Ta Là Đông Phương Bất Bại

Làm người tốt quả thật rất khó a, nếu có thể ta tình nguyện làm người xấu. Nhưng tên họ Cổ chết dẫm kia thực sự không cho ta cơ hội làm người xấu. Cái bản mặt đẹp đến xấu xa của hắn làm ta không thể từ chối. Lần đầu ta phá lệ giúp hắn tự xử, lần thứ hai ta ném hắn vào thùng nước lạnh. Hôm nay Tam Thiên Mị sẽ phát tác lần cuối mà hắn vẫn mặt dày bám dính ta không chịu đi kĩ viện. Ông trời ơi còn đâu danh tiết thanh bạch ta khổ công gìn giữ nhiều năm nay. Đồng thời mấy hôm nay ta bị stress nặng, lúc nào cũng sống trong tâm trạng lo lắng đề phòng Nhược Nhi bất ngờ xông vào phòng, đề phòng nhà Nam Cung đến báo thù, trên hết là đề phòng cái tên biến thái Cổ Ngự Long luôn lợi dụng mọi thời cơ để ăn vụng đậu hũ của ta. Đúng là ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên khiến ta rất dễ nổi nóng.
“Cổ Ngự Long ngươi còn muốn ở đây đến khi nào hả?”
“Bảo bối không muốn ta ở đây nữa sao?” nhàn nhã nằm trên quý cáp thượng Cổ Ngự Long vươn tay kéo Ngâm Tuyết vào lòng.Thích thú phả hơi nóng vào gáy nàng, liếm nhẹ, hắn biết đây là điểm vô cùng nhạy cảm của nàng, đồng thời hắn còn muốn trên người nàng lúc nào cũng phải đượm mùi hương của hắn, tạo cho hắn cảm giác yên tâm khi được chiếm hữu(Tác giả: Long ca giống động vật đánh dấu lãnh thổ vậy hắc hắc….Long*lườm*)
“Không muốn…” Ngâm Tuyết yếu ớt nói.
“ Bảo bối a, sao cứ thích nói dối vậy? thật hư, phải phạt” đem ôn hương nhuyễn ngọc đặt dưới thân, Cổ Ngự Long bắt đầu mơn man cánh môi thơm ngọt của nàng.
“Ngươi muốn làm gì? Xuân dược phát tác sao?”
Nữ nhân này bị làm sao vậy chứ? Mị lực của nàng đã đủ làm ta thống khổ rồi còn cần đến mị dược làm gì? Có biết là những lúc phát tác ta đau đớn đến muốn tự sát cho rồi.
Hắn làm sao vậy tự dưng đông cứng thành bộ dạng tượng đá? tính toán thời gian cũng chưa đến lúc phát tác, có phải ta làm gì hắn phật ý rồi không.
“Cổ Ngự Long, vì sao ngươi lại bị trúng Tam Thiên Mị?” Ngâm Tuyết tìm cách đánh tan không khí ngột ngạt trong phòng.
“Gọi tên ta..” Cổ Ngự Long trầm trọng ra lệnh
“Ngự Long…Long, nói cho ta ai hạ dược ngươi” Thấy hắn tâm tình lại biến, Ngâm Tuyết đành vận dụng vũ khí đắc lực của phụ nữ nũng nịu, hỏi.
“Nàng hỏi làm gì?” Cổ Ngự Long khẩu khí có phần hoà hoãn xuống.
“ Đáng ghét không muốn nói thì thôi”
“Đừng giận bảo bối ta nói”
“Tuỳ ngươi thôi” hắc hắc… nam nhân đều là như vậy có dồn ép hắn đến chết đi sống lại hắn cũng sẽ không khuất phục. Dễ dàng buông tha lại khiến tự tôn của y bị tổn thương, tự giác sẽ khai ra hết.
“Là Nam Cung phu nhân, ta lén đột nhập vào phủ nhà họ không cẩn thận bị hạ dược”
“Nam Cung phu nhân?”
“Ân”
“Võ công của ngươi xem ra cũng không tệ sao lại bại dưới tay một lão thái bà.Thật mất mặt a”
“Tuyết Nhi nàng xem thường ta quá đấy. Cũng không thể trách nàng, vì nàng không biết rõ nội tình”
“Ngươi lại không muốn nói nữa à?” Ngâm Tuyết bĩu môi.
“Được ta nói, ai bảo Tuyết Nhi bảo bối của ta là giáo chủ. Nam Cung phu nhân tên thời con gái là Ngiêm Tử, một trong tứ đại hộ pháp đời trước của Ma giáo chuyên dụng độc,giang hồ xưng tặng Tử Sam Long Vương. Hai mươi lăm năm trước Ma giáo gặp đại nạn tứ đại hộ pháp tứ tán mỗi người mang theo một phần của Thiên Hoả Lệnh thoái ẩn giang hồ. Ngiêm Tử sau đó thành thân với đại thiếu gia của Nam Cung thế gia trở thành Nam Cung phu nhân.”
“Ngươi muốn tìm Thiên Hoả Lệnh làm gì?”
“Có được Thiên Hỏa Lệnh có thể hiệu triệu thiên hạ, đồng thời quá đó có thể tìm được thứ ta muốn.”
Khoan đã, vậy là Nam Cung gia có liên hệ với Ma giáo, con trai của Cổ Cầm Ngọc rất có thể được gởi tại Nam Cung gia. Hiện nay nhà Nam Cung chỉ có mỗi Nam Cung Quỳ là con trai, khả năng là hắn. Nghĩ đến đây Ngâm Tuyết không khỏi đánh một cái run người hưng phấn, nhưng làm sao để kiểm chứng?
“Suỵt” Cổ Ngự Long bất chợt cứng người đề phòng , ôm Ngâm Tuyết vọt đến trên giường phất tay dùng lực khí buông trướng màn che khuất tư thế mờ ám của hai người.
‘có người’ Ngâm Tuyết dùng ánh mắt hỏi Cộ Ngự Long. Hắn khẽ gật đầu, đưa tay ra hiệu cho nàng hiểu hắn sẽ dùng truyền âm thuật với nàng.
>>Người này , khinh công rất cao không hiểu đến làm gì
Ngâm Tuyết gật đầu ra vẻ hiểu chuyện, im lặng bị hắn ôm trong ngực hồi hộp chờ đợi. Nhân ảnh mặc trang phục dạ hành nhẹ nhành buông mình vào phòng, xoay lưng khép lại cửa sổ rồi thản nhiên tiến lại bên giường.
“ Hạ công tử, không phải nói là Đông Phương giáo chủ mới đúng. Tiểu nữ Lâm Phi Yến xin cầu kiến”
Bên trong màn Ngâm Tuyết không khỏi thất kinh, là Phi Yến ? Cô nương ta đến đây làm gì? mà lại còn lén lén lút lút, cũng thật không ngờ cô ta hội có võ công. Hay vì quá mê luyến vẻ anh tuấn của Hạ công tử ta nên đang đêm lén đến đây tự tình đi.(Tác giả: tưởng bở dễ sợ)
Đang cười khoái trí, vòng eo thon nhỏ bị ai đó dùng sức khiến nàng hồi thần quay lại lườm Cổ Ngự Long một cái, tiếp theo hắng giọng nói.
“Phi Yến cô nương đến đây có việc gì? bổn toạ đã muốn nghĩ ngơi không phương tiện nói chuyện”
“Tiểu nữ đắc tội phá hỏng nhã hứng của giáo chủ, xin giáo chủ bỏ qua” Giọng Phi Yến mang theo âm cười, khi đến đây nàng đã cảm nhận được khí tức của hai người. Tuy biết sẽ làm giáo chủ mất hứng khi bị nàng phá ngang đêm xuân, nhưng biết làm sao. Ai ….cũng thực không ngờ giáo chủ lại thích nam nhân, làm hại chiêu mĩ nhân kế của nàng chưa kịp thi triển đã phá sản.
“Biết rồi còn không mau đi….”
“Giáo chủ xin trả lời tiểu nữ một vấn đề, xong tiểu nữ sẽ lập tức đi ngay” Phi Yến thấy giọng giáo chủ trở nên không kiên nhẫn vội vàng quỳ xuống, lệ vũ mạt khai cầu xin.
“Vấn đề gì?”
“ Xin ngài cho tiểu nữ biết tung tích của Tiếu Khang ca ca, lần trước ngài dùng Ngụy Đảo Thảo chỉ có Tiếu Khang ca ca mới điều chế ra được loại dược này thế nên……”
“Ngươi có quan hệ gì với Chu Tiếu Khang?”
“Không dấu gì giáo chủ, ta là con gái của đại tướng quân đương triều Lâm Chấn Phi. Năm xưa ta là người của hoàng thượng cài vào Đoạn Hồn Đường để giám sát Thất Vương gia Chu Tiếu Khang. Ta đã giúp hoàng thượng tổn hại huynh ấy, nhưng Tiếu Khang ca ca anh minh cơ trí đã không mắc bẫy ngược lại còn phản công tách Đoạn Hồn Đường ra khỏi sự khống chế của triều đình. Ta những tưởng huynh ấy sẽ giết ta báo thù, vì ta năm lần bảy lượt hãm hại huynh ấy. Ai ngờ Tiếu Khang ca ca sau khi lãnh một kiếm của ta chỉ để lại một nụ cười thê lương rồi biến mất” Kể đến đây Phi Yến oà khóc như muốn trút toàn bộ nỗi thống khổ hối hận, khiến người khác nhìn vào cũng đau lòng vạn đoạn. Nhưng đó là người ta, Đông Phương giáo chủ nhà chúng ta lại khác cao hứng không ngừng tính toán làm sao để ‘bán thúc cầu vinh’ sao cho thật có lời(Tác giả: Tuyết tỉ là đồ máu lạnh.Tuyết: kakaka có lợi là ta làm..)
“Được, ta sẽ nói cho ngươi biết.Tuy nhiên….. Phi Yến cô nương ngược lại phải đáp ứng ta một việc”
“Tạ ơn giáo chủ, dù lên núi đao hay xuống biển lửa tiểu nữ cũng nguyện ý” Phi Yến không ngừng bái lạy tạ ơn.
“Ta không cần mĩ nhân như Phi Yến phải lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần cô nương dùng chút kĩ nghệ câu dẫn một người”
“là ai”
“Nam Cung Quỳ”
“….Được” do dự một chút Phi Yến đáp ứng.
“Vậy ta sẽ cho người đến gặp cô sau. Xong việc ngươi sẽ biết tung tích của Chu Tiếu Khang”
“Tạ ơn giáo chủ” Phi Yến khom người thi lễ rồi quay lưng theo đường cũ biến mất.
“Tuyết Nhi nàng muốn làm gì?”
“Long a không phải ngươi cũng muốn thứ gì đó từ tay Nam Cung phu nhân sao? Dùng con của nàng trao đổi là tốt nhất. Ngươi cũng có lợi mà ta cũng có lợi”
“Wao không ngờ Tuyết Nhi của ta lại quỷ kế đa đoan đến vậy. Ta đây bội phục, lại đây cho ta hôn một cái”
Thấy người Cổ Ngự Long nóng rực, hơi thở có phần lỗi nhịp, Ngâm Tuyết biết ngay hắn sắp sửa có vấn đề.Tranh thủ lúc hắn nhắm mắt hôn, nàng nhanh tay điểm huyệt rồi thuận tay ném hắn vào hùng nước lạnh đã chuẩn bị từ trước. Ha Ha cười trước vẻ mặt méo mó của Cổ Ngự Long bất động trong mộc thùng. Hôm nay nàng thật sự rất cao hứng a, nhưng cũng thực lòng xin cảm ớn Ngũ thúc nhờ vào nợ phong lưu của thúc mà ta đây có lợi.Ngũ thúc đắc tội rồi. hắc hắc….
Ách xì, Chu Tiếu Khang chợt thấy sống lưng gai lạnh, không phải là bị cảm rồi chứ phải mau đi sắc thuốc thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui