Là bằng hữu của cả hai phải không?
- Đúng đúng đúng.
- A Liên nhanh chóng đáp lại ông.
- Người đâu, mau tìm một phòng trống nào đó để cô ấy nghỉ ngơi.
- Do ông ta phân biệt rõ đâu là chuyện nhà và đâu là chuyện ngoài.
Đối với khách của ông thì ông rất tử tế.
- Vậy là người không trách ta sao?
- Không.
Nếu cô là bằng hữu của con trai ta thì thôi, ta không trách.
- " Vậy mà lại tha rồi sao? Dễ dữ, ai nói gì cũng tin sao? Hì hì.
"- A Liên nghĩ thầm trong bụng.
- À mà..
lúc này ta nghe người nói con trai ông bị hàn..
hàn gì ta?
- Chuyện nhà ta không cần ngươi lo.
- Nể tình người không làm gì ta, ta cũng nói cho người một chuyện luôn.
Người cứ yên tâm về con trai người, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Nghe A Liên nói ông ta nữa nghi nữa tin.
Không biết cô ấy nói vậy nghĩa là sao.
Bệnh của con trai ông trước nay chưa ai trị được bây giờ chẳng lẽ người mà A Liên nói có thể chữa được sao?
- Ý cô muốn nói là...
- Ý ta là người cứ yên tâm.
Tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã thích học y, lớn lên lại là một thiên tài.
Vả lại con trai người ở cùng tiểu thư nhà ta chắc chắn sẽ bình an vô sự.
- Thật sao?
- Thật.
- Mau, mau đứng dậy.
Ông ta sau khi nghe A Liên nói thì rất vui mừng.
Ngay lập tứ cho Tiểu Bát đứng dậy vì chuyến đi lần này của hắn đã giúp ông ta biết được con trai ông đã được cứu, không còn sống những cuộc sống đau khổ như trước đây do hàn độc đó gây nên nữa.
...CHUYỂN CẢNH...
...Núi Cốc Thiên - Tại hang đá...
- Mau, mau dẫn đường cho ta.
Ta nhất định ta phải ra ngoài đầu tiên mới được.
- Trương Dư Ninh ra lệnh cho một tên đệ tử của núi.
Thì ra từ đầu cô ta đã mua chuộc được vài tên đệ tử ở đây nên mới thuận lợi vượt qua những ải đầu tiên, ngay cả ải này dường như cô ta cũng sắp hoàn thành luôn rồi.
- Vâng.
- Để ta xem xem, ải khó thế này làm sao cô vượt qua được.
- Người cô ta nói đến không ai khác chính là nàng.
- Sao lại đi lâu thế này rồi mà còn chưa thấy được gì cả, ta sắp không xong rồi đây...
- Đúng đó...
Cả hai kéo lê cái thân hình to lớn của hắn đến mỏi cả chân nhưng lại không tìm thấy bất cứ thứ gì có lợi.
- Thứ gì kia? - Nàng đặt nhẹ hắn xuống rồi chỉ tay về một phía.
Đó chính là một cánh cửa đá nhìn bề ngoài thì trong rất bình thường nhưng cách mở của nó thì lại không bình thường chút nào.
Xung quanh cánh cửa thì có rất là nhiều câu đối khó, không biết lần này nàng có thể vượt qua dễ dàng không.
- Chúng ta phải giải hết những câu đối trên đá hay sao? Đúng là làm khó người ta quá mà.
- Nàng nhìn các câu đối mà lắc đầu, trong bụng thì rất là đang khó chịu.
- Hay là cô cứ để ta thử trước đi, lỡ như được thì sao.
- Tiểu Dã thấy nàng như thế cũng thấy có chút bất lực với tính cách thấy khó mà bỏ chạy của nàng.
- Xứ xứ xuân quang hảo.
Cái quái gì đây? - Nàng đọc mà xoay cả óc.
- Đáp án là: Xứ xứ xuân quang hảo,
...Gia gia hỷ khí nùng....
- Woa...!Đúng rồi kìa Tiểu Dã, cô giỏi quá đi.
- Nàng vỗ tay khen Tiểu Dã.
- Câu thứ hai: Phô trương lãng phí khả sĩ.
Đáo án nó là gì thế Tiểu Dã?
- Phô trương lãng phí khả sĩ.
- Cần kiệm tiết ước quang vinh.
- Tiểu Dã lần nữa đối lại, đáp án lần này lại chính xác khiến cho nàng đứng bên cạnh cảm thấy rất khâm phục.
- Câu thứ ba...!câu này ta biết nè.
- Đại trượng phu bất thực thóa dư, câu tiếp theo sẽ là...!thời bả hải đào thanh phế phủ / Sĩ quân tử khởi y ly hạ, cảm tương đài các chiếm sơn điên.
- Nàng nhanh chóng cho ra đáp án, quả thật là đúng luôn.
Nàng vui mừng hớn hở vì đây là lần đầu tiên nàng đoán trúng.
Đúng thật vừa hài vừa mất luôn cái nết của nàng đi.
Hai người dần dần trả lời hết số câu hỏi đó cuối cùng thì cả hai đều khô cả họng.
Một người vì trả lời câu đối, còn một người thì lo tân bốc, khen ngợi, ra sức nịnh nọt người kia.
Người đó chắc mọi người cũng biết là ai rồi đúng không?
Cánh cửa dần mở ra, hai người dần bước vào bên trong nhưng lại chẳng thấy gì cả ngoại trừ một mảng tối đen.
- Sao tối thui như nhọ nồi thế.
- Nàng khom người, tay quơ qua quơ lại định phương hướng.
Cộp
- Ai ui...
- Chuyện gì vậy, Quân Dao?
Tiểu Dã nghe âm thanh lạ cùng với tiếng là của nàng không khỏi bàng hoàng.
Nàng vì không cẩn thận đã bị thứ gì đó đập vào đầu nên là như thế.
- Có thứ gì đó đập vào đầu ta thì phải?
- Cô có sao không vậy?
- Không sao...!- Nàng đang dứt lời thì cánh cửa đóng lại.
Chắc thứ lúc nãy nàng đụng chính là cơ quan mở, đóng cửa đây mà.
Nàng cùng Tiểu Dã lần mò đi tiếp, trên tay cả hai thì lại nắm thân thể của hắn kéo theo.
Đúng là tội nghiệp cho nàng và Tiểu Dã.
...*Ý nghĩ của câu đối trên nha mọi người...
Xứ xứ Xuân quang hảo / Gia gia hỷ khí nùng.
處 處 春 光 好 / 家 家 喜 氣 濃.
(Nơi nơi ánh Xuân đẹp / Nhà nhà sắc vui đầy.)
2.Phô trương lãng phí khả sỉ / Cần kiệm tiết ước quang vinh.
鋪 張 浪 費 可 恥 / 勤 儉 節 約 光 榮.
(Phô trương lãng phí đáng xấu hổ / Cần cù tiết kiệm mới vẻ vang.)
3.– Đại trượng phu bất thực thóa dư, thời bả hải đào thanh phế phủ / Sĩ quân tử khởi y ly hạ, cảm tương đài các chiếm sơn điên.
大 丈 夫 不 食 唾 余,時 把 海 濤 清 肺 腑 / 士 君 子 豈 依 籬 下,敢 將 台 閣 佔 山 顛.
(Bậc trượng phu không ăn cớ sao lại mắng ta, vậy thời lấy sóng biển rửa sạch lòng dạ / Kẻ sĩ quân tử há nương cậy giậu tre, hãy can đảm như lầu các chơ vơ đỉnh núi.).