Ta Là Công Chúa Ninh Vũ


***
Ải đầu tiên này chính là một ải không khí cũng không dễ, chỉ cần mọi người dùng đầu óc của mình và sự đoàn kết là có thể vượt qua.

Ải này tên chỉ có một chữ" nóng".

Mọi người phải tìm cách thoát ra khỏi sa mạc trong ảo cảnh này.

Tuy là ảo cảnh nhưng một khi bước vào nếu không tìm được nút ấn thoát ra thì có thể bị nhốt trong đây vĩnh viễn.
- Các người đã nghe rõ những gì ta nói không?
Không ai được gian lận, nếu bị phát hiện sẽ hủy bỏ tư cách dự thi và trong vòng 300 năm sẽ không được thi lại.

Nếu thua thì các ngươi sẽ chết hoặc sẽ bị giam trong đây mãi mãi cho đến khi chết.
Nàng đứng đó nghe được thì không phản ứng mà đứng đơ ra đó mà nghĩ đến lời tên thị vệ kia nói lúc trước mà thầm cầu nguyện.
- Chẳng phải tên thị vệ kia nói là sẽ có cọp beo gì sao.

Ta thà là đối mặt với chúng còn hơn là sẽ bỏ mạng nơi khô khang, nóng cháy da khét thịt đó chứ.
- Quy tắc đó chính là:

+ Đầu tiên đó chính là không được sử dụng bất cứ vật gì trợ giúp
+ Thứ hai: Không được dùng linh lực.
+ Cuối cùng: Các người phải chọn cho mình đồng đội mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Các người tự mà chọn đồng đội đi ta sẽ chờ các người thêm nửa canh giờ.
Hắn đứng kế nàng mà kéo tay áo nàng xin đi theo nhưng nàng hất tay hắn khỏi áo nàng quyết không cho mà nhắc đến chuyện hai người đã thách đấu với nhau.

Truyện Tổng Tài
- Xéo.
- Ta với ngươi đã thi với nhau.

Ngươi quên nhanh vậy sao?
Hắn chần chừ một lúc mà sực nhớ ra mà không nếu kéo gì thêm mà quay mặc bỏ đi.
Phía bên kia mọi người đang tụ tập mà tìm đồng đội cho mình.

Trong phía người đó ồn ào khiến nàng cảm thấy náo nhiệt mà bước đến hóng chuyện nhưng khi đến gần hơn thì nàng liền thấy có chuyện gì không đúng đang xảy ra ở đây.
- Cô tránh ra, chỗ này không hoang nhênh cô.

Cô vừa nghèo lại vô dụng bất tài.

Cô mà vào đội ta chắc chỉ có nước là hại chết mọi người trong đội mình mà thôi.

Nữ nhân đó chính là Trương Dư Ninh, Quận chúa của Ninh Vũ quốc.

Tính tình ngang ngạnh lại mang khuôn mặc trước giờ trong thâm tâm Là một đối tượng để kiếm chuyện.
Còn nữ nhân bị sĩ nhục đó là con rơi của Trương thượng thư, là tỉ muội cùng cha khác ông ngoại với Trương Dư Ninh tên là Trương Tiểu Dã.

Tuy là nhị tiểu thư của Trương phủ nhưng Tiểu Dã nàng luôn bị mọi người ghẻ lạnh, xem thường.

Tiểu Dã và Trương Dư Ninh kia sinh ra cùng một lúc nhưng do mẹ Tiểu Dã chỉ là một người buôn bán nhỏ trước kia do gặp được cha hai người nên đã nảy sinh tình cảm mà cho Tiểu Dã cuộc sống như bây giờ.
Một nữ nhân chảnh choẹ buông lời chửi mắng.

Cô ta khoác trên mình một bộ y phục màu xanh cùng với trang sức vàng, thế lực cũng cao sang quyền quý nhưng đối với nàng mà nói đó chỉ là một loại hạ đẳng chỉ biết cậy thế mà hiếp người.


Nàng nghe những lời chói tai kia từng lời từng lời một vang lên mà không nhịn được tức mà tiến đến.
- Cô nói ai vô dụng đó, ta không có.
Người lúc nãy bị cô ta chửi cũng nhịn không được mà chống lại.

Nữ nhân này tính cách cũng có chút giống nàng nhưng số phận thì lại khác nhau một trời một vực.
Ngay lúc Trương Dư Ninh giơ tay lên đánh Tiểu Dã nhưng đã bị một cánh tay khác nắm lấy mà tát ngược lại Trương Dư Ninh kia và đó không ngoài ai hết chính là nàng.
- Cô là ai mà lại nhìn ghét quá trời vậy? Nhưng không sao, có mục tiêu để sau này ta bắt nạt rồi.

Cô cứ từ từ mà hưởng hết những cảm giác đó.
Trương Dư Ninh tức điên cho dù không biết nàng là ai mà dám lên mặc với cô ta như vậy.

Nhưng dù thế, cô ta không thua mà mắng nàng.

Một tay ôm mặt mình do lúc nãy bị nàng tát còn tay kia chỉ vào nàng nhưng đã bị nàng một lần nữa mà tấn công lại.

Nàng nắm thẳng ngón tay của cô ta mà vặn ngược lại khiến cô ta đau đớn mà hét lên rất thảm.
- Cô là ai mà lại dám làm vậy với ta hả? Cô biết ta ta ai không?
Cô ta dùng tay còn lại mà xoa xoa ngón tay nàng bẻ lúc nãy.

Cô ta còn định giơ lên chỉ tiếp nhưng nàng bước gần thêm chút nữa khiến cô ta sợ hãi mà rút lại nhanh chóng.
- Cho dù cô là ai đi chăng nữa thì ta cũng không sợ cô, đừng có ức hiếp người quá đáng.

- Ta cho cô hay, ta đây chính là Dư Ninh quận chúa do hoàng thượng sắc phòng.

Trương Dư Ninh là ta, ta có thể nói một lời mà cho cô và cô, cả cô nữa đều rơi đầu hết không.
Trương Dư Ninh lần lượt chỉ ta vào ba người họ.

Khuôn mặt bây giờ thì lại có chút sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra không hề gì đối với nàng.Nàng liền thách cô ta và bắt đầu nói với giọng khinh miệt.
- Được, ta chờ cô chém đầu ta.

Ngưng ta chỉ sợ là chưa kịp chém thì cô đã chết trong ải đầu tiên rồi.
- Cô...!cô dám trù bổn quận chúa ta chết sao?
Tình hình ngày càng căng thẳng đi.

Nếu duy trì cái đà này thêm một chút nữa thù không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Tiểu Dã và A Liên kéo tay nàng cản lại.

Tiểu Dã mở miệng khuyên nàng một chút thì nàng cũng chịu thôi nhưng trong lòng vẫn còn chút tức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận