Ta Là Chí Tôn

Kim Điêu vương cười sâm nhiên:

- Những thứ này, không phải là thứ mà người nhất định phải chết như các ngươi nên quan tâm. Chuyện các ngươi cần suy tính, chính là đường tới Minh phủ… phải đi thế nào!

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Ngươi muốn giết ta? Ngươi dám giết ta? Ngươi có thể giết ta?!

Kim Điêu vương nghe Vân Dương hỏi liền ba câu, lập tức đưa ánh mắt trêu tức nhìn Vân Dương:

- Ta không nên giết ngươi sao? Ta không dám giết ngươi sao? Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi thời gian thi triển trận pháp? Không ngại nói cho ngươi biết, coi như ngươi thi triển trận pháp, bản vương một mực duy trì công kích, xem ngươi chống được bao lâu!

Vân Dương cười nhạt một tiếng, bàn tay mở ra, một câu tiêu ngọc tử sắc xuất hiện.

Tiêu ngọc toàn thân trơn bóng, ưu nhã trôi chảy không nói nên lời.

Phần đuôi còn có một mặt ngọc, trên mặt ngọc có khắc đình đài lầu các, dao động trên không trung, lộ ra khí tức to lớn hùng vĩ.

Vân Dương lộ Tử Ngọc tiêu, lại đột nhiên thở dài, thế cục trước mắt, thực sự đã tồi tệ đến mức nhất định.

Bản thân hắn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng này mới có thể ứng phó thế cục trước mắt… tế ra Cửu Tôn phủ, sau đó hắn cùng Hoắc Vân Phong trốn vào trong, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn. Trừ đó ra, không còn cách nào khác để ứng phó với tình thế nguy hiểm trước mắt này.

Phương pháp này, vốn hắn tuyệt không muốn vận dụng.


Bởi, đây chính là con át chủ bài sau cùng lớn nhất của hắn.

Nếu không phải có Hoắc Vân Phong, Vân Dương thà chọn dùng chư tướng thần thông, đánh cược một lần, chỉ cần tranh được mọt hơi thở, coi như thân pháp của Kim Điêu vương có cao minh, cũng không thể bắt được hắn, nhưng giờ có thêm Hoắc Vân Phong, cách này nhất định không được!

Ngay khi tâm niệm hắn khẽ động, muốn Cửu Tôn phủ hiện hóa, lại kinh ngạc phát hiện Tử Ngọc tiêu đột nhiên phát ra hào quang tử sắc thâm trầm.

Tử sắc hào quang vừa xuất hiện, mặt đất hắc ám liền sáng lên, toàn bộ mạch nước ngầm được u quang chiếu sáng, tựa như tráng lên một màn hào quang như mộng ảo.

Tiếp đó, Tử Ngọc tiêu như có sinh mạng, chủ động bay khỏi tay Vân Dương, yên lặng dừng lại trên không trung.

Tử sắc hào quang ung dung chiếu lên trên mặt Kim Điêu vương.

Kim Điêu vương híp mắt lại, tử quang nhàn nhạt này, khiến ánh mắt hắn khó chịu tới cực điểm, nước mắt rầm rầm chảy ra.

Hoắc Vân Phong kĩnh hãi không hiểu, nhìn cây Tử Ngọc tiêu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Mà Vân Dương cũng cảm thấy mờ mịt, nhưng lập tức, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh hỷ! Nhìn tử sắc hào quang, hắn lại cũng có cảm xúc muốn rơi lệ.

Trong tử sắc hào quang, một thanh âm ung dung nói:

- Hóa ra… là một đầu Kim Điêu.

Thanh âm này vừa xuất hiện, toàn bộ nước ngầm ứng thanh mà ngừng lại!

Không chỉ là mạch nước ngầm trở nên yên tĩnh, tất cả linh khí trong không trung cũng đồng thời đứng im.

Không, tựa như cả thiên địa, vào giờ khắc này cùng yên lặng bất động, nhất thế vắng lặng.

Cùng một thời gian, trên khuôn mặt Kim Điêu vương hiện vẻ hãi nhiên muốn chết, bởi hắn nhạy cảm phát giác, toàn thân hắn muốn động cũng không động được, ngay cả nhích tay, chớp mắt cũng không thể khống chế. Dưới sự hoảng hốt, toàn lực vận chuyển thần công, điều động lực lượng thân thể, muốn khôi phục quyền khống chế thân thể, còn muốn khôi phục nguyên thân bay đi…

Chỉ tiếc, hết thảy đều không thể, một chút nội tức cũng không thể điều động, càng không nói tới chuyện khác.

Chỉ có đứng tại chỗ không nhúc nhích, vừa nghĩ tới đây, Kim Điêu vương liền bị dọa đến mất cả năng lực suy nghĩ.

Rõ ràng không cảm nhận được bất cứ khí tức nào xuất hiện, thế mà hắn lại đột nhiên không thể động?

Hơn nữa, hai mắt còn không ngừng rơi lệ, muốn ngăn cũng không được.

Thanh âm ưu nhã âm du chậm nói:

- Tiểu Kim Điêu… rất hung a.


Thanh âm ưu nhã ung dung, còn kèm theo ý cười nhẹ.

Nhưng Kim Điêu vương hiện tại, ngay cả gan cũng sắp bị dọa nát. Nếu có thể động đậy, giờ phút này, đoán chừng hắn đã run như heo mẹ sắp bị chọc tiết.

Chỉ thấy một đạo quang ảnh thoáng hiện, trong quang ảnh, một bàn tay chậm rãi vươn ra.

Bàn tay này, năm ngón thon dài, trắng nõn tiêm tú, tựa như của một nữ tử an nhàn sung sướng. Ống tay áo xanh nhạt, nhu hòa như tùy thời đều có thể hòa tan trên không trung.

Chỉ thấy bàn tay kia nhẹ nhàng vung lên, thân thể vốn cững ngắc của Kim Điêu vương lập tức bị đánh bay ra ngoài, phốc phốc phốc…

Thân thể xuyên qua mấy ngàn trượng núi đá, trực tiếp xuyên phá của một tòa đại sơn, bay đến không biết bao xa.

Vân Dương Hoắc Vân Phong nhìn thấy cảnh này, tự nhiên đều vui mừng quá đỗi!

Thanh âm kia lại thản nhiên vang lên:

- Trở về.

Sau một khắc, thân thể như đã biến thành khô lâu của Kim Điêu vương lần nữa xuất hiện tại nguyên chỗ, vẫn là tư thái chắp tay ngạo nghễ lúc trước, thế nhưng thần sắc trong mắt lại tràn đầy vẻ cầu khẩn, hãi nhiên muốn chết.

Sau đó, thân thể Kim Điêu vương lại khôi phục năng lực hoạt động bình thường, cảm giác đau nhức lập tức đổ ập tới. Thế nhưng, ngay cả rên một tiếng cũng không dám, càng không dám động một chút.

Lấy thủ đoạn bất động thanh sắc liền giam cầm thân thể hắn, thậm chí giam cầm cả tam giới, vọng động chính là muốn chết, vừa rồi vung tay triệu hồi hắn xuyên qua không gian, chính là thủ đoạn chỉ có trong Thần thoại, thậm chí là trong tiểu thuyết cũng không khoa trương như thế!

Thanh âm ung dung thản nhiên vang lên:

- Quỳ xuống, quỳ ở đây, trước quỳ ba ngày ba đêm đi.


Kim Điêu vương không dám do dự, trực tiếp quỳ xuống.

Hắn không dám không quỳ, thậm chí ngay cả tâm tư trì hoãn một chút cũng không dám có!

Yêu thú là sinh vật cực kỳ thực tế, đối với sinh mệnh cường đại hơn mình, chúng sẽ kính sợ từ bản năng, nhất là Kim Điêu vương còn rõ, bản thân đang phải đối mặt với tồn tại cỡ nào.

Người trước mắt, thậm chí còn không cần lộ khí tức, thậm chí chân thân còn không biết cách đây mấy ngàn dặm, trước mắt chỉ có thần niệm khẽ động, lại có thể tọa thành uy năng bực này.

Trong ấn tượng của Kim Điêu vương, dù là tồn tại chí cao vô thượng trong Yêu tộc như Yêu Hoàng, cũng tuyệt không có thực lực này!

Đối mặt với tồn tại này, Kim Điêu vương không có nửa điểm tâm tư không theo.

Đối phương không cần xuất thủ, chỉ động niệm một cái, liền có thể để hắn chết hàng ngàn, hàng vạn lần.

Cánh tay kia chậm rãi thu vào trong quang ảnh, quang ảnh lập tức biến mất, phảng phất tựa như không còn.

Mãi đến khi quang ảnh triệt để biến mất, tiếng nước chảy bốn phía mới rầm rầm trở lại, khí tức không gian đứng yên, cũng khôi phục lưu động.

Mấy người Vân Dương vừa hãi nhiêu, chú mục xuống nước sông ngầm, vừa rồi thế nào, hiện tại thế nào.

Cũng không phải là từ đông kết thành không đông kết, mà là… không có bất kỳ biến hóa nào!

Điều này chứng tỏ, không gian bị đông kết không phải do cực hạn hàn khí tạo thành, mà là trực tiếp đông kết không gian, lại hoặc là đông kết thời gian?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận