Ta Là Chính Thê Của Chàng

Gần nhất cuộc sống của Tiết Tâm Lam có chút kinh hoảng khiếp sợ. Mà loại kinh hãi này chuyển thành thấp thỏm từ khi nhìn thấy Tuệ cô đi theo phía sau Quý Như Nhã. Bây giờ nàng đã sớm không phải Tiết Tâm Lam hồi vừa mới vào phủ Thái tử, thân phận Tuệ cô ở trong phủ nàng đã biết được từ lâu. Không thể không nói Tuệ cô đứng ở bên phía Quý Như Nhã là cho nàng một uy hiếp rất lớn. Lạc Thấm Nhi lựa chọn làm ngư ông đắc lợi, Tiết Tâm Lam phẫn hận nhưng cũng không còn kế sách. Phủ Thái tử to như vậy, không người có thể theo nàng ta chỉ phải dựa vào chính mình. Đảm đương không nổi cầu phú quý trong nguy hiểm, nàng ta duy nhất có thể lợi dụng chỉ có một người: đã từng là Thái tử ca ca của nàng ta, bây giờ là Thái tử điện hạ.

Thành công mượn sức Sở Lăng Húc, Tần Trạch Dật vẫn không chút lơi lỏng. Kỳ Văn đi biên quan vì binh quyền Lạc gia, trong lòng phụ hoàng nghĩ gì hắn không dám đi đoán bừa. Đề nghị để Kỳ Văn tiếp nhận binh quyền Lạc gia là vì nhìn trúng địa vị của Trưởng công chúa trong lòng phụ hoàng. Lạc gia phải giao binh quyền ra, người phụ hoàng ngầm đồng ý chỉ có một đó chính là Tiết Kỳ Văn phu quân của Trưởng công chúa. Dù vậy, hắn vẫn không dám cam đoan phụ hoàng sẽ không sinh lòng bất mãn về chuyện này. Lạc gia có một Lạc Tử Nghiên, triệt để nắm được trái tim phụ hoàng. Nếu Lạc gia thật sự không cam lòng mà nổi lên biến cố, khó bảo toàn phụ hoàng sẽ không thiên về phía Tam Hoàng đệ. Cho nên, hắn phải sớm làm tính toán, làm tốt sách lược vẹn toàn. Khi Tiết Tâm Lam bưng nước trà đưa vào phòng, Tần Trạch Dật đang đắm chìm trong suy nghĩ binh quyền Lạc gia.

“Thái tử ca ca, nghỉ một lát đi!” Đặt ly trà xuống bàn học, Tiết Tâm Lam đi đến phía sau Tần Trạch Dật, mềm nhẹ giúp hắn bóp vai. Ngồi lâu, bả vai cứng nhắc có chút mỏi, Tần Trạch Dật cực kỳ hưởng thụ Tiết Tâm Lam săn sóc. Giọng điệu hòa hoãn, nói khẽ: “nàng đã có thai, việc này giao cho hạ nhân là tốt rồi. Đừng để mệt.”

“Tâm Lam không phiền lụy. Tâm Lam chính là muốn nhiều bồi Thái tử ca ca. Còn nhớ rõ hồi nhỏ, mỗi lần Thái tử ca ca đến Tiết Vương phủ đều phải cùng Tâm Lam ở chung một lát. Có khi nói chuyện phiếm, có khi chỉ ngồi im, thật nhàn nhã, thật thư thái.” Giọng nói mềm nhẹ của Tiết Tâm Lam như một làn gió, thổi vào trong lòng đang nôn nóng của Tần Trạch Dật, gợi lên chút kỷ niệm.

“Khi đó nàng luôn thích trốn trong phòng khóc nhè. Không cùng nàng, nàng liền tha thiết chờ mong nhìn ta. Biến thành cuối cùng ta giống như nợ nàng gì đó, cũng không dám không cùng nàng.” Hồi tưởng lại dĩ vãng tốt đẹp, trên mặt Tần Trạch Dật hiện lên nụ cười thản nhiên.


“Phải không? Sao Tâm Lam lại không nhớ rõ có chuyện này nhỉ?” Mắt thấy đề tài này có thể tiếp tục nói nữa, Tiết Tâm Lam ra vẻ kinh ngạc.

“Không nhớ rõ? Khi đó nàng rõ ràng...” Tần Trạch Dật bắt đầu nhắc tới từng việc trong quý khứ xa xôi. Tiết Tâm Lam khi thì gật gù, khi thì lắc đầu, khi thì kinh ngạc, khi thì cam chịu... Trong lúc nhất thời, giống như trở lại thời niên thiếu tốt đẹp trong cuộc đời, trong thư phòng không khí hòa hợp mà ấm áp.

“Thái tử điện hạ, Tuệ cô cô cầu kiến.” Thanh âm đột ngột vang lên từ ngoài cửa, bừng tỉnh Tần Trạch Dật đang nhớ lại ngày xưa. Trong mắt Tiết Tâm Lam một mảnh u ám. Yên lặng nhìn Tuệ cô tiến vào, yên lặng nhìn Tần Trạch Dật đi theo Tuệ cô đến sân của Quý Như Nhã. Chỉ vì câu nói Trắc phi thân mình không khỏe của Tuệ cô, muốn trong thấy Thái tử điện hạ. Ánh mắt áy náy trước khi rời đi của Tần Trạch Dật hoàn toàn không làm ấm được trái tim rơi vào đáy cốc lần nữa của Tiết Tâm Lam. Chỉ kém một chút, chỉ kém một chút là nàng ta đã gợi lên trí nhớ kéo lại trái tim Tần Trạch Dật. Lại là Quý Như Nhã, Tiết Tâm Lam oán hận cầm lấy ly trà trên bàn hung hăng đáp xuống dưới đất. Cùng với cửa phòng bị đẩy ra là tiếng bước chân có người vội vàng chạy vào phòng, Tiết Tâm Lam ngồi xổm dưới đát, luống cuống tay chân nhặt mảnh vụn của ly trà. Trong miệng không ngừng tự trách: “Đều do ta không cẩn thanah, ngay cả cái cốc cũng cầm không ổn. A...”

Thấy ngón tay của Tiết Tâm Lam bị cắt qua, hạ nhân vừa mới vào sợ hãi kêu: “Lập tức đi mời thái ý.”

Đánh rơi một ly trà cũng chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, thu thập mảnh vụn bị đứt tay cũng không có gì đáng ngại. Nhưng nếu người bị đứt tay là Tiết Tâm Lam người đang có thai long chủng mà nói, tất cả đều khác rất lớn rồi. Hoàng hậu nương nương quan tâm Long tôn, buổi sáng thánh chỉ vừa mới đến phủ Thái tử, lúc xế chiều Tiết Tâm Lam liền xảy ra chuyện, sao có thể không bị rối loạn? Vì thế, Tần Trạch Dật vừa bước vào trong phòng Quý Như Nhã còn chưa kịp ngồi xuống lập tức xoay người chạy đến tiểu viện của Tiết Tâm Lam.


Gương mặt tươi cười của Quý Như Nhã cứng đờ, sững sờ nhìn bóng dáng Tần Trạch Dật biến mất trong tầm mắt, lửa giận trong lòng thật lâu vẫn không thể lắng lại. Tiết Tâm Lam, theo ta đấu đúng không? Vậy thì xem ai đấu thắng ai?

Thấy Quý Như Nhã không chút che giấu phẫn hận, Tuệ cô đứng ở một bên không nói câu nào. Tiết Tâm Lam, hình như trở nên thông minh hơn một chút. Chỉ có điều, liều lĩnh sẽ chỉ càng đưa đến thêm nhiều phiền toái. Tiết Tâm Lam không có gì dựa vào và Quý Như Nhã thân là Thái tử Trắc phi, hậu viện sợ là không thể thái bình rồi.

Lạc Thấm Nhi vốn nên chưởng quản hậu viện phủ Thái tử nghe được tin, đầu tiên là chậm rãi đến sân Quý Như Nhã nhẹ giọng an ủi, tiếp theo nhấc bước ngọc đi đến tiểu viện của Tiết Tâm Lam tiến hành thăm hỏi. Đơn giản chỉ có vài câu “nghỉ ngơi thật tốt, phải độ lượng, phải bao dung, không cần tức giận” linh tinh gì đó. Không có gì quan trọng, lại càng khiến người căm tức. Ngay cả Thái tử phi cũng nhìn ra là đối phương đang cố ý bới móc, sao có thể tiếp tục nén giận?

Sau ngày ấy, hậu viện phủ Thái tử bắt đầu náo nhiệt lên. Giương thương múa kiếm không chỗ nào không có, âm mưu thủ đoạn ùn ùn. Tần Trạch Dật bắt đầu bôn ba qua lại giữa sân của Quý Như nhã và tiểu viện của Tiết Tâm Lam. Luôn luôn là khóc kể và oán trách, thiếu lời nhẹ nhàng an ủi, sứt đầu mẻ trán cũng chỉ là như thế. Rất muốn buông tay mặc kệ, nhưng phụ hoàng và mẫu hậu mỗi ngày đều quan tâm hỏi nhiều hơn mấy câu, thế cục trước mắt không chấp nhận được phụ hoàng thất vọng về hắn...

Lạc Thấm Nhi lười nhác nằm ở trên băng ghế, nghe tin tức nha hoàn vừa hỏi thăm được nhợt nhạt cười. Nàng có rất nhiều thủ đoạn có thể chế trụ Quý Như Nhã và Tiết Tâm Lam, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ ra tay. Tần Trạch Dật, chiến tranh giữa nữ nhân với nhau, sự tham gia của ngươi thì chỉ càng cổ vũ cho các nàng thêm kiêu ngạo. Nhưng là, nữ nhân hoài long chủng, lúc này ngươi lại không thể bỏ mặc. Chậm rãi chịu đựng đi! Hoài thai mười tháng, đứa nhỏ cũng sẽ sinh ra đúng không? Không đúng, đứa nhỏ cũng có khả năng mất, ngươi vẫn nên cẩn thận che chở đi!


Nghe Sở Lăng Húc nói xong, Tiết U Nhiễm nở nụ cười thật lâu mới dừng lại, Tần Trạch Dật, trồng hoa phải có nhẫn nại, sao có thể vì hai đóa hoa tranh thủ tình cảm mà phiền chán đây? Hoa sắp kết quả, luôn có vốn để bốc đồng. Chẳng qua, hoa muốn kết quả cùng lúc, có thể an toàn sinh ra hay không quả thật là một vấn đề.

“Sở ngốc tử, ca ca thiếp đi biên quan cũng đã ba tháng rồi. Cũng không biết tất cả có được hay không.” Sau khi cười xong, Tiết U Nhiễm lại bắt đầu lo lắng cho Tiết Kỳ Văn.

“Không phải huynh trưởng viết thư về nói Lạc tướng quân đối hắn rất tốt sao? Đừng quá mức lo lắng.” Dựa vào thư tự tay Trưởng công chúa vùa Thái tử phi viết, Tiết Kỳ Văn vừa đến biên quan liền chiếm được sự cho phép của Lạc tướng quân. Tiết Kỳ Văn viết thư trở về báo cáo, thuận tiện cảm kích thượng sách của U U.

“Nếu xuất phát chậm mấy ngày thì tốt rồi. Gửi tin đại tẩu có thai đi qua, không biết ca ca có nhận được không.” Làm mọi người kinh hỉ chính là, Tiết Kỳ Văn rời khỏi Tuyên thành hai tháng ba ngày, Trưởng công chúa chuẩn ra có hỉ mạch. Chuyện này vui lòng Tiết vương phủ, Tiết U Nhiễm lại càng nôn nóng, lập tức muốn về Vương phủ. Cũng may Sở Lăng Húc ngăn lại, Tiết U Nhiễm đã có thai hơn chín tháng, tùy thời đều có thể sinh. Sao có thể mặc nàng hồ nháo? Cuối cùng vẫn là mời Trưởng công chúa tự mình qua phủ một chuyến, mới bình ổn được ý niệm của Tiết U Nhiễm.

“Biên quan không thể so với Tuyên thành, tất cả đều có khả năng. Nhận được cũng không thể lập tức hồi âm, hồi âm cũng không thể nhận được nhanh như vậy. Nàng yên tâm bớt lo lắng, dưỡng thai thật tốt. Chờ đứa nhỏ ra đời, thư của huynh trưởng cũng nên trở lại!” Gần nhất chiến sự ở biên quan cũng không khẩn cấp, Sở Lăng Húc nghĩ thư của Tiết Kỳ Văn nhất định đang trên đường về, Tiết U Nhiễm gật gật đầu, lập tức lại mở miệng: “Rốt cuộc khi nào Sở Thạch mới về hả? Dạo này Mộng Văn cũng trầm tĩnh rất nhiều, nhìn rất đau lòng.”


Chuyện U U quan tâm thật đúng là nhiều. Sở Lăng Húc thầm than một hơi, nhẹ lời giải thích nói: “Chuyện Sở Thạch đã giải quyết tốt lắm, tùy thời đều có thể trở về. Chính là, hắn tạm thời còn có chuyện chưa nghĩ thông suốt.”

“Như vậy sao được? Chàng lập tức bảo hắn trở về. Mộng Văn đẩy việc hôn nhân nương và nãi nãi nói, thừa nhận bao nhiêu áp lực? Sao có thể để một mình hắn an ổn qua ngày?” Tiết U Nhiễm lập tức phát hỏa. lúc trước Mộng Văn phản ứng khả năng quả thật có chút đả thương người, nhưng Sở Trạch cũng thông cảm cho Mộng Văn kinh ngạc và thất thần không phải sao? Sao có thể một đi không trở lại?

“U U, chuyện này sau này hãy nói. Nàng trước đừng kích động làm đứa nhỏ sợ rồi.” Sở Lăng Húc không muốn để U U biết nhiệm vụ lần này của Sở Thạch là phải giết người. Trên tay Sở Thạch lại dính thêm máu tươi, sao có thể bình thản xuất hiện trước mặt Mộng Văn? Vốn không phải Sở Trạch đi, nhưng Sở Thạch kiên trì rời khỏi Sở gia. Hắn không khuyên được, chỉ đành để Sở Thạch trở lại Hàn Tĩnh các. Nhiệm vụ của Hàn Tĩnh các không phải do người chọn, Sở Thạch cũng phải lĩnh mệnh.

“Nào có dễ dàng bị dọa như vậy? Dù sao chàng cũng phải nói với Sở Thạch, Mộng Văn vẫn đang chờ hắn. Nghĩ thông suốt thì lập tức quay lại, không nghĩ thông suốt cũng phải quay lại. Có chuyện gì giáp mặt nói.” Vừa nghĩ đến Mộng Văn bộ dáng gầy yếu, Tiết U Nhiễm liền xót xa. Nếu không phải nàng sắp chuyện dạ, tâm tư của nãi nãi và nương toàn bộ đều đặt trên người nàng và đứa nhỏ, Mộng Văn sao có thể dễ dàng qua cửa như vậy? Aizz, tóm lại là tình cảm hại người, khiến đại tiểu thư nũng nịu biến thành nhóc đáng thương, trầm mặc ít nói.

“Ừ, ta biết rồi.” U U sắp chuyển dạ, đứa nhỏ được sinh ra, nãi nãi và nương nhất định sẽ hết sức vui mừng. Đến lúc đó, chuyện của Mộng Văn và Sở Thạch, khả năng thành cũng hơi lớn một chút.

Tuyên Nguyên tháng bảy năm mười một, Ninh An công chúa ở Sở phủ bình an sinh hạ một bé trai, lấy tên Sở Quân Ức. Quân Ức, Ức Quân. Lúc này, Tiết U Nhiễm rốt cuộc triệt để mai táng kí ức giữa nàng và kiếp trước. Từ nay về sau, chỉ còn lại Tiết U Nhiễm kiếp này, Tiết U Nhiễm cùng Sở Lăng Húc dắt tay cả đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận