Ta Là Chính Thê Của Chàng

“Mẫu hậu, Hoàng hậu không có ý đó.” Thái hậu muốn gán tội cho người khác như vậy ngay cả Tần Trạch Dật đều nhìn không được.

“Hoàng thượng đây là muốn thiên vị Hoàng hậu?” Thái hậu khiếp sợ nhìn Tần Trạch Dật. Bà ta nhưng là mẹ ruột của hắn! Hắn thế nhưng thiên vị Lạc Thấm Nhi?

“Mẫu hậu, nhi thần không có thiên vị Hoàng hậu, chỉ tùy việc mà xét. Hoàng hậu không có ý gì khác, chỉ là trần thuật sự thật mà thôi.” Chịu không nổi nhất là Thái hậu cố tình gây sự, Tần Trạch Dật có chút phiền chán.

“Chuyện thật gì? Sự thật là thân là con trai ruột, Hoàng thượng vì Hoàng hậu chỉ trích ai gia không đúng.” Chưa bao giờ nghĩ tới con trai ruột dốc hết sức bồi dưỡng ra sẽ đứng đối lập với bà ta, lý trí của Thái hậu gần như hỏng mất.

Dường như đã hết đường chối cãi, Tần Trạch Dật không muốn lại cùng Thái hậu tranh chấp, chuyển hướng Lạc Thấm Nhi: “Có thân mình liền về tẩm cung nghỉ ngơi thật tốt, đi về trước đi!”

Lạc Thấm Nhi vừa mới chuẩn bị gật đầu, Thái hậu lại chen vào: “Hoàng thượng đây là tự miễn Hoàng hậu thỉnh an ai gia?”

Tần Trạch Dật thật sự không muốn cùng mẹ ruột nổi lên xung đột, chính là trước mắt dường như không có cách nào tránh khỏi. Thầm than một hơi, Tần Trạch Dật tiến lên ngăn trở Lạc Thấm Nhi: “Mẫu hậu, nhi thần cũng không có ý đó. Hoàng hậu bây giờ có thân mình, không thể quá mức vất vả.”

“Có thân mình là có thể ngang nhiên miệt thị ai gia? Mặt mũi của Hoàng hậu thật đúng là lớn, ngay cả ai gia cũng không thể không khuất phục.” Tần Trạch Dật càng bảo vệ Lạc Thấm Nhi, Thái hậu càng thêm phẫn nộ. Trước đây, vì binh quyền Lạc gia, Hoàng thượng lại có ý này, bà ta không thể không đồng ý Lạc Thấm Nhi làm Thái tử phi. Phong Quý Như Nhã làm trắc phi gả đến phủ Thái tử cùng lúc là bà ta kiên trì, vốn tưởng rằng Quý Như Nhã có thể bám trụ được tâm Tần Trạch Dật, không nghĩ tới vẫn bị Lạc Thấm Nhi đẩy xuống. Còn có Tiết Tâm Lam, bụng không chịu thua kém sinh con trai thì có ích gì? Căn bản không thể nắm chắc tâm Tần Trạch Dật, quả thật là vô dụng vô cùng.


“Nô tì không dám.” Ôm Tần Tử Huyền đứng sau Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi bình tĩnh trước sau như một. Thái hậu làm khó dễ là bên trong dự liệu của nàng, nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ muốn nhường nhịn.

“Nhìn xem, đây là cái thái độ gì? Không để ai gia vào mắt rồi đúng không?” Thái hậu nhìn thế nào cũng thấy Lạc Thấm Nhi không vừa mắt. Cho dù là cúi đầu, thái độ Lạc Thấm Nhi vẫn nhàn nhạt khiến người chán ghét. Cái loại ngạo khí phát ra từ trong xương đó, làm Thái hậu cực độ không thoải mái. Trong trí nhớ, Lạc Tử Nghiên cũng là thái độ như vậy. Rõ ràng là trắc phi, lại luôn bưng cái giá cao ngạo, không có lúc nào là không khiêu khích quyền uy của chính phi bà ta.

“Mẫu hậu, Hoàng hậu là thật tâm nhận sai với ngài.” Tần Trạch Dật nghĩ, nếu đứng trước mặt lúc này không phải là mẹ đẻ hắn, hắn nhất định sẽ lập tức mang Lạc Thấm Nhi rời khỏi đây. Thái hậu bới móc quá mức rõ ràng, từ sau khi nhập chủ trung cung liền chưa từng yên tĩnh. Từ mới bắt đầu tranh đoạt Đại hoàng tử, sau thì là thỉnh an, lại đến tranh chấp hôm nay, Tần Trạch Dật rất muốn không đếm xỉa đến. Nhưng một bên là mẹ ruột, một bên là Hoàng hậu, hắn không thể không hãm sâu vào trong đó, hai mặt khó xử.

“Hoàng thượng!” Gương mặt trước mắt và gương mặt trong trí nhớ hòa vào với nhau, Thái hậu thất thanh thét chói tai. Từng đã, người Thái tử điện hạ ngạo khí che trời đó che trước người Lạc Tử Nghiên, ánh mắt lạnh lùng nói với bà ta: “Thái tử phi, trắc phi là thành tâm nhận sai với nàng.” Khi đó bà ta không thể nào biện giải, chỉ phải thoái nhượng. Hiện tại bà ta quyền thế áp người, lại chỉ phải đối mặt.

“Mẫu hậu, Hoàng hậu có thai long chủng, không đứng được.” Trầm mặc một lát, Tần Trạch Dật nói một câu như vậy.

Trong nháy mắt Thái hậu như bị rút đi toàn bộ khí lực, không dám tin nhìn con trai ruột của mình kiên định bảo vệ nữ nhân Lạc gia.

Tần Trạch Dật không nói gì nữa, xoay người nhận lấy Tần Tử Huyền đặt xuống, kéo Lạc Thấm Nhi bước đi.

“Mẫu hậu...” Thấy Lạc Thấm Nhi rời đi, Tần Tử Huyền khóc hô.


Lạc Thấm Nhi dừng một chút, trong mắt có do dự, có phức tạp, cuối cùng biến thành bình tĩnh không gợn sóng, không lại ở lại, tiếp tục đi ra ngoài.

Tần Trạch Dật thì lại đột nhiên dừng bước, nhìn bóng lưng nhỏ bé yếu ớt của Lạc Thấm Nhi, lại quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nỉ non của Tần Tử Huyền. Trầm mặt quay lại, ôm lấy Tần Tử Huyền bước đi.

“Hoàng thượng đây là muốn cùng ai gia giành Đại hoàng tử sao?” Thật sự không thể dễ dàng tha thứ cho Tần Trạch Dật lần nữa đối chiến, Thái hậu sắc mặt vạn phần hung ác nham hiểm.

“Mẫu hậu, Đại hoàng tử còn nhỏ, nghĩ quen với Hoàng hậu hơn. Mẫu hậu nhân từ, tạm thời để mẫu tử hai người ở cùng nhau mấy ngày. Sau đó nhi thần sẽ tự thân đưa Đại hoàng tử qua đây.” Lời nói của Tần Trạch Dật không có trưng cầu, chỉ là báo cho biết.

Trơ mắt nhìn bóng dáng Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi biến mất ở cửa, Thái hậu lui ra phía sau hai bước, ngã ngồi ở trên ghế. Lạc Tử Nghiên, ngươi cướp đi phu quân ta còn chưa đủ sao? Vì sao còn muốn cho Lạc Thấm Nhi đến cướp đi con trai ta?

Trong cung điện trống trải, cung nữ thái giám đều cúi đầu đứng yên, Thái hậu nương nương tôn quý nhất Tuyên quốc thất hồn lạc phách nhìn chăm chú về phương xa. Khuôn mặt uy nghiêm tràn đầy ủ rũ, chỉ một thoáng lại phảng phất như không duyên cớ già đi hơn mười tuổi. Đây là bi ai của nữ tử hậu cung, cho dù là Thái hậu tôn quý lại như thế nào? Cũ mới thay nhau, bà ta cuối cùng bị đánh bại, bại bởi Hoàng hậu, bại bởi con dâu của mình, bại bởi... Lạc Tử Nghiên.

Lần đầu tiên được phụ hoàng ôm, thân mình Tần Tử Huyền có chút cứng ngắc. Đôi mắt ướt sũng đáng thương nhìn mẫu phi đang đi sánh vai với phụ hoàng, mong đợi mẫu phi có thể ôm bé.

“Chỗ mẫu hậu, sau này vẫn không nên đi.” Sau khi cân nhắc thật lâu, Tần Trạch Dật hạ quyết định.


Mạc dang kỳ diệu nhìn thoáng qua Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi trả lời: “Quy củ trong cung, mỗi ngày sáng sớm đi thỉnh an Thái hậu.”

“Thỉnh an cũng có thể, chỉ sợ sẽ mệt Hoàng hậu.” Tần Trạch Dật ánh mắt hơi dịu xuống.

Không có lại nhìn Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi chỉ lắc đầu nhẹ: “Quy củ trong cung vẫn phải cẩn thủ.” Không thể để Thái hậu bắt được nhược điểm, cũng không thể để Quý Như Nhã mượn đề tài nói chuyện của mình. Nói đến Quý Như Nhã, tháng sau tuyển phi cho hậu cung cũng nên bắt đầu. Thái hậu sớm có ý này, nàng cũng chưa từng phản đối. Trước mắt nàng có thai, việc chọn người cứ giao cho Quý Như Nhã và Thái hậu làm thôi! Chắc hẳn Quý Như Nhã cũng sẽ rất cao hứng khi được phân cho việc này.

Tần Trạch Dật có chút thất bại, lập tức dặn dò: “Hoàng hậu có thân mình, không nên tức giận, cẩn thận chút.”

Lạc Thấm nhi tự nhiên đi về phía trước, khẽ ừ tiếng. Tần Trạch Dật sẽ không phải là đánh chủ ý lên đứa nhỏ trong bụng nàng đấy chứ? Nhớ tới Tiểu Quân Ức, nhớ tới câu nhi nữ thông gia, Lạc Thấm Nhi đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Tần Trạch Dật đưa Lạc Thấm Nhi và Tần Tử Huyền đến tẩm cung Hoàng hậu, vốn định vào trong ngồi một lát, nhớ tới Thái hậu, cuối cùng vẫn vòng về Ngự thư phòng tiếp tục phê duyệt tấu chương. Thái hậu và Lạc gia, nhiều ân oán cũng không thể nói rõ. Người kia đã qua đời, để người ở lại nhớ những quá khứ đó, trói buộc bản thân, cũng trói buộc người bên cạnh. Hắn không có lập trường đi bình phán mẹ đẻ của mình làm không đúng, nhưng cũng không thể để mình cũng bị trói buộc.

Từ sau khi chuyện của Sở Thạch và Sở Mộng Văn bày ra trước mặt mọi người, một năm sau, Sở gia Tứ tiểu thư mang theo lời chúc phúc của mọi người gả ra ngoài. Theo như lời nói của Tiết U Nhiễm, tòa nhà Sở Thạch mới mua không được coi là lớn, nhưng được cái yên tĩnh vui vẻ. Vừa khéo gặp Sở gia Nhị công tử Sở Diệp Triển trúng cử nhân, Sở gia song hỉ lâm môn, đâu đã vào đấy.

Đối với con đường làm quan của Sở Diệp Triển, Tiết U Nhiễm kéo Sở Lăng Húc nói nhỏ: “Muốn nói với Mạc tể tướng hay không?”

Sau khi Tần Trạch Dật đăng cơ, Lạc gia chính thức rời khỏi tranh giành quyền lực. Lạc tể tướng cáo lão, Lạc tướng quân tá quyền (cởi quyền). Hai phụ tử cả ngày rảnh rỗi ở trong nhà, vui vẻ chơi cờ, rèn luyện thân thể, có chút nhàn nhã. Đương nhiên, không thiếu được đến Tiết Vương phủ xem Tiểu Khiên vương và Tiểu Tễ vương. Hai người đều cực yêu thích hai vị tiểu vương gia, chọc cười thoải mái. Đúng như kiếp trước, Mạc Thần Viễn phong Tể tướng, nếu như Sở Diệp Triển vào triều làm quan, theo lý nên đánh tốt quan hệ với Mạc Thần Viễn.


Sở Lăng Húc nhếch mày lên, cười nhạt nói: “Đưa Tiểu Quân Ức qua đó, việc này nhất định thành.”

Tiết U Nhiễm sửng sốt, bĩu môi: “Nếu không, đưa một trong hai vị Tiểu Khiên vương và Tiểu Tễ vương qua đó?”

“Vậy nàng cần phải đến nhà Trịnh Thượng thư trước.” Sở Lăng Húc nhắc nhở.

Tiết U Nhiễm lúng túng, thế nhưng quên mất Trịnh Khải. Giống như khuê nữ của Mạc Thần Viễn gán cho Tiểu Quân Ức nhà nàng, khuê nữ mới hơn 5 tháng nhà Trịnh Khải cũng sớm định ra cho một trong hai vị tiểu vương. Trịnh Khải nói, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Khuê nữ nhà hắn một vị, còn một vị giữ lại cho khuê nữ nhà Triệu Thụy. Triệu Thụy nghe vậy giận dữ, tuyên bố khuê nữ nhà hắn phải chọn trước. Lời này được mọi người nhất trí xem thường, nhà ngươi ngay cả khuê nữ cũng chưa có, chọn cái gì?

Nói đến việc hôn sự của Triệu Thụy, cũng là một chuyện vui. Sau đại hôn của Trịnh Khải, Chu Trinh cũng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cưới mỹ kiều nương về. Bất mãn chúng huynh đệ bỏ quên hắn, Triệu Thụy nghẹn ở trong nhà nửa tháng, chân không rời nhà. Thấy nhi tử nhà mình hồi tâm, Triệu phu nhân gấp rút giúp Triệu Thụy định với một vị tiểu thư thế gia có tiếng thơm ở ngoài.

Mới đầu Triệu Thụy không chút vui vẻ, phải nói là trốn cũng không kịp. Sau đó, Triệu Thụy đang trốn tránh bị tiểu thư thế gia ôn nhu tươi mát thoát tục ngăn ở cửa phòng. Tiểu thư thế gia cũng không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề chất vấn Triệu Thụy có gì không vừa lòng. Triệu Thụy nhìn đông nhìn tây, ánh mắt đảo tới đảo lui, cuối cùng dừng trên mặt tiểu thư thế gia cười nói: “cái đó, chúng ta không quen.”

Tiểu thư thế gia nghe vậy lạnh nhạt nói: “Không quen? Hôm nay mới quen biết ta?”

“Ta...” Triệu Thụy nghẹn lời. Hắn và nữ tử này quả thật đã sớm quen biết, nữ tử này là mối tình đầu là người hắn thích nhất. Lúc đó Triệu Thụy đã định bảo nương hắn đi cầu thân, lại ngoài ý muốn nghe được nàng oán giận với nha hoàn: “Ăn chơi trác táng cũng dám si tâm vọng tưởng.” Triệu Thụy còn trẻ thương tâm, phát ngoan không bao giờ đi tìm hiểu chuyện liên quan đến nàng kia nữa. Nhiều năm như vậy trôi qua, bi thương ngày đó đã sớm biến thành dấu vết mờ nhạt, chưa từng nhắc tới, giống như đã quên. Nào biết sau này, âm kém dương sai gặp lại, cảm xúc chôn vùi trong lòng lại bị gợi lên, Triệu Thụy tay chân luống cuống.

“Triệu Thụy, có chuyện cứ nói thẳng. Mấy năm nay, ngươi trốn ta còn chưa đủ?” Nữ tử vẻ mặt thản nhiên, trong lời nói mơ hồ mang theo chút tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận