Ta Là Công Chúa Ninh Vũ


***
Hắn từ từ mở mắt, trước mắt bây giờ là một căn phòng nhìn cũng tạm được, so với phủ thừa tướng chỉ kém hơn một chút.

Hắn ngồi dậy đi ra cửa nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy ai, bởi vì tất cả đã đi nghỉ ngơi cả rồi.

Hắn thấy vậy liền quay về giường nằm nghỉ, ánh mắt vô tình nhìn qua thấy bộ y phục ngoài của nàng đang ở chỗ hắn.
- Y phục của cô ấy sao lại ở chỗ ta? - Hắn cầm lên nhìn rồi tiện tay gấp gọn lại dẹp sang một bên rồi lại leo lên giường nằm tiếp.
***
Nàng lúc này thì đã nhận được phòng riêng của mình.

Nhanh chóng căn phòng này đã biến thành một căn phòng sạch sẽ, vì những phòng này do đã lâu không có ai dọn nên có hơi bừa bộn và dơ, kể cả căn phòng của hắn cũng một tay nàng dọn.
- Haiz...!cuối cùng cũng xong, mệt chết ta mà.

- Nàng đứng chống hông nhìn xung quanh rồi ngồi xuống rót trà để uống.
- À...!Không biết hắn tỉnh chưa.

Ta nhất định phải đòi công với hắn, bổn công chúa không làm việc không công như vậy đâu.
Nàng ngồi lẩm bẩm một mình, với tính cách đó của nàng thì dễ gì mà có chuyện làm không vậy chứ.

Cả ca ca của nàng cũng không bỏ qua thì đâu đến lượt hắn được nàng bỏ qua cơ chứ.
- Uyển cô nương, đây là đồng phục và đồ dùng cá nhân của cô.

- Nàng ngồi ở đó không biết làm gì chỉ khi có người đến thì nàng mới chịu nhất cái thân ra mở cửa gặp ngay tên đệ tử của núi đến giao đồ chuẩn bị cho buổi học ngày mai.
- Đa tạ huynh, đã làm phiền rồi.- Nàng nhận lấy rồi quay vào trong nhưng không mở ra xem, vì xưa nay nàng không thích học, những thứ liên quan đến nó cũng vậy, đều không nằm trong tầm mắt của nàng.

- Chán quá, phải chi A Liên vẫn còn ở đây thì tốt quá.
- Quân Dao, ta đây, mở cửa đi Quân Dao.
Nàng nằm trên giường than thở thì bên ngoài có tiếng của Tiểu Dã.

Đúng là không có cái này cũng có cái khác, quan hệ của nàng tốt quá cho nên chỉ có mỗi Tiểu Dã đến thăm.
- Là cô sao, Tiểu Dã?
- Là ta, cô không vui sao? - Thấy sắc mặt buồn bã của nàng, Tiểu Dã biết ngay là có chuyện gì, chắc chắn là nàng đang chán quá chứ không đâu.
- Cô thừa biết mà Tiểu Dã.

Không ngờ ở đây chán quá, cả miếng đồ ăn cũng không thấy nữa.
- Đồ ăn sao? Ta nhớ trên cái ngọn núi này đâu có nhiều đồ ăn đâu mà lúc nào cũng có để cho cô ăn chứ.
- Hả, cô nói cái gì? - Nàng trợn mắt cảm thán.

Với cái tính ham ăn của nàng thì những từ này là đã kích rất lớn.

Vốn dĩ nàng chịu đi lên núi là vì đồ ăn mà bây giờ lại nghe Tiểu Dã nói thế khiến nàng không khỏi nghĩ đến người phụ hoàng tốt của nàng.
- Phụ hoàng, đợi con xuống núi nhất định sẽ ăn hết kho lương của người để bù đắp cho những ngày con đã khổ cực ở đây.
- Quân Dao, cô đang suy nghĩ gì mà nhìn mặt cô đáng sợ thế?
- À..

không có gì.

Hay là chúng ta đi chơi đi.

- Ngay lập tức nàng dẹp đi cái bản mặt hung hăng đó mà rủ Tiểu Dã đi chơi, cô ấy cũng đồng ý đi với nàng.

Cả hai nắm tay chạy tung tăng khắp nơi rất có sức sống, nhưng chỉ một lúc sau đôi chân của nàng bỗng dừng lại rồi nhanh chân nắp sang một bên.

Bên kia chính là người đã mượn nàng 50 lượng, ca ca của nàng Uyển Tử An.
- Ca ca, đây chẳng phải ca ca mình sao? Huynh ấy đang nhìn nữ nhân.

- Nàng nhỏ giọng lại, ánh mắt nàng lại nhìn thấy Uyển Tử An nhìn một nữ nhân, nữ nhân đó cũng nhìn hắn.
- Có rồi.

He he...!Tiểu Dã, cô quay về trước đi, ta làm công chuyện xong sẽ về ngay.

Nàng dứt lời thì chạy nhanh về phía Uyển Tử An mà ôm vào cổ hắn.

Chắc chắn là âm mưu gì đó của nàng lại trỗi dậy trên người của ca ca nàng rồi.
- Biểu ca! Ta nhớ huynh quá.

- Nàng hét lên rồi lén nhìn nữ nhân kia.

- Cô là ai vậy? - Uyển Tử An cố gắng gỡ nàng ra khỏi người, nàng cũng không ôm nữa mà nhảy xuống bắt đầu giở trò.

- Biểu ca, huynh không nhớ ta sao? Ta là Quân Dao muội muội của huynh mà, huynh còn nói sẽ chờ ta nhưng bây giờ lại hỏi ta là ai, huynh không cần ta nữa...!hu hu...
- Quân Dao sao...!Cái tên nghe quen nhỉ.

A! Chẳng phải là chằng lửa muội muội sao.

Chết rồi, mau đi thông báo cho Uyển Mộc mới được.
Uyển Tử An suy nghĩ một lúc thì mới nhớ ra nàng liền chạy đi.
- Huynh nói ai là chằng lửa hả? - Nàng nghe hai chữ phát ra từ miệng Uyển Tử An mà bốc khói đầu.

Nàng nắm lấy cổ áo hắn đưa hắn lên trước mặt nàng.
- Ta..

ta đâu có nói, chắc muội nghe lầm rồi đó.
- Ta có nghe lầm sao?
- Có mà.

Ta nói muội vừa hiền lành vừa tốt bụng, ai gặp cũng yêu.

Muội nhớ kỷ lại đi.

- Uyển Tử An ra sức nịnh nọt khiến nàng nghe mà cười tủm tỉm bỏ qua lập tức.
- Tha cho huynh vậy.
Nàng một lần nữa nhìn nó sang nữ nhân kia nhưng lại chẳng thấy ai.

Uyển Tử An thấy nàng lóng ngóng nhìn thứ gì đó cũng bắt chước nhìn theo.
- Muội nhìn gì vậy? Mà tại sao muội lúc nãy gọi hunh là biểu ca?
- Huynh im đi, muội đang giúp huynh đấy.
- Giúp là giúp chuyện gì?

- Chẳng phải lúc nãy muội thấy huynh nhìn nữ nhân kia đắm đuối lắm sao.

Huynh vậy là thích cô ấy thì còn gì, muội làm vậy là khiến cô ta ghen với muội mà lập tức tỏ tình với huynh đấy.

Hay không?
- Huynh có nói là nhìn cô ấy đâu, ta nhìn thứ kia kìa.
Uyển Tử An chỉ tay và một ngọn trúc sau núi, nàng lóng ngóng nhìn mãi mà vẫn không nhìn thấy gì mà quay sang Uyển Tử An quát lớn.
- Muội có thấy gì đâu, huynh chơi muội à.

Huynh đang tìm cách nói dối chứ không đâu.
- Tổ ong đó, đi chọc với ta không? - Uyển Tử An cười một giọng cười nham hiểm.

Ngay sau đó không chờ nàng trả lời đã nắm tay nàng lôi đi.
- Biểu ca, huynh dẫn muội đi chọc tổ ong sao? Giọng nói nũng nịu này của nàng nhằm chọc tức Uyển Tử An.
- Muội!
- Cạn lời rồi phải không? Sau này muội sẽ gọi huynh là biểu ca, huynh không chịu cũng phải làm.
- Để làm gì?
- Biểu ca không cần phải hỏi nhiều đâu.

He he...
Thật ra nàng nhất định gọi Uyển Tử An là biểu ca vì nàng muốn lấy thân phận biểu muội này để tác hợp cho hai người.

Vốn nàng nhìn ánh mắt của cô ấy cũng đã nhìn ra là cả hai đều thích nhau, nàng chơi lần này chắc chắn họ sẽ trở về một nhà sớm thôi, nàng cũng muốn có chị dâu lắm rồi a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận