụ nữ. Tuy rằng hắn trời sinh tuấn mỹ, sau khi trưởng thành lại quyền cao chức trọng, nữ tử chủ động nhào vào trong ngực hắn không ít, nhưng địch nhân của hắn cũng rất nhiều, dám dùng dược ám toán hắn, người nọ là người đầu tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu nữ kia nhìn qua tuổi không lớn, nàng tay chân nhẹ nhàng đi đến bên người hắn, vụng về đẩy đẩy hắn. Trên người nàng có một loại mùi hương thanh đạm, không giống hương vị của son phấn, có chút giống mùi hương nhẹ nhàng của hoa sơn chi.
Tô Cửu Khanh cảm thấy mùi hương này không tồi liền duỗi tay ấn nàng trên giường.
Ngày đó tiểu nha đầu vẫn luôn khóc, nhưng hắn không dừng lại, thẳng đến sau nửa đêm, rốt cuộc hắn mới thấy rõ gương mặt của cô nương kia.
Tô Cửu Khanh có chút giật mình, hắn biết Tống Ngọc Ly. Án tử của Tống Tử Nguyên là một tay hắn xử lý, mỗi một người Tống gia hắn đều từng gặp qua.
Cho nên phải quẫn bách như thế nào, Tống Ngọc Ly mới có thể dùng loại biện pháp này leo lên giường hắn.
Tô Cửu Khanh nhịn không được suy nghĩ.
Hắn không muốn có bất cứ liên quan gì với người Tống gia, nhưng nhìn bộ dáng Tống Ngọc Ly cuộn tròn trong góc giường nhẹ giọng khóc nức nở, chung quy hắn vẫn mềm lòng.
Rất nhiều năm sau, Tô Cửu Khanh âm thầm hối hận, trên đời này không có bất cứ thứ gì phiền toái hơn mềm lòng.
Tống Ngọc Ly không hổ xuất thân là danh môn khuê tú, nàng an tĩnh lại nhu thuận, không hay phát giận, cũng không ầm ĩ. Lúc đó Tô Cửu Khanh còn cảm thấy ít nhất nàng không phiền toái.
Sau này, hắn dần dần phát hiện, nàng so với trong tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn, hình như nàng rất thích nghe hắn kể chuyện xưa. Đấu tranh quyền lực, cục diện chính trị quỷ quyệt, thậm chí là thủ đoạn bức cung, đủ loại độc dược, dường như phàm là chuyện bên ngoài nội trạch, nàng đều vô cùng hứng thú.
Tô Cửu Khanh thấy nàng thú vị liền cố ý lộ ra một chút thông tin, nàng học rất nhanh, cũng có chút linh khí. Điều này khiến cho hắn suy xét đến việc có nên đưa Tống Ngọc Ly ra ngoài hay không, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng mà, không đợi hắn hành động, một thanh đoạn kiếm đã cắm vào bụng hắn. Đó là trận ám sát cực kỳ vụng về, nhưng trực giác của Tô Cửu Khanh nói cho hắn biết sự tình không hề đơn giản, là ai tiết lộ tin tức cho Tống Ngọc Ly, là ai giúp nàng lấy được bí dược?
Hắn tâm tư kín đáo, dự đoán được tối nay chắc sẽ không yên ổn, lập tức dẫn người vào cung. Quả nhiên, trong hoàng cung xảy ra chuyện, nhân mã của Tam hoàng tử và Thái Tử đối đầu nhau, trong một đêm máu chảy thành sông, cho tới lúc hừng đông, hắn theo lệnh hoàng đế phân phó bắt cả hai vị hoàng tử lại.
Sau đó trong nhà có người tới báo, nói Tống Ngọc Ly đã chết.

Trước ngực cắm một đao, mất mạng ngay tại chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm hắn chạy về nhà, chỉ nhìn thấy Tống Ngọc Ly nằm trên giường, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể lạnh thấu.
Tô Cửu Khanh không thể nói rõ cảm giác đó là gì, vết thương nàng đâm hắn vẫn còn ân ẩn đau, nhưng nàng lại đột nhiên ngừng thở.
Vì sao nói chết liền chết? Ngay cả một câu giải thích cũng không cho hắn cơ hội nói.
Tô Cửu Khanh cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, hắn quy tội cho cảm giác này là thói quen. Huống chi, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, dám động tới người bên cạnh hắn, thù này dù như thế nào hắn cũng phải báo.
Những ngày ấy, Hoàng Thành Tư là một sự tồn tại mà cả kinh thành nghe đến đều sợ vỡ mật. Đảng phái của Thái Tử và Tam hoàng tử bị Tô Cửu Khanh huyết tẩy không còn một mống, thiên lao người nhiều tới mức không có chỗ nhốt.
Hình thất Hoàng Thành Tư mỗi ngày đều máu tươi đầm đìa.
Tô Cửu Khanh chỉ muốn biết một việc, là ai giết Tống Ngọc Ly.
Sau đó, rốt cuộc hắn cũng giết người nọ, báo thù cho Tống Ngọc Ly. Mà nguyên nhân không tránh khỏi liên quan tới tranh đấu quyền lực.
Mấy năm sau, Tô Cửu Khanh quyền khuynh triều dã, nhưng bên người vẫn không xuất hiện thêm bất cứ một nữ nhân nào nữa.
Mọi người đều nói, hắn thích Tống Ngọc Ly. Nhưng Tô Cửu Khanh lại không thừa nhận, hắn chưa từng chảy một giọt nước mắt vì Tống Ngọc Ly, sao hắn có thể thích nàng được?
Năm ấy Tô Cửu Khanh 40 tuổi, đột nhiên mắc phải chứng ho ra máu, hắn nhanh chóng đổ bệnh, mơ màng kéo dài tới tình trạng hơi thở thoi thóp. Trước khi chết, hắn đột nhiên mơ thấy đêm nọ, Tống Ngọc Ly chất vấn hắn, vì sao giết mẫu thân và muội muội nàng.
“Ngu xuẩn, không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết nàng.” Tô Cửu Khanh mơ màng nói, hắn nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy khóe mắt có chất lỏng gì đó chảy xuống.
Khi vừa mở mắt ra, hắn đã quay lại năm hai mươi tuổi.
Hắn vẫn là Đô Chỉ Huy Sứ Hoàng Thành Tư, mà Tống Tử Nguyên mới chỉ vừa bị bắt vào thiên lao, ảnh vệ theo dõi Tống gia nói cho hắn, Tống Ngọc Ly nói bọn họ đã có hôn ước từ sớm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôn ước? Hắn lăn lộn hai đời, vì sao lại không biết mình có hôn ước?
Tô Cửu Khanh vừa suy nghĩ, vừa tiến vào đại lao.
Giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Tống Ngọc Ly mười bốn tuổi thần sắc hoảng loạn nhìn hắn, dưới ánh lửa, nét trẻ con trên gương mặt nàng tái nhợt rồi lại mang theo một tia ửng đỏ.

Bộ dáng trẻ trung đầy sức sống.
Tô Cửu Khanh đột nhiên cảm thấy, Tống Ngọc Ly còn sống, thật tốt.
***
Tống Ngọc Ly hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt của Tô Cửu Khanh.
Tô Cửu Khanh hai mươi tuổi đã là bộ dáng không ai bì nổi, năm tháng dường như phá lệ khoan dung đối với người này, ngoại trừ mặt mày càng sắc bén nhuệ khí thì Tống Ngọc Ly gần như nhìn không ra hắn của 6 năm sau có gì khác biệt.
Đêm nay, Tô Cửu Khanh mặc một kiện áo khoác màu đen, mơ hồ lộ ra bộ quan phục màu trắng bạc, trong tay hắn nắm kiếm, phía sau là ảnh vệ Cố Yên đi theo hắn như hình với bóng.
Tống Ngọc Ly trốn không thoát, đành phải thoải mái hào phóng hành lễ: “Tham kiến Tô đại nhân.”
Thần sắc nàng bình tĩnh, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, chỉ có trái tim trong lồng ngực là đang đập như trống bỏi. Không biết vì sao, Tống Ngọc Ly cảm thấy ánh mắt Tô Cửu Khanh mơ hồ mang theo một chút phức tạp, phảng phất hắn đang nhìn thấy hết thảy mọi suy nghĩ trong nội tâm nàng.
“Cố Yên, soát người.” Tô Cửu Khanh không nói nhiều lời vô nghĩa, nhàn nhạt mở miệng.
Cố Yên lên tiếng, lướt qua trước mắt Tống Ngọc Ly như một bóng ma, Tống Ngọc Ly chỉ cảm thấy toàn thân mình như bị một cơn gió màu đen lướt qua. Đợi tới khi nàng phục hồi tinh thần, Cố Yên đã trở lại bên người Tô Cửu Khanh.
Trong tay hắn cầm hai món đồ vật, một là ngọc bội, hai là danh sách Tống Tử Nguyên vừa cho nàng.
Tô Cửu Khanh duỗi tay nhận lấy ngọc bội, lại lấy miếng ngọc bội bên hông mình xuống đặt cùng một chỗ.
Hai miếng ngọc bội đều chạm khắc thành hình con bướm, chất lượng giống nhau, hiển nhiên là xuất xứ từ cùng một khối ngọc thạch.
“Ngọc bội này của nàng rốt cuộc từ đâu mà đến?” Tô Cửu Khanh ngẩng đầu hỏi.
Tống Ngọc Ly nghe thấy Tô Cửu Khanh hỏi chuyện ngọc bội, trong lòng lộp bộp một tiếng, tại sao hắn biết mình cũng có một miếng ngọc bội như vậy? Chắc không phải chuyện nàng kéo hắn ra để đe dọa Tống Phúc bị phát hiện chứ.
Nghĩ vậy, Tống Ngọc Ly càng thêm khẩn trương.
“Ngọc bội này là mẫu thân cho ta.” Nàng căng da đầu nói.
Kỳ thật nàng cũng không biết vì sao trong tay Tống Tử Nguyên lại có miếng ngọc bội giống hệt ngọc bội của Tô Cửu Khanh.
Đời trước, sau khi Tống Ngọc Ly vào Tô phủ mới phát hiện ra chuyện này. Lúc trước nàng cũng từng nói bóng nói gió hỏi qua Tô Cửu Khanh, Tô Cửu Khanh chỉ nói đó là di vật vong mẫu (mẫu thân đã chết) để lại, không nhiều lời.

Mà vào thời điểm đó hầu hết người Tống gia đều chết cả rồi, Tống Ngọc Ly không biết hỏi ai, nhưng chuyện này vẫn luôn được giữ trong lòng nàng. Hai ngày trước nàng vì trấn trụ Tống Phúc mới sai người lấy ngọc bội ra, ai nghĩ được nhanh như vậy đã kinh động vị đại ma vương này.
“Mẫu thân nàng?” Tô Cửu Khanh nhướng mày.
Thân thế của Tô Cửu Khanh ở trong giới quý tộc kinh thành có vài phần vi diệu, chỉ vì mẹ đẻ Liên Cơ của hắn không phải danh môn khuê tú, thậm chí còn không phải nữ tử đàng hoàng, mà là một vũ cơ.
Liên Cơ có một nửa huyết thống người Nhung, dáng múa động lòng người, vừa xuất hiện ở kinh thành đã thu hút sự chú ý của mọi người. Bà từng treo biển hành nghề ở giáo phường, sau đó đột nhiên có một ngày được phụ thân Tô Chiêu của Tô Cửu Khanh đón vào trong phủ.
Năm thứ hai tiến vào Tô gia, Liên Cơ sinh hạ Tô Cửu Khanh, không bao lâu sau bà liền bệnh chết.
Có người nói, bà là gian tế người Nhung, bởi vậy bị bí mật hành quyết, cũng có người nói bà kiêu ngạo khó thuần đắc tội tới chủ mẫu, bị loạn côn đánh chết.
Từ trước đến nay Tô Cửu Khanh luôn hổ thẹn vì xuất thân của mình, càng không biết chi tiết về khối ngọc bội này.
Tống Ngọc Ly nhìn Tô Cửu Khanh trong phút chốc lộ ra thần sắc suy tư , nàng tiếp tục nói: “Mẫu thân ta nói thời thiếu nữ bà từng quen biết lệnh từ (*), sau khi ta được sinh ra, lệnh từ tới thăm mẫu thân ta, sau đó bà liền tặng miếng ngọc bội này cho lệnh từ.”
(*): mẹ gọi là từ 慈, giống như lệnh ái chỉ con gái của đối phương thì lệnh từ chỉ mẹ của đối phương
Lời này vừa nói ra, Tô Cửu Khanh nhìn nàng với ánh mắt cổ quái.
“Khi ta ba tuổi mẹ ta đã bệnh chết, khi đó hình như Tống đại tiểu thư vẫn chưa sinh ra đi.” Trong khẩu khí của Tô Cửu Khanh thậm chí còn mang theo một tia châm chọc.
Tống Ngọc Ly nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói: “Vậy đoán chừng là ta nhớ lầm rồi, đợi ta về nhà hỏi lại mẫu thân, sau đó sẽ trả lời đại nhân.”
Đến lúc này, rốt cuộc Tô Cửu Khanh cũng biết Tống Ngọc Ly đang chơi hắn, hắn tức giận tới mức bật cười, nhìn Tống Ngọc Ly chậm rãi nói: “Không cần nóng nảy, nếu Tống tiểu thư nghĩ không ra, có thể đến Hoàng Thành Tư chậm rãi suy nghĩ đi.”
Trong lòng Tống Ngọc Ly chợt lạnh, khó có khi lộ ra thần sắc chột dạ.
“Tô đại nhân, ta biết lai lịch ngọc bội kia.” Khi Tống Ngọc Ly đang không biết làm thế nào cho phải, lại nghe Tống Tử Nguyên đột nhiên mở miệng nói.
Trên mặt Tô Cửu Khanh lộ ra một tia kinh ngạc, hắn xoay người đi đến trước mặt Tống Tử Nguyên, cách song sắt nhìn về phía ông.
“Tống đại nhân biết?”
Tống Tử Nguyên gật đầu, bất đắc dĩ chắp tay: “Thỉnh Tô đại nhân đừng làm khó tiểu nữ, tại hạ chắc chắn sẽ nói hết những gì mình biết, không nửa lời giấu giếm.”
Tô Cửu Khanh gật đầu, cười nói: “Chỉ cần Tống đại tiểu thư có thể nói thật thêm vài câu, ta nhất định sẽ không khó xử nàng ấy.”
Tống Ngọc Ly xấu hổ nhìn Tô Cửu Khanh, trong lòng lại nhịn không được mà nói thầm, vì sao nàng cảm thấy Tô Cửu Khanh đặc biệt tức giận với nàng thế nhỉ?
Hình như nàng cũng không đắc tội với hắn mà?
Nếu hắn biết nàng nói dối chuyện hôn ước của hai người, thì tính ra người thiệt thòi phải là nàng mới đúng chứ?

Tống Ngọc Ly vừa miên man suy nghĩ, vừa nhìn Tống Tử Nguyên tiếp nhận hai miếng ngọc bội kia.
Chỉ thấy hắn vuốt ve hoa văn trên hai miếng ngọc bội, trong mắt toát ra một tia dịu dàng tiếc nuối.
“Hai miếng ngọc bội này chính là vật tổ truyền của Văn gia, là tín vật đính ước của ta và mẫu thân Ngọc Ly. Sau này,  thê tử ta quen biết Liên Cơ, kết nghĩa kim lan, liền đem 1 trong số đó tặng cho Liên Cơ, ước định ngày sau nếu Tống gia có nữ nhi sẽ gả cho Tô đại nhân làm thê tử.”
Tống Ngọc Ly:???
Nàng trợn to mắt nhìn Tống Tử Nguyên, chỉ thấy thần sắc ông ôn hòa, trong mắt toàn là hồi tưởng, bộ dáng không giống giả bộ một chút nào.
“Chuyện này là nội tử và mẫu thân đại nhân lén thương nghị định đoạt, Tô gia không hề biết, Tống gia chúng ta cũng không dám coi đó là thật. Sau này mẫu thân đại nhân bệnh chết, chúng ta không nhắc lại nữa, chỉ cất ngọc bội đi, coi như lưu lại chút niệm tưởng.” Tống Tử Nguyên cười nói.
Thần sắc Tô Cửu Khanh âm trầm mà nhìn Tống Tử Nguyên: “Lời Tống đại nhân nói là sự thật.”
“Chuyện hôn nhân đại sự của nữ nhi, ta nào dám vọng ngôn.” Tống Tử Nguyên trấn định nói, ông chắp tay nghiêm túc hành lễ với Tô Cửu Khanh “Nếu Tô đại nhân chưa từng phát hiện việc này, ta vốn không muốn nhiều lời, nhưng hiện giờ đại nhân đã biết được, mong rằng ngài sẽ quan tâm tiểu nữ nhiều hơn.”
Tô Cửu Khanh nhìn Tống Tử Nguyên, sau một lúc lâu mới khẽ cười một tiếng: “Đó là đương nhiên.”
Hắn tiếp nhận ngọc bội từ tay Tống Tử Nguyên, đưa một trong số đó cho Tống Ngọc Ly nói: “Ngọc bội này vật quy nguyên chủ, Tống đại tiểu thư phải giữ cẩn thận.”
Tống Ngọc Ly tiếp nhận ngọc bội, thập phần xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tô Cửu Khanh.
Nàng đột nhiên thật sự trở thành vị hôn thê của Tô Cửu Khanh?
Rốt cuộc chuyện này là sao? Phụ thân nói thật sao? Trong lòng Tống Ngọc Ly tràn ngập nghi hoặc.
“Đêm đã khuya, ta đưa Tống đại tiểu thư hồi phủ.” Tô Cửu Khanh nói.
Tống Ngọc Ly phục hồi tinh thần, theo bản năng đáp: “Không cần……” Nàng còn chưa dứt lời đã thấy Tô Cửu Khanh nghiền ngẫm nhìn danh sách Tống Tử Nguyên viết trong tay. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ, đã trễ thế này, khó tránh khỏi trên đường có chút phiền phức, ta vẫn nên đi cùng Tô đại nhân đi.” Tống Ngọc Ly ngoài cười nhưng trong không cười.
Dứt lời, Tống Ngọc Ly lại đi đến trước mặt Tống Tử Nguyên, đôi tay nàng nắm lấy song sắt thiên lao, lưu luyến không rời mà nhìn phụ thân nói: “Cha, nữ nhi đi đây, chờ thêm vài ngày, nữ nhi sẽ đến thăm người.”
Tống Tử Nguyên ôn hòa cười, gật đầu, duỗi tay nắm lấy tay Tống Ngọc Ly, ngón tay nhẹ nhàng viết mấy chữ trên mu bàn tay nàng: “Con yên tâm, ta ở chỗ này sẽ không có việc gì, trở về chăm sóc tốt cho mẫu thân con.”
Tống Ngọc Ly trừng lớn đôi mắt nhìn Tống Tử Nguyên, chỉ thấy đôi mắt bình tĩnh của Tống Tử Nguyên xẹt qua một tia giảo hoạt.
Mới vừa rồi Tống Tử Nguyên viết mấy chữ lên mu bàn tay nàng: Hôn ước giả.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận