Ta Là Đông Phương Bất Bại

Thanh âm hối hả của dòng nước, cảnh tượng kích thích trước mắt không ngừng đánh sâu vào đại não khiến Ngâm Tuyết nhất thời khí huyết nghịch lưu máu mũi phun trào rồi hoa hoa lệ lệ bất tỉnh nhân sự.
“Tuyết Nhi….” trước khi lâm vào mê mang nàng còn nghe rõ được giọng ai đó rống lên….
Nàng ..Nàng bị làm sao vậy? Ngự Long bối rối hoảng sợ ôm thê tử vào ngực. Vốn định dùng bộ phận kiêu hãnh đùa nàng một chút ai ngờ, … Tuyết Nhi tu vi của nàng còn quá kém cần huấn luyện thêm nga….
Bạc môi phi dương thành một nụ cười đẹp mắt, hắn sủng nịnh đưa tay gạt lọn tóc vương trên trán nàng khiến ngọc nhan càng hiện rõ. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mỹ nhân trong ngực, nàng thực đẹp từ lần đầu tiên nàng đã thu hút hết mọi giác quan của hắn. Không nghĩ có một ngày Đông Phương Ngự Long hắn lại có một thứ cần bảo vệ bất kể đại giới như thế. Những tưởng ngoài mẫu thân ra sẽ không có nữ nhân nào còn có thể bước vào tâm hắn. Mẫu thân…….
Đông Phương Ngự Long bất giác thở dài, tâm chợt nhói đau khi nghĩ đến mẫu thân đã mất tích chừng ấy thời gian nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ cuộc tìm kiếm. Đang miên man ngắn nhìn dung nhan trong lòng bỗng thấy thiên hạ trong lòng run lên nhè nhẹ, mi gian nàng khẽ nhăn. Lúc này Ngự Long mới chú ý đến Ngâm Tuyết một thân y phục đều ướt đẫm. Hắn tại sao lại sơ ý đến thế, Ngự Long vội vàng cởi bỏ y phục ẩm ướt trên ra khỏi Ngâm Tuyết. Hắn nhanh chóng kéo tấm áo choàng khô ráo bên cạnh trùm lấy hai cơ thể trần trụi, ôm lấy mềm mại tiến vào trong ngực càng thêm chặt chẽ mang hơi ấm bao lấy nàng…….
Ấm áp vây quanh khiến cơ thể lạnh lẽo dần buông lỏng, theo bản năng Ngấm Tuyết như mèo nhỏ cọ cọ tìm kiếm thêm ấm áp xoay người, uốn éo không ngừng khiến ai đó dù rất muốn làm quân tử nhưng dục hoả cứ không ngừng bị đốt cháy. Cuối cùng một giọt nước tràn ly khi nàng cố tìm một tứ thế thoải mái liền xoay người rất vô tình đôi ngọc mông lại áp sát vào ngay đỉnh dục vọng của hắn…..
Ai…… Ngự Long thầm than có ai hiểu cho nỗi khổ trên đe dưới búa này của hắn không……=))(Tác giả: * vỗ vai* ta hiểu. Long: ngươi là nữ nhân hiểu cái giề. Tác giả: không ta không phải nữ nhân, ta là sắc nữ nên ta hiểu =)))
Thật không thể chịu nổi, quân tử có thể không làm nhưng lúc nào không giải quyết Đông Phương Ngự Long hắn liền nhịn mà chết. Không cần suy nghĩ lần thứ hai, đầu suy nghĩ tay chân hoạt động.
Đúng là hắn dạy dỗ nàng có phương pháp nha, tuy đang mê mang cơ thể cũng có phản ứng rất rõ rệt. Hơi thở nhanh chóng trở nên nóng rực phập phồng khiến bờ ngực căng tròn không ngừng đưa lên hạ xuống kinh diễm mê người, cánh môi anh đào vô thức khép mở ngâm nga vài tiếng mị hoặc. Đúng là Đông Phương Ngự Long hắn tốt số cưới phải một yêu tinh về làm thê tử a…
Hắn say mê để lại ấn kí yêu thương nơi vùng đất chỉ riêng vĩnh viễn thuộc về hắn. Những ngón tay thô ráp do luyện công tỉ mỉ đốt lên dục hoả bắt đầu vuốt ve đến vùng bụng bằng phẳng, tham lam tìm kiếm vùng đất riêng tư của nàng cẩn mật ướt át dường như đã sẵn sàng. Hai tay không ngừng xoa nắn ngọc mông săn chắc, chuyển thân nâng lên khiến đỉnh dục vọng càng thêm áp sát từ tốn tiến vào hoa huyệt từ phía sau….
“A…” Ngâm Tuyết khẽ rên lên một tiếng dần chuyển tỉnh.

“Nương tử…….” hơi thở nóng cháy, Ngự Long cất giọng khàn khàn cắn nhẹ lên lưng nhẵn bóng của nàng.
“Ngự Long.. aa.. đáng ghét….” Ngâm Tuyết thở gấp.
“Sao.. chưa đủ lực a ..nương tử..” Ngự Long cười tà mị bắt chặt lấy vòng eo thon nhỏ tiếp tục cố gắng.
“Không nên…” Ngâm Tuyết bị sức ép liên tục từ phía sau khó khăn nói.
“Sao lại không nên..” Ngự Long khó hiểu hỏi lại, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng chạy dọc theo bắp đùi. Thứ chất lỏng có vị tanh nồng, đỏ thẫm khiến Ngự Long sợ hãi đến hoá đá, hắn vội tách ra khỏi cơ thể Ngâm Tuyết càng khiến máu tuôn ra xối xả.
“Tuyết Nhi.. nàng .. nàng làm sao đừng….” Hiện tượng máu chạy ra từ giữa hai chân thế này hắn chỉ thấy khi…. sẩy thai…….
————————————-
“Ngũ Thúc, Chu Tiếu Khang ngươi ra đây cho ta…” Đông Phương Ngự Long quần áo xộc xệch mặt mày không còn huyết sắc ôm trong lòng Ngâm Tuyết người bê bết máu vọt vào Thiên Thảo Lâu.
“Chuyện gì?” Chu Tiếu Khang chăm chú vào lò luyện đan đang hừng hực lữa chán nản hỏi.
“Tuyết Nhi nàng…” Nỗi đau đớn đè nén lấy hơi thở khiến Ngự Long không thể nói nên lời. Hắn thực sự sợ hãi vì hắn, hắn không thể mất đi nàng. Nàng đã trở thành tâm can của hắn, nếu mất đi khác nào lấy đi mạng sống.

“Tuyết Tuyết thế nào, mau đặt nàng lên giường” Thấy tình trạng Ngâm Tuyết chật vật đầy người máu Chu Tiếu Khang cũng thất kinh vội vàng kéo tay nàng ra bắt mạch. Chu Tiếu Khang nhíu mày, một khắc sau mi gian lại giãn ra, sau đó lại nhíu mày, rồi lại giãn ra…….
“Tuyết Nhi nàng?” Ngự Long như ngồi trên đống lửa nhấp nhổm
“Ngươi muốn để yên cho ta bắt mạch hay không” Chu Tiếu Khang giận giữ quát.
Ngự Long bị quát tức khí muốn nhào vào dạy dỗ tên này một chút, nhưng Tuyết Nhi quan trọng hơn ta nhẫn quân tử trả thù mười năm chưa muộn Chu Tiếu Khang ngươi nhớ đấy.(Tác giả: trả thù là hành động của tiểu nhân. Long: Liếc… tay nắm thành quyền.Tác giả: ta biết có thù thì phải báo mới là quân tử *cong đuôi chạy mất*).
“Tuyết Tuyết lần gần nhất của ngươi là khi nào?” Chu Tiếu Khang sau khi bắt mạch nhẹ nhàng hỏi.
“Ách.. hình như là đã muộn một tháng. Như vậy là không có làm người ta sợ gần chết” Ngâm Tuyết hai má phi hồng cúi xuống nói.
“Chắc do quá độ mệt mỏi nên có chút rối loạn, ta kê vài đơn thuốc điều hoà sẽ đỡ thôi”
“Ân”
Nghe đoạn đối thoại vừa rồi Đông Phương Ngự Long chẳng hiểu mô tê gì cả? Cái gì mà lần gần nhất? muộn một tháng? Quá độ mệt mỏi? sợ gần chết? Không lẽ Tuyết Nhi nàng trúng độc dẫn đến sẩy thai còn xắp chết. Không hắn không thể để nàng chết tuyệt đối, dù cò tử thần cũng đừng hòng tranh dành Tuyết Nhi với hắn.

“Đừng Tuyết Nhi nàng không thể chết” Hắn đau đớn đem nàng ôm vào ngực rồng lên, đôi mị nhãn lãnh lệ nay thập phần bi thương, trong suốt long lanh đắng ngắt châu lệ rơi xuống.
Ngâm Tuyết hoảng hốt nhìn trượng phu, có chuyện gì vậy nam nhân có lệ không nhẹ đạn chỉ là chưa chạm đến chỗ đau lòng mà thôi. Hắn không phải đang hiểu lầm cái gì chứ?
“Ngự Long chàng?”
“Tuyết Nhi đừng bỏ ta” Ngự Long tiếp tục nức nở.
“Ách ta ở đây chỗ nào bỏ chàng?”
“Không phải nàng trúng độc rồi bị sẩy thai xắp chết sao?”
Đến lúc này Ngâm Tuyết bỗng nhiên cứng đờ kéo ra khoảng cách kì quái nhìn Đông Phương Ngự Long.
“Ai nói ta trúng độc xắp chết?”
“Là hắn” Ngự Long vô tội chỉ Chu Tiếu Khang đứng bên cạnh.
“Ta nói hồi nào?” Chu Tiếu Khang nhảy dựng.
“Nhưng ngươi hỏi bệnh trạng của nàng y như trúng độc nên….”
“Ngu ngốc, nàng là kinh nguyệt bị rối loạn mà thôi” Nghe xong lời Chu Tiếu Khang vừa nói mặt Ngự Long liền biến thành tắc kè bông từ trắng chuyển sang đỏ ửng, từ đỏ ửng sang đen, từ đen chuyển sang xanh tử……….=))

——————————-
Xuân đã dần tàn nhường lại cho hơi thở của mùa hạ, nhưng Trúc Viên vẫn xanh rì mát rượi thoảng qua hạ phong cuốn theo lá trúc xanh như ngọc xoay tròn. Nắng vàng như mật len qua cửa trúc tràn vào luồn qua sa trướng trắng tinh khôi nhảy nhót trên mi mắt đánh thức mỹ nhân ngủ say.
Như bướm lông mi rung động khẽ mở, thói quen nhìn sang bên cạnh hắn có lẽ đã đi luyện công từ sớm vì đệm chăn đã lạnh. Nàng đưa tay ôm lấy chiếc gối bên cạnh vẫn còn thoang thoảng mùi đàn hương ấm áp như hơi thở của chàng.
Đêm qua nàng vì chuyện hàng tháng của con gái mà đau bụng đến chết đi sống lại. Nhớ lại vẻ mặt lo lắng của hắn ôn nhu dùng nội lực truyền hơi ấm từ ban tay xoa bụng cho nàng cả đêm. Ngâm Tuyết bất giác gò má phi hồng xấu hổ vùi mình vào chăn cười ngọt. Quả thực dù là lão phu lão thê vẫn thực ngọt ngào.
Hít lấy một hơn tràn đầy sự ấm áp của nắng mai, Ngâm Tuyết bước xuống giường mặc y phục, chải tóc đơn giản. Nàng dọn dẹp qua phòng ốc một chút, bở bung tất cả các cửa sổ đón gió. Ngâm Tuyết thấy trời đã không còn sớm liền muốn ra ngoài tìm Ngự Long cùng dùng điểm tâm.
Tiếng xào xạc theo từng bước chân nàng đạp trên thảm lá trúc dưới chân, Ngự Long đang luyện tầng thứ hai của võ công nhà Đông Phương nên không đến Ngân Long Thác nữa mà có thể luyện công ngay trong Trúc Viên.
Lướt thướt hạ phong cuốn lấy diệp trúc uốn mình rì rào đan vào văng vẳng tiếng đàn. Cầm khúc trong trẻo như suối, trầm bổng như cánh hồ điệp quyến luyến lấy không gian thanh mát. Ngâm Tuyết say mê theo tiếng đàn đến bãi đất trống giữa Trúc Viên, ẩn ẩn trong lục ngọc trúc Đông Phương Ngự Long một thân trường bào lam ngọc đang nhập thần gẩy đàn. Những ngón tay thon dài như đan vào những dân đàn lấp lánh dệt nên thứ âm thanh tuyệt mỹ.
Khi thanh lạnh thoát tục như thiên âm, khi quyết liệt nghẹn ngào như cuồng phong giận dữ, khi nhẹ nhàng như tuyết rơi mê hoặc ma mị. Những âm thanh kì diệu như kết thành tơ trong suốt đang vào nhau khiến tim muốn ngừng đập. Li ti vô sắc âm thanh vô thức đang vào nhau khiến không gian quanh người Ngự Long như ngừng trôi, đến lọn tóc đen mặc cũng như dừng lại giữa không trung.
Đây Thật sự là khì tích sao? Đúng là không hổ danh là nội công tầng thứ hai của võ công nhà Đông Phương, Thiên Âm. Tầng thứ hai Thiên Âm chỉ có thể luyện thành khi dùng Điệp Vũ Cầm. Duy nhất người mang dòng máu Đông Phương cùng người có duyên tiền định mới có thể đạn lên tiếng.
Chuỗi âm thanh trầm bổng bỗng ngưng bặt trong khoảnh khắc, rồi bất ngờ tiến lên cao trào cuốn theo luồng chưởng phong bắn về tứ phía đánh rạp vô số trúc diệp xung quanh. Khiến Ngâm Tuyết đang mê dại lại bị một phen hết hồn, ôi nàng hứa từ nay sẽ không thèm xem hắn luyện công nữa.
“Đáng ghét Ngự Long” Đang lẩm bẩm rủa thầm liền bị bao lấy bởi một vòng tay ấm áp, ôn nhu. Ngâm Tuyết cười ngọt miệng lại không ngừng rủa xả tên kia. Ôi đúng là đừng bao giờ tin lời phụ nữ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận