Ta Là Chính Thê Của Chàng

Ngày đại hỷ của Tiết Kỳ Văn, Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm chuẩn bị đầy mười xe quà tặng đưa đến phủ Tiết Vương. Thật ra không phải tất cả chủ ý đều là của Tiết U Nhiễm, sau khi trưng cầu ý kiến của Sở Lăng Húc nàng mới ra hạ sách này. Sở Lăng Húc nói, hắn có thể lấy được U Nhiễm, không thể bỏ qua công lao của Tiểu Vương gia và Trưởng công chúa, tặng lễ đương nhiên là phải long trọng.

Chọn đến chọn đi, sau cùng chính là mười xa ngựa. Sở nãi nãi vốn muốn cho thêm, nhưng bị Tiết U Nhiễm từ chối. Nếu nhiều hơn nữa, rất có thể sẽ bị chú ý. Đến lúc đó, tất cả phủ Tiết Vương đều là quà tặng của Sở phủ, các vị tân khách khác sẽ cảm thấy mất mặt. Đương nhiên, mười xe lễ vật cũng đủ khiến người khác xấu hổ rồi.

“U Nhiễm, con thật là hồ nháo, sao lại mang về nhiều lễ vật như vậy?” Vội tìm thời gian rảnh rỗi, Tiết Vương phi kéo Tiết U Nhiễm đến một hành lang ít người qua lại giáo huấn.

“Mẫu phi, không phải con, là phu quân chuẩn bị. Nãi nãi vốn còn muốn cho thêm, bị con cản lại mới thôi.” Tiết U Nhiễm vẻ mặt đau khổ giải thích. Cơ hội tốt, đương nhiên là muốn đẩy hết toàn bộ công lao lên người Sở ngốc tử.

“Cái gì? Lăng Húc chuẩn bị? Thật sự là quá khách khí rồi. Đều là người một nhà, còn làm long trọng như vậy. Người khác thấy được, còn không phải sẽ nói phủ Tiết Vương chúng ta quá khoe khoang sao? Sở nãi nãi cũng quá khách khí, con trở về cần phải hiếu kính lão nhân gia thật tốt biết chưa. Đúng rồi, lần trước trong cung ban cho nhân sâm và tổ yến đều là cực phẩm, khi nào về thì mang luôn về cho Sở nãi nãi và Sở phu nhân. Có qua có lại vẫn là cần thiết, con...” Vừa nghe nói là Sở Lăng Húc chuẩn bị, Tiết Vương phi nhất thời cười không thấy mắt. Sở gia tuy là thương gia, lại đặc biệt trọng lễ. Nhìn U Nhiễm mang về này nọ, còn có lễ vật mang tới hôm nay là biết. Bây giờ Tiết Vương phi rất vừa lòng về người con rể này.

“Mẫu phi, người trước vẫn đừng nhắc con. Bên ngoài có rất nhiều khách nhân, người mau đi ra đi.” Chỉ chỉ tiền sảnh ồn ào, Tiết U Nhiễm vội dời đi lực chú ý của Tiết Vương phi. Kỳ thật những lời mẫu phi nói bọn họ đều biết, chỉ là Sở ngốc tử không thèm để ý, Sở gia cũng không so đo. Nàng là thật tâm coi Sở gia như nhà mình, cho nên cũng không cảm thấy mang nhiều lễ vật về là không tốt. Ai ngờ vừa đến chỗ mẫu phi đã thành có qua có lại rồi. Thôi, dù sao nhân sâm và tổ yến trong cung cũng tốt hơn đồ trong cửa hàng bên ngoài, mang về Sở gia cũng không tệ. Lúc này Tiết Vương phi mới nhớ tới bên ngoài còn có rất nhiều việc chờ mình. Dừng lại tiếp tục nói giáo huấn, giao đãi U Nhiễm phải chăm sóc tốt cho ban thân mình rồi mới đi về phía tiền sảnh.

“Tâm Lam gặp qua công chúa.” Tiết U Nhiễm đang suy nghĩ đến thời điểm mang theo nhân sâm và tổ yến về Sở gia, thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

“Tiết Tâm Lam? Sao ngươi lại ở đây?” Nhìn Tiết Tâm Lam dung nhan mộc mạc, Tiết U Nhiễm vô cùng kinh ngạc.

“Tiểu Vương gia thành thân, Tâm Lam tất nhiên là nên trở về.” Giọng nói của Tiết Tâm Lam cực kỳ trong trẻo dịu dàng, giọng điệu vô cùng ôn hòa, đã không còn tranh giành như di vãng. Hai chữ trở về như là chuyện đương nhiên, nghe ra phá lệ không thấy chói ta như lúc trước. Tiết Tâm Lam trước mặt hơi gầy, khí chất cũng thay đổi. Đoan trang, ổn trọng, thành thục, biết thời biết thế... Tiết Tâm Lam đột nhiên thay đổi lớn khiến Tiết U Nhiễm có chút ăn không tiêu. Tiết Tâm Lam, cuộc sống ở phủ Thái tử thật sự không tốt sao? Mấy tháng không thấy, dường như Tiết Tâm Lam đã trải qua biến cố rất lớn.

“Tâm Lam muốn đến tiền sảnh hỗ trợ, xin được cáo lui trước.” Cung kính hành lễ xong, Tiết Tâm Lam vẻ mặt bình tĩnh rời đi. Giống như thật sự đã thay đổi, trong lòng Tiết U Nhiễm cảm khái nói. Phủ Thái tử, quả nhiên là nơi tôi luyện người. Có vẻ như Tiết Tâm Lam đã lĩnh hội được tinh túy cầu thắng trong nguy hiểm, không tranh không đoạt, không nóng không vội.

Thay hình đổi dạng như vậy, sau này Tiết Tâm Lam muốn mưu được vị trí riêng trong hậu cung sợ là không khó. Cảm tình thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, chỉ cần Tiết Tâm Lam biết cách lợi dụng, chung quy có một ngày sẽ có thể lần nữa chiếm được tình cảm của Tần Trạch Dật. Tình cảm khi còn trẻ đều là thuần túy, có lẽ khi đêm dài yên tĩnh Tần Trạch Dật sẽ nhớ lại tốt đẹp đã trải qua. Tiết Tâm Lam, ngươi rốt cuộc có thể đi bao xa, ta sẽ mở to mắt nhìn xem.

“U Nhiễm, sao ngươi lại đứng đây một mình?” Tiết Tâm Lam vừa đi, Tiết U Nhiễm lại bị người gọi lại.

“Thần Viễn, ngươi đã đến rồi.” Tiết U Nhiễm cảm thấy mình vẫn là nhanh chóng rời đi thì tốt hơn, hành lang này thật sự là quá không an toàn rồi. Cho đến hôm nay, nàng và Mạc Thần Viễn đã không còn ngăn cách quá lơn. Chỉ có điều, có thể tránh thì vẫn nên tránh thôi! Cho dù là Tần Trạch Dật hay là Mạc Thần Viễn, trong tiềm thức nàng vẫn không muốn có quá nhiều tiếp xúc.

“Đại hôn của Kỳ Văn, sao có thể không đến?” Ý cười trên mặt Mạc Thần Viễn càng thêm sâu, đến gần rồi đứng lại.

“Ta thay mặt huynh trưởng tạ ơn Tiểu Hầu gia đại giá quang lâm.” Thái độ của Tiết U Nhiễm không thân cận, cũng không xa lạ.

“U Nhiễm khách khí.” Biết cuộc sống bây giờ của U Nhiễm rất tốt, lại còn có thai, trong lòng Mạc Thần Viễn không ngừng toát lên tiếc nuối. Hắn từng tò mò về nàng, hắn từng động tâm với lòng, nhưng nhất định phải trở thành quá khứ. Hắn cùng U Nhiễm nhất định là có duyên quen biết, không có duyên hiểu nhau. Tiết U Nhiễm nhàn nhạt cười. Có một số lời không cần phải nói ra miệng cũng có thể hiểu rõ, có một số tình cảm không nên nảy sinh thì nên buông tha. Cạnh nàng đã có Sở ngốc tử, bên cạnh hắn cũng sắp có người chân chính thuộc về mình. Duyên phận giữa hai người bọn họ, chỉ có thể đi đến một bước này.

“Sở đương gia đến tìm người.” Mắt sắc nhìn thấy Sở Lăng Húc đã đi về phía bên này, Mạc Thần Viễn lên tiếng nhắc nhở. Xoay người, Tiết U Nhiễm mắt sáng rực rỡ như sao, tươi cười trên mặt như ánh sáng ban ngày. Hạnh phúc tràn đầy tỏa ra bốn phía, cuốn hút tất cả mọi người. Nhìn Tiết U Nhiễm như vậy, ai còn có thể nói nàng không đủ hạnh phúc?

“Có mệt hay không?” Gật đầu với Mạc Thần Viễn xong, Sở Lăng Húc thân thiết nhìn Tiết U Nhiễm. Lắc đầu, Tiết U Nhiễm lập tức ủy khuất cáo trạng: “Lại bị mẫu phi giáo huấn rồi.”

“Ta đã báo cáo với nhạc mẫu đại nhân, lễ vật là chút tâm ý nho nhỏ của Sở gia. Về sau sẽ không sao đâu.” Nhớ tới Tiết Vương phi mỉm cười trách cứ hắn khách khí, Sở Lăng Húc biết kỳ thật Tiết Vương phi cũng không tức giận.

“Nhưng mẫu phi nới với thiếp sẽ có qua có lại.” Ở trước mặt Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm không có bất kỳ băn khoăn nào, chu miệng lên oán giận nói.

“Người Sở gia không cần có qua có lại, nương tử như vậy đã rất tốt.” không chút để ý U Nhiễm tiểu tính tình, Sở Lăng Húc nhẹ giọng trấn an. Nãi nãi và nương nói, người có thai luôn cố tình gây sự, hắn nhất định phải khoan dung nhiều hơn. Đối với chuyện này, hắn lại không cho là đúng. Đối với hắn mà nói, U U như thế nào hắn cũng sẽ chấp nhận. Lời nói của Sở Lăng Húc nghe vào trong tai cực kỳ hưởng thụ, ủy khuất trên mặt Tiết U Nhiễm tán đi, nụ cười lại xuất hiện.

Thấy Sở Lăng Húc không ngại phiền toái, không coi ai ra gì toàn tâm dỗ U Nhiễm, Mạc Thần Viễn lặng lẽ rời đi. Nam tử toàn tâm bao dung U Nhiễm như vậy mới là người thích hợp với U Nhiễm nhất đúng không? không quan tâm tất cả, chỉ muốn nàng cười. Thấy cuộc sống của U Nhiễm hạnh phúc hơn bất kỳ người nào, cũng là lúc hắn nên đặt xuống.

Lúc Mạc Thần Viễn rời đi vẫn chưa dẫn tới sự chú ý của Sở Lăng Húc, trái lại người ở chỗ tối…. Ánh mắt Sở Lăng Húc chợt lóe, nhẹ nhàng ôm Tiết U Nhiễm. Bị Sở Lăng Húc ôm, Tiết U Nhiễm theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh một lần. Phát hiện Mạc Thần Viễn không biết rời đi từ lúc nào, Tiết U Nhiễm thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng Sở Lăng Húc. Kỳ thật, vẫn có chút mệt.

Ở một góc rẽ, Tần Trạch Dật nấp ở một nơi bí mật gần đó, thấy không rõ ràng lắm, mơ hồ mang theo bất mãn và oán hận. Dưới ánh nhìn của mọi người, không kiêng nể gì ôm nhau. Sở Lăng Húc cũng chỉ có như vậy. Toàn thân tỏa ra áp suất thấp, trái tim Tần Trạch Dật như ở trong đầm lầy, chìm nổi trôi dạt, càng lún càng sâu.

Sở Lăng Húc biết tất cả mọi chuyện giữa U U và Tần Trạch Dật, nhưng lại không nghĩ rằng đến bây giờ Tần Trạch Dật vẫn đánh chủ ý lên U U. Thám tử Hàn Tinh các nói, là Tần Trạch Dật đề xuất gả U Nhiễm cho Sở gia trước, chẳng qua Tiểu Vương gia nhờ Trưởng công chúa ra mặt cầu được thánh chỉ. hắn cho rằng U U đã là đồ bỏ của Tần Trạch Dật, lại không dự đoán được rằng Tần Trạch Dật đột nhiên trở về chốn cũ, vẫn tình cũ chưa dứt với U Nhiễm. Tần Trạch Dật muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất định phải chiêu binh mãi mã, nắm giữ mạch máu buôn bán của Tuyên Quốc tuyệt đối là quan trọng nhất. hắn vốn không muốn bị cuốn vào trận phân tranh này, bây giờ xem ra cần phải thay đổi suy nghĩ rồi. Có nâng Tần Trạch Dật ngồi lên vị hay không, hắn sẽ cân nhắc. Bên kia, Tiết Tâm Lam vừa đi đến tiền sảnh đã bị Tiết nhị phu nhân và Với ma ma kéo vào trong buồng.

“Tâm Lam, con nhất định phải bình tĩnh. Con là người đi theo bên cạnh Thái tử lâu nhất. An tâm hầu hạ Thái tử, đợi ngày sau vào cung, còn phải lo không có ngày lành sao?” Tiết Nhị phu nhân liều mạng an ủi Tiết Tâm Lam, chỉ cầu Tâm Lam đừng chán nản. Trưởng công chúa vào phủ Tiết Vương, về sau cuộc sống của Nhị phu nhân bà ngày càng khó qua. Nếu Tâm Lam cũng bị đánh bại, bà ta cũng không còn gì để trông cậy vào rồi.

“Ta biết.” Tiết Tâm Lam gật gật đầu, không có kích động, không có oán hận. Còn nhiều thời gian, nàng sẽ không chịu thua.

“Tâm Lam, lần này vì sao ngươi ngã một cái đau như vậy chính ngươi tự biết. Chính là bởi vì ngươi quá mức tự phụ. Ngươi cho rằng ngươi bắt được trái tim Thái tử điện hạ, lại quên mất người hoàng thất đều không có tình. Bây giờ phủ Thái tử có Thái tử phi trấn thủ, lại có Trắc phi được sủng ái. Ngươi phải học được mưu đồ, học được ẩn núp. Lúc thích hợp lui vài bước, cũng không có gì xấu với ngươi.” Sống ở phủ Tiết Vương đã nhiều năm, Với ma ma nhìn tuyệt đối thấu triệt hơn Tiết Nhị phu nhân. Tiết U Nhiễm đã ra khỏi cạnh tranh, tình cảm nhiều năm giữa Thái tử điện hạ và Tâm Lam chung quy sẽ có một ngày phát huy công dụng.

Tiết Tâm Lam không nói lời nào, chỉ thụ giáo gật đầu. đã đến nước này, không còn cái gì để nói. Ba người ăn mặc tươm tất, lặng yên ra ngoài. không thể bị người khác túm được đuôi, dè dặt cẩn thận là cần thiết. Tiết Tâm Lam cảm thấy ông trời không công bằng, bởi vì ông luôn đứng về phía Tiết U Nhiễm. Chỉ có điều khi nhìn thấy Tần Trạch Dật say đến rối tinh rối mù, lảo đảo đi về phía nàng, nàng đột nhiên cảm thấy ông trời thỉnh thoảng vẫn còn nhớ đến nàng.

“Thái tử điện hạ, người không sao chứ?” Vươn tay đỡ lấy Tần Trạch Dật sắp bị ngã sấp xuống, Tiết Tâm Lam ôn nhu hỏi.

“Thái tử điện hạ? rõ ràng nàng gọi ta là Thái tử ca ca, vì sao lại đột nhiên sửa miệng? Vì sao?” Ánh mắt mê ly trừng Tiết Tâm Lam, đầu óc Tần Trạch Dật hỗn loạn.

“Thái tử điện hạ, người say. Ta đỡ người đi nghỉ ngơi.” không trả lời vấn đề của Tần Trạch Dật, Tiết Tâm Lam định đỡ Tần Trạch Dật đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui