Ta Là Đông Phương Bất Bại

Tiếng huyên náo nhạt dần khi bóng lục sam khuất trong màn sương vào cấm địa. Bàn giao lại đám hỗn độn ấy hộ pháp, Đông Phương giáo chủ nhanh chóng nối gót Hàn Long biết mất vào rừng cấm. Bóng áo màu lục vừa ở trước mắt liền biến mất, Ngâm Tuyết lấy làm khó hiểu Long đại ca chẳng phải bị thương nghiêm trọng còn mất thị lực làm sao đi nhanh thế được? Không suy nghĩ nhiều, dù võ công rất là gà vịt nhưng bạn Tuyết vẫn có một thân kinh công không chê vào đâu được. Mượn lực một nhánh cây phi thân lướt trên không trung, chẳng mấy chốc dấu vết của Hàn Long dẫn đến khu mai viên của Tuyết Hiên.
Mai viên vào mùa đông chỉ trơ lại những cành khẳng khiu, tuy nhiên không làm mất đi phong vị u tĩnh của khu vườn. Những cành mai khô như nét bút thủy mặc chấm phá trên nền tuyết trắng, khi thì mạnh mẽ quyết đoán, đôi chỗ lại lả lướt yêu kiều tuyệt mĩ trên nền trắng thuần của trời cao và tuyết lạnh. Mũi chân vừa chạm đến tuyết xốp, ánh mắt nàng đã bắt gặp “kẻ đột nhập”.
Chính giữa Mai viên có một cây Nhất Chi Mai cổ thụ có hình giáng rất kì lạ. Thân cây nghiêng mình thoai thoải như thác nước, hai cành lớn nhất lại khéo léo vươn ra từ đoạn gần rễ kiến tạo nên một tọa kỉ thiên nhiên đẹp mắt. Vào mùa hoa nở rộ Ngâm Tuyết thường đến đây vừa thưởng mai vừa uống rượu ủ từ quả mai từ mùa trước. Nhưng cái tên không biết sống chết kia đang chễm chệ chiếm lấy chỗ ngồi yêu thích của nàng. Ngâm Tuyết chỉ hận không thể lập tức xé xác hắn, tuy nhiên nàng là ai chứ, là đỉnh đỉnh đại danh Đông Phương Giáo Chủ không thể hành động khinh xuất như thế. Vì tên kia là mĩ nam a, Đông Phương giáo chủ không bao giờ chà đạp mĩ nam hắc …..hắc……
Thân cây nghiêng nhẹ ý nhị màu xám bạc, nam tử một thân lục sắc trường bào phiên vân trong gió tuyết như mảnh trời lam trong mây. Đặc biệt người này có một mái tóc màu lam hệt như những gợn sóng của đại dương mơn man trên gò má trắng nhợt nổi bật một điểm chu sa đỏ chói nổi bật giữa trán. Nam tử bạc môi khẽ nhếch, đôi mắt mang màu xanh của bầu trời chậm chạp thu lại vào nhân ảnh của Ngâm Tuyết.

“A đầu, hóa ra kinh công của ngươi cũng không tệ.” giọng nói mang một âm vực cao khác thường, không phải của phàm nhân.
“Vậy ngươi là ai?” Ngâm Tuyết liền cảnh giác, không thể thấy mĩ nam kiền vơ bừa được người trước mắt không dễ chọc.
“Hóa ra a đầu nhà ngươi cũng không nhận ra ta đi ha..ha..ha..” nam nhân áo lam cất lên tràng cười dài như chuông bạc vang vọng khắp không gian u tĩnh.
“….”

“Lại đây”
“…………………”
“A đầu, lại đây Long đại ca nói cho ngươi nghe một bí mật” nam nhân lạ mặt bạc môi phi dương khi thấy vẻ dè dặt của Ngâm Tuyết, bèn đưa tay vẫy vẫy như gọi cún con khiến nàng hạ phòng bị đến mức thấp nhất.
“Ngươi nói láo, Long đại ca tuy là người tốt nhưng không thể là mm….” chữ “mĩ nam” bị nàng nuốt vào trong, nguy quá xém chút lộ mặt mê trai >,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui